Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Thẩm Phóng người cao chân dài, một chân chống đất, một chân đặt trên bàn đạp gọi nó: "Lên đi."
Thằng nhóc hình như chưa từng ngồi xe đạp bao giờ, ngần ngừ một lúc mới nhấc đùi lên, ngồi ở yên sau.
Thẩm Phóng cảm thấy yên sau nặng hơn, quay đầu nhìn thoáng qua thấy thằng nhỏ đã ngồi vững, bèn nói: "Ôm anh, mình đi thôi." Liền guồng chân đạp bàn đạp lên trước.
Kết quả một lúc lâu sau cũng không cảm giác người đằng sau có động tác ôm mình, dành chút thời gian nhìn qua chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của thằng nhỏ căng cứng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, lưng thẳng đến cứng ngắc, hai bàn tay nắm chặt mép yên sau, cẩn thận như đang đối đầu địch.
Thẩm Phóng liền nở nụ cười: "Ôm eo anh này, đừng túm nơi đó, cẩn thận chốc lại ngã xuống."
Thằng nhóc liếc anh một cái, vẫn không nhúc nhích.
Bảo bối này bướng bỉnh ghê ta.
Nhìn thấy thằng nhóc bày ra vẻ khẩn trương nhưng vẫn không chịu nghe lời kia, Thẩm Phóng lại nổi lên ý xấu.
Anh thấy trên đường không có ai, đi tới đường nhỏ rời khỏi đường cái, chọn một con đường đầy ổ gà hố voi mà đi vào.
Con xe cà tàng còn rung như sắp rụng huống chi là thằng nhỏ kia, đến cả Thẩm Phóng cũng cảm thấy mình sắp bị rung đến bay não rồi.
Thế mà thằng nhóc vẫn không chịu có động tác gần anh. Thẩm Phóng không tin, còn đang cân nhắc xem nên làm thêm trò gì kiểu đánh võng bốc đầu, nhưng nhìn qua biểu cảm giận dỗi của nhóc kia lại dừng xe.
Thẩm Phóng thức thời, nhanh chóng lên tiếng nhận lỗi đầy hối lỗi: "Bảo bối, đừng giận nữa đừng giận nữa. Rất xin lỗi, tất cả đều do anh sai. Anh không trêu em nữa, khâu miệng luôn đây. Nếu em không muốn ôm anh thì túm quần áo anh cũng được."
Thằng nhỏ cũng ngồi nghiêng hẳn ra... Nhìn sắc mặt anh, dường như nó đang đánh giá anh có thành tâm hay không, sau đó mới chậm chạp túm lấy quần áo chỗ eo anh. Thẩm Phóng cảm thấy chỗ đó có dụng lực, yên tâm đạp nhanh hơn.
Thẩm Phóng nói với thằng nhỏ rằng nhà mình ở gần đây thật ra cũng không hoàn toàn chính xác, chưa kể anh còn vô tình đạp ra xa hơn.
Lúc này mà còn bắt ép anh cưỡi chiến mã mà không lên tiếng nào thì quả thật chèn ép nhau quá.
Thẩm Phóng khâu miệng còn chưa được hai phút đã lại mở ra, "Anh có mơ này, vừa hái ở trên cây xuống, ngon ngọt lắm, em có muốn ăn không?"
"Không ăn." Thằng nhỏ nói, "Rơi đầy trên mặt đất, anh còn chưa rửa nữa."
Thẩm Phóng cười ha hả: "Đó là vì ai! Còn chú ý vậy nữa, về nhà sẽ rửa cho em ăn."
Thằng nhỏ mím môi, không nói gì nữa.
Thẩm Phóng lại hỏi, "Khi nãy em cũng ra tay với đám kia hả?"
Thằng nhóc nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Thẩm Phóng cân nhắc đề tài, nghiêm túc cằn nhằn nó, "Như vậy là em không đúng rồi. Em cũng chỉ là một đứa nhỏ, rõ ràng không đánh lại một đám lưu manh kia, không nên đối đầu thẳng chúng nó như vậy. Em có thể giả bộ nghe lời bọn nó, đưa tiền cho nó, hiền lành nghe lời, trong lòng lại nhớ kỹ dáng vẻ chúng nó, đến khi về nhà thì gọi người nhà đến tìm chúng. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn."
Thằng nhỏ không buồn phản ứng lại với anh, Thẩm Phóng không biết tình huống gia đình nó như thế nào, nhưng có thể cho con học ở trường tư thục kia thì chí ít cũng là người có tiền.
Thằng nhóc không hiểu nỗi khổ tâm của thầy Thẩm, chú ý tới trọng điểm khác, nhíu mày nghiêm túc nói, "Anh đừng coi tôi là một thằng nít ranh nữa, tôi cũng không nhỏ hơn anh quá nhiều."
"Đến khai giảng là anh lên năm hai rồi." Thiếu niên Thẩm Phóng kiêu ngạo, "Còn em? Em vừa tốt nghiệp tiểu học phải không bảo bối?"
"Tôi kết thúc nghỉ hè cũng là năm hai! Chúng ta bằng tuổi nhau!" Thằng nhóc rất bực bội, rõ ràng Thẩm Phóng không phải người đầu tiên nhầm lẫn tuổi của nó.
Tuy rằng nó đúng là nhìn qua rất nhỏ, so với Thẩm Phóng còn thấp hơn một cái đầu, vừa trắng vừa gầy, còn có mắt to long lanh nước, vô cùng đáng yêu.
"Ồ, chúng ta bằng tuổi à." Thẩm Phóng thuận miệng an ủi cậu bạn hay xù lông này, "Mặc dù cậu lớn như vậy nhưng so với chúng cũng chỉ là trứng chọi đá mà thôi. Cho nên cứ nhớ kĩ lời vừa rồi đi, lần sau nếu không may gặp lại sự việc này thì cũng không cần mạo hiểm một mình. Cậu bị đánh sẽ có người đau lòng đó, nhớ đó."
Đối phương lập tức trả lời: "Cậu cũng một mình, tại sao cậu trực tiếp đi theo bọn họ đánh nhau?"
"Đây không phải là anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Thẩm Phóng hớn hở, chỗ eo bị nhéo một cái mới thu lại, "Ài, tình huống của tớ với cậu không giống nhau. Tớ không có hậu phương bảo kê, nếu không tự ra tay thì về sau sẽ càng bị bọn họ bắt nạt. Lại nói, dù sao tớ cũng là dân tập võ, cũng không chịu thiệt thòi đâu." Đứng đắn còn chưa kịp ba giây, anh lại toe toét, "Không thì cậu bái tớ làm sư phụ cũng được, tớ dạy cho cậu."
Thằng nhóc lại không nói gì.
Thẩm Phóng đợi một lúc vẫn không thấy nó lên tiếng, bèn nói, "Bảo bối à, buồn không? Hay để tớ hát cho cậu nghe nha."
Mấy cái từ "bảo bối" anh đều gọi rất trôi chảy.
Thiếu niên ngồi trên yên sau trừng mắt to, "Không cho hát."
Thẩm Phóng cười tủm tỉm: "Để tớ hát cho cậu nghe nha."
Nói xong bèn tốt bụng huýt một khúc sáo.
Thiếu niên Thẩm Phóng so với sau này huýt sáo vẫn khó nghe như thế, như thể không hề thuộc giai điệu.
Thằng nhóc túm chặt góc áo anh, hơi nghiêng về phía trước một chút, lắng nghe rất nghiêm túc.
Thẩm Phóng đem cậu bạn nhỏ mới quen này về nhà, để nó ngồi trên sofa nghỉ ngơi, bản thân mình thì đi lấy thuốc bôi, lấy tiếp cả một chậu nước sạch.
Anh bưng chậu nước đến bên cạnh chân cậu bạn. Cậu ta mặc áo cộc quần đùi, vết trầy xước đều lộ ra bên ngoài, nhìn qua thì thấy một mảng lớn nhưng thật ra cũng không sâu. Thẩm Phóng liền trực tiếp kéo chân cậu ta, ngồi xổm trên mặt đất giúp sát trùng miệng vết thương.
Thằng nhóc kia có chút không được tự nhiên, chân đang tính rụt về thì bị Thẩm Phóng đè lại, ánh mắt tò mò nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhịn không được, "Sao cậu có thể tùy tiện đem người lạ về nhà như vậy?"
"Có tùy tiện đâu." Thẩm Phóng không ngẩng đầu, "Cậu đẹp như thế cơ mà."
"..." Đột nhiên không muốn để ý tới cậu ta nữa.
Tẩy rửa sạch sẽ bụi đất trên vết thương, Thẩm Phóng còn dùng bông gòn tẩm cồn tiêu độc sát trùng một lần rồi mới bôi thuốc lên.
Tiếp theo từ trong hộp thuốc lấy ra một chai thường dùng, xịt lên những vết bầm tím trên người cậu ta, cười nói, "Được rồi."
Thằng nhóc nhìn anh, thì thầm, "... Cảm ơn."
Thẩm Phóng không nhịn được lại trêu nó, "Nói cái gì cơ? Cậu nói to lên, tớ không nghe thấy."
Thằng nhóc mím môi, sắc mặt phức tạp, đại khái cảm thấy người trước mặt rất xấu xa, rối rắm một lúc mới cao giọng hơn, "Tôi nói là cảm ơn cậu."
Lúc này Thẩm Phóng lại cười ha hả: "Cảm ơn cái gì, ai bảo cậu là bảo bối cơ."
Anh thu dọn hộp thuốc, cầm túi mơ đi tới phòng bếp rửa sạch, bày lên đĩa gọn gàng mới đặt lên bàn trà trước mặt cậu bạn nhỏ, "Ăn đi, tớ vừa rửa sạch rồi."
Nói xong bèn lấy mấy quả nứt ra ăn luôn.
Cậu ta ngơ ngác nhìn anh, "Tại sao cậu lại ăn mấy quả bị hư?"
Thẩm Phóng cười hì hì, nói hươu nói vượn, "Đồ tốt thì phải để cho bảo bối chứ."
Thật ra là vì mơ này là do người khác cho, là một phần tâm ý, chưa kể những quả kia là do anh làm nứt chứ không phải do thối rữa, nên không thể lãng phí.
Hơn nữa những quả nứt đều là những quả chín, càng ngọt.
Nhưng rõ ràng cậu bạn kia không biết, không tự nhiên quay đầu đi, mặt cũng từ từ đỏ lên.
Thẩm Phóng giữ nó lại ăn cơm mình làm xong mới dắt con BMWs hai bánh rách nát kia, đèo nó ra ngoài.
Anh vốn định trực tiếp đèo cậu bạn nhỏ này về nhà, cậu ta không chịu bèn đưa tới một đường lớn đông người.
Thẩm Phóng đạp một chân lên mặt đất, một chân nhịp nhịp bàn đạp, tươi cười đầy đẹp trai, "Mấy thằng kia không chừng còn muốn tìm cậu gây chuyện. Nếu không thì mai ở chỗ này chờ tớ, tớ đèo cậu tới trường."
Cậu bạn ngẩng đầu nhìn anh, không biết đang nghĩ cái gì, một lúc sau mới gật gật đầu: "Được."
Thế nhưng hôm sau, thằng nhóc kia không tới.
Sáng sớm Thẩm Phóng đã đến đây, đợi dòng người đến người đi, đợi suốt cả một buổi sáng vẫn không thấy cậu ta.
Thẳng đến lúc sắp đi học, anh mới không thể không đạp xe như bay đến trường.
Thẩm Phóng không tin, ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm...
Cậu bạn mới của anh vẫn không tới.
Rất nhanh đã tới cuối kỳ, việc Thẩm Phóng đi học muộn buổi sáng mà không xin phép đã thành công khiến chủ nhiệm lớp chú ý, hơn nữa còn rất quyết đoán mà điện cho cha mẹ.
Thiếu niên Thẩm Phóng cảm thấy rất mất mặt, nhất định không nói rõ nguyên do, bị mẹ phê bình rất nhiều, còn có cả anh trai biết tin cũng mắng cho một trận, cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Sáng hôm sau tỉnh lại, mọi chuyện trong mộng đều rõ ràng trước mắt, thậm chí ngay cả tâm tình từ chờ đợi đến chờ mong, thất vọng rồi phẫn nộ cũng vẹn nguyên.
Thẩm Phóng trưởng thành nắm chặt tay, nhịn không được mà nghĩ, nếu... giờ mà anh gặp lại thằng ranh dám cho anh leo cây đó...
- - chắc chắn sẽ hung hăng đánh nó một trận!
Kể cả đẹp cũng phải đánh!
Thằng nhóc hình như chưa từng ngồi xe đạp bao giờ, ngần ngừ một lúc mới nhấc đùi lên, ngồi ở yên sau.
Thẩm Phóng cảm thấy yên sau nặng hơn, quay đầu nhìn thoáng qua thấy thằng nhỏ đã ngồi vững, bèn nói: "Ôm anh, mình đi thôi." Liền guồng chân đạp bàn đạp lên trước.
Kết quả một lúc lâu sau cũng không cảm giác người đằng sau có động tác ôm mình, dành chút thời gian nhìn qua chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của thằng nhỏ căng cứng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, lưng thẳng đến cứng ngắc, hai bàn tay nắm chặt mép yên sau, cẩn thận như đang đối đầu địch.
Thẩm Phóng liền nở nụ cười: "Ôm eo anh này, đừng túm nơi đó, cẩn thận chốc lại ngã xuống."
Thằng nhóc liếc anh một cái, vẫn không nhúc nhích.
Bảo bối này bướng bỉnh ghê ta.
Nhìn thấy thằng nhóc bày ra vẻ khẩn trương nhưng vẫn không chịu nghe lời kia, Thẩm Phóng lại nổi lên ý xấu.
Anh thấy trên đường không có ai, đi tới đường nhỏ rời khỏi đường cái, chọn một con đường đầy ổ gà hố voi mà đi vào.
Con xe cà tàng còn rung như sắp rụng huống chi là thằng nhỏ kia, đến cả Thẩm Phóng cũng cảm thấy mình sắp bị rung đến bay não rồi.
Thế mà thằng nhóc vẫn không chịu có động tác gần anh. Thẩm Phóng không tin, còn đang cân nhắc xem nên làm thêm trò gì kiểu đánh võng bốc đầu, nhưng nhìn qua biểu cảm giận dỗi của nhóc kia lại dừng xe.
Thẩm Phóng thức thời, nhanh chóng lên tiếng nhận lỗi đầy hối lỗi: "Bảo bối, đừng giận nữa đừng giận nữa. Rất xin lỗi, tất cả đều do anh sai. Anh không trêu em nữa, khâu miệng luôn đây. Nếu em không muốn ôm anh thì túm quần áo anh cũng được."
Thằng nhỏ cũng ngồi nghiêng hẳn ra... Nhìn sắc mặt anh, dường như nó đang đánh giá anh có thành tâm hay không, sau đó mới chậm chạp túm lấy quần áo chỗ eo anh. Thẩm Phóng cảm thấy chỗ đó có dụng lực, yên tâm đạp nhanh hơn.
Thẩm Phóng nói với thằng nhỏ rằng nhà mình ở gần đây thật ra cũng không hoàn toàn chính xác, chưa kể anh còn vô tình đạp ra xa hơn.
Lúc này mà còn bắt ép anh cưỡi chiến mã mà không lên tiếng nào thì quả thật chèn ép nhau quá.
Thẩm Phóng khâu miệng còn chưa được hai phút đã lại mở ra, "Anh có mơ này, vừa hái ở trên cây xuống, ngon ngọt lắm, em có muốn ăn không?"
"Không ăn." Thằng nhỏ nói, "Rơi đầy trên mặt đất, anh còn chưa rửa nữa."
Thẩm Phóng cười ha hả: "Đó là vì ai! Còn chú ý vậy nữa, về nhà sẽ rửa cho em ăn."
Thằng nhỏ mím môi, không nói gì nữa.
Thẩm Phóng lại hỏi, "Khi nãy em cũng ra tay với đám kia hả?"
Thằng nhóc nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Thẩm Phóng cân nhắc đề tài, nghiêm túc cằn nhằn nó, "Như vậy là em không đúng rồi. Em cũng chỉ là một đứa nhỏ, rõ ràng không đánh lại một đám lưu manh kia, không nên đối đầu thẳng chúng nó như vậy. Em có thể giả bộ nghe lời bọn nó, đưa tiền cho nó, hiền lành nghe lời, trong lòng lại nhớ kỹ dáng vẻ chúng nó, đến khi về nhà thì gọi người nhà đến tìm chúng. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn."
Thằng nhỏ không buồn phản ứng lại với anh, Thẩm Phóng không biết tình huống gia đình nó như thế nào, nhưng có thể cho con học ở trường tư thục kia thì chí ít cũng là người có tiền.
Thằng nhóc không hiểu nỗi khổ tâm của thầy Thẩm, chú ý tới trọng điểm khác, nhíu mày nghiêm túc nói, "Anh đừng coi tôi là một thằng nít ranh nữa, tôi cũng không nhỏ hơn anh quá nhiều."
"Đến khai giảng là anh lên năm hai rồi." Thiếu niên Thẩm Phóng kiêu ngạo, "Còn em? Em vừa tốt nghiệp tiểu học phải không bảo bối?"
"Tôi kết thúc nghỉ hè cũng là năm hai! Chúng ta bằng tuổi nhau!" Thằng nhóc rất bực bội, rõ ràng Thẩm Phóng không phải người đầu tiên nhầm lẫn tuổi của nó.
Tuy rằng nó đúng là nhìn qua rất nhỏ, so với Thẩm Phóng còn thấp hơn một cái đầu, vừa trắng vừa gầy, còn có mắt to long lanh nước, vô cùng đáng yêu.
"Ồ, chúng ta bằng tuổi à." Thẩm Phóng thuận miệng an ủi cậu bạn hay xù lông này, "Mặc dù cậu lớn như vậy nhưng so với chúng cũng chỉ là trứng chọi đá mà thôi. Cho nên cứ nhớ kĩ lời vừa rồi đi, lần sau nếu không may gặp lại sự việc này thì cũng không cần mạo hiểm một mình. Cậu bị đánh sẽ có người đau lòng đó, nhớ đó."
Đối phương lập tức trả lời: "Cậu cũng một mình, tại sao cậu trực tiếp đi theo bọn họ đánh nhau?"
"Đây không phải là anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Thẩm Phóng hớn hở, chỗ eo bị nhéo một cái mới thu lại, "Ài, tình huống của tớ với cậu không giống nhau. Tớ không có hậu phương bảo kê, nếu không tự ra tay thì về sau sẽ càng bị bọn họ bắt nạt. Lại nói, dù sao tớ cũng là dân tập võ, cũng không chịu thiệt thòi đâu." Đứng đắn còn chưa kịp ba giây, anh lại toe toét, "Không thì cậu bái tớ làm sư phụ cũng được, tớ dạy cho cậu."
Thằng nhóc lại không nói gì.
Thẩm Phóng đợi một lúc vẫn không thấy nó lên tiếng, bèn nói, "Bảo bối à, buồn không? Hay để tớ hát cho cậu nghe nha."
Mấy cái từ "bảo bối" anh đều gọi rất trôi chảy.
Thiếu niên ngồi trên yên sau trừng mắt to, "Không cho hát."
Thẩm Phóng cười tủm tỉm: "Để tớ hát cho cậu nghe nha."
Nói xong bèn tốt bụng huýt một khúc sáo.
Thiếu niên Thẩm Phóng so với sau này huýt sáo vẫn khó nghe như thế, như thể không hề thuộc giai điệu.
Thằng nhóc túm chặt góc áo anh, hơi nghiêng về phía trước một chút, lắng nghe rất nghiêm túc.
Thẩm Phóng đem cậu bạn nhỏ mới quen này về nhà, để nó ngồi trên sofa nghỉ ngơi, bản thân mình thì đi lấy thuốc bôi, lấy tiếp cả một chậu nước sạch.
Anh bưng chậu nước đến bên cạnh chân cậu bạn. Cậu ta mặc áo cộc quần đùi, vết trầy xước đều lộ ra bên ngoài, nhìn qua thì thấy một mảng lớn nhưng thật ra cũng không sâu. Thẩm Phóng liền trực tiếp kéo chân cậu ta, ngồi xổm trên mặt đất giúp sát trùng miệng vết thương.
Thằng nhóc kia có chút không được tự nhiên, chân đang tính rụt về thì bị Thẩm Phóng đè lại, ánh mắt tò mò nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhịn không được, "Sao cậu có thể tùy tiện đem người lạ về nhà như vậy?"
"Có tùy tiện đâu." Thẩm Phóng không ngẩng đầu, "Cậu đẹp như thế cơ mà."
"..." Đột nhiên không muốn để ý tới cậu ta nữa.
Tẩy rửa sạch sẽ bụi đất trên vết thương, Thẩm Phóng còn dùng bông gòn tẩm cồn tiêu độc sát trùng một lần rồi mới bôi thuốc lên.
Tiếp theo từ trong hộp thuốc lấy ra một chai thường dùng, xịt lên những vết bầm tím trên người cậu ta, cười nói, "Được rồi."
Thằng nhóc nhìn anh, thì thầm, "... Cảm ơn."
Thẩm Phóng không nhịn được lại trêu nó, "Nói cái gì cơ? Cậu nói to lên, tớ không nghe thấy."
Thằng nhóc mím môi, sắc mặt phức tạp, đại khái cảm thấy người trước mặt rất xấu xa, rối rắm một lúc mới cao giọng hơn, "Tôi nói là cảm ơn cậu."
Lúc này Thẩm Phóng lại cười ha hả: "Cảm ơn cái gì, ai bảo cậu là bảo bối cơ."
Anh thu dọn hộp thuốc, cầm túi mơ đi tới phòng bếp rửa sạch, bày lên đĩa gọn gàng mới đặt lên bàn trà trước mặt cậu bạn nhỏ, "Ăn đi, tớ vừa rửa sạch rồi."
Nói xong bèn lấy mấy quả nứt ra ăn luôn.
Cậu ta ngơ ngác nhìn anh, "Tại sao cậu lại ăn mấy quả bị hư?"
Thẩm Phóng cười hì hì, nói hươu nói vượn, "Đồ tốt thì phải để cho bảo bối chứ."
Thật ra là vì mơ này là do người khác cho, là một phần tâm ý, chưa kể những quả kia là do anh làm nứt chứ không phải do thối rữa, nên không thể lãng phí.
Hơn nữa những quả nứt đều là những quả chín, càng ngọt.
Nhưng rõ ràng cậu bạn kia không biết, không tự nhiên quay đầu đi, mặt cũng từ từ đỏ lên.
Thẩm Phóng giữ nó lại ăn cơm mình làm xong mới dắt con BMWs hai bánh rách nát kia, đèo nó ra ngoài.
Anh vốn định trực tiếp đèo cậu bạn nhỏ này về nhà, cậu ta không chịu bèn đưa tới một đường lớn đông người.
Thẩm Phóng đạp một chân lên mặt đất, một chân nhịp nhịp bàn đạp, tươi cười đầy đẹp trai, "Mấy thằng kia không chừng còn muốn tìm cậu gây chuyện. Nếu không thì mai ở chỗ này chờ tớ, tớ đèo cậu tới trường."
Cậu bạn ngẩng đầu nhìn anh, không biết đang nghĩ cái gì, một lúc sau mới gật gật đầu: "Được."
Thế nhưng hôm sau, thằng nhóc kia không tới.
Sáng sớm Thẩm Phóng đã đến đây, đợi dòng người đến người đi, đợi suốt cả một buổi sáng vẫn không thấy cậu ta.
Thẳng đến lúc sắp đi học, anh mới không thể không đạp xe như bay đến trường.
Thẩm Phóng không tin, ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm...
Cậu bạn mới của anh vẫn không tới.
Rất nhanh đã tới cuối kỳ, việc Thẩm Phóng đi học muộn buổi sáng mà không xin phép đã thành công khiến chủ nhiệm lớp chú ý, hơn nữa còn rất quyết đoán mà điện cho cha mẹ.
Thiếu niên Thẩm Phóng cảm thấy rất mất mặt, nhất định không nói rõ nguyên do, bị mẹ phê bình rất nhiều, còn có cả anh trai biết tin cũng mắng cho một trận, cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Sáng hôm sau tỉnh lại, mọi chuyện trong mộng đều rõ ràng trước mắt, thậm chí ngay cả tâm tình từ chờ đợi đến chờ mong, thất vọng rồi phẫn nộ cũng vẹn nguyên.
Thẩm Phóng trưởng thành nắm chặt tay, nhịn không được mà nghĩ, nếu... giờ mà anh gặp lại thằng ranh dám cho anh leo cây đó...
- - chắc chắn sẽ hung hăng đánh nó một trận!
Kể cả đẹp cũng phải đánh!
Bình luận facebook