Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: 66: Vợ Và Bạn Thân Anh Chọn Ai
“Không, em không tin.
Năm xưa cũng là Dự gia một mực không cho phép em bước chân vào cổng nhà Dư gia, là Nam Nam, anh ấy đã chống đối tất cả, buộc bọn họ chấp nhận em thì nay bọn họ cũng phải vì Nam Nam mà chấp nhận em một lần nữa!”
Thẩm Duệ Dung khẳng định, cô vẫn luôn tin vào tình yêu của Dư Cảnh Nam.
Thời gian qua, Dư Cảnh Nam vẫn luôn chỉ có một mình cho nên Thẩm Duệ Dung vẫn cho rằng Nam Nam là vì không thể quên được cô ta.
Vì vậy, nếu không có Doãn Đan Tâm thì anh ấy tuyệt đối thuộc về cô.
Hàn Lam Vũ suy xét một hồi, Thẩm Duệ Dung ngày càng xinh đẹp sắc sảo nhưng cái bóng của Duệ Dung trong quá khứ quá lớn, hiện tại đứng trước mặt hắn thật ra cũng chỉ là một người phụ nữ vì tiền mà biến chất, vì danh vọng mà bán rẻ lương tâm, phản bội lại tình yêu mà đáng lẽ cô nên có.
So ra Thẩm Duệ Dung trước đây còn đáng ngại, còn Thẩm Duệ Dung bây giờ không biết Dư Cảnh Nam còn muốn liếc mắt nhìn hay không.
“Sau khi em đối xử tàn nhẫn với cậu ấy như thế, em vẫn nghĩ hai người có thể quay lại như lúc trước được sao? Thẩm Duệ Dung, cậu ta vì em mà thương tích đây mình rồi, lần này anh không chắc người đó không phải là em đâu, trái tim cậu ta vì em mà hóa sắt đá rồi, nếu không muốn tự làm đau mình, em nên tránh xa cậu ta.
Niệm tình chúng ta có thâm tình nên anh mới nhắc nhở em như vậy, sau này chúng †a cũng xem như không quen biết, vĩnh viễn là người xa lại”
Hàn Lam Vũ nói những lời cuối rồi xoay người bỏ đi, Thẩm Duệ Dung liền quay người lại gào lên: “Anh không hiểu, anh ấy cũng không hiểu.
Anh ẩy nhu nhược như vậy, chẳng bao giờ tranh chấp với đời, đến sản nghiệp của Dư gia vốn thuộc về người con trưởng là anh ấy vậy mà anh ấy lại vứt bỏ tất cả, nhường lại cho em trai anh ấy, em bước chân vào Lục gia chính là vì muốn một ngày có được trong tay tất cả, lúc đó em sẽ giúp anh ấy, giúp anh ấy có mọi thứ trong tay!”
Hàn Lam Vũ dừng bước, quay người lại nhìn cô mỉm cười thương hại: “Em sai rồi.
Nếu em ở bên cạnh cậu ta, cậu ta có thể kiếm về gấp trăm ngàn lần những thứ em đang có, còn em dựa vào thủ đoạn mà có được cuối cùng cũng sẽ mất hết mà thôi.
Nam Nam không màng danh lợi không phải là vì cậu ta nhu nhược mà cậu ta đủ bản lĩnh để kiếm tiền dựa trên khả năng của chính mình.
Hiện tại, Nam Nam là một bác sĩ giỏi, lạnh lùng, ung dung đối với tất cả mọi chuyện trên đời, cậu ta có thể làm được những điều mình muốn, đó là hạnh phúc.
Xung quanh cậu ta lúc nào cũng có hàng tá phụ nữ muốn ở bên cạnh chăm lo cho cậu ta, vì vậy cậu ta hiện tại hết sức viên mãn, tiền và tình yêu của em còn nghĩa lý gì?”
“Không, không phải vậy.
Nếu không thì tại sao Nam Nam lại yêu cô gái kia? Thoạt nhìn đã biết là giống ai rồi, anh ấy nhất định là không thể quên được em vì vậy mới yêu cô gái đó, cô ta rốt cuộc cũng chỉ là bản sao của em mà thôi!”
Thẩm Duệ Dung ngông cuồng mà đắc ý nói.
Hàn Lam Vũ bây giờ mới suy nghĩ lại, hắn từng cảm thấy Đan Tâm rất giống với Thẩm Duệ Dung năm xưa, là một cô gái ngây thơ, trong sáng, thanh thuần, đáng yêu, lại vô cùng lương thiện, lúc nào cũng nở nụ cười, dù cho xung quanh đều là biển khổ thì vẫn không thể dập tắt được sự lạc quan, yêu đời, vui vẻ của cô.
Chính Dư Cảnh Nam cũng từng lầm tưởng về Đan Tâm.
Nhưng hiện tại hẳn mới hiểu như thế nào là trong sáng, ngây thơ, như thế nào là lương thiện, đáng yêu giả tạo, so với một Đan Tâm luôn bộc trực, thẳng thắn, nghĩ gì nói đó đúng là khác một trời một vực với một Thấm Duệ Dung luôn dè dặt, tính toán.
Hàn Lam Vũ bước những bước dài đến trước mặt cô, ánh mắt sắt lạnh trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Có phải em là người lần trước làm Đan Tâm bị thương? Cô ấy là vợ của anh, sau này đừng để cô ấy dính dáng đến chuyện của em, dù là Nam Nam hay Đan Tâm, em đều không thể động vào.
Nếu không cả em và Lục thị đều là kẻ thù của anh!”
Thẩm Duệ Dung có chút chậm tiêu, những lời hản nói là sự thật? Thẩm Duệ Dung bật cười thành tiếng rồi vỗ tay như điên, Dư Cảnh Nam lại có thể yêu vợ của bạn thân được sao? “Hàn Lam Vũ, một người là vợ, một người là bạn thân, liệu anh sẽ chọn ai?”
Hồi tưởng Ngày hôm đó, Thẩm Duệ Dung có mặt tại nhà hàng là vì muốn đặt bàn ăn tối với một vị luật sư mà cô lặn lội về nước cũng chỉ là vì muôn gặp hẳn thụ lý vụ án tranh chấp giữa cô và con trai của Lục thị.
Mấy ngày trước cô lại bắt gặp Dư Cảnh Nam ở một trung tâm thương mại, dường như hắn đang đợi ai đó.
Thẩm Duệ Dung liền tiến đến trước mặt Dư Cảnh Nam, ở nơi đông người cô cũng không tiện nói chuyện nên kéo hắn tới một không gian uống nước ở tầng hai.
“Anh thế nào rồi?”
Thấm Duệ Dung nhìn hẳn có tình ý, cô đưa tay đặt lên tay Dư Cảnh Nam: “Anh vẫn khỏe chứ? Sống có tốt không?”
Dư Cảnh Nam liền không suy nghĩ mà rút tay về, hắn nhìn cô không chút biểu tình, từ lâu Thẩm Duệ Dung đã không còn năng lực khiến hắn phải điên loạn vì tình nữa.
“Tôi vẫn ổn.
Còn em? Về đây để làm gì?”
Chứng kiến Dư Cảnh Nam lạnh nhạt với cô, Thẩm Duệ Dung có chút bi thương nhìn hẳn: “Lục tổng của lục thị vừa qua đời, con trai lớn của ông ta đang muốn tranh giành quyền thừa kế, có một vị luật sư nổi tiếng vừa về nước một thời gian, em là đến để tìm anh ấy, hi vọng có thể nhanh chóng chấm dứt tranh chấp này, sau đó quay về tìm anh, nói rõ sự tình…”
“Lục tổng của lục thị?”
Dư Cảnh Nam bật cười: “Dù sao cũng là chồng của em lại gọi một tiếng khách sáo như thế? Anh chúc em mã đáo thành công, được như ý nguyện.
Còn sự tình nào không cân phải nói rõ vì vốn dĩ giữa chúng ta đã kết thúc từ bảy, tám năm trước rồi.
Anh phải quay lại tìm Đan Tâm, cô ấy không nhìn thấy anh sẽ hoảng lên mất!”
Dư Cảnh Nam vẫn duy trì nụ cười lạnh lẽo rồi đẩy ghế ra đứng dậy.
Thẩm Duệ Dung nhíu mày hấp tấp vươn người ôm lấy cánh tay Dư Cảnh Nam thất thân: “Đan Tâm? Đan Tâm là ai?”
“Là người có thể phá vỡ lớp kết băng trong lòng anh.
Từ khi gặp cô ấy, cô ấy đã khiến anh hiểu ra rất nhiều chuyện, anh đã buông bỏ quá khứ, tha thứ cho em, chấp niệm trong lòng anh đã không còn, tình yêu mù quáng với em cũng buông được rồi”
Dư Cảnh Nam lạnh nhạt nhìn cô lần cuối rồi xoay người lại định bước đi thì Thẩm Duệ Dung đã nắm chặt lấy tay hắn lắc đầu: “Không, không thể như thế được.
Thời gian trước em vẫn luôn cho người theo dõi anh, anh thậm chí còn không cho phép phụ nữ lại gần mình, cho nên em mới không tin anh lại có tình cảm với cô ta được.
Có phải anh giận em nên mới nói yêu cô ta không? Nam Nam, đợi em một thời gian nữa thôi, chúng ta sẽ quay lại như trước đây…
“Thẩm Duệ Dung!”
Dư Cảnh Nam nghe tới đây liền không thể nghe tiếp được nữa, hắn hất tay cô ra rồi lạnh lùng nhìn cô: “Đan Tâm không giống cô một chút nào!”
Thẩm Duệ Dung bị hất ra, ngồi trên mặt sàn đau đớn nhìn bóng dáng của Dư Cảnh Nam càng lúc càng rời xa.
Cô cứ nghĩ Nam Nam sẽ hiểu lòng cô, cô cứ nghĩ tình yêu của bọn họ vĩnh viễn không biến mất, cô thực sự đã sai rồi.
“Này, chú đi đâu làm tôi tìm muốn chết, tôi cứ tưởng chú bỏ tôi mà về rồi chứ?”
Doãn Đan Tâm hoảng loạn tìm kiếm Dư Cảnh Nam khắp nơi, đột nhiên lại nhìn thấy hắn từ thang cuốn đi tới, cô đỏ mắt chạy lại trước mặt hẳn.
“Cũng tại Hàn Lam Vũ, mua cả đống nước hoa, mùi hương nào cũng có, hại tôi khó khăn lắm mới tìm được một mùi hương ưng ý…
Dư Cảnh Nam, chú làm sao thế?”
Cảnh Nam mỉm cười không nói gì, ôm cô vào lòng thở dài: “Không có gì, Tiếu Vũ nhất định là thích món quà mà em tặng.
”
“Thật chứ?”
Doãn Đan Tâm vui vẻ trong lòng, là công sức ba tiếng đồng hồ chạy ở trung tâm thương mại của cô đó, đương nhiên là phải thích rồi! “Đi thôi!”
Dư Cảnh Nam mỉm cười đặt tay sau ót có, dịu dàng hết mức có thể, Doãn Đan Tâm vừa đi vừa phải ngẩng cao đầu mới có thể trò chuyện được với hắn, cô liền bước lên xoay người lại đi thụt lùi, như thế nói chuyện với hắn đỡ mỏi cổ.
Dư Cảnh Nam khoanh tay sau lưng nhàn nhã vừa đi vừa mỉm cười nghe cô nói xấu Hàn Lam Vũ, ở phía xa, Thẩm Duệ Dung tức giận đến tím mặt: “Hồ ly tinh, tôi sẽ không để cô được toại nguyện đâu!”
Năm xưa cũng là Dự gia một mực không cho phép em bước chân vào cổng nhà Dư gia, là Nam Nam, anh ấy đã chống đối tất cả, buộc bọn họ chấp nhận em thì nay bọn họ cũng phải vì Nam Nam mà chấp nhận em một lần nữa!”
Thẩm Duệ Dung khẳng định, cô vẫn luôn tin vào tình yêu của Dư Cảnh Nam.
Thời gian qua, Dư Cảnh Nam vẫn luôn chỉ có một mình cho nên Thẩm Duệ Dung vẫn cho rằng Nam Nam là vì không thể quên được cô ta.
Vì vậy, nếu không có Doãn Đan Tâm thì anh ấy tuyệt đối thuộc về cô.
Hàn Lam Vũ suy xét một hồi, Thẩm Duệ Dung ngày càng xinh đẹp sắc sảo nhưng cái bóng của Duệ Dung trong quá khứ quá lớn, hiện tại đứng trước mặt hắn thật ra cũng chỉ là một người phụ nữ vì tiền mà biến chất, vì danh vọng mà bán rẻ lương tâm, phản bội lại tình yêu mà đáng lẽ cô nên có.
So ra Thẩm Duệ Dung trước đây còn đáng ngại, còn Thẩm Duệ Dung bây giờ không biết Dư Cảnh Nam còn muốn liếc mắt nhìn hay không.
“Sau khi em đối xử tàn nhẫn với cậu ấy như thế, em vẫn nghĩ hai người có thể quay lại như lúc trước được sao? Thẩm Duệ Dung, cậu ta vì em mà thương tích đây mình rồi, lần này anh không chắc người đó không phải là em đâu, trái tim cậu ta vì em mà hóa sắt đá rồi, nếu không muốn tự làm đau mình, em nên tránh xa cậu ta.
Niệm tình chúng ta có thâm tình nên anh mới nhắc nhở em như vậy, sau này chúng †a cũng xem như không quen biết, vĩnh viễn là người xa lại”
Hàn Lam Vũ nói những lời cuối rồi xoay người bỏ đi, Thẩm Duệ Dung liền quay người lại gào lên: “Anh không hiểu, anh ấy cũng không hiểu.
Anh ẩy nhu nhược như vậy, chẳng bao giờ tranh chấp với đời, đến sản nghiệp của Dư gia vốn thuộc về người con trưởng là anh ấy vậy mà anh ấy lại vứt bỏ tất cả, nhường lại cho em trai anh ấy, em bước chân vào Lục gia chính là vì muốn một ngày có được trong tay tất cả, lúc đó em sẽ giúp anh ấy, giúp anh ấy có mọi thứ trong tay!”
Hàn Lam Vũ dừng bước, quay người lại nhìn cô mỉm cười thương hại: “Em sai rồi.
Nếu em ở bên cạnh cậu ta, cậu ta có thể kiếm về gấp trăm ngàn lần những thứ em đang có, còn em dựa vào thủ đoạn mà có được cuối cùng cũng sẽ mất hết mà thôi.
Nam Nam không màng danh lợi không phải là vì cậu ta nhu nhược mà cậu ta đủ bản lĩnh để kiếm tiền dựa trên khả năng của chính mình.
Hiện tại, Nam Nam là một bác sĩ giỏi, lạnh lùng, ung dung đối với tất cả mọi chuyện trên đời, cậu ta có thể làm được những điều mình muốn, đó là hạnh phúc.
Xung quanh cậu ta lúc nào cũng có hàng tá phụ nữ muốn ở bên cạnh chăm lo cho cậu ta, vì vậy cậu ta hiện tại hết sức viên mãn, tiền và tình yêu của em còn nghĩa lý gì?”
“Không, không phải vậy.
Nếu không thì tại sao Nam Nam lại yêu cô gái kia? Thoạt nhìn đã biết là giống ai rồi, anh ấy nhất định là không thể quên được em vì vậy mới yêu cô gái đó, cô ta rốt cuộc cũng chỉ là bản sao của em mà thôi!”
Thẩm Duệ Dung ngông cuồng mà đắc ý nói.
Hàn Lam Vũ bây giờ mới suy nghĩ lại, hắn từng cảm thấy Đan Tâm rất giống với Thẩm Duệ Dung năm xưa, là một cô gái ngây thơ, trong sáng, thanh thuần, đáng yêu, lại vô cùng lương thiện, lúc nào cũng nở nụ cười, dù cho xung quanh đều là biển khổ thì vẫn không thể dập tắt được sự lạc quan, yêu đời, vui vẻ của cô.
Chính Dư Cảnh Nam cũng từng lầm tưởng về Đan Tâm.
Nhưng hiện tại hẳn mới hiểu như thế nào là trong sáng, ngây thơ, như thế nào là lương thiện, đáng yêu giả tạo, so với một Đan Tâm luôn bộc trực, thẳng thắn, nghĩ gì nói đó đúng là khác một trời một vực với một Thấm Duệ Dung luôn dè dặt, tính toán.
Hàn Lam Vũ bước những bước dài đến trước mặt cô, ánh mắt sắt lạnh trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Có phải em là người lần trước làm Đan Tâm bị thương? Cô ấy là vợ của anh, sau này đừng để cô ấy dính dáng đến chuyện của em, dù là Nam Nam hay Đan Tâm, em đều không thể động vào.
Nếu không cả em và Lục thị đều là kẻ thù của anh!”
Thẩm Duệ Dung có chút chậm tiêu, những lời hản nói là sự thật? Thẩm Duệ Dung bật cười thành tiếng rồi vỗ tay như điên, Dư Cảnh Nam lại có thể yêu vợ của bạn thân được sao? “Hàn Lam Vũ, một người là vợ, một người là bạn thân, liệu anh sẽ chọn ai?”
Hồi tưởng Ngày hôm đó, Thẩm Duệ Dung có mặt tại nhà hàng là vì muốn đặt bàn ăn tối với một vị luật sư mà cô lặn lội về nước cũng chỉ là vì muôn gặp hẳn thụ lý vụ án tranh chấp giữa cô và con trai của Lục thị.
Mấy ngày trước cô lại bắt gặp Dư Cảnh Nam ở một trung tâm thương mại, dường như hắn đang đợi ai đó.
Thẩm Duệ Dung liền tiến đến trước mặt Dư Cảnh Nam, ở nơi đông người cô cũng không tiện nói chuyện nên kéo hắn tới một không gian uống nước ở tầng hai.
“Anh thế nào rồi?”
Thấm Duệ Dung nhìn hẳn có tình ý, cô đưa tay đặt lên tay Dư Cảnh Nam: “Anh vẫn khỏe chứ? Sống có tốt không?”
Dư Cảnh Nam liền không suy nghĩ mà rút tay về, hắn nhìn cô không chút biểu tình, từ lâu Thẩm Duệ Dung đã không còn năng lực khiến hắn phải điên loạn vì tình nữa.
“Tôi vẫn ổn.
Còn em? Về đây để làm gì?”
Chứng kiến Dư Cảnh Nam lạnh nhạt với cô, Thẩm Duệ Dung có chút bi thương nhìn hẳn: “Lục tổng của lục thị vừa qua đời, con trai lớn của ông ta đang muốn tranh giành quyền thừa kế, có một vị luật sư nổi tiếng vừa về nước một thời gian, em là đến để tìm anh ấy, hi vọng có thể nhanh chóng chấm dứt tranh chấp này, sau đó quay về tìm anh, nói rõ sự tình…”
“Lục tổng của lục thị?”
Dư Cảnh Nam bật cười: “Dù sao cũng là chồng của em lại gọi một tiếng khách sáo như thế? Anh chúc em mã đáo thành công, được như ý nguyện.
Còn sự tình nào không cân phải nói rõ vì vốn dĩ giữa chúng ta đã kết thúc từ bảy, tám năm trước rồi.
Anh phải quay lại tìm Đan Tâm, cô ấy không nhìn thấy anh sẽ hoảng lên mất!”
Dư Cảnh Nam vẫn duy trì nụ cười lạnh lẽo rồi đẩy ghế ra đứng dậy.
Thẩm Duệ Dung nhíu mày hấp tấp vươn người ôm lấy cánh tay Dư Cảnh Nam thất thân: “Đan Tâm? Đan Tâm là ai?”
“Là người có thể phá vỡ lớp kết băng trong lòng anh.
Từ khi gặp cô ấy, cô ấy đã khiến anh hiểu ra rất nhiều chuyện, anh đã buông bỏ quá khứ, tha thứ cho em, chấp niệm trong lòng anh đã không còn, tình yêu mù quáng với em cũng buông được rồi”
Dư Cảnh Nam lạnh nhạt nhìn cô lần cuối rồi xoay người lại định bước đi thì Thẩm Duệ Dung đã nắm chặt lấy tay hắn lắc đầu: “Không, không thể như thế được.
Thời gian trước em vẫn luôn cho người theo dõi anh, anh thậm chí còn không cho phép phụ nữ lại gần mình, cho nên em mới không tin anh lại có tình cảm với cô ta được.
Có phải anh giận em nên mới nói yêu cô ta không? Nam Nam, đợi em một thời gian nữa thôi, chúng ta sẽ quay lại như trước đây…
“Thẩm Duệ Dung!”
Dư Cảnh Nam nghe tới đây liền không thể nghe tiếp được nữa, hắn hất tay cô ra rồi lạnh lùng nhìn cô: “Đan Tâm không giống cô một chút nào!”
Thẩm Duệ Dung bị hất ra, ngồi trên mặt sàn đau đớn nhìn bóng dáng của Dư Cảnh Nam càng lúc càng rời xa.
Cô cứ nghĩ Nam Nam sẽ hiểu lòng cô, cô cứ nghĩ tình yêu của bọn họ vĩnh viễn không biến mất, cô thực sự đã sai rồi.
“Này, chú đi đâu làm tôi tìm muốn chết, tôi cứ tưởng chú bỏ tôi mà về rồi chứ?”
Doãn Đan Tâm hoảng loạn tìm kiếm Dư Cảnh Nam khắp nơi, đột nhiên lại nhìn thấy hắn từ thang cuốn đi tới, cô đỏ mắt chạy lại trước mặt hẳn.
“Cũng tại Hàn Lam Vũ, mua cả đống nước hoa, mùi hương nào cũng có, hại tôi khó khăn lắm mới tìm được một mùi hương ưng ý…
Dư Cảnh Nam, chú làm sao thế?”
Cảnh Nam mỉm cười không nói gì, ôm cô vào lòng thở dài: “Không có gì, Tiếu Vũ nhất định là thích món quà mà em tặng.
”
“Thật chứ?”
Doãn Đan Tâm vui vẻ trong lòng, là công sức ba tiếng đồng hồ chạy ở trung tâm thương mại của cô đó, đương nhiên là phải thích rồi! “Đi thôi!”
Dư Cảnh Nam mỉm cười đặt tay sau ót có, dịu dàng hết mức có thể, Doãn Đan Tâm vừa đi vừa phải ngẩng cao đầu mới có thể trò chuyện được với hắn, cô liền bước lên xoay người lại đi thụt lùi, như thế nói chuyện với hắn đỡ mỏi cổ.
Dư Cảnh Nam khoanh tay sau lưng nhàn nhã vừa đi vừa mỉm cười nghe cô nói xấu Hàn Lam Vũ, ở phía xa, Thẩm Duệ Dung tức giận đến tím mặt: “Hồ ly tinh, tôi sẽ không để cô được toại nguyện đâu!”
Bình luận facebook