Sắc mặt của Trình Dạng, lập tức trở nên nghiêm túc.
Anh nhớ tới, đêm nay, là lúc diễn ra trận chung kết Holywood lựa chọn diễn viên chính, Kiều An Hảo đã có thai, Lục Cẩn Niên kích động xông lên sân khấu, Kiều An Hạ lúc đó đang cười tít mắt nói: “Kiều Kiều mang thai, em trở thành dì rồi.”, ngay lập tức liền ngừng lại, cô nhìn không rời mắt khỏi màn hình, mãi đến khi hình ảnh được cắt thành những quảng cáo nhỏ, anh hô lên vài tiếng để đánh động cô, cô cũng không có phản ứng, say cùng anh chỉ có thể phiền muộn đứng lên, rời khỏi nhà, đi vài vòng ở khu vườn bên dưới rồi mới trở lại.
Có một số việc, anh đã tận mắt nhìn thấy, anh cũng biết rõ, có thể là vì thích, cho nên mới tự làm tổn thương chính mình, tự làm cho bản thân trở thành một người đần độn, coi như cái gì cũng không biết.
Nhưng là, lần một lần hai còn có thể nhẫn nhịn, ba bốn lần cũng có thể nhẫn nhịn, anh đã không biết, đây là Kiều An Hạ biết Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo kết hôn, sau đó cô đã bao nhiêu lần mất ngủ mà ngồi trong đêm khuya khoắt nhìn Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hạ vẫn nhìn đến khi video clip kết thúc, rốt cuộc không nhịn được giơ tay lên, bụm miệng, nhẹ nhàng nức nở khóc.
Trình Dạng an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn rất bình tĩnh, không hề quấy rầy cô.
Kiều An Hạ khóc rất lâu, mới ngừng lại được, cô để điện thoại di động ở bên gối, kéo tai nghe điện thoại xuống, xốc chăn lên, như là muốn xuống giường, kết quả lại thấy được một bóng người, khiến cô sợ đến run rẩy, liền quay đầu đi, sửng sốt một phen, mới nở một nụ cười: “Trình Dạng, sao anh lại dậy rồi?”
Ánh mắt của Trình Dạng vẫn như cũ không hề chớp nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, một câu cũng chưa nói.
Từ khi Kiều An Hạ và Trình Dạng hẹn hò với nhau đến nay, lần đầu tiên anh nhìn cô như vậy, trong lòng cô nổi lên cảm giác kinh hoàng không nói nên lời, ánh mắt cô né tránh mấy lần, sau đó vươn tay, tóm lấy tay của anh, nhưng mà, đầu ngón tay của cô vừa mới đụng đến đầu ngón tay của anh, anh liền phản ứng rất mãnh liệt hất tay của cô ra, cả người mạnh mẽ xốc chăn lên, nhặt quần áo trên mặt đất, nhanh chóng mặc vào, sau đó đi ra ngoài cửa.
Kiều An Hạ vội vàng đuổi theo, vươn tay tóm lấy cánh tay của anh: “Trình Dạng, anh tức giận phải không?”
“Em cảm thấy được sao?” Thật ra anh đã không hề nghĩ sẽ nổi giận với cô, anh vẫn cố đè ép nó trong lồng ngực, nhưng là lúc này lại thế nào cũng không thể tìm cách đè ép nổi nửa: “Kiều An Hạ, anh thật sự chịu đủ rồi, nếu trong lòng em thật sự như vậy, không thể bỏ xuống người khác được, chúng ta liền chia tay đi.”
Chia tay? Kiều An Hạ bỗng dưng trợn to mắt, ngay cả chính cô vào lúc này cũng không rõ ràng lắm vì sao lại nghe được hai chữ đó lúc này, cô phản xạ có điều kiện thực ra chính là vẻ mặt này.
Trình Dạng nói xong câu kia, mới ý thức được mình vừa nói gì, buông mi mắt xuống, cánh môi run run, nghĩ muốn giải thích với Kiều An Hạ, nhưng là sau cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ rút cánh tay ra khỏi tay của cô, xoay người rời đi.
Mãi đến khi cửa phòng khách, truyền đến tiếng đóng là, Kiều An Hạ mới hồi phục tinh thần, cô chớp chớp mắt, giơ tay lên, sờ sờ trái tim mình, xác định nhiều lần, mới ý thức được, mình vì một câu chia tay của Trình Dạng mà sợ hãi và kinh hoàng.
Trước đây cô có nhiều bạn trai như vậy, đều không phải lúc nào cũng là cô chủ động chia tay, nhưng là cho dù những người đó có chia tay trước với cô, cô cũng cảm thấy không sao cả, cùng hiện tại, hoàn toàn khác nhau.
Rốt cuộc là cô làm sao vậy?
Bình luận facebook