Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 365
Từ cửa hàng đi ra, Cận Tử Kỳ đi tới hiệu bánh mua ít bánh ngọt, sau đó mới về nhà.
Trên đường về, cô nhận được điện thoại của Tô Ngưng Tuyết:
“Mẹ đã về nhà rồi, trên đường thấy có đồ trẻ em thích hợp cho Tiểu Bảo mặc nên đã mua rồi.”
Nghe nhắc đến đứa con trai đã sáu tháng tuổi, trong lòng Cận Tử Kỳ không khỏi mềm xuống.
“Vậy đợi con về thì cho Tiểu Bảo mặc thử!”
Tâm trang của Tô Ngưng Tuyết cũng không tệ: “Đi tới đâu rồi?”
Cận Tử Kỳ quan sát con đường vòng quanh núi:
“Đã ở dưới chân núi rồi, sắp về tới nhà rồi ạ!”
“Vậy tốt rồi, mẹ đi tìm Tiểu Bảo trước, con đi đường cẩn thận.”
“Vâng. Cận Từ Kỳ cười đáp lại.”
...
Xe đi vào trong bãi đỗ xe của Tống trạch, Cận Từ Kỳ vừa xuống xe đã lập tức nhận được điện thoại của Tống Kỳ Diễn.
Trước kia xảy ra bao nhiêu chuyện kinh hồn bạt vía. Cho nên Tống Kỳ Diễn mỗi một tiếng đồng hồ đều xác nhận sự bình an của Cận Tử Kỳ.
“Về nhà rồi hả?” Giọng nói dịu dàng trầm thấp của hắn vang lên.
“Vâng.”
“Anh vừa họp xong, chuẩn bị về nhà, khoảng bốn mươi phút sau sẽ về tới nhà.”
“Vậy em bảo người giúp việc chuẩn bị cơm tối chờ anh. Cận Tử Kỳ nói.”
-----
Cận Tử Kỳ cất điện thoại, một người giúp việc giúp cô cầm đồ ngọt đi lên lầu tìm Tô Ngưng Tuyết.
Mở cửa ra, đầu tiên đập vào mặt chính là quần áo trẻ con mà Tô Ngưng Tuyết mua cho Tiểu Bảo đặt gọn gàng ở đầu giường.
Áo khoác của Tô Ngưng Tuyết treo ở trên giá áo, trên bàn hình như vẫn còn có một quyển sách vừa mở ra, trong phòng không có người. Trong phòng tắm tí tách truyền đến tiếng nước chảy, dường như có ai đó đang rửa mặt.
Cận Tử Kỳ nói với người hầu:
“Cô xuống trước đi.”
Người giúp việc gật gật đầu, để đồ ăn trên bàn, kéo cửa đi ngoài.
Cận Tử Kỳ cũng cởi bỏ áo khoác ngoài, nới lỏng dây buộc tóc trên mái tóc dài, ngồi trước bàn lật lật vài trang sách.
Ánh nắng cuối thu xuyên qua lớp rèm cửa khiến cho nền nhà và đồ vật trong phòng như được phủ lên một lớp áo màu vàng óng.
Cận Tử Kỳ ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt, động tác lật sách bỗng dừng lại.
Hình như có điểm gì đó không đúng..
Quá yên tĩnh, trong phòng tắm chỉ có tiếng nước, lại không có âm thanh hoạt động của con người.
Cận Tử Kỳ chậm rãi đứng lên, yên lặng không một tiếng động mà đi về phía phòng tắm, lúc đi gần tới cửa phòng ngủ bước chân dần chậm lại.
Khóe mắt tựa hồ thoáng lướt qua phía sau cánh cửa toilet đang khép hờ hình như có vật gì đó…
Cận Tử Kỳ đẩy cửa, liền nhìn thấy một đôi chân trần không đi dép, là chân của phụ nữ.
Cả người cô toát mồ hôi lạnh, trong lòng bất an, dùng lực đẩy cửa toilet, cảnh tượng trước mắt khiến cô bịt lại miệng..
Tô Ngưng Tuyết lẳng lặng co lại ở một góc trên mặt đất, giống như đang ngủ.
Ở chỗ búi tóc màu đen có một vũng máu, đang dần dần không ngừng lan rộng ra.
Hô hấp của Cận Tử Kỳ có chút gấp gáp, khóe mắt đau đến mức muốn nứt ra.
“Mẹ!”
Cô nâng Tô Ngưng Tuyết dậy, đang muốn gọi người tới giúp thì ngay lập tức im bắt.
Một hình bóng cao lớn từ phía sau phủ lấy cô, một đôi chân đi đôi tất màu đen xuất hiện bên cạnh cô.
Hàn Mẫn Tranh dựa ở bên cửa, ôm lấy Tiểu Bảo đang ngậm lấy cái núm vú cao su.
Anh ta mỉm cười với cô:
“Con của cô thật ngoan.”
Tống Tiểu Bảo mặc bộ quần áo liền màu vàng nhạt, nằm gọn trong lòng của Hàn Mẫn Tranh. Trên ót thằng bé còn có vài cọng tóc, đôi mắt to đen tròn lay láy, sau khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ, nó lập tức cười toe toét với cô, hoàn toàn không hề hay biết mình đang gặp phải nguy hiểm.
-----
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Hàn Mẫn Tranh, tự hỏi không biết bằng cách nào hắn lại vào được Tống gia, trong lòng cô vừa sợ hãi lại vừa kinh ngạc.
“Thấy tôi ở đây có phải rất kỳ quái đúng không?
Cận Tử Kỳ:
“Anh ở nơi này đã nhiều năm như vậy, đã sớm quen thuộc với địa hình và cấu trúc của toàn bộ biệt thự Tống trạch.”
Nói đến đây, Cận Tử Kỳ dừng lại một chút:
“Liệu rằng trong nhà cũng có người của anh?”
Hàn Mẫn Tranh không phủ nhận:
“Điều này không quan trọng, cô biết rõ tôi tới là để làm cái gì.”
“Tôi có thể đi theo anh, nhưng anh phải thả mẹ và con trai tôi ra.”
“Cô cảm thấy cô có đủ tư cách để cò kè mặc cả với tôi sao?”
Sắc mặt của Hàn Mẫn Tranh hơi trầm xuống, hắn cười lạnh, sờ sờ lên cái đầu không có cọng tóc nào của Tống Tiểu Bảo.
“Vậy thì tốt, bất quá thì chúng ta đồng quy vu tận mà thôi, không quá nửa giờ nữa, Kỳ Diễn sẽ quay về.”
“Tôi có thể thả một người, cô tự chọn đi.”
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn Tô Ngưng Tuyết đang hôn mê bất tỉnh rồi lại ngẩng đầu nhìn Tống Tiểu Bảo đang bị Hàn Mẫn Tranh ôm lấy.
-----
Tống Kỳ Diễn vừa mới lái xe vào đoạn đường vòng quanh núi trên thì điện thoại liên tục rung lên.
Là Trâu Hướng.
“Boss, xảy ra chuyện lớn rồi, bên kia báo tin là Hàn Mẫn Thanh trốn rồi!”
Sắc mặt của Tống Kỳ Diễn lập tức trầm xuống:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chiều nay, ở trại tạm gia, Hàn Mẫn Tranh nói là bệnh đau dạ dày của hắn tái phát, giám ngục lập tức đưa hắn đi bệnh viện kiểm tra, nhân lúc cảnh sát không chú ý, hắn liền từ cửa sổ trong toilet bệnh viện mà lẻn ra ngoài!”
“Phát hiện lúc nào?”
“Khoảng nửa tiếng trước…”
Tống Kỳ Diễn cảm thấy tim mình đập ngày một nhanh hơn.
“Còn Thanh Kiều đâu?”
“Chắc vẫn ở trong viện...”
“Lập tức gọi điện tới bệnh viện hỏi, bây giờ tôi về nhà.”
Tống Kỳ Diễn đạp chân ga, xe chạy lao nhanh như bay.
Vừa tới cửa Tống trạch, anh lập tức thấy một chiếc xe cứu thương đỗ ở đó, tất cả người giúp việc đều vây quanh một cái cáng cứu thương đang được đưa ra.
Trong lòng Tống Kỳ Diễn bỗng nhiên nảy sinh ra một dự cảm chẳng lành, hắn phanh gấp, tháo dây an toàn rồi lao ra khỏi xe.
Sắc mặt của Tô Ngưng Tuyết trắng bệch nằm trên cáng cứu thương, sau đầu là một vết máu đã đông lại, thở thoi thóp.
“Mẹ!”
Toàn thân Tống Kỳ Diễn lạnh toát, vội vàng nắm lấy cáng cứu thương thì bị nhân viên y tá ngăn lại.
“Xin nhường đường, cần phải đưa bệnh nhân bệnh viện cấp cứu ngay lập tức!”
Mặt Tống Kỳ Diễn tái mét, lui về sau một bước, bàn tay hắn bị một người túm lấy.
Tô Ngưng Tuyết hơi mở mắt, hơi thở thoi thóp:
“Cứu Tử Kỳ và Tiểu Bảo…Hàn Mẫn Thanh…”
Nhìn xe cứu thương nhấp nháy đèn dần đi xa, cả người Tống Kỳ Diễn như rơi vào hố băng.
Điện thoại đột nhiên kêu lên.
Tống Kỳ Diễn nhận cuộc gọi, trong đôi mắt hiện ra những tia máu màu đỏ:
“Thế nào rồi?”
“Bệnh viện nói, người nhà của cô Thanh Kiều đã đến giúp cô ấy làm thủ tục chuyển viện rồi.”
-----
Lúc Cận Tử Kỳ tỉnh lại, chỉ cảm nhận được một tia sáng yếu ớt chui vào trong khóe mắt cô.
Phía dưới lạnh buốt khiến cho cô có thể đoán ra được bản thân đang bị ném trên sàn nhà.
Cổ tay, cổ chân đều bị dây thừng buộc lại rất chặt.
Từ sau khi cô lựa chọn cứu Tô Ngưng Tuyết, Hàn Mẫn Thanh lập tức ném cho cô một cái chìa khóa xe, ra lệnh cho cô không để người giúp việc nghi ngờ mà lái xe ra khỏi Tống trạch, mà anh ta đã sớm thần không biết quỷ không hay ôm Tiểu Bảo ngồi ở ghế sau.
Khi xe vừa lái ra khỏi phạm vi giám sát của Tống trạch, cô lập tức bị Hàn Mẫn Tranh đánh ngất, trói lại và ném ra ghế sau.
Cận Tử Kỳ nằm ở trên mặt đất một lát, sau khi đã tỉnh táo lại đôi chút, cô mới khó khăn mà chống người dậy, dựa vào bên cạnh ghé salon thở, nhân tiện quan sát cảnh vật xung quanh.
Hàn Mẫn Tranh đưa cô tới căn biệt thự ở vùng ngoại thành mà hắn đã sát hại Jane.
Chính vào lúc này, một tiếng bước chân đi lên bậc thang vọng đến. Cận Tử Kỳ vội vàng giả vờ hôn mê, một lần nữa lại nằm xuống mặt đất.
“Mặc như vậy có lạnh không? Anh lên lầu lấy cho em tấm thảm.” Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của một người đàn ông vang lên.
“Không sao, là do ngủ nhiều quá nên hơi đau đầu, ra ngoài hít thở không khí một chút là ổn.”
Cận Tử Kỳ rất nhanh chóng nhận ra được giọng nữ nhỏ bé yếu ớt kia chính là Ngu Thanh Kiều!
Mặc dù đã sớm nghĩ tới kết cục như thế này nhưng thật sự khi nghe thấy, cô vẫn kìm không được mà chấn kinh.
“Thanh Kiều, có thích nơi này không? Nơi đây là anh cố ý tìm người thiết kế theo đúng sở thích của em.”
“Vâng, rất đẹp…khụ khụ, chắc là phải tốn nhiều tiền lắm nhỉ?”
“Chỉ cần em thích thì bao nhiêu tiền anh cũng không để ý, em còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì với anh.”
“Thật sao?” Giọng nói của Thanh Kiều nhẹ nhàng đi vài phần: “Với em, anh cũng rất quan trọng.”
Hàn Mẫn Tranh cười một tiếng:
“Thật sao?”
“Vâng, chẳng lẽ anh đã quên câu nói mà trước đó em đã từng nói với anh sao?”
Hàn Mẫn Tranh trầm mặc một lúc lâu, mới nói:
“Cho dù anh đã giết người, có lẽ… Anh cũng sẽ nhanh chóng chết thôi.”
“Anh là vì em mới giết Jane, nếu không phải vì anh yêu em, thì anh sẽ không làm hại cô ấy, không phải sao?”
“Nhưng nếu như anh chết, anh sẽ không được giống như lúc này được ở bên cạnh cô, Thanh Kiều…”
Giọng nói của Hàn Thẫm Tranh có chút đau thương, cũng không giống như đang giả bộ.
“Không đâu, anh sẽ không có sao cả, bất kể có như thế nào thì anh vẫn là người mà em yêu.”
“Quan trọng hơn bất kỳ ai sao?”
Giọng nói của Thanh Kiều trở nên mềm yếu, không có chút sức lực nào:
“Ừm, quan trọng hơn bất kỳ ai.”
Giọng nói của Hàn Mẫn Tranh rất vui vẻ:
“Thanh Kiều, em xem, đây là ai?”
“Tiểu…Tiểu Bảo?” Thanh Kiều không khỏi kinh ngạc: “Sao nó lại ở đây, Hàn Mẫn Tranh, anh đã làm gì với chị tôi rồi?”
“Anh chỉ là mời cô ấy tới làm khách nhà chúng ta mà thôi.”
Cận Tử Kỳ nghe được trong lòng liền trầm xuống, sau đó cô nghe thấy tiếng Hàn Mẫn Tranh đứng dậy, tiếng bước chân tiến lại gần.
“Tôi biết rõ cô đã tỉnh rồi, đừng giả bộ nữa. Giọng nói của Hàn Mẫn Tranh không còn ấm áp như lúc nãy nữa.”
Cận Tử Kỳ bị vạch trần, cũng không tiếp tục trả vờ nữa, mở mắt ra.
Điều đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là đôi dép lê và ống quần tây, cô lập tức bị kéo lên.
Cận Tử Kỳ không dám làm loạn, chống lại anh ta, cô thuận theo sức của anh ta mà ngồi dậy, dựa vào salon.
Vừa hay đối mặt với Ngu Thanh Kiều ở cách đó không xa, trong lòng cả hai đều giật mình.
Thanh Kiều đã cởi bỏ quần áo ở viện, trên người mặc một cái áo len màu trắng rộng rãi, bởi vì gầy gò nên xương quai xanh lộ ra càng rõ hơn. Bên dưới mặc một chiếc váy dài màu đỏ, mái tóc dài rũ xuống vai, cô ấy ngồi trên xe lăn, trông giống như nụ hoa phượng hoàng đang chớm nở.
Tổng Tiểu Bảo lúc này đang rúc trong ngực của cô, nhắm mắt ngủ say, hai gò má mũm mĩm đỏ ửng, thỉnh thoảng cọ cọ vào ngực của Thanh Kiều vài cái. Giống như một người mẹ đang ôm lấy đứa con yêu thương của mình.
Mà vẻ mặt của Thanh Kiều cũng không được tốt lắm, có chút uể oải, không biết là do cơ thể vẫn chưa phục hồi hay là..bị Hàn Mẫn Tranh vừa cho uống loại thuốc nào đó, mặc dù đã được trang điểm nhưng cũng không thể che đi khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Ngu Thanh Kiều vừa nhìn thấy Cận Tử Kỳ bị trói, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc cùng lo lắng.
Hàn Mẫn Tranh nhìn thấy ánh mắt của hai người nhìn nhau, trong khóe mắt lóe lên một tia vui mừng.
Anh ta đi tới kéo lấy Thanh Kiều vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng nói:
“Em, nếu ngày hôm đó không vì gọi điện cho cô ta, em cũng sẽ không bị bắt đi, và càng không bị tên khốn Johnny kia nhục mạ. Cũng là lần trước, cũng là vì cô ta mà em mới bị hôn mê bất tỉnh đấy.”
Đôi môi mỏng của Hàn Mẫn Tranh kề sát bên tai của Thanh Kiều:
“Anh biết trong lòng em nhất định rất oán hận cô ta, đúng không?”
Vẻ mặt của Thanh Kiều càng trắng hơn, Cận Tử Kỳ im lặng bất động.
Hàn Mẫn Tranh tiếp tục nói:
“Thanh Kiều, đừng gạt anh, anh biết em sẽ không thể nào không trách cô ta được. Nếu đổi lại là anh thì anh sẽ giết chết cô ta để giải tỏa nỗi hận trong lòng. Nếu không có cô ta thì em cũng sẽ không gặp phải nhiều khó khăn cực khổ đến như vậy.”
Nói xong, Hàn Mẫn Tranh không biết lấy từ đâu ra một khẩu súng màu đen, đưa tới trước mặt Thanh Kiều.
“Thanh Kiều, đừng giữ lại những oán hận trong lòng, giết cô ta, yên tâm, em sẽ không sao đâu, anh sẽ nhận thay tội giết người cho em. Chúng ta có lẽ không còn cơ hội sinh con nữa, chỉ cần cô ta chết đi, thì đứa bé này sẽ là con của chúng ta.”
Thanh Kiều nhìn xuống Tống Tiểu Bảo đang ngủ say, mãi một lúc lâu sau cũng không có nhận lấy khẩu súng.
“Thanh Kiều, chẳng lẽ đến lời anh nói mà em cũng không nghe sao?”
Giọng của Hàn Mẫn Tranh trở nên hung ác, sắc mặt cũng không còn ấm áp như trước nữa.
Thanh Kiều ngẩng đầu nhìn Hàn Mẫn Tranh:
“Em đã từng hận chị ấy, nhưng những sự việc này thực sự không hề có liên quan tới chị ấy không phải sao? Anh đưa chị ấy và Tiểu Bảo về đi, ở đây chỉ cần có em và anh là được rồi, có thêm một đứa bé thì chỉ thêm vướng víu mà thôi.”
Hàn Mẫn Tranh túm lấy cằm của cô:
“Thanh Kiều, em nói sai rồi, những việc này tại sao lại không liên quan gì tới cô ta?”
Cả người Thanh Kiều cứng đờ.
Hàn Mẫn Tranh dịu dàng nhìn cô:
“Nếu không phải bởi vì cô ta cùng Tống Kỳ Diễn, thì anh đã sớm có được Tống thị, có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau muộn một chút nhưng cũng sẽ không phải đi tới bước này. Về sau cô ta còn cùng với Tống Kỳ Diễn cùng nhau lừa gạt anh, phá vỡ kế hoạch của anh. Vốn sau khi anh cùng Jane cử hành hôn lễ sẽ có được cổ phần của công ty Cảnh Thăng, sau đó ly hôn với cô ta và cưới em…”
“Thanh Kiều, em vẫn luôn biết rằng, anh chỉ yêu có một mình em thôi, anh thực sự muốn cưới chỉ có một mình em thôi.”
Vành mắt của Hàn Mẫn Tranh có hơi ửng đỏ:
“Em nói đi, không phải là bọn họ phá hoại hạnh phúc của chúng ta sao? Cô ta lẽ nào vẫn không đáng chết sao?”
“Nếu như anh còn để bụng tới chuyện ấy thì nên đi tìm Johnny… Thanh Kiều quay đầu không nhìn Hàn Mẫn Tranh nữa.”
Hàn Mẫn Tranh đưa khẩu súng nhét vào trong tay của cô, kề sát bên tai cô nói nhỏ:
“Anh sẽ đi tìm Johnny để báo thù cho em, nhưng trước hết chúng ta phải giết Cận Tử Kỳ, nếu không giết cô ta thì anh làm sao mà yên tâm đi đối phó với Johnny được?”
Ngu Thanh Kiều nhắm mắt, hai tay ôm lấy Tống Tiểu Bảo có chút run rẩy:
“Em sẽ không giết người, anh đừng ép em…”
“Thanh Kiều, em đang ép anh sao?” Ngón tay lạnh băng của Hàn Mẫn Tranh vuốt ve gò má của Thanh Kiều: “Em biết mà, trong căn phòng này hôm nay bắt buộc phải có một người chết, nếu em không giết cô ta thì anh biết phải làm thế nào đây?”
Trên đường về, cô nhận được điện thoại của Tô Ngưng Tuyết:
“Mẹ đã về nhà rồi, trên đường thấy có đồ trẻ em thích hợp cho Tiểu Bảo mặc nên đã mua rồi.”
Nghe nhắc đến đứa con trai đã sáu tháng tuổi, trong lòng Cận Tử Kỳ không khỏi mềm xuống.
“Vậy đợi con về thì cho Tiểu Bảo mặc thử!”
Tâm trang của Tô Ngưng Tuyết cũng không tệ: “Đi tới đâu rồi?”
Cận Tử Kỳ quan sát con đường vòng quanh núi:
“Đã ở dưới chân núi rồi, sắp về tới nhà rồi ạ!”
“Vậy tốt rồi, mẹ đi tìm Tiểu Bảo trước, con đi đường cẩn thận.”
“Vâng. Cận Từ Kỳ cười đáp lại.”
...
Xe đi vào trong bãi đỗ xe của Tống trạch, Cận Từ Kỳ vừa xuống xe đã lập tức nhận được điện thoại của Tống Kỳ Diễn.
Trước kia xảy ra bao nhiêu chuyện kinh hồn bạt vía. Cho nên Tống Kỳ Diễn mỗi một tiếng đồng hồ đều xác nhận sự bình an của Cận Tử Kỳ.
“Về nhà rồi hả?” Giọng nói dịu dàng trầm thấp của hắn vang lên.
“Vâng.”
“Anh vừa họp xong, chuẩn bị về nhà, khoảng bốn mươi phút sau sẽ về tới nhà.”
“Vậy em bảo người giúp việc chuẩn bị cơm tối chờ anh. Cận Tử Kỳ nói.”
-----
Cận Tử Kỳ cất điện thoại, một người giúp việc giúp cô cầm đồ ngọt đi lên lầu tìm Tô Ngưng Tuyết.
Mở cửa ra, đầu tiên đập vào mặt chính là quần áo trẻ con mà Tô Ngưng Tuyết mua cho Tiểu Bảo đặt gọn gàng ở đầu giường.
Áo khoác của Tô Ngưng Tuyết treo ở trên giá áo, trên bàn hình như vẫn còn có một quyển sách vừa mở ra, trong phòng không có người. Trong phòng tắm tí tách truyền đến tiếng nước chảy, dường như có ai đó đang rửa mặt.
Cận Tử Kỳ nói với người hầu:
“Cô xuống trước đi.”
Người giúp việc gật gật đầu, để đồ ăn trên bàn, kéo cửa đi ngoài.
Cận Tử Kỳ cũng cởi bỏ áo khoác ngoài, nới lỏng dây buộc tóc trên mái tóc dài, ngồi trước bàn lật lật vài trang sách.
Ánh nắng cuối thu xuyên qua lớp rèm cửa khiến cho nền nhà và đồ vật trong phòng như được phủ lên một lớp áo màu vàng óng.
Cận Tử Kỳ ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt, động tác lật sách bỗng dừng lại.
Hình như có điểm gì đó không đúng..
Quá yên tĩnh, trong phòng tắm chỉ có tiếng nước, lại không có âm thanh hoạt động của con người.
Cận Tử Kỳ chậm rãi đứng lên, yên lặng không một tiếng động mà đi về phía phòng tắm, lúc đi gần tới cửa phòng ngủ bước chân dần chậm lại.
Khóe mắt tựa hồ thoáng lướt qua phía sau cánh cửa toilet đang khép hờ hình như có vật gì đó…
Cận Tử Kỳ đẩy cửa, liền nhìn thấy một đôi chân trần không đi dép, là chân của phụ nữ.
Cả người cô toát mồ hôi lạnh, trong lòng bất an, dùng lực đẩy cửa toilet, cảnh tượng trước mắt khiến cô bịt lại miệng..
Tô Ngưng Tuyết lẳng lặng co lại ở một góc trên mặt đất, giống như đang ngủ.
Ở chỗ búi tóc màu đen có một vũng máu, đang dần dần không ngừng lan rộng ra.
Hô hấp của Cận Tử Kỳ có chút gấp gáp, khóe mắt đau đến mức muốn nứt ra.
“Mẹ!”
Cô nâng Tô Ngưng Tuyết dậy, đang muốn gọi người tới giúp thì ngay lập tức im bắt.
Một hình bóng cao lớn từ phía sau phủ lấy cô, một đôi chân đi đôi tất màu đen xuất hiện bên cạnh cô.
Hàn Mẫn Tranh dựa ở bên cửa, ôm lấy Tiểu Bảo đang ngậm lấy cái núm vú cao su.
Anh ta mỉm cười với cô:
“Con của cô thật ngoan.”
Tống Tiểu Bảo mặc bộ quần áo liền màu vàng nhạt, nằm gọn trong lòng của Hàn Mẫn Tranh. Trên ót thằng bé còn có vài cọng tóc, đôi mắt to đen tròn lay láy, sau khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ, nó lập tức cười toe toét với cô, hoàn toàn không hề hay biết mình đang gặp phải nguy hiểm.
-----
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Hàn Mẫn Tranh, tự hỏi không biết bằng cách nào hắn lại vào được Tống gia, trong lòng cô vừa sợ hãi lại vừa kinh ngạc.
“Thấy tôi ở đây có phải rất kỳ quái đúng không?
Cận Tử Kỳ:
“Anh ở nơi này đã nhiều năm như vậy, đã sớm quen thuộc với địa hình và cấu trúc của toàn bộ biệt thự Tống trạch.”
Nói đến đây, Cận Tử Kỳ dừng lại một chút:
“Liệu rằng trong nhà cũng có người của anh?”
Hàn Mẫn Tranh không phủ nhận:
“Điều này không quan trọng, cô biết rõ tôi tới là để làm cái gì.”
“Tôi có thể đi theo anh, nhưng anh phải thả mẹ và con trai tôi ra.”
“Cô cảm thấy cô có đủ tư cách để cò kè mặc cả với tôi sao?”
Sắc mặt của Hàn Mẫn Tranh hơi trầm xuống, hắn cười lạnh, sờ sờ lên cái đầu không có cọng tóc nào của Tống Tiểu Bảo.
“Vậy thì tốt, bất quá thì chúng ta đồng quy vu tận mà thôi, không quá nửa giờ nữa, Kỳ Diễn sẽ quay về.”
“Tôi có thể thả một người, cô tự chọn đi.”
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn Tô Ngưng Tuyết đang hôn mê bất tỉnh rồi lại ngẩng đầu nhìn Tống Tiểu Bảo đang bị Hàn Mẫn Tranh ôm lấy.
-----
Tống Kỳ Diễn vừa mới lái xe vào đoạn đường vòng quanh núi trên thì điện thoại liên tục rung lên.
Là Trâu Hướng.
“Boss, xảy ra chuyện lớn rồi, bên kia báo tin là Hàn Mẫn Thanh trốn rồi!”
Sắc mặt của Tống Kỳ Diễn lập tức trầm xuống:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chiều nay, ở trại tạm gia, Hàn Mẫn Tranh nói là bệnh đau dạ dày của hắn tái phát, giám ngục lập tức đưa hắn đi bệnh viện kiểm tra, nhân lúc cảnh sát không chú ý, hắn liền từ cửa sổ trong toilet bệnh viện mà lẻn ra ngoài!”
“Phát hiện lúc nào?”
“Khoảng nửa tiếng trước…”
Tống Kỳ Diễn cảm thấy tim mình đập ngày một nhanh hơn.
“Còn Thanh Kiều đâu?”
“Chắc vẫn ở trong viện...”
“Lập tức gọi điện tới bệnh viện hỏi, bây giờ tôi về nhà.”
Tống Kỳ Diễn đạp chân ga, xe chạy lao nhanh như bay.
Vừa tới cửa Tống trạch, anh lập tức thấy một chiếc xe cứu thương đỗ ở đó, tất cả người giúp việc đều vây quanh một cái cáng cứu thương đang được đưa ra.
Trong lòng Tống Kỳ Diễn bỗng nhiên nảy sinh ra một dự cảm chẳng lành, hắn phanh gấp, tháo dây an toàn rồi lao ra khỏi xe.
Sắc mặt của Tô Ngưng Tuyết trắng bệch nằm trên cáng cứu thương, sau đầu là một vết máu đã đông lại, thở thoi thóp.
“Mẹ!”
Toàn thân Tống Kỳ Diễn lạnh toát, vội vàng nắm lấy cáng cứu thương thì bị nhân viên y tá ngăn lại.
“Xin nhường đường, cần phải đưa bệnh nhân bệnh viện cấp cứu ngay lập tức!”
Mặt Tống Kỳ Diễn tái mét, lui về sau một bước, bàn tay hắn bị một người túm lấy.
Tô Ngưng Tuyết hơi mở mắt, hơi thở thoi thóp:
“Cứu Tử Kỳ và Tiểu Bảo…Hàn Mẫn Thanh…”
Nhìn xe cứu thương nhấp nháy đèn dần đi xa, cả người Tống Kỳ Diễn như rơi vào hố băng.
Điện thoại đột nhiên kêu lên.
Tống Kỳ Diễn nhận cuộc gọi, trong đôi mắt hiện ra những tia máu màu đỏ:
“Thế nào rồi?”
“Bệnh viện nói, người nhà của cô Thanh Kiều đã đến giúp cô ấy làm thủ tục chuyển viện rồi.”
-----
Lúc Cận Tử Kỳ tỉnh lại, chỉ cảm nhận được một tia sáng yếu ớt chui vào trong khóe mắt cô.
Phía dưới lạnh buốt khiến cho cô có thể đoán ra được bản thân đang bị ném trên sàn nhà.
Cổ tay, cổ chân đều bị dây thừng buộc lại rất chặt.
Từ sau khi cô lựa chọn cứu Tô Ngưng Tuyết, Hàn Mẫn Thanh lập tức ném cho cô một cái chìa khóa xe, ra lệnh cho cô không để người giúp việc nghi ngờ mà lái xe ra khỏi Tống trạch, mà anh ta đã sớm thần không biết quỷ không hay ôm Tiểu Bảo ngồi ở ghế sau.
Khi xe vừa lái ra khỏi phạm vi giám sát của Tống trạch, cô lập tức bị Hàn Mẫn Tranh đánh ngất, trói lại và ném ra ghế sau.
Cận Tử Kỳ nằm ở trên mặt đất một lát, sau khi đã tỉnh táo lại đôi chút, cô mới khó khăn mà chống người dậy, dựa vào bên cạnh ghé salon thở, nhân tiện quan sát cảnh vật xung quanh.
Hàn Mẫn Tranh đưa cô tới căn biệt thự ở vùng ngoại thành mà hắn đã sát hại Jane.
Chính vào lúc này, một tiếng bước chân đi lên bậc thang vọng đến. Cận Tử Kỳ vội vàng giả vờ hôn mê, một lần nữa lại nằm xuống mặt đất.
“Mặc như vậy có lạnh không? Anh lên lầu lấy cho em tấm thảm.” Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của một người đàn ông vang lên.
“Không sao, là do ngủ nhiều quá nên hơi đau đầu, ra ngoài hít thở không khí một chút là ổn.”
Cận Tử Kỳ rất nhanh chóng nhận ra được giọng nữ nhỏ bé yếu ớt kia chính là Ngu Thanh Kiều!
Mặc dù đã sớm nghĩ tới kết cục như thế này nhưng thật sự khi nghe thấy, cô vẫn kìm không được mà chấn kinh.
“Thanh Kiều, có thích nơi này không? Nơi đây là anh cố ý tìm người thiết kế theo đúng sở thích của em.”
“Vâng, rất đẹp…khụ khụ, chắc là phải tốn nhiều tiền lắm nhỉ?”
“Chỉ cần em thích thì bao nhiêu tiền anh cũng không để ý, em còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì với anh.”
“Thật sao?” Giọng nói của Thanh Kiều nhẹ nhàng đi vài phần: “Với em, anh cũng rất quan trọng.”
Hàn Mẫn Tranh cười một tiếng:
“Thật sao?”
“Vâng, chẳng lẽ anh đã quên câu nói mà trước đó em đã từng nói với anh sao?”
Hàn Mẫn Tranh trầm mặc một lúc lâu, mới nói:
“Cho dù anh đã giết người, có lẽ… Anh cũng sẽ nhanh chóng chết thôi.”
“Anh là vì em mới giết Jane, nếu không phải vì anh yêu em, thì anh sẽ không làm hại cô ấy, không phải sao?”
“Nhưng nếu như anh chết, anh sẽ không được giống như lúc này được ở bên cạnh cô, Thanh Kiều…”
Giọng nói của Hàn Thẫm Tranh có chút đau thương, cũng không giống như đang giả bộ.
“Không đâu, anh sẽ không có sao cả, bất kể có như thế nào thì anh vẫn là người mà em yêu.”
“Quan trọng hơn bất kỳ ai sao?”
Giọng nói của Thanh Kiều trở nên mềm yếu, không có chút sức lực nào:
“Ừm, quan trọng hơn bất kỳ ai.”
Giọng nói của Hàn Mẫn Tranh rất vui vẻ:
“Thanh Kiều, em xem, đây là ai?”
“Tiểu…Tiểu Bảo?” Thanh Kiều không khỏi kinh ngạc: “Sao nó lại ở đây, Hàn Mẫn Tranh, anh đã làm gì với chị tôi rồi?”
“Anh chỉ là mời cô ấy tới làm khách nhà chúng ta mà thôi.”
Cận Tử Kỳ nghe được trong lòng liền trầm xuống, sau đó cô nghe thấy tiếng Hàn Mẫn Tranh đứng dậy, tiếng bước chân tiến lại gần.
“Tôi biết rõ cô đã tỉnh rồi, đừng giả bộ nữa. Giọng nói của Hàn Mẫn Tranh không còn ấm áp như lúc nãy nữa.”
Cận Tử Kỳ bị vạch trần, cũng không tiếp tục trả vờ nữa, mở mắt ra.
Điều đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là đôi dép lê và ống quần tây, cô lập tức bị kéo lên.
Cận Tử Kỳ không dám làm loạn, chống lại anh ta, cô thuận theo sức của anh ta mà ngồi dậy, dựa vào salon.
Vừa hay đối mặt với Ngu Thanh Kiều ở cách đó không xa, trong lòng cả hai đều giật mình.
Thanh Kiều đã cởi bỏ quần áo ở viện, trên người mặc một cái áo len màu trắng rộng rãi, bởi vì gầy gò nên xương quai xanh lộ ra càng rõ hơn. Bên dưới mặc một chiếc váy dài màu đỏ, mái tóc dài rũ xuống vai, cô ấy ngồi trên xe lăn, trông giống như nụ hoa phượng hoàng đang chớm nở.
Tổng Tiểu Bảo lúc này đang rúc trong ngực của cô, nhắm mắt ngủ say, hai gò má mũm mĩm đỏ ửng, thỉnh thoảng cọ cọ vào ngực của Thanh Kiều vài cái. Giống như một người mẹ đang ôm lấy đứa con yêu thương của mình.
Mà vẻ mặt của Thanh Kiều cũng không được tốt lắm, có chút uể oải, không biết là do cơ thể vẫn chưa phục hồi hay là..bị Hàn Mẫn Tranh vừa cho uống loại thuốc nào đó, mặc dù đã được trang điểm nhưng cũng không thể che đi khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Ngu Thanh Kiều vừa nhìn thấy Cận Tử Kỳ bị trói, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc cùng lo lắng.
Hàn Mẫn Tranh nhìn thấy ánh mắt của hai người nhìn nhau, trong khóe mắt lóe lên một tia vui mừng.
Anh ta đi tới kéo lấy Thanh Kiều vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng nói:
“Em, nếu ngày hôm đó không vì gọi điện cho cô ta, em cũng sẽ không bị bắt đi, và càng không bị tên khốn Johnny kia nhục mạ. Cũng là lần trước, cũng là vì cô ta mà em mới bị hôn mê bất tỉnh đấy.”
Đôi môi mỏng của Hàn Mẫn Tranh kề sát bên tai của Thanh Kiều:
“Anh biết trong lòng em nhất định rất oán hận cô ta, đúng không?”
Vẻ mặt của Thanh Kiều càng trắng hơn, Cận Tử Kỳ im lặng bất động.
Hàn Mẫn Tranh tiếp tục nói:
“Thanh Kiều, đừng gạt anh, anh biết em sẽ không thể nào không trách cô ta được. Nếu đổi lại là anh thì anh sẽ giết chết cô ta để giải tỏa nỗi hận trong lòng. Nếu không có cô ta thì em cũng sẽ không gặp phải nhiều khó khăn cực khổ đến như vậy.”
Nói xong, Hàn Mẫn Tranh không biết lấy từ đâu ra một khẩu súng màu đen, đưa tới trước mặt Thanh Kiều.
“Thanh Kiều, đừng giữ lại những oán hận trong lòng, giết cô ta, yên tâm, em sẽ không sao đâu, anh sẽ nhận thay tội giết người cho em. Chúng ta có lẽ không còn cơ hội sinh con nữa, chỉ cần cô ta chết đi, thì đứa bé này sẽ là con của chúng ta.”
Thanh Kiều nhìn xuống Tống Tiểu Bảo đang ngủ say, mãi một lúc lâu sau cũng không có nhận lấy khẩu súng.
“Thanh Kiều, chẳng lẽ đến lời anh nói mà em cũng không nghe sao?”
Giọng của Hàn Mẫn Tranh trở nên hung ác, sắc mặt cũng không còn ấm áp như trước nữa.
Thanh Kiều ngẩng đầu nhìn Hàn Mẫn Tranh:
“Em đã từng hận chị ấy, nhưng những sự việc này thực sự không hề có liên quan tới chị ấy không phải sao? Anh đưa chị ấy và Tiểu Bảo về đi, ở đây chỉ cần có em và anh là được rồi, có thêm một đứa bé thì chỉ thêm vướng víu mà thôi.”
Hàn Mẫn Tranh túm lấy cằm của cô:
“Thanh Kiều, em nói sai rồi, những việc này tại sao lại không liên quan gì tới cô ta?”
Cả người Thanh Kiều cứng đờ.
Hàn Mẫn Tranh dịu dàng nhìn cô:
“Nếu không phải bởi vì cô ta cùng Tống Kỳ Diễn, thì anh đã sớm có được Tống thị, có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau muộn một chút nhưng cũng sẽ không phải đi tới bước này. Về sau cô ta còn cùng với Tống Kỳ Diễn cùng nhau lừa gạt anh, phá vỡ kế hoạch của anh. Vốn sau khi anh cùng Jane cử hành hôn lễ sẽ có được cổ phần của công ty Cảnh Thăng, sau đó ly hôn với cô ta và cưới em…”
“Thanh Kiều, em vẫn luôn biết rằng, anh chỉ yêu có một mình em thôi, anh thực sự muốn cưới chỉ có một mình em thôi.”
Vành mắt của Hàn Mẫn Tranh có hơi ửng đỏ:
“Em nói đi, không phải là bọn họ phá hoại hạnh phúc của chúng ta sao? Cô ta lẽ nào vẫn không đáng chết sao?”
“Nếu như anh còn để bụng tới chuyện ấy thì nên đi tìm Johnny… Thanh Kiều quay đầu không nhìn Hàn Mẫn Tranh nữa.”
Hàn Mẫn Tranh đưa khẩu súng nhét vào trong tay của cô, kề sát bên tai cô nói nhỏ:
“Anh sẽ đi tìm Johnny để báo thù cho em, nhưng trước hết chúng ta phải giết Cận Tử Kỳ, nếu không giết cô ta thì anh làm sao mà yên tâm đi đối phó với Johnny được?”
Ngu Thanh Kiều nhắm mắt, hai tay ôm lấy Tống Tiểu Bảo có chút run rẩy:
“Em sẽ không giết người, anh đừng ép em…”
“Thanh Kiều, em đang ép anh sao?” Ngón tay lạnh băng của Hàn Mẫn Tranh vuốt ve gò má của Thanh Kiều: “Em biết mà, trong căn phòng này hôm nay bắt buộc phải có một người chết, nếu em không giết cô ta thì anh biết phải làm thế nào đây?”
Bình luận facebook