Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135: 135: Nụ Hôn Nhớ Nhung
Một giờ sáng mọi người mới chịu ra về, Đan Tâm mặc chiếc áo khoác len mỏng ra tận cổng tiên mọi người, ai nấy đều có chút say vì đều đã uống rượu, chỉ có Mỹ Lâm và Hải Quỳnh là không biết uống nên không uống, cho dù là say thì ba người bọn họ vẫn có thể đưa ba cô gái ra về.
Đan Tâm cúi đầu qua cửa ô tô dặn dò Hàn Tử Lam gì đó rồi nhìn sang Bạch Thi Tịnh ngồi ở ghế phụ vẫy tay tạm biệt cô.
Dư Cảnh Nam đã đưa Lâm Hải Quỳnh về trước chỉ còn giáo sư Trình và Mỹ Lâm đang chuẩn bị ra về, trước khi đi Trình Duật Hạo vẫn không quên hỏi cô: “Bây giờ em đã muốn kẻ có tội phải nhận tội chưa?”
Trình Duật Hạo không ép cũng không có gì gấp gáp.
Đan Tâm chỉ là cảm thấy xung quanh thế giới của cô đang thay đổi quá nhanh, người này hôm trước vẫn còn đang lạnh nhạt xa cách, hôm sau lại nhiệt tình ở bên cạnh.
Giống như cô đang đứng ở giữa đại lộ, bốn phía xe cộ tấp nập như thoi đưa, bỗng nhiên quay chậm lại, tất cả bọn họ đều là người xa lạ.
Trình Duật Hạo không nói thêm gì nữa, vỗ vào vai cô một cái rồi đích thân đưa Mỹ Lâm về.
Ánh đèn đường màu vàng tỏa ra ánh sáng ấm áp, Đan Tâm ở dưới mái hiên nhà ngẩng mặt nhìn lên, từng giọt nước mưa lùn phùn bay xuống nhẹ nhàng, ở dưới ánh đèn vàng càng thấy rõ những hạt mưa nhỏ giống như từng hạt bụi.
Đan Tâm hơi nhắm mắt lại, cảm nhận những hạt mưa bé tí bị gió thổi tạt vào bên trong mái hiên, thấm lên gương mặt cô mát lạnh.
Bông, Đan Tâm nghe tiếng bước chân, rất nhỏ thôi nên tới lúc hắn tới gân cô mới phát hiện được.
“Hàn…Ưm…”
Đan Tâm bị ai đỏ đẩy ngược về phía sau đè lên tường.
Hàn Lam Vũ trên người có một mùi hương rất ngọt, là loại rượu vang đỏ mà hản thích uống, đầu lưỡi còn một lưu lại một làn nước mỏng có vị hơi đắng nhưng tan ra lại ngọt ngào đến mê mẩn.
Không khí này, màn mưa này, nụ hôn này và cả người cô yêu đang chân thật trước mắt khiến Đan Tâm phút chốc bị cuốn vào hơi thở của hắn.
Lúc định thân lại thì Hàn Lam Vũ đã đè cô vào tường, hôn ngấu nghiến lên đôi môi của cô, đầu lưỡi luôn lách hút hết mật ngọt trong khoang miệng.
Đan Tâm thất kinh mở to mắt nhìn hắn, nhận thức được việc này cô đưa tay đẩy hắn ra nhưng càng đẩy ra hắn lại càng ôm chặt lấy cô, dính lấy cô còn chặt hơn bất cứ keo sơn nào.
Cuối cùng hắn cũng chịu buông cô ra, Đan Tâm thẳng tay tát hắn một cái rồi cố gắng điều hòa lại hơi thở, cô lạnh lùng nhìn hắn một cái rôi xoay người lại muốn đi vào trong, Hàn Lam Vũ lập tức tiến lên ôm lấy cô từ phía sau.
Cô có vùng vẫy nhưng hai tay bị hắn nắm lại cố định ở phía trước, sức cô không bằng hắn nên có chút thiệt thòi, hắn hơi tì cằm xuống vai cô siết chặt một cái khiến cơ thể cô đau buốt.
“Hàn Lam Vũ, rốt cuộc chú muốn làm gì? Mau buông tôi ra!”
Đan Tâm lên tiếng, cô có chút ngứa ngáy khi Hàn Lam Vũ áp môi về phía cổ cô, hơi thở ẩm ướt khiến cô nhột nhạt khó chịu.
“Một lát thôi, rồi anh sẽ đi ngay!”
Hàn Lam Vũ nhắm mắt lại, tì cằm lên vai cô, đầu hơi cúi xuống, tay siết chặt, cơ thể Đan Tâm dường như bị cái siết chặt của hắn mà có hơi khom người lại, điệu bộ của hắn dường như đang có tâm sự gì đó.
Đan Tâm không chống đỡ được hắn đành phải đứng im, quả nhiên một lát sau hắn thực sự buông cô ra, dứt khoát rời đi.
Đan Tâm theo phản xạ xoay người lại nhìn, bóng dáng hắn không còn đó nữa.
Vì sự xuất hiện bất ngờ của hắn khiến cô không chuẩn bị tâm lý kỹ, hiện tại cô đang rất hối hận, đáng lý ra cô nên đánh cho hắn một trận, tát vào mặt hắn hai cái, thúc vào bụng hẳn vài cái, sau đó sẽ thả Henry ra căn chết hắn.
Hừ, một cái bạt tai quá nhẹ với hắn! Đan Tâm đang tự trút giận trong tưởng tượng thì một hình bóng bước đến nhanh như chớp, đưa tay phía sau gáy cô, chạm trán hắn vào trán cô, cặp mắt hai người đối diện nhìn nhau.
Sao hắn lại quay lại? Tay chân cô có chút luống cuống, cô đang nghĩ đầu tiên nên tát hắn trước hay là co chân thúc vào bụng hắn trước? Bông Hàn Lam Vũ ngước mặt, mũi đè lên mũi cô đẩy cô ngẩng mặt rồi hôn lên làn môi đã có chút sưng đỏ của cô, bên tai nghe thấy tiếng thều thào: “Thời gian qua em chịu khổ rồi!”
Lần này hắn chỉ mút nhẹ đôi môi của cô, không làm cô đau nữa.
Hắn đưa tay ôm lấy eo cô sau đó nhìn cô lưu luyến như thể bọn họ mười năm không gặp vậy.
Đan Tâm hơi ngả người về sau hét lên: “Ông Ngô, dì Kỳ, mau…Mau tới đây, bắt lấy người này, gọi cảnh sát, nhanh lên!”
Ngô quản gia và dì Kỳ nghe thấy tiếng hét thất thanh vội chạy ra ngoài xem thử, vốn cũng thấy cô đi khá lâu mà chưa vào, lúc chạy ra thì nhìn thấy Hàn Lam Vũ vẫn đang ôm lấy eo cô chặt không chịu buông.
Dì Kỳ và Ngô quản gia thoáng bối rối không biết phải làm thế nào thì Doãn Đan Tâm đã cho hắn một bạt tai nữa, dường như Hàn Lam Vũ đều không có ý định tránh né, cũng không định buông tay khỏi eo cô.
Doãn Đan Tâm đưa tay lên, lần này ông Ngô và dì Kỳ đã kịp chạy tới can ngăn.
“Đan Tâm, đừng đánh nữa…”
“Nếu đánh anh mà có thể giúp em thoải mái thì em hãy đánh đi!”
Hàn Lam Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt nhìn cô đầy tội lỗi, hóa ra là vậy, Đan Tâm cười nhạt đẩy hẳn ra: “Hàn Lam Vũ, chú nghĩ làm như vậy có thể giảm bớt tội lỗi trong lòng tôi sao? Bấy nhiêu đó không đủ đối với những gì chú đã gây ra, vú nuôi cũng sẽ không chết vì chú, vì sự ích kỷ của các người!”
Đan Tâm hét lên, cô căm phẫn nhìn hắn: “Nói cho chú biết, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người.
Sau này chú đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, mỗi lần nhìn thấy chú đều khiến tôi cả người ngứa ngáy, hận bản thân vô dụng đến mức không thể bảo vệ được người thân của mình.
”
Nước mắt cô lại chảy ra, Đan Tâm nhìn hắn nói như hụt hơi: “Hàn Lam Vũ…Chú là nguồn cơn của những bất hạnh kéo dài trong cuộc đời tôi, chú làm ơn, đừng xuất hiện một lần nào nữa!”
Đan Tâm thất tha thất thểu bước vào trong, khóe mắt Hàn Lam Vũ cũng long lanh vô cùng sinh động, hắn có thể hiểu từ một cô bé thiện lương, đáng yêu như Đan Tâm mà lại có thể nói ra những lời đó, cho thấy cô đã chịu tổn thương đến mức nào rồi.
“Hàn tổng…”
Dì Kỳ vừa lo lắng lên tiếng, Đan Tâm đứng bên trong cửa không quay đầu lại mà nói VỌng ra: “Ông Ngô, dì Kỳ, hai người không vào sao?”
Dì Kỳ chỉ kịp đưa chiếc ô đang cầm trong tay nhét vào tay hắn rồi cùng Ngô quản gia theo Đan Tâm vào trong, chuyện này cũng không thể trách Đan Tâm được.
Hàn Lam Vũ nhìn cánh cửa đóng lại, chia cắt bọn họ mãi mãi.
Đan Tâm sẽ không tha thứ cho hắn còn hắn ngay giây phút này mới nhận ra tình yêu mà hắn dành cho cô đã không còn nằm trong kiểm soát được nữa.
“Đan Tâm, dù em có hận anh như thế nào thì cả đời này anh cũng sẽ không buông tay em đâu!”
Màn mưa như trút, phản ánh lòng hắn lúc này, nỗi cô đơn trống trải đối diện với màn đêm đen đặc, cuối cùng hắn cũng đã hiểu cho tâm trạng đau đớn của cô khi bị giam giữ trong căn nhà hoang rồi!
Đan Tâm cúi đầu qua cửa ô tô dặn dò Hàn Tử Lam gì đó rồi nhìn sang Bạch Thi Tịnh ngồi ở ghế phụ vẫy tay tạm biệt cô.
Dư Cảnh Nam đã đưa Lâm Hải Quỳnh về trước chỉ còn giáo sư Trình và Mỹ Lâm đang chuẩn bị ra về, trước khi đi Trình Duật Hạo vẫn không quên hỏi cô: “Bây giờ em đã muốn kẻ có tội phải nhận tội chưa?”
Trình Duật Hạo không ép cũng không có gì gấp gáp.
Đan Tâm chỉ là cảm thấy xung quanh thế giới của cô đang thay đổi quá nhanh, người này hôm trước vẫn còn đang lạnh nhạt xa cách, hôm sau lại nhiệt tình ở bên cạnh.
Giống như cô đang đứng ở giữa đại lộ, bốn phía xe cộ tấp nập như thoi đưa, bỗng nhiên quay chậm lại, tất cả bọn họ đều là người xa lạ.
Trình Duật Hạo không nói thêm gì nữa, vỗ vào vai cô một cái rồi đích thân đưa Mỹ Lâm về.
Ánh đèn đường màu vàng tỏa ra ánh sáng ấm áp, Đan Tâm ở dưới mái hiên nhà ngẩng mặt nhìn lên, từng giọt nước mưa lùn phùn bay xuống nhẹ nhàng, ở dưới ánh đèn vàng càng thấy rõ những hạt mưa nhỏ giống như từng hạt bụi.
Đan Tâm hơi nhắm mắt lại, cảm nhận những hạt mưa bé tí bị gió thổi tạt vào bên trong mái hiên, thấm lên gương mặt cô mát lạnh.
Bông, Đan Tâm nghe tiếng bước chân, rất nhỏ thôi nên tới lúc hắn tới gân cô mới phát hiện được.
“Hàn…Ưm…”
Đan Tâm bị ai đỏ đẩy ngược về phía sau đè lên tường.
Hàn Lam Vũ trên người có một mùi hương rất ngọt, là loại rượu vang đỏ mà hản thích uống, đầu lưỡi còn một lưu lại một làn nước mỏng có vị hơi đắng nhưng tan ra lại ngọt ngào đến mê mẩn.
Không khí này, màn mưa này, nụ hôn này và cả người cô yêu đang chân thật trước mắt khiến Đan Tâm phút chốc bị cuốn vào hơi thở của hắn.
Lúc định thân lại thì Hàn Lam Vũ đã đè cô vào tường, hôn ngấu nghiến lên đôi môi của cô, đầu lưỡi luôn lách hút hết mật ngọt trong khoang miệng.
Đan Tâm thất kinh mở to mắt nhìn hắn, nhận thức được việc này cô đưa tay đẩy hắn ra nhưng càng đẩy ra hắn lại càng ôm chặt lấy cô, dính lấy cô còn chặt hơn bất cứ keo sơn nào.
Cuối cùng hắn cũng chịu buông cô ra, Đan Tâm thẳng tay tát hắn một cái rồi cố gắng điều hòa lại hơi thở, cô lạnh lùng nhìn hắn một cái rôi xoay người lại muốn đi vào trong, Hàn Lam Vũ lập tức tiến lên ôm lấy cô từ phía sau.
Cô có vùng vẫy nhưng hai tay bị hắn nắm lại cố định ở phía trước, sức cô không bằng hắn nên có chút thiệt thòi, hắn hơi tì cằm xuống vai cô siết chặt một cái khiến cơ thể cô đau buốt.
“Hàn Lam Vũ, rốt cuộc chú muốn làm gì? Mau buông tôi ra!”
Đan Tâm lên tiếng, cô có chút ngứa ngáy khi Hàn Lam Vũ áp môi về phía cổ cô, hơi thở ẩm ướt khiến cô nhột nhạt khó chịu.
“Một lát thôi, rồi anh sẽ đi ngay!”
Hàn Lam Vũ nhắm mắt lại, tì cằm lên vai cô, đầu hơi cúi xuống, tay siết chặt, cơ thể Đan Tâm dường như bị cái siết chặt của hắn mà có hơi khom người lại, điệu bộ của hắn dường như đang có tâm sự gì đó.
Đan Tâm không chống đỡ được hắn đành phải đứng im, quả nhiên một lát sau hắn thực sự buông cô ra, dứt khoát rời đi.
Đan Tâm theo phản xạ xoay người lại nhìn, bóng dáng hắn không còn đó nữa.
Vì sự xuất hiện bất ngờ của hắn khiến cô không chuẩn bị tâm lý kỹ, hiện tại cô đang rất hối hận, đáng lý ra cô nên đánh cho hắn một trận, tát vào mặt hắn hai cái, thúc vào bụng hẳn vài cái, sau đó sẽ thả Henry ra căn chết hắn.
Hừ, một cái bạt tai quá nhẹ với hắn! Đan Tâm đang tự trút giận trong tưởng tượng thì một hình bóng bước đến nhanh như chớp, đưa tay phía sau gáy cô, chạm trán hắn vào trán cô, cặp mắt hai người đối diện nhìn nhau.
Sao hắn lại quay lại? Tay chân cô có chút luống cuống, cô đang nghĩ đầu tiên nên tát hắn trước hay là co chân thúc vào bụng hắn trước? Bông Hàn Lam Vũ ngước mặt, mũi đè lên mũi cô đẩy cô ngẩng mặt rồi hôn lên làn môi đã có chút sưng đỏ của cô, bên tai nghe thấy tiếng thều thào: “Thời gian qua em chịu khổ rồi!”
Lần này hắn chỉ mút nhẹ đôi môi của cô, không làm cô đau nữa.
Hắn đưa tay ôm lấy eo cô sau đó nhìn cô lưu luyến như thể bọn họ mười năm không gặp vậy.
Đan Tâm hơi ngả người về sau hét lên: “Ông Ngô, dì Kỳ, mau…Mau tới đây, bắt lấy người này, gọi cảnh sát, nhanh lên!”
Ngô quản gia và dì Kỳ nghe thấy tiếng hét thất thanh vội chạy ra ngoài xem thử, vốn cũng thấy cô đi khá lâu mà chưa vào, lúc chạy ra thì nhìn thấy Hàn Lam Vũ vẫn đang ôm lấy eo cô chặt không chịu buông.
Dì Kỳ và Ngô quản gia thoáng bối rối không biết phải làm thế nào thì Doãn Đan Tâm đã cho hắn một bạt tai nữa, dường như Hàn Lam Vũ đều không có ý định tránh né, cũng không định buông tay khỏi eo cô.
Doãn Đan Tâm đưa tay lên, lần này ông Ngô và dì Kỳ đã kịp chạy tới can ngăn.
“Đan Tâm, đừng đánh nữa…”
“Nếu đánh anh mà có thể giúp em thoải mái thì em hãy đánh đi!”
Hàn Lam Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt nhìn cô đầy tội lỗi, hóa ra là vậy, Đan Tâm cười nhạt đẩy hẳn ra: “Hàn Lam Vũ, chú nghĩ làm như vậy có thể giảm bớt tội lỗi trong lòng tôi sao? Bấy nhiêu đó không đủ đối với những gì chú đã gây ra, vú nuôi cũng sẽ không chết vì chú, vì sự ích kỷ của các người!”
Đan Tâm hét lên, cô căm phẫn nhìn hắn: “Nói cho chú biết, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người.
Sau này chú đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, mỗi lần nhìn thấy chú đều khiến tôi cả người ngứa ngáy, hận bản thân vô dụng đến mức không thể bảo vệ được người thân của mình.
”
Nước mắt cô lại chảy ra, Đan Tâm nhìn hắn nói như hụt hơi: “Hàn Lam Vũ…Chú là nguồn cơn của những bất hạnh kéo dài trong cuộc đời tôi, chú làm ơn, đừng xuất hiện một lần nào nữa!”
Đan Tâm thất tha thất thểu bước vào trong, khóe mắt Hàn Lam Vũ cũng long lanh vô cùng sinh động, hắn có thể hiểu từ một cô bé thiện lương, đáng yêu như Đan Tâm mà lại có thể nói ra những lời đó, cho thấy cô đã chịu tổn thương đến mức nào rồi.
“Hàn tổng…”
Dì Kỳ vừa lo lắng lên tiếng, Đan Tâm đứng bên trong cửa không quay đầu lại mà nói VỌng ra: “Ông Ngô, dì Kỳ, hai người không vào sao?”
Dì Kỳ chỉ kịp đưa chiếc ô đang cầm trong tay nhét vào tay hắn rồi cùng Ngô quản gia theo Đan Tâm vào trong, chuyện này cũng không thể trách Đan Tâm được.
Hàn Lam Vũ nhìn cánh cửa đóng lại, chia cắt bọn họ mãi mãi.
Đan Tâm sẽ không tha thứ cho hắn còn hắn ngay giây phút này mới nhận ra tình yêu mà hắn dành cho cô đã không còn nằm trong kiểm soát được nữa.
“Đan Tâm, dù em có hận anh như thế nào thì cả đời này anh cũng sẽ không buông tay em đâu!”
Màn mưa như trút, phản ánh lòng hắn lúc này, nỗi cô đơn trống trải đối diện với màn đêm đen đặc, cuối cùng hắn cũng đã hiểu cho tâm trạng đau đớn của cô khi bị giam giữ trong căn nhà hoang rồi!
Bình luận facebook