“Đánh xong, sẽ lập tức về nhà, nếu em mệt thì nghỉ sớm một chút, không cần chờ anh... Ừhm, sữa à? Anh biết rồi, anh sẽ ghé vào siêu thị mua, em còn muốn ăn gì nữa không? Hoa quả? Còn gì không? Không có, tốt lắm...”
Hứa Gia Mộc nhìn Lục Cẩn Niên ở đối diện lải nhải, vẻ mặt dịu dàng không có chút nào mất kiên nhẫn, trợn mắt há hốc mồm, qua một lcus lâu, mới chớp chớp mắt, dựa vào đâu, vì sao anh nói một chuỗi dài, đổi lấy chỉ là mấy câu “Ừhm” của anh trai, Kiều An Hảo tùy tiện nói vài từ, cũng chưa được mười từ, anh ấy lại trả về mấy chục tiếng.
Rõ ràng anh và Kiều An Hảo đều nói chuyện với anh ấy, sao đãi ngộ lại khác nhau rõ ràng như vậy?
Một trên trời, một dưới đất...
Hứa Gia Mộc không nhịn được nặng nề châm chọc một câu: “Đãi ngộ khác ngau còn chưa nói, người rõ ràng trước kia gọi mình là anh, hiện giờ mình còn phải mở miệng gọi chị dâu...”
Lục Cẩn Niên cúp điện thoại, vừa lúc nghe thấy những lời này, khóe môi câu lên nụ cười, sau đó đứng lê, tùy ý vỗ vỗ trên người, vươn tay ra với Hứa Gia Mộc, kéo cậu ta lên, sau đó tập tức bỏ ra, xách quần áo lên, đi ra ngoài cửa.
Hứa Gia Mộc vội vàng ôm quần áo của mình, nhặt đồ trên đất bắt kịp: “Phải về rồi à? Muốn đi tìm một chỗ uống vài chén không?”
Lục Cẩn Niên vừa kéo khóa, vừa lắc đầu, ra vẻ cực kỳ buồn rầu, mà lại như khoe khoang: “Có vợ rồi, không tự do như cậu, phải về thôi.”
a... Nói giống như trước kia lúc chưa vợ, mỗi ngày đều cực kỳ tự do? Còn không phải buổi tối kéo anh ra ngoài thế nào cũng không được?
Hứa Gia Mộc không nhịn được nở nụ cười đầy khinh thường.
Lục Cẩn Niên cũng không để ý đến Hứa Gia Mộc, vươn tay, vỗ vỗ bả vai của cậu ta: “Không còn cách nào khác, chị dâu của cậu giờ đang có thai, một người ở nhà, anh lo lắm.”
“Đi đi, cậu cũng nên về nhà sớm một chút.” Nói xong, Lục Cẩn Niên liền kéo cửa xe ngồi xuống.
Mãi đến khi xe của anh rời đi khá lâu, Hứa Gia Mộc mới chớp mắt, chị dâu... chị dâu... Lục Cẩn Niên chắc chắn là muốn châm chọc anh, mới cố ý nói như thế!
Hứa Gia Mộc bị nội thương ngồi vào trong xe, điện thoại kêu hai tiếng, anh lấy ra, là hai tin nhắn của Lục Cẩn Niên:
Tin nhắn thứ nhất, hai chữ đơn giản: Cảm ơn.
Tin nhắn thứ hai: nhiều hơn mấy chữ: Mẹ con từ xưa đến nay đều không có thâm thù đại hận.
Hứa Gia Mộc nhìn mấy tin nhắn này, trong ngực dâng lên một cảm giác ấm áp.
Anh biết là anh ấy cảm ơn lời giải thích của mình hôm qua.
Anh cũng biết, tin nhắn thứ hai là anh ấy đang an ủi mình.
Người đàn ông lạnh lùng như vậy, cuối cùng là như thế này, một câu đơn giản, liền đâm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng người.
Hứa Gia Mộc không trả lời lại tin nhắn của Lục Cẩn Niên, chỉ dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại, sau đó phát hiện, tâm tình của mình giờ phút này, gần như là hơn nửa năm tới này, là lúc bình tĩnh nhất, thậm chí như là dỡ xuống hết tất cả phiền muộn, chỗ sâu nhất trong lòng, nổi lên sự thoải mái trước nay chưa từng có.
Mẹ anh có bệnh, không phải anh không lo lắng, nhưng là, anh cũng không hối hận về lựa chọn ngày hôm qua của mình.
Mẹ anh phạm phải quá nhiều lỗi, cũng quá nặng nề, thậm chí còn gây ra án mạng.
Bình luận facebook