Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Đào Dã không những trí nhớ tốt mà còn rất thông minh, từ mấy câu ba xạo của Thẩm Phóng đã tìm được lỗ hổng, trên mặt lập tức đổi sắc, "Cậu còn nhận không ra, không nhẽ Tiết Diễm cũng không nhận ra? Tôi nói hai người... đừng nói là hồi đi học cũng không quen nhau đấy chứ?"
Thẩm Phóng khẳng định lời gã suy đoán: "Đúng là không quen. Năm nay bọn tôi mới biết nhau."
"Đờ mờ." Đào Dã bấm đốt tay tính toán, hai người bọn họ kết hôn tháng ba, nếu đúng là năm nay mới quen biết nhau như lời Thẩm Phóng nói thì còn chưa được ba tháng đã đi đến hôn nhân, "Không ngờ hai người lại là kết hôn chớp nhoáng. Tôi vẫn tưởng hai người quen nhau lâu lắm rồi cơ, cậu ta cuối cùng cũng cưa đổ cậu." Gã ngẫm nghĩ, lại nhịn không được nói, "Cũng thần kỳ thật, hai người thường xuyên xuất hiện cùng nhau, tôi còn nghĩ hai người thân nhau lắm."
Trái tim Thẩm Phóng đập thình thịch: "Bọn tôi xuất hiện cùng nhau như thế nào?"
"Chuyện bình thường mà. Giờ giải lao cậu hay đi đâu thì cậu ta cũng sẽ thường xuyên xuất hiện ở đó, sân bóng, sân thượng, rừng trúc nhỏ trước trường, hoặc vườn nho chỗ hành lang, vân vân. Đờ mờ, ngẫm lại vẫn thấy khó tin, hai cậu gặp nhau thường xuyên như vậy tốt xấu gì cũng phải thấy quen mặt chứ, tại sao lại không biết được nhỉ." Đào Dã vừa nói vừa đi tới sofa nằm xuống giãn gân cốt.
Thẩm Phóng nghĩ nghĩ, giải thích: "Nhưng mỗi lần đến mấy nơi đó đều có rất nhiều người quen, làm sao có thể chú ý tới một người lạ được chứ."
"Không hiểu cấu tạo não bộ của mấy tên mù mặt các cậu lắm." Đào Dã nhanh chóng tiến vào trạng thái "than thở", lười biếng nói: "Nhưng cũng không đúng lắm, tôi không nghĩ trí nhớ Tiết Diễm tệ hại như cậu đâu. Cậu nói hai người năm nay mới quen biết, cậu không nhớ rõ Tiết Diễm, không nhẽ cậu ta cũng hoàn toàn không nhớ tới cậu?"
"Không nhớ... Tôi cũng không biết." Thẩm Phóng cũng không dám chắc chắn.
"Cuộc hôn nhân của cậu thật đúng là mơ hồ." Đào Dã cười nói, "May mắn là Tiết Diễm không phải người xấu, cậu ta không có ác ý gì. Người ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc, cậu đó."
Thẩm Phóng đột nhiên hỏi: "Thế còn anh trai tôi? Cậu nhớ lại thử xem, Tiết Diễm đã từng xuất hiện cùng với anh trai tôi không?"
"Anh cậu á? Cậu ta có quan hệ gì với anh cậu? Tiềm ca chỉ học chung với chúng ta một năm." Đào Dã lục lọi trí nhớ một chút: "À... Nhớ rồi, hai người họ cũng từng tiếp xúc qua."
"Mau nói cho tôi một chút."
Đào Dã cười hì hì: "Vậy cậu gọi tôi một tiếng "ca", tôi giúp cậu nhớ lại."
Thẩm Phóng quyết đoán quẳng luôn tôn nghiêm: "Đào ca, anh là anh trai tôi luôn."
"Cậu đừng bao giờ nói vậy." Đào Dã khoa trương run rẩy một chút, "Tôi sợ anh trai cậu tỉnh lại đánh chết tôi mất."
Trên bàn trà trong phòng khách đặt một đĩa hoa quả, là lão quản gia gọi người bưng lên, bên trong là trái cây theo mùa đã được cắt gọt cẩn thật, nho, dưa hấu, đào mật, vân vân. Đào Dã tùy tiện cầm một quả nho trong đĩa ném vào miệng, hỏi, "Cậu còn nhớ có mấy giàn nho gần hành lang ở cấp ba của chúng ta không? Gần tòa nhà lớp chúng ta cũng có một cái, học sinh trường đều thích đến chỗ đó."
Thẩm Phóng không cần (phải) nghĩ: "Nhớ chứ. Quả nho còn chưa kịp chín đã bị ăn hết." Anh có ấn tượng sâu sắc với hành lang đó còn có nguyên nhân khác, vốn đó là nơi anh rất thích tới ngủ trưa, nhưng có một lần anh trai nói ở đó có biến thái, thế là anh đành phải đổi chỗ ngủ.
"Ừ, chính nó." Đào Dã nói, "Có lần tôi gặp Tiềm ca đứng ở đó nói chuyện với Tiết Diễm. Cậu cũng ở đó, nhưng mà đang nằm trên ghế đá, hẳn là đang ngủ."
"Rồi sao nữa?" Thẩm Phóng truy hỏi.
Đào Dã: "Sau đó? Không có sau đó. Tôi đứng khá xa, chỉ thấy người chứ không nghe rõ họ nói gì. Cậu muốn biết thì đợi Tiết Diễm nhà cậu trở về rồi hỏi."
"Ừ... Còn gì nữa không? Thời điểm bọn họ xuất hiện cùng chỗ ấy."
Đào Dã nhìn anh một cái, vắt hết óc nhớ lại: "Để tôi nghĩ xem... À có, vừa nhớ tới, Tiềm ca là chủ tịch hội học sinh đúng không? Có lần tôi đi qua phòng của hội, nghe thấy bên trong có giọng nói hết sức nghiêm khắc của anh ấy, cái gì mà "Lần sau sẽ không phải là mười lần nội quy trường học nhẹ nhàng như vậy đâu", sau đó ngay lập tức thấy Tiết Diễm dẫn hai cậu trường khác đi ra."
Đoạn này nghe thấy quen quen, Thẩm Phóng nghĩ thoáng qua liền nhớ ra đã nghe mấy cậu bạn của Tiết Diễm kể qua.
Đào Dã buông tay: "Sau đó còn chuyện gì thì tôi cũng không biết. Mà cậu hỏi cái này để làm gì? Chẳng lẽ thu thập chuyện cũ đợi Tiềm ca tỉnh lại sao? Thế thì cậu cứ trực tiếp đến tìm bạn bè anh ấy mà hỏi thăm, chuyện tôi biết dù sao cũng rất ít."
Thẩm Phóng: "Không có, chỉ là thuận miệng hỏi thôi."
Đào Dã giơ tay muốn chụp lên đầu anh: "Thuận miệng hỏi mà lãng phí nhiều tế bào não Đào đại gia như vậy!"
Lão quản gia xuất quỷ nhập thần, lúc này không biết từ chỗ nào đi ra, cười tủm tìm hỏi: "Thẩm thiếu gia cùng vị khách này trưa nay ăn cơm ở nhà phải không? Có muốn lão kêu dì Trần chuẩn bị cơm không?"
Bàn tay của Đào Dã đã chuẩn bị chụp đầu Thẩm Phóng, thấy có người ngoài xuất hiện liền lập tức thu lại dáng người không ra gì, ngồi thẳng tắp, cách anh một khoảng.
"Ăn ở nhà, không cần phiền đến dì Trần đâu, cháu tự làm là được rồi." Thẩm Phóng cũng ngồi dậy. Không hiểu tại sao, hôm nay anh luôn có cảm giác lão quản gia ở đây là để giám sát mình.
Đào Dã vào Nam ra Bắc, chạy Đông xuôi Tây đã nhiều năm, chế độ ăn uống rất tốt, chưa kể tay nghề của Thẩm Phóng quả thật không tồi, ăn một bữa cơm đầy dễ chịu. Thời tiết rất nóng, hai người ăn xong cơm trưa cũng không đi ra ngoài, mà là nằm ở nhà xem phim.
Buổi tối Đào Dã còn có tiệc, chưa đợi trời tối hẳn đã rời đi. Gã rất hài lòng với hôm nay, mà Thẩm Phóng lại bắt đầu sâu xa suy nghĩ, từ khi biết được sự thật về bức ảnh, trong lòng anh liền tràn ngập một loại cảm xúc rất vi diệu, có chút tội lỗi, có chút không yên, lại có cả chút chờ mong khó có thể dùng lời biểu đạt.
Khi Tiết Diễm về đến nhà đã là hơn tám giờ tối.
Hôm nay hắn không có tâm trạng tới công ty làm việc, càng không có hứng thú đi trêu hoa ghẹo nguyệt mà đi tìm Tạ Thiên Dật tâm sự.
Tạ nhị thiếu thái độ làm người mười phần nghĩa khí, vì an ủi bạn tốt đang đau thương, không chỉ rót một bụng toàn súp gà(*) mà còn tự lấy kinh nghiệm cá nhân bi thảm của mình ra an ủi.
(*) sách Chicken soup for the soul
Không thể không nói, nghe xong Tạ nhị thiếu "Lần đầu tiên gặp mặt đã bị A Cẩm đá ngã xuống đất", "A Cẩm hiện tại rất tốt với tôi, đã không trực tiếp chửi tôi nữa", "Tiến triển thuận lợi, sau nửa năm đã cầm được tay nhỏ" gì gì đó, Tiết Diễm trải nghiệm sâu sắc cảm giác so sánh đãi ngộ của mình cũng không kém như vậy, lại lần nữa sinh ra tin tưởng cùng dũng khí theo đuổi.
Tối xấu gì của mình cũng là đã kết hôn!
Thẩm Phóng đang ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng động ngoài cửa lập tức quay đầu qua, gọi một tiếng: "Tiết Diễm."
Tiết Diễm trước đó còn thấy rất tốt, vừa nhìn thấy anh thì lập tức nhớ lại chuyện tối qua, một đống súp gà của Tạ nhị thiếu trong nháy mắt mất đi hiệu lực. Oán khí cùng bi phẫn trong lòng vốn đã không tiêu, lúc này liền chiếm thượng phong, nhất thời không muốn cùng anh nói, lập tức phớt lờ Thẩm Phóng, đi vào phòng ngủ.
Thẩm Phóng lại đứng lên đi theo sau, Tiết Diễm nhanh tay lẹ mắt đóng chặt cửa, nhốt anh ở ngoài.
Thẩm Phóng dùng sức đẩy cửa, từ cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, tuy rằng vẫn đóng chặt nhưng có thể thấy được không phải do khóa, mà do có người chặn ở sau.
Không nghĩ rằng Tiết Diễm ngây thơ như vậy, Thẩm Phóng lại dùng sức đẩy, mặc dù lực lớn đến đâu cũng vô dụng, anh đẩy vài lần đều bị đối phương đẩy lại.
Thử vài lần, cuối cùng khi anh tính dùng hết sức thì Tiết Diễm lại buông lỏng tay, lui về sau vài bước.
Theo lực quán tính, Thẩm Phóng trực tiếp ngã vào. Anh cũng phản ứng lại mau lẹ, lảo đảo hai bước liền hướng tới phía Tiết Diễm.
Tiết Diễm duỗi tay tiếp được anh, trong lòng tự giơ ngón cái cho mình một cái, nhưng trên mặt vẫn là cái vẻ không vui cùng biểu tình lãnh đạm: "Anh muốn làm gì?"
"Ảnh chụp." Thẩm Phóng đứng thẳng người, cũng là vẻ nghiêm túc, "Bức ảnh kia anh còn chưa đưa cho tôi."
Tiết Diễm hỏi lại: "Đồ của tôi việc gì phải đưa cho anh?"
Thẩm Phóng cố ý hỏi: "Rốt cuộc anh lấy ảnh chụp kia làm gì? Tôi muốn biết anh có tính dùng ảnh chụp làm chuyện xấu hay không."
Từ chối mình triệt để đến mức ngay cả thứ duy nhất để thương nhớ cũng muốn thu lại, Tiết Diễm tức muốn điên, khẩu bất trạch ngôn(*): "Được! Thế thì tôi sẽ làm chuyện xấu! Tôi không chỉ sờ mà tôi còn hôn, tôi còn dùng nó quay tay, anh quản được không?"
(*) Khẩu bất trạch ngôn: chỉ tình thế cấp bách, khi nói chuyện không thể dùng từ ngữ chính xác để nói chuyện, hoặc chỉ việc nói chuyện tùy tiện không suy nghĩ
"..." Thẩm Phóng hít sâu một hơi, gào lên với hắn, "Anh có biết ảnh chụp kia là tôi không?"
Tiết Diễm cũng gào lên với anh: "Tôi biết! Không phải anh thì còn có thể là ai!"
Thẩm Phóng vốn định hù dọa Tiết Diễm, ngược lại lại bị câu trả lời của hắn dọa sợ.
Thẩm Phóng vô thức hỏi: "Sao anh còn... Vì sao anh...?"
Tiết Diễm gầm lên: "Anh bị ngu à Thẩm Phóng?" Ngôn ngữ cũng ngữ điệu đều rất nặng nề, hiển nhiên vì hắn chồng chất oán hận đã lâu: "Vì sao, anh còn hỏi tôi vì sao?! Ngày đó tôi đã nói rất rõ ràng! Anh còn hỏi cái gì?"
Thẩm Phóng: "Tôi..."
"Tôi cũng không phải anh! Gặp một người trêu một người, còn không bao giờ chịu trách nhiệm! Anh còn nói gì tôi!"
Tiết Diễm gầm lên xong liền đứng nguyên tại chỗ, thở hổn hển, không muốn nhắc lại với anh ta.
Thẩm Phóng nghe hiểu ý hắn, trái tim đập thình thịch, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Người anh thích vẫn luôn là tôi đúng không? Rất xin lỗi, tôi tưởng người trên ảnh chụp là anh tôi, tôi nghĩ người trong lòng anh là anh ấy."
Tiết Diễm đã nghĩ tới vô số lý do tại sao Thẩm Phóng không chấp nhận hắn, nhưng chẳng bao giờ nghĩ là lý do này, nhất thời lại xù lông: "Ngay cả chính mình anh cũng không nhận ra?! Tại sao tôi phải thích anh ta! Anh ta đáng sợ như vậy! Không thích anh ta, chỉ thích anh mà thôi! Không, hiện tại cũng không thích anh! Tôi không thèm thích anh nữa!"
"Không cần." Thẩm Phóng tiến lên hai bước, ôm cổ hắn, nhớ tới đủ mọi loại tra tấn của mình đối với hắn vài ngày trước, trong lòng đều là hối hận cùng thương tiếc, anh nói, "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh, tôi sẽ bồi thường cho anh. Anh tha thứ cho tôi, tiếp tục thích tôi được không?"
"Một chút cũng không!" Tiết Diễm không biết anh ta vì sao đột nhiên suy nghĩ lại như vậy, nhưng chính mình sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như thế.
Hắn giãy dụa muốn đẩy Thẩm Phóng ra, ngược lại lại bị đối phương dùng sức đẩy ngã trên giường, thân thể đè lên, "Anh nghe tôi nói."
Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, Tiết Diễm ngoài miệng nói không nhưng thân thể cũng rất thành thật mà ngừng giãy dụa. Chờ Thẩm Phóng cúi đầu nhìn thẳng vào hắn, ngay cả miệng Tiết Diễm cũng nhắm lại.
Thẩm Phóng nói: "Hôm qua là tôi hiểu lầm, tất cả những gì tôi nói đều không phải suy nghĩ thật, đừng tính toán gì hết. Lời anh nói cũng không tính nữa, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại được không?"
Tiết Diễm giận dữ trừng anh, nghĩ thầm, dựa vào cái gì, anh nói không tính liền không tính, sao có thể chuyên chế như vậy!
Thẩm Phóng thấp giọng thúc giục: "Nói đi, không nói thì tôi hôn anh đấy."
Tiết Diễm nhìn chằm chằm anh, càng không có ý muốn nói chuyện.
Thẩm Phóng làm bộ muốn hôn, nhưng vẫn không thật sự hành động mà dán môi lên tai hắn nói: "Nếu anh nói chuyện thì tôi hôn hai cái."
Tiết Diễm lúc này mới lên tiếng, ngữ khí vừa lạnh nhạt vừa trào phúng: "Anh cho rằng mình là ai! Chúng ta không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao, anh còn muốn nói chuyện gì?"
"Về vấn đề kết thúc hợp đồng còn muốn tiếp tục ở cùng một chỗ hay không." Thẩm Phóng không bị thái độ không thân thiện của hắn đánh bại, dù sao cũng là do chính mình tạo nghiệp, cũng nên phải nhận hậu quả, anh nhìn Tiết Diễm: "Anh trả lời tôi một việc đã. Về việc giả kết hôn... Có thật là anh có nhu cầu này không, hay là muốn gạt tôi kết hôn với anh?"
Tiết Diễm quay đầu đi, không chịu trả lời, Thẩm Phóng xoay mặt hắn lại, cúi đầu hôn lên môi hắn một cái: "Nói thật."
Tiết Diễm nhận được nụ hôn đầu tiên của lời hứa mới dịu đi, trả lời: "Vì anh. Thế thì làm sao? Bây giờ tôi muốn đổi ý rồi."
Thẩm Phóng lại cúi đầu hôn hắn một cái, "Tôi cũng đổi ý rồi."
Tiết Diễm lập tức trở nên hồi hộp.
Thẩm Phóng nhìn chăm chú vào mắt hắn: "Tôi vẫn muốn cùng một chỗ với anh. Trước đây anh phí nhiều tâm tư như vậy, hiện tại tới phiên tôi."
Tiết Diễm nhịn không được hỏi: "Anh có ý gì?"
Thẩm Phóng: "Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, lần này là tôi theo đuổi anh. Anh có thể nổi giận, cũng có thể đưa ra yêu cầu đặc biệt với tôi, mà tôi sẽ không có nửa câu oán thán, thẳng tới khi anh vừa lòng đáp ứng tôi theo đuổi mới thôi. Tôi chưa từng theo đuổi ai, cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương gì, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng hết sức."
Tiết Diễm mới đầu cảm thấy rất ngạc nhiên. Bởi vì Thẩm Phóng từ nhỏ đã được cả trai cả gái hoan nghênh, tại sao lại chưa có kinh nghiệm yêu đương. Nhưng nghĩ đến ông anh trai brocon ưa khống chế lại còn lợi dụng chức quyền lấy việc công trả thù việc tư của Thẩm Phóng, hắn lại không thấy bất ngờ cho lắm.
Thẩm Phóng mong chờ nhìn hắn: "Thế nào? Được không?"
Tiết Diễm bị anh mắt dịu dàng tràn đầy chân thành này nhìn chằm chằm, trái tim đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nội tâm cũng dao động nhưng vẫn cố nén không lên tiếng, ước chừng một phút sau mới lạnh lùng hừ một tiếng, "Chờ xem anh thể hiện."
Thẩm Phóng khẳng định lời gã suy đoán: "Đúng là không quen. Năm nay bọn tôi mới biết nhau."
"Đờ mờ." Đào Dã bấm đốt tay tính toán, hai người bọn họ kết hôn tháng ba, nếu đúng là năm nay mới quen biết nhau như lời Thẩm Phóng nói thì còn chưa được ba tháng đã đi đến hôn nhân, "Không ngờ hai người lại là kết hôn chớp nhoáng. Tôi vẫn tưởng hai người quen nhau lâu lắm rồi cơ, cậu ta cuối cùng cũng cưa đổ cậu." Gã ngẫm nghĩ, lại nhịn không được nói, "Cũng thần kỳ thật, hai người thường xuyên xuất hiện cùng nhau, tôi còn nghĩ hai người thân nhau lắm."
Trái tim Thẩm Phóng đập thình thịch: "Bọn tôi xuất hiện cùng nhau như thế nào?"
"Chuyện bình thường mà. Giờ giải lao cậu hay đi đâu thì cậu ta cũng sẽ thường xuyên xuất hiện ở đó, sân bóng, sân thượng, rừng trúc nhỏ trước trường, hoặc vườn nho chỗ hành lang, vân vân. Đờ mờ, ngẫm lại vẫn thấy khó tin, hai cậu gặp nhau thường xuyên như vậy tốt xấu gì cũng phải thấy quen mặt chứ, tại sao lại không biết được nhỉ." Đào Dã vừa nói vừa đi tới sofa nằm xuống giãn gân cốt.
Thẩm Phóng nghĩ nghĩ, giải thích: "Nhưng mỗi lần đến mấy nơi đó đều có rất nhiều người quen, làm sao có thể chú ý tới một người lạ được chứ."
"Không hiểu cấu tạo não bộ của mấy tên mù mặt các cậu lắm." Đào Dã nhanh chóng tiến vào trạng thái "than thở", lười biếng nói: "Nhưng cũng không đúng lắm, tôi không nghĩ trí nhớ Tiết Diễm tệ hại như cậu đâu. Cậu nói hai người năm nay mới quen biết, cậu không nhớ rõ Tiết Diễm, không nhẽ cậu ta cũng hoàn toàn không nhớ tới cậu?"
"Không nhớ... Tôi cũng không biết." Thẩm Phóng cũng không dám chắc chắn.
"Cuộc hôn nhân của cậu thật đúng là mơ hồ." Đào Dã cười nói, "May mắn là Tiết Diễm không phải người xấu, cậu ta không có ác ý gì. Người ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc, cậu đó."
Thẩm Phóng đột nhiên hỏi: "Thế còn anh trai tôi? Cậu nhớ lại thử xem, Tiết Diễm đã từng xuất hiện cùng với anh trai tôi không?"
"Anh cậu á? Cậu ta có quan hệ gì với anh cậu? Tiềm ca chỉ học chung với chúng ta một năm." Đào Dã lục lọi trí nhớ một chút: "À... Nhớ rồi, hai người họ cũng từng tiếp xúc qua."
"Mau nói cho tôi một chút."
Đào Dã cười hì hì: "Vậy cậu gọi tôi một tiếng "ca", tôi giúp cậu nhớ lại."
Thẩm Phóng quyết đoán quẳng luôn tôn nghiêm: "Đào ca, anh là anh trai tôi luôn."
"Cậu đừng bao giờ nói vậy." Đào Dã khoa trương run rẩy một chút, "Tôi sợ anh trai cậu tỉnh lại đánh chết tôi mất."
Trên bàn trà trong phòng khách đặt một đĩa hoa quả, là lão quản gia gọi người bưng lên, bên trong là trái cây theo mùa đã được cắt gọt cẩn thật, nho, dưa hấu, đào mật, vân vân. Đào Dã tùy tiện cầm một quả nho trong đĩa ném vào miệng, hỏi, "Cậu còn nhớ có mấy giàn nho gần hành lang ở cấp ba của chúng ta không? Gần tòa nhà lớp chúng ta cũng có một cái, học sinh trường đều thích đến chỗ đó."
Thẩm Phóng không cần (phải) nghĩ: "Nhớ chứ. Quả nho còn chưa kịp chín đã bị ăn hết." Anh có ấn tượng sâu sắc với hành lang đó còn có nguyên nhân khác, vốn đó là nơi anh rất thích tới ngủ trưa, nhưng có một lần anh trai nói ở đó có biến thái, thế là anh đành phải đổi chỗ ngủ.
"Ừ, chính nó." Đào Dã nói, "Có lần tôi gặp Tiềm ca đứng ở đó nói chuyện với Tiết Diễm. Cậu cũng ở đó, nhưng mà đang nằm trên ghế đá, hẳn là đang ngủ."
"Rồi sao nữa?" Thẩm Phóng truy hỏi.
Đào Dã: "Sau đó? Không có sau đó. Tôi đứng khá xa, chỉ thấy người chứ không nghe rõ họ nói gì. Cậu muốn biết thì đợi Tiết Diễm nhà cậu trở về rồi hỏi."
"Ừ... Còn gì nữa không? Thời điểm bọn họ xuất hiện cùng chỗ ấy."
Đào Dã nhìn anh một cái, vắt hết óc nhớ lại: "Để tôi nghĩ xem... À có, vừa nhớ tới, Tiềm ca là chủ tịch hội học sinh đúng không? Có lần tôi đi qua phòng của hội, nghe thấy bên trong có giọng nói hết sức nghiêm khắc của anh ấy, cái gì mà "Lần sau sẽ không phải là mười lần nội quy trường học nhẹ nhàng như vậy đâu", sau đó ngay lập tức thấy Tiết Diễm dẫn hai cậu trường khác đi ra."
Đoạn này nghe thấy quen quen, Thẩm Phóng nghĩ thoáng qua liền nhớ ra đã nghe mấy cậu bạn của Tiết Diễm kể qua.
Đào Dã buông tay: "Sau đó còn chuyện gì thì tôi cũng không biết. Mà cậu hỏi cái này để làm gì? Chẳng lẽ thu thập chuyện cũ đợi Tiềm ca tỉnh lại sao? Thế thì cậu cứ trực tiếp đến tìm bạn bè anh ấy mà hỏi thăm, chuyện tôi biết dù sao cũng rất ít."
Thẩm Phóng: "Không có, chỉ là thuận miệng hỏi thôi."
Đào Dã giơ tay muốn chụp lên đầu anh: "Thuận miệng hỏi mà lãng phí nhiều tế bào não Đào đại gia như vậy!"
Lão quản gia xuất quỷ nhập thần, lúc này không biết từ chỗ nào đi ra, cười tủm tìm hỏi: "Thẩm thiếu gia cùng vị khách này trưa nay ăn cơm ở nhà phải không? Có muốn lão kêu dì Trần chuẩn bị cơm không?"
Bàn tay của Đào Dã đã chuẩn bị chụp đầu Thẩm Phóng, thấy có người ngoài xuất hiện liền lập tức thu lại dáng người không ra gì, ngồi thẳng tắp, cách anh một khoảng.
"Ăn ở nhà, không cần phiền đến dì Trần đâu, cháu tự làm là được rồi." Thẩm Phóng cũng ngồi dậy. Không hiểu tại sao, hôm nay anh luôn có cảm giác lão quản gia ở đây là để giám sát mình.
Đào Dã vào Nam ra Bắc, chạy Đông xuôi Tây đã nhiều năm, chế độ ăn uống rất tốt, chưa kể tay nghề của Thẩm Phóng quả thật không tồi, ăn một bữa cơm đầy dễ chịu. Thời tiết rất nóng, hai người ăn xong cơm trưa cũng không đi ra ngoài, mà là nằm ở nhà xem phim.
Buổi tối Đào Dã còn có tiệc, chưa đợi trời tối hẳn đã rời đi. Gã rất hài lòng với hôm nay, mà Thẩm Phóng lại bắt đầu sâu xa suy nghĩ, từ khi biết được sự thật về bức ảnh, trong lòng anh liền tràn ngập một loại cảm xúc rất vi diệu, có chút tội lỗi, có chút không yên, lại có cả chút chờ mong khó có thể dùng lời biểu đạt.
Khi Tiết Diễm về đến nhà đã là hơn tám giờ tối.
Hôm nay hắn không có tâm trạng tới công ty làm việc, càng không có hứng thú đi trêu hoa ghẹo nguyệt mà đi tìm Tạ Thiên Dật tâm sự.
Tạ nhị thiếu thái độ làm người mười phần nghĩa khí, vì an ủi bạn tốt đang đau thương, không chỉ rót một bụng toàn súp gà(*) mà còn tự lấy kinh nghiệm cá nhân bi thảm của mình ra an ủi.
(*) sách Chicken soup for the soul
Không thể không nói, nghe xong Tạ nhị thiếu "Lần đầu tiên gặp mặt đã bị A Cẩm đá ngã xuống đất", "A Cẩm hiện tại rất tốt với tôi, đã không trực tiếp chửi tôi nữa", "Tiến triển thuận lợi, sau nửa năm đã cầm được tay nhỏ" gì gì đó, Tiết Diễm trải nghiệm sâu sắc cảm giác so sánh đãi ngộ của mình cũng không kém như vậy, lại lần nữa sinh ra tin tưởng cùng dũng khí theo đuổi.
Tối xấu gì của mình cũng là đã kết hôn!
Thẩm Phóng đang ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng động ngoài cửa lập tức quay đầu qua, gọi một tiếng: "Tiết Diễm."
Tiết Diễm trước đó còn thấy rất tốt, vừa nhìn thấy anh thì lập tức nhớ lại chuyện tối qua, một đống súp gà của Tạ nhị thiếu trong nháy mắt mất đi hiệu lực. Oán khí cùng bi phẫn trong lòng vốn đã không tiêu, lúc này liền chiếm thượng phong, nhất thời không muốn cùng anh nói, lập tức phớt lờ Thẩm Phóng, đi vào phòng ngủ.
Thẩm Phóng lại đứng lên đi theo sau, Tiết Diễm nhanh tay lẹ mắt đóng chặt cửa, nhốt anh ở ngoài.
Thẩm Phóng dùng sức đẩy cửa, từ cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, tuy rằng vẫn đóng chặt nhưng có thể thấy được không phải do khóa, mà do có người chặn ở sau.
Không nghĩ rằng Tiết Diễm ngây thơ như vậy, Thẩm Phóng lại dùng sức đẩy, mặc dù lực lớn đến đâu cũng vô dụng, anh đẩy vài lần đều bị đối phương đẩy lại.
Thử vài lần, cuối cùng khi anh tính dùng hết sức thì Tiết Diễm lại buông lỏng tay, lui về sau vài bước.
Theo lực quán tính, Thẩm Phóng trực tiếp ngã vào. Anh cũng phản ứng lại mau lẹ, lảo đảo hai bước liền hướng tới phía Tiết Diễm.
Tiết Diễm duỗi tay tiếp được anh, trong lòng tự giơ ngón cái cho mình một cái, nhưng trên mặt vẫn là cái vẻ không vui cùng biểu tình lãnh đạm: "Anh muốn làm gì?"
"Ảnh chụp." Thẩm Phóng đứng thẳng người, cũng là vẻ nghiêm túc, "Bức ảnh kia anh còn chưa đưa cho tôi."
Tiết Diễm hỏi lại: "Đồ của tôi việc gì phải đưa cho anh?"
Thẩm Phóng cố ý hỏi: "Rốt cuộc anh lấy ảnh chụp kia làm gì? Tôi muốn biết anh có tính dùng ảnh chụp làm chuyện xấu hay không."
Từ chối mình triệt để đến mức ngay cả thứ duy nhất để thương nhớ cũng muốn thu lại, Tiết Diễm tức muốn điên, khẩu bất trạch ngôn(*): "Được! Thế thì tôi sẽ làm chuyện xấu! Tôi không chỉ sờ mà tôi còn hôn, tôi còn dùng nó quay tay, anh quản được không?"
(*) Khẩu bất trạch ngôn: chỉ tình thế cấp bách, khi nói chuyện không thể dùng từ ngữ chính xác để nói chuyện, hoặc chỉ việc nói chuyện tùy tiện không suy nghĩ
"..." Thẩm Phóng hít sâu một hơi, gào lên với hắn, "Anh có biết ảnh chụp kia là tôi không?"
Tiết Diễm cũng gào lên với anh: "Tôi biết! Không phải anh thì còn có thể là ai!"
Thẩm Phóng vốn định hù dọa Tiết Diễm, ngược lại lại bị câu trả lời của hắn dọa sợ.
Thẩm Phóng vô thức hỏi: "Sao anh còn... Vì sao anh...?"
Tiết Diễm gầm lên: "Anh bị ngu à Thẩm Phóng?" Ngôn ngữ cũng ngữ điệu đều rất nặng nề, hiển nhiên vì hắn chồng chất oán hận đã lâu: "Vì sao, anh còn hỏi tôi vì sao?! Ngày đó tôi đã nói rất rõ ràng! Anh còn hỏi cái gì?"
Thẩm Phóng: "Tôi..."
"Tôi cũng không phải anh! Gặp một người trêu một người, còn không bao giờ chịu trách nhiệm! Anh còn nói gì tôi!"
Tiết Diễm gầm lên xong liền đứng nguyên tại chỗ, thở hổn hển, không muốn nhắc lại với anh ta.
Thẩm Phóng nghe hiểu ý hắn, trái tim đập thình thịch, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Người anh thích vẫn luôn là tôi đúng không? Rất xin lỗi, tôi tưởng người trên ảnh chụp là anh tôi, tôi nghĩ người trong lòng anh là anh ấy."
Tiết Diễm đã nghĩ tới vô số lý do tại sao Thẩm Phóng không chấp nhận hắn, nhưng chẳng bao giờ nghĩ là lý do này, nhất thời lại xù lông: "Ngay cả chính mình anh cũng không nhận ra?! Tại sao tôi phải thích anh ta! Anh ta đáng sợ như vậy! Không thích anh ta, chỉ thích anh mà thôi! Không, hiện tại cũng không thích anh! Tôi không thèm thích anh nữa!"
"Không cần." Thẩm Phóng tiến lên hai bước, ôm cổ hắn, nhớ tới đủ mọi loại tra tấn của mình đối với hắn vài ngày trước, trong lòng đều là hối hận cùng thương tiếc, anh nói, "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh, tôi sẽ bồi thường cho anh. Anh tha thứ cho tôi, tiếp tục thích tôi được không?"
"Một chút cũng không!" Tiết Diễm không biết anh ta vì sao đột nhiên suy nghĩ lại như vậy, nhưng chính mình sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như thế.
Hắn giãy dụa muốn đẩy Thẩm Phóng ra, ngược lại lại bị đối phương dùng sức đẩy ngã trên giường, thân thể đè lên, "Anh nghe tôi nói."
Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, Tiết Diễm ngoài miệng nói không nhưng thân thể cũng rất thành thật mà ngừng giãy dụa. Chờ Thẩm Phóng cúi đầu nhìn thẳng vào hắn, ngay cả miệng Tiết Diễm cũng nhắm lại.
Thẩm Phóng nói: "Hôm qua là tôi hiểu lầm, tất cả những gì tôi nói đều không phải suy nghĩ thật, đừng tính toán gì hết. Lời anh nói cũng không tính nữa, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại được không?"
Tiết Diễm giận dữ trừng anh, nghĩ thầm, dựa vào cái gì, anh nói không tính liền không tính, sao có thể chuyên chế như vậy!
Thẩm Phóng thấp giọng thúc giục: "Nói đi, không nói thì tôi hôn anh đấy."
Tiết Diễm nhìn chằm chằm anh, càng không có ý muốn nói chuyện.
Thẩm Phóng làm bộ muốn hôn, nhưng vẫn không thật sự hành động mà dán môi lên tai hắn nói: "Nếu anh nói chuyện thì tôi hôn hai cái."
Tiết Diễm lúc này mới lên tiếng, ngữ khí vừa lạnh nhạt vừa trào phúng: "Anh cho rằng mình là ai! Chúng ta không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao, anh còn muốn nói chuyện gì?"
"Về vấn đề kết thúc hợp đồng còn muốn tiếp tục ở cùng một chỗ hay không." Thẩm Phóng không bị thái độ không thân thiện của hắn đánh bại, dù sao cũng là do chính mình tạo nghiệp, cũng nên phải nhận hậu quả, anh nhìn Tiết Diễm: "Anh trả lời tôi một việc đã. Về việc giả kết hôn... Có thật là anh có nhu cầu này không, hay là muốn gạt tôi kết hôn với anh?"
Tiết Diễm quay đầu đi, không chịu trả lời, Thẩm Phóng xoay mặt hắn lại, cúi đầu hôn lên môi hắn một cái: "Nói thật."
Tiết Diễm nhận được nụ hôn đầu tiên của lời hứa mới dịu đi, trả lời: "Vì anh. Thế thì làm sao? Bây giờ tôi muốn đổi ý rồi."
Thẩm Phóng lại cúi đầu hôn hắn một cái, "Tôi cũng đổi ý rồi."
Tiết Diễm lập tức trở nên hồi hộp.
Thẩm Phóng nhìn chăm chú vào mắt hắn: "Tôi vẫn muốn cùng một chỗ với anh. Trước đây anh phí nhiều tâm tư như vậy, hiện tại tới phiên tôi."
Tiết Diễm nhịn không được hỏi: "Anh có ý gì?"
Thẩm Phóng: "Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, lần này là tôi theo đuổi anh. Anh có thể nổi giận, cũng có thể đưa ra yêu cầu đặc biệt với tôi, mà tôi sẽ không có nửa câu oán thán, thẳng tới khi anh vừa lòng đáp ứng tôi theo đuổi mới thôi. Tôi chưa từng theo đuổi ai, cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương gì, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng hết sức."
Tiết Diễm mới đầu cảm thấy rất ngạc nhiên. Bởi vì Thẩm Phóng từ nhỏ đã được cả trai cả gái hoan nghênh, tại sao lại chưa có kinh nghiệm yêu đương. Nhưng nghĩ đến ông anh trai brocon ưa khống chế lại còn lợi dụng chức quyền lấy việc công trả thù việc tư của Thẩm Phóng, hắn lại không thấy bất ngờ cho lắm.
Thẩm Phóng mong chờ nhìn hắn: "Thế nào? Được không?"
Tiết Diễm bị anh mắt dịu dàng tràn đầy chân thành này nhìn chằm chằm, trái tim đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nội tâm cũng dao động nhưng vẫn cố nén không lên tiếng, ước chừng một phút sau mới lạnh lùng hừ một tiếng, "Chờ xem anh thể hiện."
Bình luận facebook