Hứa Gia Mộc ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên ở đối diện, tay cầm chén rượu hơi dừng lại, sau đó liền gật đầu một cái.
Bà chủ cầm thực đơn nói: “Cậu Lục và cậu Hứa, lần này vẫn gọi đồ ăn như trước chứ?”
“Ừhm”. Hứa Gia Mộc lên tiếng, chỉ chỉ mấy chai rượu trên bàn: “Cho tôi thêm mấy chai nữa.”
-
Trong lúc ăn cơm, dường như Hứa Gia Mộc và Lục Cẩn Niên cũng không có nói bất kỳ chuyện gì với nhau, chỉ thi thoảng chạm cốc uống rượu.
Món ăn của nhà hàng này, thật sự là quá hợp lý, ngay cả khi bọn họ tính tiền, tống cộng hết lại cũng không qua ba bốn ngàn.
Ở một chiếc bàn cách bàn của Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc không xa, có một nữ sinh nhận ra Lục Cẩn Niên, cầm điện thoại chụp ảnh hai người, sau đó kích động quay đầu nói với người bên cạnh mãi không thôi, cho đến cuối cùng khi Lục Cẩn Niên đứng dậy rời đi, nữ sinh đó mới cầm một cây bút chạy đến trước mặt anh, xin chữ ký.
-
Bên ngoài nhà hàng này, là một ngõ nhỏ rất hẹp.
Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc hiểu ngầm nhau, người nào cũng không có mò mẫm chìa khóa, Lục Cẩn Niên đeo mắt kính lên mặt, sau đó mở miệng: “Chơi bóng đi?”
“Được.”
Từ nhà hàng đi đến sân vận động quốc gia mất tầm hai trăm mét, dọc theo ngõ nhỏ là có thể đi ra cửa sau của sân vận động, bóng đêm lúc này đã lan xuống, trong ngõ nhỏ không có người, cách rất xa mới có một chiếc đèn đường, ánh sáng cực kỳ nhạt, hai người không nói gì, kề vai nhau thong thả bước đi, ước chừng mười phút đồng hồ, đến cửa sân vận động, đi vào, Hứa Gia Mộc sờ soạng tiền, mua mấy chai nước.
Trong sân vận động không có ai ngoài bọn học.
Hứa Gia Mộc cởi áo khoác gió bên ngoài, lấy một quả bóng rổ, đập đập hai cái trên mặt đất, vừa đánh, vừa liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên: “Đấu một trận?”
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ cởi áo khoác đi tới.
Không có trọng tài, cũng không có ai xem, chỉ đơn giản có hai người, mồ hôi rơi xuống, tất cả sân vận động đều trống trải, trừ bỏ tiếng giày chạy trên mặt sân và tiếng quả bóng va chạm với mặt sân thùng thùng, thì im lặng không còn gì khác.
Hai người không biết đã chơi bao lâu, mãi cho đến khi quá mệt mới ngồi dưới đất.
Hứa Gia Mộc lấy một cái nước đưa cho Lục Cẩn Niên, sau đó lại cầm một chai, vặn mở nắp, rầm rầm uống vào, sau đó giơ tay lên, lau vệt nước chảy bên miệng, nói: “Sau khi anh đi tới, em có một thời gian rất dài, đã lâu rồi không chơi như thế nữa.”
Lục Cẩn Niên dừng động tác uống nước, sau đó tiếp tục uống thêm một ngụm mới nói: “Anh cũng lâu rồi không chơi.”
Hứa Gia Mộc quay đầu, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên, sau đó liền nằm thẳng trên ván gỗ, nhìn trần nhà bằng thủy tinh của sân vận động.
Lục Cẩn Niên vặn lại nắp chai nước, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh.
Bởi vì vừa vận động mạnh, hơi thở của hai người đều có chút dồn dập.
Âm thanh chơi bóng ít đi, trong sân vận động lúc này càng thêm yên tĩnh.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm trần nhà không biết bao lâu, mới chớp chớp mắt, cũng không nhìn Lục Cẩn Niên, chỉ nhẹ nhàng mở miệng nói: “Anh, xin lỗi.”
Bình luận facebook