Editor: Xẩm Xẩm
Trở lại phòng ngủ, Lục Cẩn Niên trực tiếp nằm ngửa trên giường, Kiều An Hảo mang dép lê đi qua, đặt dưới chân anh, thấp giọng nói: “Đổi giày đi.”
Lục Cẩn Niên không phản ứng, chỉ trợn tròn mắt, nhìn chùm đèn thủy tinh trên trần nhà.
Kiều An Hảo đứng cạnh chốc lát, lại lên tiếng nhắc nhở lần nữa, Lục Cẩn Niên vẫn như cũ không có phản ứng, chỉ nhắm mắt lại, Kiều An Hảo động đậy môi, nhìn chân anh đang mang giày da, sau đó liền ngồi xổm xuống, vươn tay cởi giày giúp anh, lại dùng sức cởi tất của anh ra.
Lúc cởi giày cho anh, Kiều An Hảo hơi do dự một chút, rồi mới túm lấy tất của anh lột ra, sau đó xỏ dép lê vào chân anh, ngẩng đầu, vừa mới chuẩn bị đứng lên, lại nhìn đến Lục Cẩn Niên, không biết đã ngồi dậy từ bao giờ, đang nhìn chằm chằm cô.
Kiều An Hảo đứng dậy, dừng động tác lại, vô thức rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Đi tắm rửa đi, cho thoải mái một chút…”
Lục Cẩn Niên ngồi ở bên giường, không động đậy.
Kiều An Hảo cắn môi dưới, đứng lên, còn nói: “Tôi đi chuẩn bị nước tắm cho anh.”
Nói xong, liền xoay người, đi về phía phòng tắm.
Chỉ là cô đi chưa được hai bước, đột nhiên cổ tay liền bị Lục Cẩn Niên bắt lại, cả người bị ngã mạnh xuống giường, sau đó người đàn ông xoay người, đặt cô dưới thân, căn bản không cho cô phản ứng và kháng cự gì hết, hung hăng ngậm chặt môi của cô.
Anh dùng lực hôn môi của cô, có chút hung ác, lại có chút nặng nề, như là cắn xé, giống như muốn nuốt cô vào bụng.
Anh hôn cô một lúc lâu, sau đó mới buông cô ra, thở hổn hển, ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, lại cúi đầu, ngậm chặt môi của cô.
Lúc này đây, anh hôn cô nhịp nhàng mạnh yếu đều đặn, không còn hung dữ như vừa rồi, ngược lại còn có vài phần dịu dàng, hôn môi cô, môi của anh cũng theo người cô một đường đi xuống, điên cuồng và nóng bỏng cắn vào cổ của cô. Sau đó hôn đến vành tai mẫn cảm của cô, cả người lại đột nhiên dừng lại, trực tiếp đặt cả thân mình trên người cô, cũng không buồn nhúc nhích.
Lục Cẩn Niên đột nhiên dừng lại, khiến cho Kiều An Hảo có chút hoảng hốt, cô vừa mới chuẩn bị quay đầu, lúc liếc mắt nhìn anh, lại nghe được âm thanh truyền đến bên tai, anh cúi đầu nặng nề hỏi: “Vì sao không phải là anh?”
Kiều An Hảo nhăn trán, mày hơi nhếch lên, cô không hiểu rốt cuộc anh muốn nói gì.
Nhưng mà, lúc anh nói hết câu kia, vẫn không có động đậy gì cả.
Mặc dù anh không mập, nhưng thân hình lại cao lớn, vẫn có chút nặng, ép Kiều An Hảo đến có khó chịu, nhịn không được nhúc nhích người, kết quả anh lại vươn tay ra, nắm lấy bả vai của cô, hung hăng giam cầm cô vào trong ngực mình, không cho cô động đậy dù chỉ một chút, lại một lần nữa nói một câu lộn xộn không rõ đầu đuôi: “Vì sao không phải là anh?”
Theo câu hỏi của anh rơi xuống, Kiều An Hảo cũng cảm thấy trên cổ mình hơi ướt át, là nước mắt của Lục Cẩn Niên.
Cả người cô giống như bị điểm huyệt, hoàn toàn trở nên cứng ngắc.
Lục Cẩn Niên hung hăng nuốt nước miếng, hung hăng chôn đầu vào hõm cổ của cô, tay lại càng nắm chặt hai bả vai của cô, cả người anh run rẩy, giọng nói cũng run rẩy: “Vì sao không phải là anh? Vì sao người em yêu không phải là anh?”
Bình luận facebook