Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Ba giờ chiều vừa đúng thời gian hoàn thành công việc, cũng là thời điểm uống trà nghỉ ngơi.
Tại tổng bộ Tiết thị, hai cô nàng bạn thân cùng nhau đi pha cà phê, thuận tiện ghé vào bên bệ cửa sổ tám chuyện tầm phào.
Đột nhiên, cô gái tóc dài quăn hào hứng gọi người bạn của mình: "Mau nhìn mau nhìn, ngoài kia có một anh đẹp trai kìa."
Cô nàng tóc đen ngắn lập tức ngó ra phía ngoài: "Chỗ nào cơ? Chỗ nào? A tôi thấy rồi! Trời a, quả nhiên đẹp trai chết người! Đây nhất định không phải người ở công ty chúng ta rồi."
"Đương nhiên là không phải, cậu nhìn thấy anh ấy ôm một bó hoa hồng không, không biết là tới chờ ai. Tiếc thật, vất vả lắm mới thấy có anh đẹp trai, thế mà vẫn là hoa đã có chủ."
"Tiếc cái gì chứ! Ngắm là đủ sướng mắt rồi." Cô nàng tóc ngắn thấy hết sức phấn khích, lập tức mở cửa sổ phòng nước, hướng ra ngoài hô một tiếng: "Anh đẹp trai dưới lầu ơi, xin chào – "
Thẩm Phóng tới quảng trường nhỏ trước tổng bộ Tiết thị liền gọi điện thoại cho Tiết Diễm nói mình đã tới rồi. Địa hình bên trong tòa nhà rất phức tạp, Tiết Diễm lo lắng anh không xác định rõ phương hướng nên hỏi vị trí, rồi kêu thư ký xuống tiếp anh.
Mới vừa ngắt điện thoại, Thẩm Phóng chợt nghe cách đó không xa có người hét cái gì, ngẩng đầu liếc mắt một cái liền thấy hai cô gái đứng vẫy tay chỗ cửa sổ lầu hai, mà đối tượng hai cô vẫy tay hình như là mình.
Thẩm Phóng cười cười, đem bó hoa lớn chuyển qua ôm bằng một tay, tay còn lại vẫy chào hai cô.
Thanh niên đẹp trai ôm hoa tràn đầy sức sống, nhiệt tình bắn ra bốn phía. Hai cô gái một người thét chói tai một người cười rộ lên, nhưng một lúc sau, cô nàng tóc quăn đột nhiên nói, "Từ từ, sao tớ thấy anh đẹp trai này quen mắt thế nhỉ?"
"Hay là giống ngôi sao nào đó? Cậu nói vậy khiến tớ cũng cảm giác có chút quen quen." Cô nàng tóc ngắn nói.
"... Không phải." Cô nàng tóc quăn nhìn người đứng trước tòa nhà chợt phản ứng lại, đột nhiên vẻ mặt khẩn trương lôi kéo người bạn của mình, hai người trong nháy mắt cách xa cửa sổ, "Tớ nhớ ra rồi, đó là người đàn ông của Tiết tổng."
"Mẹ ơi." Cô nàng tóc ngắn vỗ vỗ ngực, "May là mình rút sớm, không may bị Tiết tổng phát hiện thì đúng thảm!"
Thẩm Phóng đang vẫy tay với các cô đột nhiên cảm giác đằng sau có người đi tới, liền quay sang nhìn thoáng qua đằng sau. Kết quả phát hiện đúng là Tiết Diễm.
"A." Anh vui vẻ cười tươi, "Tại sao anh lại tự mình xuống đây? Không phải nói là kêu thư ký xuống sao?"
Tiết Diễm nhìn thẳng vào anh cùng bó hoa trong tay, không trả lời mà hỏi, "Anh đang nhìn cái gì đấy?"
"Ở kia vừa có hai người..." Thẩm Phóng quay mặt qua, kết quả không biết vì sao mà chỉ trong nháy mắt mà hai cô gái đã biến mất, anh lại quay mặt về, có chút buồn bực, "Giờ lại không thấy."
"Mà thôi kệ." Thẩm Phóng nói xong bèn giơ bó hoa kiều diễm trong tay lên, nhét vào trong lòng Tiết Diễm: "Tặng anh này."
Khi nãy nhìn thấy Thẩm Phóng ôm hoa hắn đã bắt đầu suy đoán, khi phán đoán của mình được xác minh, trái tim Tiết Diễm vẫn không tự chủ mà điên cuồng nhảy lên. Hắn ôm hoa, nhìn chằm chằm như thể muốn quan sát đến những vân mịn trên từng cánh hoa hồng, để che giấu việc chân tay luống cuống vào giờ phút này, cách một lúc lâu mới lên tiếng, "Sao anh lại nghĩ tới việc tặng hoa?"
"Chúc ngày lễ mà." Thẩm Phóng cười nói, "Lễ Thanh niên vui vẻ!"
Tiết Diễm: "... Ừm." Vui vẻ cũng không rõ ràng lắm, dù sao trong lòng hắn cũng đang nở rộ từng đóa từng đóa hoa tươi lớn, giống như Tinh Hỏa Liêu Nguyên, đem toàn bộ quang cảnh xung quanh nhuộm thành màu hường phấn.
Hai người đứng ở tầng dưới một lúc lâu, rất nhiều người hóng hớt được tin tức này liền từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lúc này hai cô gái kia đã niệm xong Luật không đổ lỗi, một lần nữa ngó ra ngoài.
"Không thể tin được người đàn ông của Tiết tổng lại lãng mạn như vậy." Cô nàng tóc đen hâm mộ, "Bạn trai mà tặng hoa lễ tình nhân cho tớ như vậy thì tốt thật."
Thân là cẩu độc thân, cô nàng tóc quăn càng thêm hâm mộ, "Huhuhu, nếu như có được bạn trai như vậy thì quá tuyệt."
Thẩm Phóng không biết hành động của mình gây ra ầm ĩ gì trong công ty, nhưng lại có thể nhìn thấy một đám đang ồn ào nơi cửa sổ. Nhưng mà Tiết Diễm đứng bất động lại không nói lời nào, thế là anh cũng đứng yên.
Mãi một lúc sau, Tiết Diễm mới miễn cưỡng trở về biểu cảm lãnh đạm nghiêm túc bình thường, "Trước tiên đi lên đã."
Thẩm Phóng: "Ừ." Kết quả lại bất thình lình hỏi một câu: "Mặt anh đỏ quá trời. Đứng trước nhiều người nên ngại hả?"
Tiết Diễm hiển nhiên không thừa nhận: "Do trời nóng!"
"Ừ, là trời nóng." Thẩm Phóng nhìn hắn, cười hì hì, "Người còn đẹp hơn cả hoa."
Tiết Diễm: "... Hừ."
Cửa lớn dưới lầu là cửa xoay tròn. Khi đi vào, Thẩm Phóng liếc mặt kính ở cửa một cái, cảm thấy hôm nay mình vẫn đẹp trai như thường ngày.
Tiết Diễm dẫn anh tới tầng cao nhất, đi vào phòng Giám đốc, phân phó cô nàng thư ký đi chuẩn bị trà bánh, bản thân thì đi tìm một cái bình hoa.
"Tôi còn chút tài liệu phải xử lý, chờ tôi một lát, tôi sẽ dẫn anh đi sau." Tiết Diễm vừa nói vừa đem hoa cắm vào bình.
Thẩm Phóng: "Anh cứ lo việc của mình đi. Không thì tôi kêu cô thư ký xinh đẹp kia dẫn tôi thăm thú cũng được."
Cô nàng thư ký vừa từ phòng bên trở về, nghe thấy câu đó, trên mặt mỉm cười ngượng ngùng, nội tâm lại điên cuồng gào thét: tổng tài phu nhân, anh mà nói như vậy là sẽ mất đi bổn cục cưng đấy!
Động tác cắm hoa của Tiết Diễm ngừng lại: "Anh nghĩ nhiều rồi."
Thẩm Phóng: "Ha ha ha ha, đùa anh thôi. Nhanh đi làm việc đi, tôi chờ anh."
Cô nàng thư ký đặt vài đĩa đồ ăn vặt cùng một bình trà trái cây lên bàn trà trước mặt Thẩm Phóng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Ngài Thẩm, mời ngài."
Thẩm Phóng quay đầu nhìn cô, tò mò, "Cô biết tôi?"
Thư ký: "Tôi biết. Tôi cũng đến dự hôn lễ của ngài cùng Tiết tổng."
Thẩm Phóng thực sự ngạc nhiên: "Không thể nào? Một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu tôi đã gặp qua thì sao có thể không nhớ rõ?"
Cô nàng thư ký cũng muốn khóc thét: tổng tài phu nhân, cầu buông tha! Mặt Tiết tổng còn đen hơn nữa thì công việc của tôi cũng sẽ đánh mất đó!
Tiết Diễm nhịn không được quay đầu xem, lại phát hiện Thẩm Phóng đang nhìn hắn cười, nhất thời ý thức được tên khốn này lại cố ý, buồn bực trừng anh một cái, không thèm để ý tới anh nữa.
Thẩm Phóng bèn bật cười.
Cô nàng thư ký e sợ cá trong chậu(*), đem trà bánh đến liền vội vã rời đi. Tiết Diễm ngồi ở bàn rộng xử lý tài liệu, Thẩm Phóng ngồi trên sofa được một chốc bèn kéo một cái ghế chuyển đến ngồi cạnh hắn, hết sức hưng phấn dùng một cây bút mực trêu chọc cá vàng cùng rùa của hắn.
(*) Cá trong chậu: người vô tội gặp tai họa
Chỉ cần vô tình dời mắt sang liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn trong sáng của đối phương, lại thêm cả nụ cười xấu xa trên mặt, Tiết Diễm bỗng nhiên cảm thấy việc tập trung vào công việc giống như một việc có yêu cầu hết sức cao độ.
Cũng may Thẩm Phóng có thói quen ngủ trưa, hôm nay đi vội nên còn chưa kịp ngủ, chơi đùa một lúc liền cảm thấy buồn ngủ, nằm úp sấp trên bàn, "Tôi ngủ mười phút. Lát nữa anh gọi tôi dậy."
Tiết Diễm bèn nhân cơ hội nói, "Anh tới phòng nghỉ mà ngủ. Có giường có chăn."
Thẩm Phóng: "Chỉ ngủ mười phút thôi, cũng không cần phiền phức vậy."
"Tôi còn phải làm việc thêm nữa. Anh cứ yên tâm ngủ đi, đến lúc đó tôi gọi anh."
Thẩm Phóng ngẫm nghĩ, vẫn là nằm ngủ thoải mái hơn, liền gật gật đầu đi vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ là một phòng xép trong văn phòng, diện tích cũng không tính là lớn, bên trong đặt một giường đôi loại bình thường cùng ít đồ vật trong nhà đơn giản, ga giường đệm chăn sạch sẽ, bên cạnh gối đầu đặt một bộ quần áo ngủ được gấp gọn gàng, khắp nơi đều chứng minh việc chủ nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Thẩm Phóng hơi chần chừ một chút. Buổi chiều anh còn phải cùng Tiết Diễm tới Tiết gia, khẳng định không thể mặc nguyên bộ quần áo hiện tại đi ngủ được, như vậy sẽ bị nhàu nát. Nhưng nếu ngủ nude, không chừng Tiết Diễm cũng sẽ đánh anh, mà đây cũng không phải thói quen của anh.
Nhìn thấy bộ quần áo ngủ để sẵn bên gối, Thẩm Phóng liền hướng ra ngoài hô một câu, "Tiết Diễm Diễm, cho tôi mặc nhờ quần áo anh nhé."
Cách một cánh cửa, Tiết Diễm căn bản không nghe thấy anh nói cái gì, lại đang sốt ruột xử lý công văn để còn dẫn anh ra ngoài, liền vội vàng đáp lại, "Làm gì cũng được, tùy ý anh."
Vì thế Thẩm Phóng liền cởi quần áo, thay đồ ngủ của Tiết Diễm vào, thư thư thái thái nằm xuống.
Không còn bị Thẩm Phóng quấy nhiễu, hiệu suất công tác của Tiết Diễm tăng gấp đôi, nửa giờ sau đã hoàn thành công việc. Hắn đứng lên đi tới cửa phòng nghỉ, nhẹ nhàng mở cửa, vừa liếc mắt đã thấy Thẩm Phóng đang mặc đồ ngủ của hắn nằm dạng chân thành hình chữ đại (大)ngủ say sưa.
Bạn đời của mình mặc quần áo của mình nằm trên giường của mình.
Tiết Diễm cảm thấy máu nóng sôi trào, toàn thân đều là mạch máu điên cuồng ào ạt chảy, đấu đá lung tung, cơ hồ trong nháy mắt liền sinh ra phản ứng.
Hắn biết mình phải nên kiềm chế lại nhưng vẫn nhịn không được, đôi mắt dán chặt vào người đang nằm trên giường, bước chậm rãi từng bước một tới bên giường.
Thẩm Phóng thực ra đã tỉnh rồi, bình thường anh cũng chỉ nghỉ ngơi mười lăm hai mươi phút, lần này cũng không ngủ sâu. Đang muốn mở mắt đứng lên thì chợt nghe thấy tiếng bước nhẹ nhàng, nghĩ là Tiết Diễm đã xong xuôi công việc nên vào gọi anh.
Vì thế anh bèn nhắm mắt lại, giả vờ đang ngủ say, có ý xấu muốn dọa hắn một chút. Còn đang cân nhắc xem lát nữa nên cao giọng hát hay là ngồi mạnh dậy, liền cảm giác tay Tiết Diễm dừng lại trên mặt anh, vuốt ve hết sức dịu dàng.
Thẩm Phóng do dự. Động tác của Tiết Diễm gợi anh nhớ tới rất nhiều thứ đã từ rất lâu.
Khi đó anh vẫn sống ở nhà, cùng với anh trai, anh trai cùng mẹ ở cùng một chỗ. Tính tình mẹ Thẩm Tiềm cũng không tính là dịu dàng, nhưng vẫn có thời điểm hết sức mềm mại, đó là lúc gọi hai anh em anh rời giường. Bà sẽ nhẹ nhàng vuốt ve mặt bọn họ, rồi đến tóc, sau đó tới cơ thể bọn họ, thanh âm cũng vô cùng ngọt ngào. Bởi vì theo bà nói, khi người ta ngủ là lúc linh hồn rời khỏi xác ra ngoài du ngoạn, nếu đột nhiên gọi dậy thì linh hồn sẽ không kịp trở về vị trí cũ, từ đó trở thành người đần độn.
Từ ngày rời khỏi nhà, Thẩm Phóng đều là bị đồng hồ báo thức đánh thức, đã rất lâu rồi không gặp lại cách gọi rời giường ôn nhu như vậy. Cho dù là sau khi kết hôn cùng Tiết Diễm, bình thường hắn gọi anh dù không tính là thô bạo nhưng cũng không phải loại nhu tình như tranh này.
Thẩm Phóng nghĩ thôi không dọa hắn nữa, giờ chỉ rời giường thôi. Nhưng không đợi anh có phản ứng gì, liền cảm giác được có thứ gì đó có đôi chút quen thuộc, mềm mại nóng rực dừng lại trên môi mình.
Là Tiết Diễm đang hôn anh.
Tại tổng bộ Tiết thị, hai cô nàng bạn thân cùng nhau đi pha cà phê, thuận tiện ghé vào bên bệ cửa sổ tám chuyện tầm phào.
Đột nhiên, cô gái tóc dài quăn hào hứng gọi người bạn của mình: "Mau nhìn mau nhìn, ngoài kia có một anh đẹp trai kìa."
Cô nàng tóc đen ngắn lập tức ngó ra phía ngoài: "Chỗ nào cơ? Chỗ nào? A tôi thấy rồi! Trời a, quả nhiên đẹp trai chết người! Đây nhất định không phải người ở công ty chúng ta rồi."
"Đương nhiên là không phải, cậu nhìn thấy anh ấy ôm một bó hoa hồng không, không biết là tới chờ ai. Tiếc thật, vất vả lắm mới thấy có anh đẹp trai, thế mà vẫn là hoa đã có chủ."
"Tiếc cái gì chứ! Ngắm là đủ sướng mắt rồi." Cô nàng tóc ngắn thấy hết sức phấn khích, lập tức mở cửa sổ phòng nước, hướng ra ngoài hô một tiếng: "Anh đẹp trai dưới lầu ơi, xin chào – "
Thẩm Phóng tới quảng trường nhỏ trước tổng bộ Tiết thị liền gọi điện thoại cho Tiết Diễm nói mình đã tới rồi. Địa hình bên trong tòa nhà rất phức tạp, Tiết Diễm lo lắng anh không xác định rõ phương hướng nên hỏi vị trí, rồi kêu thư ký xuống tiếp anh.
Mới vừa ngắt điện thoại, Thẩm Phóng chợt nghe cách đó không xa có người hét cái gì, ngẩng đầu liếc mắt một cái liền thấy hai cô gái đứng vẫy tay chỗ cửa sổ lầu hai, mà đối tượng hai cô vẫy tay hình như là mình.
Thẩm Phóng cười cười, đem bó hoa lớn chuyển qua ôm bằng một tay, tay còn lại vẫy chào hai cô.
Thanh niên đẹp trai ôm hoa tràn đầy sức sống, nhiệt tình bắn ra bốn phía. Hai cô gái một người thét chói tai một người cười rộ lên, nhưng một lúc sau, cô nàng tóc quăn đột nhiên nói, "Từ từ, sao tớ thấy anh đẹp trai này quen mắt thế nhỉ?"
"Hay là giống ngôi sao nào đó? Cậu nói vậy khiến tớ cũng cảm giác có chút quen quen." Cô nàng tóc ngắn nói.
"... Không phải." Cô nàng tóc quăn nhìn người đứng trước tòa nhà chợt phản ứng lại, đột nhiên vẻ mặt khẩn trương lôi kéo người bạn của mình, hai người trong nháy mắt cách xa cửa sổ, "Tớ nhớ ra rồi, đó là người đàn ông của Tiết tổng."
"Mẹ ơi." Cô nàng tóc ngắn vỗ vỗ ngực, "May là mình rút sớm, không may bị Tiết tổng phát hiện thì đúng thảm!"
Thẩm Phóng đang vẫy tay với các cô đột nhiên cảm giác đằng sau có người đi tới, liền quay sang nhìn thoáng qua đằng sau. Kết quả phát hiện đúng là Tiết Diễm.
"A." Anh vui vẻ cười tươi, "Tại sao anh lại tự mình xuống đây? Không phải nói là kêu thư ký xuống sao?"
Tiết Diễm nhìn thẳng vào anh cùng bó hoa trong tay, không trả lời mà hỏi, "Anh đang nhìn cái gì đấy?"
"Ở kia vừa có hai người..." Thẩm Phóng quay mặt qua, kết quả không biết vì sao mà chỉ trong nháy mắt mà hai cô gái đã biến mất, anh lại quay mặt về, có chút buồn bực, "Giờ lại không thấy."
"Mà thôi kệ." Thẩm Phóng nói xong bèn giơ bó hoa kiều diễm trong tay lên, nhét vào trong lòng Tiết Diễm: "Tặng anh này."
Khi nãy nhìn thấy Thẩm Phóng ôm hoa hắn đã bắt đầu suy đoán, khi phán đoán của mình được xác minh, trái tim Tiết Diễm vẫn không tự chủ mà điên cuồng nhảy lên. Hắn ôm hoa, nhìn chằm chằm như thể muốn quan sát đến những vân mịn trên từng cánh hoa hồng, để che giấu việc chân tay luống cuống vào giờ phút này, cách một lúc lâu mới lên tiếng, "Sao anh lại nghĩ tới việc tặng hoa?"
"Chúc ngày lễ mà." Thẩm Phóng cười nói, "Lễ Thanh niên vui vẻ!"
Tiết Diễm: "... Ừm." Vui vẻ cũng không rõ ràng lắm, dù sao trong lòng hắn cũng đang nở rộ từng đóa từng đóa hoa tươi lớn, giống như Tinh Hỏa Liêu Nguyên, đem toàn bộ quang cảnh xung quanh nhuộm thành màu hường phấn.
Hai người đứng ở tầng dưới một lúc lâu, rất nhiều người hóng hớt được tin tức này liền từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lúc này hai cô gái kia đã niệm xong Luật không đổ lỗi, một lần nữa ngó ra ngoài.
"Không thể tin được người đàn ông của Tiết tổng lại lãng mạn như vậy." Cô nàng tóc đen hâm mộ, "Bạn trai mà tặng hoa lễ tình nhân cho tớ như vậy thì tốt thật."
Thân là cẩu độc thân, cô nàng tóc quăn càng thêm hâm mộ, "Huhuhu, nếu như có được bạn trai như vậy thì quá tuyệt."
Thẩm Phóng không biết hành động của mình gây ra ầm ĩ gì trong công ty, nhưng lại có thể nhìn thấy một đám đang ồn ào nơi cửa sổ. Nhưng mà Tiết Diễm đứng bất động lại không nói lời nào, thế là anh cũng đứng yên.
Mãi một lúc sau, Tiết Diễm mới miễn cưỡng trở về biểu cảm lãnh đạm nghiêm túc bình thường, "Trước tiên đi lên đã."
Thẩm Phóng: "Ừ." Kết quả lại bất thình lình hỏi một câu: "Mặt anh đỏ quá trời. Đứng trước nhiều người nên ngại hả?"
Tiết Diễm hiển nhiên không thừa nhận: "Do trời nóng!"
"Ừ, là trời nóng." Thẩm Phóng nhìn hắn, cười hì hì, "Người còn đẹp hơn cả hoa."
Tiết Diễm: "... Hừ."
Cửa lớn dưới lầu là cửa xoay tròn. Khi đi vào, Thẩm Phóng liếc mặt kính ở cửa một cái, cảm thấy hôm nay mình vẫn đẹp trai như thường ngày.
Tiết Diễm dẫn anh tới tầng cao nhất, đi vào phòng Giám đốc, phân phó cô nàng thư ký đi chuẩn bị trà bánh, bản thân thì đi tìm một cái bình hoa.
"Tôi còn chút tài liệu phải xử lý, chờ tôi một lát, tôi sẽ dẫn anh đi sau." Tiết Diễm vừa nói vừa đem hoa cắm vào bình.
Thẩm Phóng: "Anh cứ lo việc của mình đi. Không thì tôi kêu cô thư ký xinh đẹp kia dẫn tôi thăm thú cũng được."
Cô nàng thư ký vừa từ phòng bên trở về, nghe thấy câu đó, trên mặt mỉm cười ngượng ngùng, nội tâm lại điên cuồng gào thét: tổng tài phu nhân, anh mà nói như vậy là sẽ mất đi bổn cục cưng đấy!
Động tác cắm hoa của Tiết Diễm ngừng lại: "Anh nghĩ nhiều rồi."
Thẩm Phóng: "Ha ha ha ha, đùa anh thôi. Nhanh đi làm việc đi, tôi chờ anh."
Cô nàng thư ký đặt vài đĩa đồ ăn vặt cùng một bình trà trái cây lên bàn trà trước mặt Thẩm Phóng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Ngài Thẩm, mời ngài."
Thẩm Phóng quay đầu nhìn cô, tò mò, "Cô biết tôi?"
Thư ký: "Tôi biết. Tôi cũng đến dự hôn lễ của ngài cùng Tiết tổng."
Thẩm Phóng thực sự ngạc nhiên: "Không thể nào? Một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu tôi đã gặp qua thì sao có thể không nhớ rõ?"
Cô nàng thư ký cũng muốn khóc thét: tổng tài phu nhân, cầu buông tha! Mặt Tiết tổng còn đen hơn nữa thì công việc của tôi cũng sẽ đánh mất đó!
Tiết Diễm nhịn không được quay đầu xem, lại phát hiện Thẩm Phóng đang nhìn hắn cười, nhất thời ý thức được tên khốn này lại cố ý, buồn bực trừng anh một cái, không thèm để ý tới anh nữa.
Thẩm Phóng bèn bật cười.
Cô nàng thư ký e sợ cá trong chậu(*), đem trà bánh đến liền vội vã rời đi. Tiết Diễm ngồi ở bàn rộng xử lý tài liệu, Thẩm Phóng ngồi trên sofa được một chốc bèn kéo một cái ghế chuyển đến ngồi cạnh hắn, hết sức hưng phấn dùng một cây bút mực trêu chọc cá vàng cùng rùa của hắn.
(*) Cá trong chậu: người vô tội gặp tai họa
Chỉ cần vô tình dời mắt sang liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn trong sáng của đối phương, lại thêm cả nụ cười xấu xa trên mặt, Tiết Diễm bỗng nhiên cảm thấy việc tập trung vào công việc giống như một việc có yêu cầu hết sức cao độ.
Cũng may Thẩm Phóng có thói quen ngủ trưa, hôm nay đi vội nên còn chưa kịp ngủ, chơi đùa một lúc liền cảm thấy buồn ngủ, nằm úp sấp trên bàn, "Tôi ngủ mười phút. Lát nữa anh gọi tôi dậy."
Tiết Diễm bèn nhân cơ hội nói, "Anh tới phòng nghỉ mà ngủ. Có giường có chăn."
Thẩm Phóng: "Chỉ ngủ mười phút thôi, cũng không cần phiền phức vậy."
"Tôi còn phải làm việc thêm nữa. Anh cứ yên tâm ngủ đi, đến lúc đó tôi gọi anh."
Thẩm Phóng ngẫm nghĩ, vẫn là nằm ngủ thoải mái hơn, liền gật gật đầu đi vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ là một phòng xép trong văn phòng, diện tích cũng không tính là lớn, bên trong đặt một giường đôi loại bình thường cùng ít đồ vật trong nhà đơn giản, ga giường đệm chăn sạch sẽ, bên cạnh gối đầu đặt một bộ quần áo ngủ được gấp gọn gàng, khắp nơi đều chứng minh việc chủ nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Thẩm Phóng hơi chần chừ một chút. Buổi chiều anh còn phải cùng Tiết Diễm tới Tiết gia, khẳng định không thể mặc nguyên bộ quần áo hiện tại đi ngủ được, như vậy sẽ bị nhàu nát. Nhưng nếu ngủ nude, không chừng Tiết Diễm cũng sẽ đánh anh, mà đây cũng không phải thói quen của anh.
Nhìn thấy bộ quần áo ngủ để sẵn bên gối, Thẩm Phóng liền hướng ra ngoài hô một câu, "Tiết Diễm Diễm, cho tôi mặc nhờ quần áo anh nhé."
Cách một cánh cửa, Tiết Diễm căn bản không nghe thấy anh nói cái gì, lại đang sốt ruột xử lý công văn để còn dẫn anh ra ngoài, liền vội vàng đáp lại, "Làm gì cũng được, tùy ý anh."
Vì thế Thẩm Phóng liền cởi quần áo, thay đồ ngủ của Tiết Diễm vào, thư thư thái thái nằm xuống.
Không còn bị Thẩm Phóng quấy nhiễu, hiệu suất công tác của Tiết Diễm tăng gấp đôi, nửa giờ sau đã hoàn thành công việc. Hắn đứng lên đi tới cửa phòng nghỉ, nhẹ nhàng mở cửa, vừa liếc mắt đã thấy Thẩm Phóng đang mặc đồ ngủ của hắn nằm dạng chân thành hình chữ đại (大)ngủ say sưa.
Bạn đời của mình mặc quần áo của mình nằm trên giường của mình.
Tiết Diễm cảm thấy máu nóng sôi trào, toàn thân đều là mạch máu điên cuồng ào ạt chảy, đấu đá lung tung, cơ hồ trong nháy mắt liền sinh ra phản ứng.
Hắn biết mình phải nên kiềm chế lại nhưng vẫn nhịn không được, đôi mắt dán chặt vào người đang nằm trên giường, bước chậm rãi từng bước một tới bên giường.
Thẩm Phóng thực ra đã tỉnh rồi, bình thường anh cũng chỉ nghỉ ngơi mười lăm hai mươi phút, lần này cũng không ngủ sâu. Đang muốn mở mắt đứng lên thì chợt nghe thấy tiếng bước nhẹ nhàng, nghĩ là Tiết Diễm đã xong xuôi công việc nên vào gọi anh.
Vì thế anh bèn nhắm mắt lại, giả vờ đang ngủ say, có ý xấu muốn dọa hắn một chút. Còn đang cân nhắc xem lát nữa nên cao giọng hát hay là ngồi mạnh dậy, liền cảm giác tay Tiết Diễm dừng lại trên mặt anh, vuốt ve hết sức dịu dàng.
Thẩm Phóng do dự. Động tác của Tiết Diễm gợi anh nhớ tới rất nhiều thứ đã từ rất lâu.
Khi đó anh vẫn sống ở nhà, cùng với anh trai, anh trai cùng mẹ ở cùng một chỗ. Tính tình mẹ Thẩm Tiềm cũng không tính là dịu dàng, nhưng vẫn có thời điểm hết sức mềm mại, đó là lúc gọi hai anh em anh rời giường. Bà sẽ nhẹ nhàng vuốt ve mặt bọn họ, rồi đến tóc, sau đó tới cơ thể bọn họ, thanh âm cũng vô cùng ngọt ngào. Bởi vì theo bà nói, khi người ta ngủ là lúc linh hồn rời khỏi xác ra ngoài du ngoạn, nếu đột nhiên gọi dậy thì linh hồn sẽ không kịp trở về vị trí cũ, từ đó trở thành người đần độn.
Từ ngày rời khỏi nhà, Thẩm Phóng đều là bị đồng hồ báo thức đánh thức, đã rất lâu rồi không gặp lại cách gọi rời giường ôn nhu như vậy. Cho dù là sau khi kết hôn cùng Tiết Diễm, bình thường hắn gọi anh dù không tính là thô bạo nhưng cũng không phải loại nhu tình như tranh này.
Thẩm Phóng nghĩ thôi không dọa hắn nữa, giờ chỉ rời giường thôi. Nhưng không đợi anh có phản ứng gì, liền cảm giác được có thứ gì đó có đôi chút quen thuộc, mềm mại nóng rực dừng lại trên môi mình.
Là Tiết Diễm đang hôn anh.
Bình luận facebook