Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: 17: Đêm Trăng Mật Đầu Tiên
Doãn Đan Tâm tắm rửa xong mặc chiếc áo choàng tắm của khách sạn chuẩn bị rồi đi ra ngoài, cô dùng khăn tắm vừa đi vừa lau tóc ướt:
"Này chú...!Chú đi đâu rồi?" Doãn Đan Tâm ngẩn người nhìn căn phòng trống trơn, vậy mà hắn còn dám bảo cô là có cuộc họp với công ty trong nước còn thúc giục cô về nhanh nữa chứ, làm cô không thể chào hỏi người chị gái hàng xóm được.
Đột nhiên, gương mặt Doãn Đan Tâm sáng lên, nó búng tay một cái rồi cười gian manh, dù sao hắn cũng không có ở phòng, nó chỉ việc sấy tóc xong là có thể chạy qua chào hỏi người ta rồi.
Doãn Đan Tâm chạy vào phòng tắm sấy tóc rồi thay một chiếc váy khác, toàn bộ đồ mang theo đều là do mẹ chồng cô chuẩn bị, bà rất có con mắt thẩm mĩ, chọn đồ cho cô đều rất phù hợp, vừa không quá kín đáo nhưng lại rất hợp với kiểu đáng yêu dễ thương giống cô.
Đan Tâm chọn chiếc váy trắng cúp ngực, siết eo nhỏ, chân váy phồng ra rất đáng yêu, bộ váy vừa như in, rất hợp với cô.
Doãn Đan Tâm chỉnh sửa trang phục xong mở cửa chạy sang căn phòng bên cạnh nhấn chuông, nhưng nhấn chuông mãi cũng không thấy ai trả lời, cô đi qua đi lại trước cửa nhà người ta, nhấn mấy lần nữa không được mới quay đầu về phòng, gương mặt hớn hở cũng biến mất: "Chắc chị ấy đã ra ngoài rồi." Về đến nhà, điện thoại của Hàn Lam Vũ để ở trên bàn bỗng đổ chuông, là cuộc điện thoại video call của Dư Cảnh Nam gọi từ nước ngoài, Doãn Đan Tầm nhìn quanh một lượt không thấy Hàn Lam Vũ trở về liền cầm lấy điện thoại nhảy lên ghế sofa rồi bấm nút nghe.
Dư Cảnh Nam vừa nhận được tín hiệu cuộc gọi liền nhìn thấy gương mặt Doãn Đan Tâm làm hắn có chút giật mình, hắn đang ở phòng làm việc mặc áo blouse, nhìn bộ dạng hiện tại của hắn đúng là rất đẹp trai.
/Doãn Đan Tâm, tại sao lại là em? Hàn Lam Vũ đâu rồi? Tại sao không bắt máy tôi?/
Đan Tâm nhíu mày vì bộ câu hỏi của Dư Cảnh Nam, cô bật hiệu ứng một con rồng phun lửa rồi trả lời: "Chú ấy hiện tại không có ở đây, đương nhiên không thể bắt máy, vì vậy tôi đã nghe máy giúp chú ấy.
Chú muốn nhắn gửi gì, tôi sẽ gửi lời giúp chú có tính phí, chú thỉnh thoảng qua chăm sóc và trông coi Henry giúp tôi, dù sao chú cũng là người hiểu em ấy nhất, nói với em ấy một tuần nữa là tôi về rồi, nhớ giúp tôi chuyển lời nhé!"
/Em đúng là người chủ tốt mà!/ Dư Cảnh Nam cười khà khà trong điện thoại: (Bao giờ Lam Vũ về, em bảo hắn gọi lại cho tôi là được rồi! “Khiếp, hai người thực sự không có gì với nhau sao? Bao giờ Lam Vũ về, em bảo hắn gọi lại cho tôi là được rồi, tôi nổi hết cả da gà vì hai người rồi đây!” Doãn Đan Tâm làm điệu bộ rét run người làm Dư Cảnh Nam đen mặt, con nhóc này thật sự muốn chết đây mà.
.
/Lát nữa tôi sẽ đem thuốc độc đến cho Henry đợi em về làm đám giỗ!/ Dư Cảnh Nam cũng bật hiệu ứng con rồng phun lửa đe dọa cô.
Doãn Đan Tâm biết, Henry trước đây là vật nuôi của Dư Cảnh Nam nên chắc chắn hắn ta sẽ không ra tay với Henry đâu.
Doãn Đan Tâm giận dỗi lườm hắn một cái: “Chú biến đi!” rồi ném điện thoại xuống ghế sofa đơn bên kia không thèm tắt máy, đầu dây bên kia chỉ nhìn thấy một màu đen và bất lực gọi nhưng không ai thèm trả lời.
Dư Cảnh Nam cảm thấy Doãn Đan Tâm không chỉ tính cách trẻ con mà còn rất bướng bỉnh, hắn càng phải quản giáo nghiệm mới được.
Quay lại với Doãn Đan Tâm, cô chạy đi lấy một tấm chăn rồi quay lại sofa bật đèn bàn đọc sách rồi ngủ quên ở trên đó.
Ghế sofa vừa dài vừa rộng nên ngủ rất thoải mái nhưng cơ thể Đan Tâm lại có chút kỳ lạ, cô ngủ mê miệt đến chập tối mới tỉnh, không gian yên ắng, bóng tối bao trùm, Doãn Đan Tâm sờ lên trán nóng ran, hình như cô bị sốt rồi, tại sao Hàn Lam Vũ vẫn chưa trở về? Đan Tầm ngồi dậy đi bật đèn rồi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt sau đó bật
nước ấm lên ngâm người, một lát sau cô mặc chiếc áo choàng tắm đi ra ngoài nhưng căn phòng vẫn trống trơn không có người, Đan Tâm lại đi ra ngoài cửa đợi, cô đi đi lại lại một lúc rồi mệt mỏi ngồi xuống trước cửa gục đầu lên đầu gối đợi hắn về thế nào lại ngủ gục luôn ở trước cửa.
“Excuse me, do you need any help?” (xin lỗi, cô có cần tôi giúp gì không?) Một nhân viên resort vô tình phát hiện ra cô liền đi tới lay lay người cô tỉnh lại.
Doãn Đan Tâm lắc đầu trả lời bằng một giọng tiếng anh chuẩn: “Nothing, Im Ok!” (Không sao, tôi ổn!) Rồi mệt mỏi đứng dậy đi vào trong, cô uể oải nằm lên ghế sofa rồi tự cảm thấy bản thân không ổn nhưng lần đầu tới đây cô không biết phải tìm ai.
Doãn Đan Tâm nằm lì trên ghế sofa cho đến lúc điện thoại của Hàn Lam.
Vũ phát sáng cô mới lết dậy đi nghe điện thoại.
Dư Cảnh Nam lại gọi tới, sắc mặt Doãn Đan Tâm cũng không thể tươi tỉnh được như lúc chiều, cô uể oải nói: “Hàn Lam Vũ vẫn chưa về, chú muốn gặp chú ấy thì gọi lại sau nhé!” Nhận ra chất giọng uể oải của Đan Tâm, Dư Cảnh Nam nhíu mày lên tiếng: “Em mệt à?/
***
Dư Cảnh Nam hỏi tên resort mà hai người ở rồi lấy được số điện thoại của phòng lễ tân sau đó thay cô gọi một ít đồ ăn cùng thuốc mang lên.
Mười lăm phút sau, nhân viên khách sạn mang lên cho Đan Tâm một ít cháo và thuốc hạ sốt, Đan Tâm ăn xong nghỉ ngơi một chút, Dư Cảnh Nam lại gọi tới nhắc nhở cô uống thuốc.
Lúc này, Doãn Đan Tâm đang trùm chăn xem tivi, trong phòng đã tắt bóng từ lúc nào chỉ còn ánh sáng từ chiếc đèn bàn và tivi chiếu lên khuôn mặt xanh
xao của cô.
Dư Cảnh Nam chỉ nhìn qua màn hình điện thoại nên không biết khóe mắt cô đơn ướt, ngược lại còn chỉ nhìn thấy cô cười rất nhiều, nghe tiếng của tivi như đang chiếu một bộ hoạt hình vui nhộn, Dư Cảnh Nam nhíu mày khó tính nói:
“Cô bé, em không phải là trẻ con nữa đâu! Uống thuốc và nghỉ ngơi đi.
Có thể là do sốc nhiệt, vừa mới tới nên không quen khí hậu, ngày mai đừng ra ngoài vội,
nghỉ một ngày cho hồi sức hoàn toàn nếu không sẽ dễ bị ốm lại, đây là mệnh lệnh của bác sĩ
Doãn Đan Tâm cúi xuống nhìn điện thoại được cô dùng li nước kê lên, mí mắt sụp xuống làm cho giọt nước mắt nơi khóe mắt cũng lăn xuống, Đan Tâm vội gạt dòng nước mắt đó đi nhanh chóng để điện thoại xuống rồi lấy ly nước uống thuốc.
Uống xong, cô mới lấy điện thoại nói chuyện với Dư Cảnh Nam: “Tôi biết rồi, ở nhà cũng muộn rồi, chú nghỉ ngơi đi nhé!” Nói xong, Doãn Đan Tâm ngắt máy, cô nằm gục xuống ghế sofa mà khóc, con người khi ở một mình lại là một nơi ở đất khách quê người, dễ tưởng tượng đến những loại tình cảm vô hình.
Cô nhớ lúc nhỏ, cô đã không may mắn mất đi ba mẹ, ông nội là người đã nuôi nấng cô từ tấm bé, cho cô một cuộc sống đầy đủ không thiếu bất cứ thứ gì.
Lúc cô còn chưa hiểu chuyện thì ông phải ngồi tù, ngày ngày chịu nỗi dày vò trong lòng, lớn một chút, cô hiểu ông nội không phải là người như thế, cô muốn học ngành luật để một ngày nào đó có thể thay ông tìm lại công bằng, lý tưởng chưa đạt được thì ông đã tạm biệt cô để về với ba mẹ.
Doãn Đan Tâm suy cho cùng là một đứa trẻ mồ côi, một đứa trẻ chịu quá nhiều mất mát mà trở nên lãnh cảm với nỗi cô đơn, cô làm bạn với nụ cười nhưng sự hồn nhiên cũng không thể khiến cho nỗi cô đơn mất chất hay biến mất được.
Doãn Đan Tâm chính là đứa trẻ cô đơn nhất thế gian này! Ngay cả khi cô có chồng, đêm trăng mật đầu tiên, Hàn Lam Vũ bỏ mặc cô một
mình!
"Này chú...!Chú đi đâu rồi?" Doãn Đan Tâm ngẩn người nhìn căn phòng trống trơn, vậy mà hắn còn dám bảo cô là có cuộc họp với công ty trong nước còn thúc giục cô về nhanh nữa chứ, làm cô không thể chào hỏi người chị gái hàng xóm được.
Đột nhiên, gương mặt Doãn Đan Tâm sáng lên, nó búng tay một cái rồi cười gian manh, dù sao hắn cũng không có ở phòng, nó chỉ việc sấy tóc xong là có thể chạy qua chào hỏi người ta rồi.
Doãn Đan Tâm chạy vào phòng tắm sấy tóc rồi thay một chiếc váy khác, toàn bộ đồ mang theo đều là do mẹ chồng cô chuẩn bị, bà rất có con mắt thẩm mĩ, chọn đồ cho cô đều rất phù hợp, vừa không quá kín đáo nhưng lại rất hợp với kiểu đáng yêu dễ thương giống cô.
Đan Tâm chọn chiếc váy trắng cúp ngực, siết eo nhỏ, chân váy phồng ra rất đáng yêu, bộ váy vừa như in, rất hợp với cô.
Doãn Đan Tâm chỉnh sửa trang phục xong mở cửa chạy sang căn phòng bên cạnh nhấn chuông, nhưng nhấn chuông mãi cũng không thấy ai trả lời, cô đi qua đi lại trước cửa nhà người ta, nhấn mấy lần nữa không được mới quay đầu về phòng, gương mặt hớn hở cũng biến mất: "Chắc chị ấy đã ra ngoài rồi." Về đến nhà, điện thoại của Hàn Lam Vũ để ở trên bàn bỗng đổ chuông, là cuộc điện thoại video call của Dư Cảnh Nam gọi từ nước ngoài, Doãn Đan Tầm nhìn quanh một lượt không thấy Hàn Lam Vũ trở về liền cầm lấy điện thoại nhảy lên ghế sofa rồi bấm nút nghe.
Dư Cảnh Nam vừa nhận được tín hiệu cuộc gọi liền nhìn thấy gương mặt Doãn Đan Tâm làm hắn có chút giật mình, hắn đang ở phòng làm việc mặc áo blouse, nhìn bộ dạng hiện tại của hắn đúng là rất đẹp trai.
/Doãn Đan Tâm, tại sao lại là em? Hàn Lam Vũ đâu rồi? Tại sao không bắt máy tôi?/
Đan Tâm nhíu mày vì bộ câu hỏi của Dư Cảnh Nam, cô bật hiệu ứng một con rồng phun lửa rồi trả lời: "Chú ấy hiện tại không có ở đây, đương nhiên không thể bắt máy, vì vậy tôi đã nghe máy giúp chú ấy.
Chú muốn nhắn gửi gì, tôi sẽ gửi lời giúp chú có tính phí, chú thỉnh thoảng qua chăm sóc và trông coi Henry giúp tôi, dù sao chú cũng là người hiểu em ấy nhất, nói với em ấy một tuần nữa là tôi về rồi, nhớ giúp tôi chuyển lời nhé!"
/Em đúng là người chủ tốt mà!/ Dư Cảnh Nam cười khà khà trong điện thoại: (Bao giờ Lam Vũ về, em bảo hắn gọi lại cho tôi là được rồi! “Khiếp, hai người thực sự không có gì với nhau sao? Bao giờ Lam Vũ về, em bảo hắn gọi lại cho tôi là được rồi, tôi nổi hết cả da gà vì hai người rồi đây!” Doãn Đan Tâm làm điệu bộ rét run người làm Dư Cảnh Nam đen mặt, con nhóc này thật sự muốn chết đây mà.
.
/Lát nữa tôi sẽ đem thuốc độc đến cho Henry đợi em về làm đám giỗ!/ Dư Cảnh Nam cũng bật hiệu ứng con rồng phun lửa đe dọa cô.
Doãn Đan Tâm biết, Henry trước đây là vật nuôi của Dư Cảnh Nam nên chắc chắn hắn ta sẽ không ra tay với Henry đâu.
Doãn Đan Tâm giận dỗi lườm hắn một cái: “Chú biến đi!” rồi ném điện thoại xuống ghế sofa đơn bên kia không thèm tắt máy, đầu dây bên kia chỉ nhìn thấy một màu đen và bất lực gọi nhưng không ai thèm trả lời.
Dư Cảnh Nam cảm thấy Doãn Đan Tâm không chỉ tính cách trẻ con mà còn rất bướng bỉnh, hắn càng phải quản giáo nghiệm mới được.
Quay lại với Doãn Đan Tâm, cô chạy đi lấy một tấm chăn rồi quay lại sofa bật đèn bàn đọc sách rồi ngủ quên ở trên đó.
Ghế sofa vừa dài vừa rộng nên ngủ rất thoải mái nhưng cơ thể Đan Tâm lại có chút kỳ lạ, cô ngủ mê miệt đến chập tối mới tỉnh, không gian yên ắng, bóng tối bao trùm, Doãn Đan Tâm sờ lên trán nóng ran, hình như cô bị sốt rồi, tại sao Hàn Lam Vũ vẫn chưa trở về? Đan Tầm ngồi dậy đi bật đèn rồi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt sau đó bật
nước ấm lên ngâm người, một lát sau cô mặc chiếc áo choàng tắm đi ra ngoài nhưng căn phòng vẫn trống trơn không có người, Đan Tâm lại đi ra ngoài cửa đợi, cô đi đi lại lại một lúc rồi mệt mỏi ngồi xuống trước cửa gục đầu lên đầu gối đợi hắn về thế nào lại ngủ gục luôn ở trước cửa.
“Excuse me, do you need any help?” (xin lỗi, cô có cần tôi giúp gì không?) Một nhân viên resort vô tình phát hiện ra cô liền đi tới lay lay người cô tỉnh lại.
Doãn Đan Tâm lắc đầu trả lời bằng một giọng tiếng anh chuẩn: “Nothing, Im Ok!” (Không sao, tôi ổn!) Rồi mệt mỏi đứng dậy đi vào trong, cô uể oải nằm lên ghế sofa rồi tự cảm thấy bản thân không ổn nhưng lần đầu tới đây cô không biết phải tìm ai.
Doãn Đan Tâm nằm lì trên ghế sofa cho đến lúc điện thoại của Hàn Lam.
Vũ phát sáng cô mới lết dậy đi nghe điện thoại.
Dư Cảnh Nam lại gọi tới, sắc mặt Doãn Đan Tâm cũng không thể tươi tỉnh được như lúc chiều, cô uể oải nói: “Hàn Lam Vũ vẫn chưa về, chú muốn gặp chú ấy thì gọi lại sau nhé!” Nhận ra chất giọng uể oải của Đan Tâm, Dư Cảnh Nam nhíu mày lên tiếng: “Em mệt à?/
***
Dư Cảnh Nam hỏi tên resort mà hai người ở rồi lấy được số điện thoại của phòng lễ tân sau đó thay cô gọi một ít đồ ăn cùng thuốc mang lên.
Mười lăm phút sau, nhân viên khách sạn mang lên cho Đan Tâm một ít cháo và thuốc hạ sốt, Đan Tâm ăn xong nghỉ ngơi một chút, Dư Cảnh Nam lại gọi tới nhắc nhở cô uống thuốc.
Lúc này, Doãn Đan Tâm đang trùm chăn xem tivi, trong phòng đã tắt bóng từ lúc nào chỉ còn ánh sáng từ chiếc đèn bàn và tivi chiếu lên khuôn mặt xanh
xao của cô.
Dư Cảnh Nam chỉ nhìn qua màn hình điện thoại nên không biết khóe mắt cô đơn ướt, ngược lại còn chỉ nhìn thấy cô cười rất nhiều, nghe tiếng của tivi như đang chiếu một bộ hoạt hình vui nhộn, Dư Cảnh Nam nhíu mày khó tính nói:
“Cô bé, em không phải là trẻ con nữa đâu! Uống thuốc và nghỉ ngơi đi.
Có thể là do sốc nhiệt, vừa mới tới nên không quen khí hậu, ngày mai đừng ra ngoài vội,
nghỉ một ngày cho hồi sức hoàn toàn nếu không sẽ dễ bị ốm lại, đây là mệnh lệnh của bác sĩ
Doãn Đan Tâm cúi xuống nhìn điện thoại được cô dùng li nước kê lên, mí mắt sụp xuống làm cho giọt nước mắt nơi khóe mắt cũng lăn xuống, Đan Tâm vội gạt dòng nước mắt đó đi nhanh chóng để điện thoại xuống rồi lấy ly nước uống thuốc.
Uống xong, cô mới lấy điện thoại nói chuyện với Dư Cảnh Nam: “Tôi biết rồi, ở nhà cũng muộn rồi, chú nghỉ ngơi đi nhé!” Nói xong, Doãn Đan Tâm ngắt máy, cô nằm gục xuống ghế sofa mà khóc, con người khi ở một mình lại là một nơi ở đất khách quê người, dễ tưởng tượng đến những loại tình cảm vô hình.
Cô nhớ lúc nhỏ, cô đã không may mắn mất đi ba mẹ, ông nội là người đã nuôi nấng cô từ tấm bé, cho cô một cuộc sống đầy đủ không thiếu bất cứ thứ gì.
Lúc cô còn chưa hiểu chuyện thì ông phải ngồi tù, ngày ngày chịu nỗi dày vò trong lòng, lớn một chút, cô hiểu ông nội không phải là người như thế, cô muốn học ngành luật để một ngày nào đó có thể thay ông tìm lại công bằng, lý tưởng chưa đạt được thì ông đã tạm biệt cô để về với ba mẹ.
Doãn Đan Tâm suy cho cùng là một đứa trẻ mồ côi, một đứa trẻ chịu quá nhiều mất mát mà trở nên lãnh cảm với nỗi cô đơn, cô làm bạn với nụ cười nhưng sự hồn nhiên cũng không thể khiến cho nỗi cô đơn mất chất hay biến mất được.
Doãn Đan Tâm chính là đứa trẻ cô đơn nhất thế gian này! Ngay cả khi cô có chồng, đêm trăng mật đầu tiên, Hàn Lam Vũ bỏ mặc cô một
mình!
Bình luận facebook