Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: 34: Bạn Mới
Doãn Đan Tâm xuống xe chạy tới trước cổng trường reo lên: “Đẹp quát!”
Hôm nay Hàn Lam Vũ đến công ty muộn bởi vì phải đưa đón Đan Tâm ngày đầu đi học.
Đương nhiên điều này là do ba mẹ hắn ép buộc hắn phải làm.
Chủ trương của Hàn Lam Vũ vẫn là mỗi giây trôi qua mà hẳn không làm việc chính là đang gây tổn thất lớn cho công ty.
Dư Cảnh Nam bước xuống xe, hắn chỉnh lại áo vest rồi đợi Hàn Lam Vũ đi tới, bọn họ đến sớm nên ngôi trường vẫn chưa đông sinh viên, tiện thế có thể dạo quanh một vòng trường.
Cấu trúc trường rất rộng và hiện đại, Doãn Đan Tâm nhỏ bé đi giữa hai người đàn ông cao lớn như được che chở.
Cô thích thú vừa đi vừa nhảy chân sáo rồi lại huýt gió vui vẻ.
Cái gì cũng động, cái gì cũng chạm một cái mới vừa lòng.
“Ặc”
Doãn Đan Tâm kêu lên một tiếng rồi đưa tay vào miệng ngậm, cô vừa động vào cái gai của bông hồng cho nên bị chảy máu.
Hàn Lam Vũ đang quay nhìn khuôn viên và các tòa nhà, hàng cây dài thẳng tắp rồi âm thầm đánh giá, nghe tiếng Doãn Đan Tâm kêu lên liên quay đầu lại nhìn.
Dư Cảnh Nam đã kéo tay cô ra, máu không chảy ra nữa, ngậm và giữ vết thương trong miệng cũng là cách cầm máu rất tốt.
“Doãn Đan Tâm, ngồi yên hay đứng yên một chỗ với em khó thế à?”
Hàn Lam Vũ bất lực nhìn cô.
Doãn Đan Tâm liếc hẳn một cái rồi bị thu hút nhìn về vòi nước đang phun lên giữa hồ rồi reo lên: “Đẹp quá!”
Sau đó chạy tới ngôi xuống ôm lấy thành hồ chớp chớp mắt ngắm.
Khuôn viên này quả thực rất đẹp nhưng có cần phải biểu đạt lố như thế không chứ? Dư Cảnh Nam bật cười nhìn cô, đúng lúc này một người đàn ông có vẻ ngoài hơn 30 tuổi một tí nhưng vẫn phong độ lịch lãm ngút trời, mặc bộ vest đen sang trọng bước tới, hòa nhã mỉm cười: “Dư Cảnh Nam, để cậu đợi lâu rồi!”
Dư Cảnh Nam liên bị chú ý bởi câu nói của người mới đến, hẳn quay sang liền bắt gặp Trình Duật Hạo đã tới, liên mỉm cười: “Không có gì, nãy giờ tôi cũng phải đưa một cô cháu gái đi tham quan trường.
”
Dư Cảnh Nam vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Đan Tâm, ánh mắt như biết cười.
Trình Duật Hạo nhận ra Dư Cảnh Nam hôm nay còn biết cười, hẳn cũng hướng mắt nhìn theo cô gái nhỏ đang thích thú đưa tay xuống ngâm nước rồi quay lại nhìn: “Bây giờ mới biết, cậu còn có cháu gái lớn như thế rồi!”
“A quên mất giới thiệu với anh, đây là Hàn Lam Vũ giám đốc tập đoàn Shine của Hàn thị, hai người làm quen đi.
Giáo sư Trình Duật Hạo chuyên ngành luật kinh tế, anh ấy rất giỏi, biết đâu sau này hai người lại có thể hợp tác với nhau thì sao?”
Dư Cảnh Nam quay sang chỉ Hàn Lam Vũ rồi nhìn bạn nói.
Cái tên Trình Duật Hạo thì Hàn Lam Vũ đã nghe rồi, trong mấy vụ án mà anh ta thắng kiện có những tập đoàn rất lớn.
Hàn Lam Vũ mỉm cười đưa tay ra hòa nhã nói: “Rất hân hạnh được quen biết giáo sư, tôi là Hàn Lam Vũ, mong được giúp đốt”
Trình Duật Hạo sau khi nghe Dư Cảnh Nam giới thiệu thì có chút biến sắc, gương mặt hắn lạnh toát, xám ngoét như người chết rồi nhìn chằm chằm Hàn Lam Vũ không nói.
Dư Cảnh Nam liền chạm nhẹ vào cánh tay anh ta: “Này, anh không được khỏe à? Sắc mặt anh không tốt lắm!”
Nhờ cái đẩy tay của Dư Cảnh Nam mà hẳn mới được thức tỉnh.
Trình Duật Hạo mỉm cười bắt tay lại với Hàn Lam Vũ: “Đương nhiên rồi.
Rất vui được quen biết cậu.
Sáng nay mới bắt đầu hạ cánh nên tinh thần vẫn có chút mệt mỏi”
“Giáo sư Trình thật là có tâm!”
Dự Cảnh Nam mm cười rồi quay sang nhìn Đan Tâm vẫn chưa chưa chán, gọi: “Đan Tâm, tới đây đi!”
Đan Tâm nghe tiếng gọi vội chạy tới đứng ở giữa Hàn Lam Vũ và Dư Cảnh Nam, hiện tại cùng với Trình Duật Hạo ba người giống ba điểm tam giác còn cô là trung tâm nhưng giống như bị giam nhốt thì đúng hơn, bọn họ người nào người nấy đều cao to hơn cô gấp đôi.
“Có chuyện gì á?”
“Đan Tâm, đây là giáo sư Trình Duật Hạo, là giảng viên được mời về từ Mỹ, sẽ giảng dạy tại trường em.
Sau này nếu em gây họa cũng nên biết tìm đến giáo sư Trình nhờ giúp đỡ, giáo sư Trình sẽ không từ chối đấy chứ?”
Dư Cảnh Nam mỉm cười nói.
Trịnh Duật Hạo càng bật cười lớn hơn, hiếm khi thấy Dư Cảnh Nam nhờ vả ai, chứng tỏ cô cháu gái này rất quan trọng với hắn.
“Đều là người nhà cả, không cần phải khách khí như thế.
”
Trình Duật Hạo mỉm cười ôn nhu quay sang nhìn Doãn Đan Tâm: “Chào em!”
Doãn Đan Tâm ngơ ngác một hồi liên cúi đầu chào hỏi hắn: “À vâng, chào giáo sư Trình.
Mong thầy chiếu cố ạt Cuộc chào hỏi làm quen cũng xong, Doãn Đan Tâm phải chào tạm biệt Hàn Lam Vũ và Dư Cảnh Nam để đi vào nhận lớp.
Hàn Lam Vũ và Dư Cảnh Nam cũng chỉ đưa cô đến đó mà thôi, sau đó hai người còn phải quay về làm việc.
Doãn Đan Tâm cũng không cảm thấy thoải mái chút nào khi mà mọi người nhìn thấy hai người cứ giống như là vệ sĩ của cô cũng không ai dám lại gần làm quen với cô, ánh mắt bọn con gái thì đổ dồn lên hai người như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ, làm cô đi bên cạnh cũng bị liên lụy.
Bây giờ thì cô có thể thoải mái đi làm quen với các bạn học mới rồi.
Doãn Đan Tâm mò theo sơ đồ tìm đến lớp học, lớp học chỉ mới lác đác vài người, cô chọn ngồi bàn đầu tiên, Phía bên trong hình như đã có người nhưng cô không để ý.
Lúc cô ngồi xuống không để ý cặp của cô mở khóa từ lúc nào nên đồ dùng cá nhân đều theo đó mà rơi xuống, cô vội cúi đầu muốn nhặt lên, người bên cạnh hình như cũng muốn giúp cô nên cúi đầu xuống kết quả hai người đập đầu vào nhau.
Doãn Đan Tâm ôm lấy đầu ngẩng lên, bạn gái bên cạnh cũng hành động tương tự, hai người nhìn nhau bật cười, nụ cười của bạn học mới rất đẹp.
“Là cậu à?”
Bạn học có chút reo lên vui mừng.
Đan Tâm vừa nhặt lại đồ vừa vui vẻ nhìn bạn: “Chúng ta có quen biết nhau ư?”
“À không, cậu có phải là cô gái được hai anh chàng cao to đẹp trai hộ tống đến trường không? Cậu không biết đâu, tất cả những đứa con gái trong trường đều ghen ty với cậu đấy, cậu nổi tiếng rồi!”
Cô gái reo lên nói.
Doãn Đan Tâm cười trừ nhìn bạn mới, ở cấp 3 cô là hoa khôi của trường, thường xuyên bị để ý như vậy, thật không ngờ hai người bọn họ vừa xuất hiện cô liền bị lép vế.
“Xin chào, tớ là Trịnh Mỹ Lâm.
Rất vui được làm quen với cậu.
Tớ chính thức chào hỏi cậu đó!”
Trịnh Mỹ Lâm vui tươi nhìn cô.
“Còn tớ là Doãn Đan Tâm, cũng rất vui được quen biết cậu!”
Doãn Đan Tâm cười mỉm vẫy tay.
Hai người vừa xong màn chào hỏi thì lớp đã tới gân đủ, giáo sư Lâm là giáo viên chủ nhiệm lớp của bọn họ, bà đeo một cặp kính có giây đồng rất cũ kỹ, vừa nhìn qua là biết kiểu người khó tính.
Ở bên ngoài, có một chàng trai đang loay hoay ở cửa tìm chỗ ngồi, Trịnh Mỹ Lâm vội dịch vào trong kéo luôn Doãn Đan Tâm dịch vào rồi vẫy tay cố gọi nhỏ nhưng cả lớp đều nghe thấy đương nhiên có cả cô giáo: “Này bạn học, chỗ này còn trống!”
Chàng trai vội chạy vào vị trí của Doãn Đan Tâm, cô cũng vui lòng, thân thiện giống như bạn mới của mình, ngoảnh mặt ra nở một nụ cười với bạn mới đến.
“Xin chào!”
Chàng trai bị đứng hình với nụ cười và nhan sắc ngọt ngào của Doãn Đan Tâm, bà cô liên đằng hãng rồi lên tiếng: “Bạn học nam, em tên gì?”
Chàng trai giật mình ngước nhìn giảng viên: “Dạ, em tên Trương Tu Kiệt!”
Không ngờ, một người có dáng người cao gầy, gương mặt trí thức nhưng vô cùng điển trai lại có một giọng nói đầy nội lực và ấm áp như thế.
“Bạn học Trương, đi học muộn, em sẽ là lớp trưởng lớp học này.
Trách nhiệm của lớp trưởng không nhỏ đâu, đó là hình phạt của em và em chỉ có thể vui lòng nhận lời!”
Nghe bà cô nói vậy, Trịnh Mỹ Lâm bật cười thành tiếng, Trương Tu Kiệt quay đầu xuống nhìn hai người rồi cả ba đều mỉm cười nhìn nhau.
Trương Tu Kiệt: “Vâng, thưa côi”
Ba người ngồi chung một bàn vui vẻ trò chuyện với nhau sau đó cũng trở thành những người bạn tốt của nhau ở trên trường.
Hôm nay Hàn Lam Vũ đến công ty muộn bởi vì phải đưa đón Đan Tâm ngày đầu đi học.
Đương nhiên điều này là do ba mẹ hắn ép buộc hắn phải làm.
Chủ trương của Hàn Lam Vũ vẫn là mỗi giây trôi qua mà hẳn không làm việc chính là đang gây tổn thất lớn cho công ty.
Dư Cảnh Nam bước xuống xe, hắn chỉnh lại áo vest rồi đợi Hàn Lam Vũ đi tới, bọn họ đến sớm nên ngôi trường vẫn chưa đông sinh viên, tiện thế có thể dạo quanh một vòng trường.
Cấu trúc trường rất rộng và hiện đại, Doãn Đan Tâm nhỏ bé đi giữa hai người đàn ông cao lớn như được che chở.
Cô thích thú vừa đi vừa nhảy chân sáo rồi lại huýt gió vui vẻ.
Cái gì cũng động, cái gì cũng chạm một cái mới vừa lòng.
“Ặc”
Doãn Đan Tâm kêu lên một tiếng rồi đưa tay vào miệng ngậm, cô vừa động vào cái gai của bông hồng cho nên bị chảy máu.
Hàn Lam Vũ đang quay nhìn khuôn viên và các tòa nhà, hàng cây dài thẳng tắp rồi âm thầm đánh giá, nghe tiếng Doãn Đan Tâm kêu lên liên quay đầu lại nhìn.
Dư Cảnh Nam đã kéo tay cô ra, máu không chảy ra nữa, ngậm và giữ vết thương trong miệng cũng là cách cầm máu rất tốt.
“Doãn Đan Tâm, ngồi yên hay đứng yên một chỗ với em khó thế à?”
Hàn Lam Vũ bất lực nhìn cô.
Doãn Đan Tâm liếc hẳn một cái rồi bị thu hút nhìn về vòi nước đang phun lên giữa hồ rồi reo lên: “Đẹp quá!”
Sau đó chạy tới ngôi xuống ôm lấy thành hồ chớp chớp mắt ngắm.
Khuôn viên này quả thực rất đẹp nhưng có cần phải biểu đạt lố như thế không chứ? Dư Cảnh Nam bật cười nhìn cô, đúng lúc này một người đàn ông có vẻ ngoài hơn 30 tuổi một tí nhưng vẫn phong độ lịch lãm ngút trời, mặc bộ vest đen sang trọng bước tới, hòa nhã mỉm cười: “Dư Cảnh Nam, để cậu đợi lâu rồi!”
Dư Cảnh Nam liên bị chú ý bởi câu nói của người mới đến, hẳn quay sang liền bắt gặp Trình Duật Hạo đã tới, liên mỉm cười: “Không có gì, nãy giờ tôi cũng phải đưa một cô cháu gái đi tham quan trường.
”
Dư Cảnh Nam vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Đan Tâm, ánh mắt như biết cười.
Trình Duật Hạo nhận ra Dư Cảnh Nam hôm nay còn biết cười, hẳn cũng hướng mắt nhìn theo cô gái nhỏ đang thích thú đưa tay xuống ngâm nước rồi quay lại nhìn: “Bây giờ mới biết, cậu còn có cháu gái lớn như thế rồi!”
“A quên mất giới thiệu với anh, đây là Hàn Lam Vũ giám đốc tập đoàn Shine của Hàn thị, hai người làm quen đi.
Giáo sư Trình Duật Hạo chuyên ngành luật kinh tế, anh ấy rất giỏi, biết đâu sau này hai người lại có thể hợp tác với nhau thì sao?”
Dư Cảnh Nam quay sang chỉ Hàn Lam Vũ rồi nhìn bạn nói.
Cái tên Trình Duật Hạo thì Hàn Lam Vũ đã nghe rồi, trong mấy vụ án mà anh ta thắng kiện có những tập đoàn rất lớn.
Hàn Lam Vũ mỉm cười đưa tay ra hòa nhã nói: “Rất hân hạnh được quen biết giáo sư, tôi là Hàn Lam Vũ, mong được giúp đốt”
Trình Duật Hạo sau khi nghe Dư Cảnh Nam giới thiệu thì có chút biến sắc, gương mặt hắn lạnh toát, xám ngoét như người chết rồi nhìn chằm chằm Hàn Lam Vũ không nói.
Dư Cảnh Nam liền chạm nhẹ vào cánh tay anh ta: “Này, anh không được khỏe à? Sắc mặt anh không tốt lắm!”
Nhờ cái đẩy tay của Dư Cảnh Nam mà hẳn mới được thức tỉnh.
Trình Duật Hạo mỉm cười bắt tay lại với Hàn Lam Vũ: “Đương nhiên rồi.
Rất vui được quen biết cậu.
Sáng nay mới bắt đầu hạ cánh nên tinh thần vẫn có chút mệt mỏi”
“Giáo sư Trình thật là có tâm!”
Dự Cảnh Nam mm cười rồi quay sang nhìn Đan Tâm vẫn chưa chưa chán, gọi: “Đan Tâm, tới đây đi!”
Đan Tâm nghe tiếng gọi vội chạy tới đứng ở giữa Hàn Lam Vũ và Dư Cảnh Nam, hiện tại cùng với Trình Duật Hạo ba người giống ba điểm tam giác còn cô là trung tâm nhưng giống như bị giam nhốt thì đúng hơn, bọn họ người nào người nấy đều cao to hơn cô gấp đôi.
“Có chuyện gì á?”
“Đan Tâm, đây là giáo sư Trình Duật Hạo, là giảng viên được mời về từ Mỹ, sẽ giảng dạy tại trường em.
Sau này nếu em gây họa cũng nên biết tìm đến giáo sư Trình nhờ giúp đỡ, giáo sư Trình sẽ không từ chối đấy chứ?”
Dư Cảnh Nam mỉm cười nói.
Trịnh Duật Hạo càng bật cười lớn hơn, hiếm khi thấy Dư Cảnh Nam nhờ vả ai, chứng tỏ cô cháu gái này rất quan trọng với hắn.
“Đều là người nhà cả, không cần phải khách khí như thế.
”
Trình Duật Hạo mỉm cười ôn nhu quay sang nhìn Doãn Đan Tâm: “Chào em!”
Doãn Đan Tâm ngơ ngác một hồi liên cúi đầu chào hỏi hắn: “À vâng, chào giáo sư Trình.
Mong thầy chiếu cố ạt Cuộc chào hỏi làm quen cũng xong, Doãn Đan Tâm phải chào tạm biệt Hàn Lam Vũ và Dư Cảnh Nam để đi vào nhận lớp.
Hàn Lam Vũ và Dư Cảnh Nam cũng chỉ đưa cô đến đó mà thôi, sau đó hai người còn phải quay về làm việc.
Doãn Đan Tâm cũng không cảm thấy thoải mái chút nào khi mà mọi người nhìn thấy hai người cứ giống như là vệ sĩ của cô cũng không ai dám lại gần làm quen với cô, ánh mắt bọn con gái thì đổ dồn lên hai người như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ, làm cô đi bên cạnh cũng bị liên lụy.
Bây giờ thì cô có thể thoải mái đi làm quen với các bạn học mới rồi.
Doãn Đan Tâm mò theo sơ đồ tìm đến lớp học, lớp học chỉ mới lác đác vài người, cô chọn ngồi bàn đầu tiên, Phía bên trong hình như đã có người nhưng cô không để ý.
Lúc cô ngồi xuống không để ý cặp của cô mở khóa từ lúc nào nên đồ dùng cá nhân đều theo đó mà rơi xuống, cô vội cúi đầu muốn nhặt lên, người bên cạnh hình như cũng muốn giúp cô nên cúi đầu xuống kết quả hai người đập đầu vào nhau.
Doãn Đan Tâm ôm lấy đầu ngẩng lên, bạn gái bên cạnh cũng hành động tương tự, hai người nhìn nhau bật cười, nụ cười của bạn học mới rất đẹp.
“Là cậu à?”
Bạn học có chút reo lên vui mừng.
Đan Tâm vừa nhặt lại đồ vừa vui vẻ nhìn bạn: “Chúng ta có quen biết nhau ư?”
“À không, cậu có phải là cô gái được hai anh chàng cao to đẹp trai hộ tống đến trường không? Cậu không biết đâu, tất cả những đứa con gái trong trường đều ghen ty với cậu đấy, cậu nổi tiếng rồi!”
Cô gái reo lên nói.
Doãn Đan Tâm cười trừ nhìn bạn mới, ở cấp 3 cô là hoa khôi của trường, thường xuyên bị để ý như vậy, thật không ngờ hai người bọn họ vừa xuất hiện cô liền bị lép vế.
“Xin chào, tớ là Trịnh Mỹ Lâm.
Rất vui được làm quen với cậu.
Tớ chính thức chào hỏi cậu đó!”
Trịnh Mỹ Lâm vui tươi nhìn cô.
“Còn tớ là Doãn Đan Tâm, cũng rất vui được quen biết cậu!”
Doãn Đan Tâm cười mỉm vẫy tay.
Hai người vừa xong màn chào hỏi thì lớp đã tới gân đủ, giáo sư Lâm là giáo viên chủ nhiệm lớp của bọn họ, bà đeo một cặp kính có giây đồng rất cũ kỹ, vừa nhìn qua là biết kiểu người khó tính.
Ở bên ngoài, có một chàng trai đang loay hoay ở cửa tìm chỗ ngồi, Trịnh Mỹ Lâm vội dịch vào trong kéo luôn Doãn Đan Tâm dịch vào rồi vẫy tay cố gọi nhỏ nhưng cả lớp đều nghe thấy đương nhiên có cả cô giáo: “Này bạn học, chỗ này còn trống!”
Chàng trai vội chạy vào vị trí của Doãn Đan Tâm, cô cũng vui lòng, thân thiện giống như bạn mới của mình, ngoảnh mặt ra nở một nụ cười với bạn mới đến.
“Xin chào!”
Chàng trai bị đứng hình với nụ cười và nhan sắc ngọt ngào của Doãn Đan Tâm, bà cô liên đằng hãng rồi lên tiếng: “Bạn học nam, em tên gì?”
Chàng trai giật mình ngước nhìn giảng viên: “Dạ, em tên Trương Tu Kiệt!”
Không ngờ, một người có dáng người cao gầy, gương mặt trí thức nhưng vô cùng điển trai lại có một giọng nói đầy nội lực và ấm áp như thế.
“Bạn học Trương, đi học muộn, em sẽ là lớp trưởng lớp học này.
Trách nhiệm của lớp trưởng không nhỏ đâu, đó là hình phạt của em và em chỉ có thể vui lòng nhận lời!”
Nghe bà cô nói vậy, Trịnh Mỹ Lâm bật cười thành tiếng, Trương Tu Kiệt quay đầu xuống nhìn hai người rồi cả ba đều mỉm cười nhìn nhau.
Trương Tu Kiệt: “Vâng, thưa côi”
Ba người ngồi chung một bàn vui vẻ trò chuyện với nhau sau đó cũng trở thành những người bạn tốt của nhau ở trên trường.
Bình luận facebook