“Không có việc gì chứ? Có nghiêm trọng không?”
“Hiện tại đang ở bệnh viện, đã không có việc gì ...... Anh tới đón em trước đi...... Dạ, ở bệnh viện nhân dân......”
Kiều An Hạ tắt điện thoại, xoay người đi vào phòng bệnh, muốn cùng Lục Cẩn Niên chào một tiếng, nói lát nữa bản thân phải đi, kết quả người còn chưa đi đến trước cửa, cách cánh cửa thủy tinh, nhìn Lục Cẩn Niên ngồi ở bên giường, cầm khăn mặt, giúp Kiều An Hảo lau người.
Kiều An Hạ dừng bước chân, nhìn chằm chằm vào phòng bệnh.
Lục Cẩn Niên thật sự lau rất cẩn thận, giống như là muốn rửa sạch mọi dấu tích lưu lại của sản xuất Tôn trên người Kiều An Hảo.
Sau khi chà lau xong, Lục Cẩn Niên cầm quần áo trợ lý đưa tới, tuy rằng thân thể Kiều An Hảo đều bị Lục Cẩn Niên che khuất, mà Lục Cẩn Niên đưa lưng về phía bản thân, Kiều An Hạ lại có thể dựa theo bóng dáng của Lục Cẩn Niên, đoán được động tác mà hắn giúp Kiều An Hảo thay quần áo, nhất định rất nhẹ nhàng ôn nhu che chở.
Thay quần áo xong, Lục Cẩn Niên đặt lại Kiều An Hảo lên giường, hắn ngồi ở bên giường, ánh mắt dừng nhìn Kiều An Hảo đang ngủ say, sau đó vươn tay, vuốt lên hai gò má của cô, cuối cùng đầu ngón tay thon dài xinh đẹp dừng lại ở trán của cô, chậm chạp không rời đi.
Kiều An Hạ chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Lục Cẩn Niên, cô nhìn không được ánh mắt hắn, nhưng từ vẻ mặt hắn cô có thể rút ra kết luận là từ lúc quen biết Lục Cẩn Niên tới nay cô chưa một lần chứng kiến vẻ mặt hắn có thần thái ôn nhu mềm mại.
Trong khoảnh khắc này, Kiều An Hạ cảm thấy Lục Cẩn Niên thật xa lạ.
Cả người cô giống như bị điểm huyệt nói, đứng ở tại chỗ, chậm chạp không nhúc nhích một bước, thẳng đến lúc di động trong tay rung lên, Kiều An Hạ mới hoàn hồn, cúi đầu thấy là Trình Dạng gọi điện thoại tới, tiếp nghe:“Hạ Hạ, anh đã đến cửa bệnh viện.”
Kiều An Hạ thu lại ánh mắt ổn định lại đầu óc , nhẹ giọng nói một câu:“Em xuống ngay.”
Sau đó liền tắt điện thoại, liếc mắt nhìn một cái vào phòng bệnh, nhìn đến Lục Cẩn Niên đang cúi đầu, thong thả mềm nhẹ hôn lên mi tâm Kiều An Hảo, Kiều An Hạ rất nhanh rời đi, không có đi vào chào hỏi Lục Cẩn Niên, chỉ trực tiếp xoay người rời đi.
Thời điểm đi đến cửa thang máy, gặp trợ lý của Lục Cần Niên đi toilet mới trở về:“Đại Kiều tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
“Trình Dạng tới đón tôi , tôi đi về trước .”
“Kia đại Kiều tiểu thư, cô đi đường cẩn thận.”
“Tạm biệt.” Kiều An Hạ mỉm cười nói lời từ biệt, xuống lầu.
Kiều An Hạ lên xe, cùng Trình Dạng nói hai câu nói, hai mắt liền nhắm lại, Trình Dạng nghĩ cô mệt mỏi, không có làm phiền cô, ngược lại còn cởi ra áo khoác của bản thân, đắp lên người của cô.
Trình Dạng trực tiếp lái xe đi nhà của chính mình, đỗ xe tốt, hắn không có gọi Kiều An Hạ, động tay ôm lấy cô, lên lầu.
Trình Dạng đặt Kiều An Hạ lên giường, ôn nhu thay cô đắp chăn, sau đó hôn lên tóc dài của cô, liền đi toilet.
Kiều An Hạ nhắm mắt lại, như cũ không nhúc nhích nằm ở giường, thẳng đến khi nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm phát ra, mới đưa mặt vùi vào đệm chăn, trong đầu trong nháy mắt hiện ra hình ảnh lúc mình ở bệnh viện, Lục Cẩn Niên giúp Kiều An Hảo đắp cái chăn, hôn môi Kiều An Hảo.
Mầy giờ trước, cô ở cửa toilet của khách sạn, vô tình gặp Lục Cẩn Niên, gọi lại hắn, muốn cùng hắn xác thực một đáp án, hỏi hắn một câu cô gái mà mấy năm nay hắn yêu, có phải hay không là Kiều An Hảo.
Nhưng cô còn chưa nói ra khỏi miệng, liền không bao giờ cần hỏi nữa.
Bình luận facebook