Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Editor: tamthuonglac
Tống Kỳ Diễn vẫn luôn là người đàn ông lớn lối đến coi trời bằng vung.
Người nào quen biết với hắn đều hiểu rõ điểm này, Tống Kỳ Diễn nếu nói là một thì không ai dám ở trước mặt hắn nói hai.
Gác qua một bên chuyện gia cảnh mẹ nuôi giàu có không nói, bản thân hắn có năng lực kinh doanh buôn bán thiên phú cũng để cho hắn có đủ tư cách mà kiêu ngạo.
Không ai dám đi tin tưởng, một người đàn ông như vậy sẽ có một ngày lại cũng phạm vào sao Thái Tuế.
Thậm chí ngay cả bản thân của Tống Kỳ Diễn cũng không muốn tin, sao Thái Tuế của hắn, bất quá là một người phụ nữ mang tên Cận Tử Kỳ!
Gặp phải Cận Tử Kỳ đúng là đã cướp đi cả cuộc đời của Tống Kỳ Diễn, ở trước mặt cô, hắn ở trên thương trường lật tay làm mây úp tay làm mưa (*) thế nhưng cũng là một người đàn ông ngây thơ vì ái tình mà không từ thủ đoạn nào thế thôi.
(*)Phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ: gần nghĩa với Phiên vân phúc vũ ý nói người thay đổi như chong chóng, lật mặt xảo trá (Theo Lạc Việt và Baike)
......................
Đến Vương Phủ lầu, Tống Kỳ Diễn vừa vào cửa đã thấy được Cận Tử Kỳ ngồi ở trong góc.
Cô cúi đầu xem thực đơn, mái tóc đen đến eo rơi xuống trên đầu vai, diện mạo ưu nhã xinh đẹp khiến cho xung quanh nhất thời ảm đạm thất sắc, dĩ nhiên đây là nhận định riêng của Tống Kỳ Diễn.
Hắn ngăn lại nhân viên phục vụ muốn dẫn đường, thừa dịp Cận Tử Kỳ vẫn chưa chú ý tới hắn, xoay người vào thẳng toilet, soi gương cẩn thận cào cào tóc của mình, lấy nước lạnh rửa sạch mặt làm cho mình nhìn qua có tinh thần một chút.
Nhưng vết bầm đen trên con mắt trái cũng là một phiền toái lớn, mặc cho hắn đắp túi chườm đá tới trưa cũng không làm nên chuyện.
Một lần nữa đeo cái kính râm cực đại lên có thể che khuất được nửa gương mặt, sửa sang lại tây trang, dáng vẻ chỉnh chu khuôn mẫu mới đi ra.
Cận Tử Kỳ gọi một ly nước cam, mới vừa cầm trên tay, khóe mắt đã liếc thấy một bóng dáng màu đen đi đến gần mình.
Tống Kỳ Diễn đi đến trước mặt Cận Tử Kỳ vừa vặn là mười hai giờ, so với thời gian đã hẹn không hơn một phút không kém một giây.
Hắn ngồi xuống thì Cận Tử Kỳ đã đi thẳng đến nội dung chính: "Tống tiên sinh, có thể đưa tôi điện thoại di động được chưa?"
Giọng điệu không coi là bạn bè khách sáo, nhưng Tống Kỳ Diễn lại làm như không thấy, bản thân tự cầm lấy thực đơn gọi nhân viên phục vụ tới bắt đầu chọn món ăn, không quên phong nhã lịch lãm mà hỏi ý kiến của Cận Tử Kỳ: "Nghe nói ở đây hồng lê nấu gan ngỗng không tệ, muốn một phần không?"
Cận Tử Kỳ thấy Tống Kỳ Diễn nói lảng sang chuyện khác, không có ý đưa điện thoại di động cho mình, vừa muốn mở miệng yêu cầu lần nữa, Tống Kỳ Diễn lại đi trước cô một bước quay đầu nói với nhân viên tạp vụ: "Chỉ những thứ này thôi, nếu lát nữa không đủ thì gọi thêm."
Đưa mắt nhìn nhân viên phục vụ rời đi, Tống Kỳ Diễn căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, hắn bưng ly nước trước mặt lên uống một hớp, không nhanh không chậm hỏi cô: "Chuyện lần trước để cho em cân nhắc đã suy nghĩ như thế nào rồi?"
Cận Tử Kỳ phản ứng đầu tiên là ngơ ngác, sau đó trở lại mới hiểu được chuyện mà hắn đề cập, nhưng Tống Kỳ Diễn đã trả lời thay cô: "Chưa cân nhắc qua cũng không sao, thời gian một bữa cơm cũng đủ cho em chọn ra một cái đáp án."
Vừa theo Tống Kỳ Diễn ra trận cô lập tức đã đứng ở vị trí bị động, hắn không cho cô bất kỳ cơ hội nào để phản bác.
Thấy cái kính râm cực đại trên mặt hắn, Cận Tử Kỳ đảo mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, buồn bã nói: "Tôi sẽ không kết hôn với anh."
Kính râm màu đen che đậy tâm tình trong mắt Tống Kỳ Diễn, hắn lại tựa lưng vào ghế ngồi, một tay ngắm nghía thưởng thức bộ dụng cụ ăn, khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng trắng phau: "Em còn có thời gian một bữa cơm để suy xét."
"Tôi không cần suy xét, đây chính là đáp án cuối cùng của tôi."
Tay Tống Kỳ Diễn tạm dừng, không nói gì, bưng ly nước lên bắt đầu dung dung thong thả uống nước.
Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt đang trông về phía xa, mím môi nhìn hắn: "Tôi sẽ không gả cho anh, cũng sẽ không gả cho bất kỳ người đàn ông nào, nếu như đây là lý do anh gọi tôi ra ngoài, bây giờ đem di động trả lại cho tôi đi."
Tống Kỳ Diễn cúi đầu trầm ngâm chốc lát, khi ngẩng đầu đối mặt với Cận Tử Kỳ thì tháo kính râm xuống.
Cận Tử Kỳ trong lúc nhìn đến vết thương ứ máu trên khoé mắt hắn thì không khỏi chột dạ, tối hôm qua mình xuống tay hình như là hơi nặng một chút.
Đem điểm áy náy của Cận Tử Kỳ thu vào trong mắt, ánh mắt của Tống Kỳ Diễn kín như bưng, vừa đưa tay lên day nhẹ vết thương chỗ chân mày vừa thờ ơ lên tiếng: "Mới sáng nay bác trai hỏi mắt của anh tại sao lại bị thương ."
Cận Tử Kỳ nhíu mày một cái: "Anh đang uy hiếp tôi sao?"
"Có sao?" Tống Kỳ Diễn không cho là đúng cười cười, "Chỉ là anh nghe nói bác trai luôn luôn rất quan tâm hôn sự của em."
Bác trai, bác trai, cô đây là con gái ruột cũng không có gọi được thắm thiết hơn!
Cận Tử Kỳ mím chặt môi, nhìn chằm chằm tên đầu sói đuôi dài Tống Kỳ Diễn ở trước mặt, cố gắng không để cho mình tức giận: "Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến anh."
"Tại sao lại không liên quan đến anh?" Tống Kỳ Diễn bất chấp sắc mặt khó coi của Cận Tử Kỳ, lẩm bẩm nói: "Anh tuổi không nhỏ, cần một người vợ, đúng lúc em phù hợp điều kiện."
Hắn cố ý nói chậm lại, tạm dừng, ngắm nhìn cô con ngươi đen càng thêm thâm thúy u ám: "Huống chi... Cận Tử Kỳ, cùng anh kết hôn em sẽ không thiệt thòi."
Cận Tử Kỳ chống lại ánh mắt nghiêm túc của hắn, da đầu có chút tê dại, tại sao lại bị anh ta nắm mũi dẫn đi?
"Có thiệt thòi hay không thiệt thòi tôi không biết, nhưng tôi xác định lại bản thân mình không muốn tiếp tục cái đề tài này."
"Tô Hành Phong có, anh có, cậu ta không có, anh cũng có — "
Trên mặt Cận Tử Kỳ gợn sóng không dao động, nhưng con sóng trong lòng lại thấp thoáng nhấp nhô, những lời này của Tống Kỳ Diễn rõ ràng có điều ngụ ý, chẳng lẽ hắn định dùng thân phận người thừa kế Tống gia làm mồi dẫn dụ cô sao?
Tống Kỳ Diễn nhìn xem vẻ mặt không hiểu của cô, lời nói rất mạnh mẽ: "Gả cho anh, em sẽ là người phụ nữ tôn quý nhất ở thành phố này, thậm chí có thể trở thành đệ nhất Đế Hào phu nhân của cả nước."
Cận Tử Kỳ giật mình, bỗng nhiên nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, trong mắt chợt lóe lên là không dám tin.
Cô sớm đoán được Tống Kỳ Diễn không đơn giản, nhưng không có đoán được khả năng kinh tế của hắn lại có thể khiến hắn dễ dàng hứa cho cô hai chữ "Đệ nhất".
Tống Kỳ Diễn lại giống như không nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt cô, nhăn mày cũng không nhăn một cái tiếp tục nói: "Ở thành phố này, chỉ có một người đàn ông là có thể xứng đôi với Cận Tử Kỳ."
Loại khí thế "ngoài ta còn ai" này làm cho đầu ngón tay Cận Tử Kỳ lạnh run, cô tự giễu cười cười: "Anh đang uy hiếp tôi, chỉ có anh tự do nguyện ý hay không, tôi thì không có quyền đáp ứng hay không đáp ứng sao?"
Lời nói kia của hắn là ngầm ám chỉ với cô, chỉ cần hắn cố tình ngăn cản hôn sự của cô, lập tức ở thành phố S không người nào dám cưới cô sao?
"Anh là đang giúp em phân tích tình hình, đưa ra sự thật thôi." Tống Kỳ Diễn vô hại cười cười, chẳng nói đúng sai.
"Rốt cuộc người nào mới thực sự là anh?"
Là kẻ vô lại tối hôm qua ôm cô hay là giờ phút này ngồi ở trước mặt cô ung dung thản nhiên khí thế bức người?
"Em cảm thấy thế nào?"
Người đàn ông này rất đáng sợ, nếu như hắn nghiêm túc, cô tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn......
Tầm mắt cô rũ xuống che dấu cảm xúc ở đáy mắt mình, ngón tay cầm lấy cái ly dần dần buộc chặt.
Hắn hoàn toàn không cho cô cơ hội lựa chọn.
Lúc ban đầu lí do thoái thác là để cho cô cân nhắc kết hôn, nói nghe hay một chút bất quá là cho cô cái thang đi xuống.
Hiện tại cô lựa chọn cự tuyệt hắn, hắn lại bắt đầu từng bước ép sát, vẫn còn muốn làm ra bộ dạng cực chẳng đã bất đắc dĩ!
Bàn tay Cận Tử Kỳ nắm cái ly từ từ giãn ra, cô không muốn sẽ cùng hắn tiếp tục quay lòng vòng.
Nếu cô đã không thắng được hắn, như vậy, dứt khoát thẳng thắn đi!
Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn vào ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn, khẽ mỉm cười: "Nếu như tôi cho anh biết, tôi đã sinh con, mà không phải nhận nuôi một đứa bé theo như lời trong tư liệu anh lấy được, anh còn muốn cưới tôi không?"
Tống Kỳ Diễn vẫn luôn là người đàn ông lớn lối đến coi trời bằng vung.
Người nào quen biết với hắn đều hiểu rõ điểm này, Tống Kỳ Diễn nếu nói là một thì không ai dám ở trước mặt hắn nói hai.
Gác qua một bên chuyện gia cảnh mẹ nuôi giàu có không nói, bản thân hắn có năng lực kinh doanh buôn bán thiên phú cũng để cho hắn có đủ tư cách mà kiêu ngạo.
Không ai dám đi tin tưởng, một người đàn ông như vậy sẽ có một ngày lại cũng phạm vào sao Thái Tuế.
Thậm chí ngay cả bản thân của Tống Kỳ Diễn cũng không muốn tin, sao Thái Tuế của hắn, bất quá là một người phụ nữ mang tên Cận Tử Kỳ!
Gặp phải Cận Tử Kỳ đúng là đã cướp đi cả cuộc đời của Tống Kỳ Diễn, ở trước mặt cô, hắn ở trên thương trường lật tay làm mây úp tay làm mưa (*) thế nhưng cũng là một người đàn ông ngây thơ vì ái tình mà không từ thủ đoạn nào thế thôi.
(*)Phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ: gần nghĩa với Phiên vân phúc vũ ý nói người thay đổi như chong chóng, lật mặt xảo trá (Theo Lạc Việt và Baike)
......................
Đến Vương Phủ lầu, Tống Kỳ Diễn vừa vào cửa đã thấy được Cận Tử Kỳ ngồi ở trong góc.
Cô cúi đầu xem thực đơn, mái tóc đen đến eo rơi xuống trên đầu vai, diện mạo ưu nhã xinh đẹp khiến cho xung quanh nhất thời ảm đạm thất sắc, dĩ nhiên đây là nhận định riêng của Tống Kỳ Diễn.
Hắn ngăn lại nhân viên phục vụ muốn dẫn đường, thừa dịp Cận Tử Kỳ vẫn chưa chú ý tới hắn, xoay người vào thẳng toilet, soi gương cẩn thận cào cào tóc của mình, lấy nước lạnh rửa sạch mặt làm cho mình nhìn qua có tinh thần một chút.
Nhưng vết bầm đen trên con mắt trái cũng là một phiền toái lớn, mặc cho hắn đắp túi chườm đá tới trưa cũng không làm nên chuyện.
Một lần nữa đeo cái kính râm cực đại lên có thể che khuất được nửa gương mặt, sửa sang lại tây trang, dáng vẻ chỉnh chu khuôn mẫu mới đi ra.
Cận Tử Kỳ gọi một ly nước cam, mới vừa cầm trên tay, khóe mắt đã liếc thấy một bóng dáng màu đen đi đến gần mình.
Tống Kỳ Diễn đi đến trước mặt Cận Tử Kỳ vừa vặn là mười hai giờ, so với thời gian đã hẹn không hơn một phút không kém một giây.
Hắn ngồi xuống thì Cận Tử Kỳ đã đi thẳng đến nội dung chính: "Tống tiên sinh, có thể đưa tôi điện thoại di động được chưa?"
Giọng điệu không coi là bạn bè khách sáo, nhưng Tống Kỳ Diễn lại làm như không thấy, bản thân tự cầm lấy thực đơn gọi nhân viên phục vụ tới bắt đầu chọn món ăn, không quên phong nhã lịch lãm mà hỏi ý kiến của Cận Tử Kỳ: "Nghe nói ở đây hồng lê nấu gan ngỗng không tệ, muốn một phần không?"
Cận Tử Kỳ thấy Tống Kỳ Diễn nói lảng sang chuyện khác, không có ý đưa điện thoại di động cho mình, vừa muốn mở miệng yêu cầu lần nữa, Tống Kỳ Diễn lại đi trước cô một bước quay đầu nói với nhân viên tạp vụ: "Chỉ những thứ này thôi, nếu lát nữa không đủ thì gọi thêm."
Đưa mắt nhìn nhân viên phục vụ rời đi, Tống Kỳ Diễn căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, hắn bưng ly nước trước mặt lên uống một hớp, không nhanh không chậm hỏi cô: "Chuyện lần trước để cho em cân nhắc đã suy nghĩ như thế nào rồi?"
Cận Tử Kỳ phản ứng đầu tiên là ngơ ngác, sau đó trở lại mới hiểu được chuyện mà hắn đề cập, nhưng Tống Kỳ Diễn đã trả lời thay cô: "Chưa cân nhắc qua cũng không sao, thời gian một bữa cơm cũng đủ cho em chọn ra một cái đáp án."
Vừa theo Tống Kỳ Diễn ra trận cô lập tức đã đứng ở vị trí bị động, hắn không cho cô bất kỳ cơ hội nào để phản bác.
Thấy cái kính râm cực đại trên mặt hắn, Cận Tử Kỳ đảo mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, buồn bã nói: "Tôi sẽ không kết hôn với anh."
Kính râm màu đen che đậy tâm tình trong mắt Tống Kỳ Diễn, hắn lại tựa lưng vào ghế ngồi, một tay ngắm nghía thưởng thức bộ dụng cụ ăn, khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng trắng phau: "Em còn có thời gian một bữa cơm để suy xét."
"Tôi không cần suy xét, đây chính là đáp án cuối cùng của tôi."
Tay Tống Kỳ Diễn tạm dừng, không nói gì, bưng ly nước lên bắt đầu dung dung thong thả uống nước.
Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt đang trông về phía xa, mím môi nhìn hắn: "Tôi sẽ không gả cho anh, cũng sẽ không gả cho bất kỳ người đàn ông nào, nếu như đây là lý do anh gọi tôi ra ngoài, bây giờ đem di động trả lại cho tôi đi."
Tống Kỳ Diễn cúi đầu trầm ngâm chốc lát, khi ngẩng đầu đối mặt với Cận Tử Kỳ thì tháo kính râm xuống.
Cận Tử Kỳ trong lúc nhìn đến vết thương ứ máu trên khoé mắt hắn thì không khỏi chột dạ, tối hôm qua mình xuống tay hình như là hơi nặng một chút.
Đem điểm áy náy của Cận Tử Kỳ thu vào trong mắt, ánh mắt của Tống Kỳ Diễn kín như bưng, vừa đưa tay lên day nhẹ vết thương chỗ chân mày vừa thờ ơ lên tiếng: "Mới sáng nay bác trai hỏi mắt của anh tại sao lại bị thương ."
Cận Tử Kỳ nhíu mày một cái: "Anh đang uy hiếp tôi sao?"
"Có sao?" Tống Kỳ Diễn không cho là đúng cười cười, "Chỉ là anh nghe nói bác trai luôn luôn rất quan tâm hôn sự của em."
Bác trai, bác trai, cô đây là con gái ruột cũng không có gọi được thắm thiết hơn!
Cận Tử Kỳ mím chặt môi, nhìn chằm chằm tên đầu sói đuôi dài Tống Kỳ Diễn ở trước mặt, cố gắng không để cho mình tức giận: "Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến anh."
"Tại sao lại không liên quan đến anh?" Tống Kỳ Diễn bất chấp sắc mặt khó coi của Cận Tử Kỳ, lẩm bẩm nói: "Anh tuổi không nhỏ, cần một người vợ, đúng lúc em phù hợp điều kiện."
Hắn cố ý nói chậm lại, tạm dừng, ngắm nhìn cô con ngươi đen càng thêm thâm thúy u ám: "Huống chi... Cận Tử Kỳ, cùng anh kết hôn em sẽ không thiệt thòi."
Cận Tử Kỳ chống lại ánh mắt nghiêm túc của hắn, da đầu có chút tê dại, tại sao lại bị anh ta nắm mũi dẫn đi?
"Có thiệt thòi hay không thiệt thòi tôi không biết, nhưng tôi xác định lại bản thân mình không muốn tiếp tục cái đề tài này."
"Tô Hành Phong có, anh có, cậu ta không có, anh cũng có — "
Trên mặt Cận Tử Kỳ gợn sóng không dao động, nhưng con sóng trong lòng lại thấp thoáng nhấp nhô, những lời này của Tống Kỳ Diễn rõ ràng có điều ngụ ý, chẳng lẽ hắn định dùng thân phận người thừa kế Tống gia làm mồi dẫn dụ cô sao?
Tống Kỳ Diễn nhìn xem vẻ mặt không hiểu của cô, lời nói rất mạnh mẽ: "Gả cho anh, em sẽ là người phụ nữ tôn quý nhất ở thành phố này, thậm chí có thể trở thành đệ nhất Đế Hào phu nhân của cả nước."
Cận Tử Kỳ giật mình, bỗng nhiên nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, trong mắt chợt lóe lên là không dám tin.
Cô sớm đoán được Tống Kỳ Diễn không đơn giản, nhưng không có đoán được khả năng kinh tế của hắn lại có thể khiến hắn dễ dàng hứa cho cô hai chữ "Đệ nhất".
Tống Kỳ Diễn lại giống như không nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt cô, nhăn mày cũng không nhăn một cái tiếp tục nói: "Ở thành phố này, chỉ có một người đàn ông là có thể xứng đôi với Cận Tử Kỳ."
Loại khí thế "ngoài ta còn ai" này làm cho đầu ngón tay Cận Tử Kỳ lạnh run, cô tự giễu cười cười: "Anh đang uy hiếp tôi, chỉ có anh tự do nguyện ý hay không, tôi thì không có quyền đáp ứng hay không đáp ứng sao?"
Lời nói kia của hắn là ngầm ám chỉ với cô, chỉ cần hắn cố tình ngăn cản hôn sự của cô, lập tức ở thành phố S không người nào dám cưới cô sao?
"Anh là đang giúp em phân tích tình hình, đưa ra sự thật thôi." Tống Kỳ Diễn vô hại cười cười, chẳng nói đúng sai.
"Rốt cuộc người nào mới thực sự là anh?"
Là kẻ vô lại tối hôm qua ôm cô hay là giờ phút này ngồi ở trước mặt cô ung dung thản nhiên khí thế bức người?
"Em cảm thấy thế nào?"
Người đàn ông này rất đáng sợ, nếu như hắn nghiêm túc, cô tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn......
Tầm mắt cô rũ xuống che dấu cảm xúc ở đáy mắt mình, ngón tay cầm lấy cái ly dần dần buộc chặt.
Hắn hoàn toàn không cho cô cơ hội lựa chọn.
Lúc ban đầu lí do thoái thác là để cho cô cân nhắc kết hôn, nói nghe hay một chút bất quá là cho cô cái thang đi xuống.
Hiện tại cô lựa chọn cự tuyệt hắn, hắn lại bắt đầu từng bước ép sát, vẫn còn muốn làm ra bộ dạng cực chẳng đã bất đắc dĩ!
Bàn tay Cận Tử Kỳ nắm cái ly từ từ giãn ra, cô không muốn sẽ cùng hắn tiếp tục quay lòng vòng.
Nếu cô đã không thắng được hắn, như vậy, dứt khoát thẳng thắn đi!
Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn vào ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn, khẽ mỉm cười: "Nếu như tôi cho anh biết, tôi đã sinh con, mà không phải nhận nuôi một đứa bé theo như lời trong tư liệu anh lấy được, anh còn muốn cưới tôi không?"
Bình luận facebook