Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Nó bị sến vcl các bạn ạ =))))))))))))))))
- -------------------------
Thẩm Phóng: "..."
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Phóng đối với người anh trai này hết sức kính sợ cùng sùng bái, anh nói gì nghe nấy, chỉ thiếu điều tôn anh là thần, thậm chí còn đạt tới mức phục tùng mù quáng. Mà trong tất cả các lệnh cấm anh đã ban, cấm yêu sớm là một lệnh cấm hết sức quan trọng.
Hiện tại việc yêu sớm tuy rằng là giả nhưng anh đã giải thích với mẹ như vậy, về sau cũng phải giải thích với anh trai sau khi tỉnh lại như thế, lại phải đối mặt một lần nữa.
Thẩm Phóng có chút chột dạ, can đảm cũng héo luôn, nhưng mà vợ bên cạnh còn đang nhìn, anh không thể héo được!
Anh cười cười, làm bộ như không có việc gì nói với mẹ: "Yêu cũng yêu rồi, cưới cũng cưới rồi, còn việc gì để giải thích đâu, con còn đang chờ anh tỉnh lại tìm con tính sổ đây."
Về phần Tiết Diễm thì hắn còn nghĩ đơn giản hơn. Cũng không quan tâm Thẩm Phóng có yêu hay không, dù sao thì hắn đúng là yêu sớm thật.
Còn về phần sau khi Thẩm Tiềm tỉnh lại thì nên giải thích thế nào á?
Hắn nghĩ, dù sao hiện tại bọn này cũng đã lĩnh giấy rồi, đám cưới cũng đã tổ chức, chỉ cần tìm thời điểm ăn luôn em trai anh ta, đến lúc đó ván cũng đã đóng thuyền, anh ta tỉnh lại thì còn có thể làm được gì đây?
Hiện tại chỉ còn kém bước đem Phóng Phóng ăn luôn thôi!
Mà hiện giờ anh ta còn đang chủ động theo đuổi mình, vấn đề ăn luôn này không phải chuyện chỉ một phút. Hừ! Ta đây cũng không vội!
Mẹ Thẩm Phóng không biết trong lòng con trai nhỏ nhà mình suy nghĩ cái gì, thấy anh còn làm bộ ưỡn ngực tự tin thì cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: "Trưa nay có ăn cơm ở nhà không? Mẹ nấu cho hai đứa ăn."
"Không cần không cần. Mẹ cứ đi nghỉ đi, con làm là được rồi." Thẩm Phóng nhanh chóng chạy lại ngăn mẹ. Trù nghệ của mẹ dùng một từ "tệ" cũng không tả hết, nếu không thì cũng không đến lượt anh cùng anh trai từ nhỏ đã phải tự mình nấu cơm
Thẩm Phóng đi vào phòng bếp, vài phút sau Tiết Diễm cũng đi theo.
Đang đứng chọn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, Thẩm Phóng nghe thấy tiếng bước chân liền quay qua cười nói: "Anh vào bếp làm gì?"
Tiết Diễm: "Tôi tới giúp anh một tay."
Thẩm Phóng: "Không cần. Ba người ăn cũng không nhiều lắm, anh cũng đi nghỉ đi."
Tiết Diễm không chịu đi, Thẩm Phóng nhìn hắn một lúc mới lầm bầm, "Tôi vẫn muốn thể hiện trước mặt mẹ vợ mà."
Thẩm Phóng cười ha ha không ngừng, "Được rồi được rồi, vậy anh tới rửa giùm đồ ăn đi."
Trên thực tế, bình thường ở nhà Tiết Diễm thật ra cũng không phải loại thiếu gia "Quân tử xa nhà bếp" mười ngón không dính nước. Chẳng qua trù nghệ của hắn cũng chỉ ngang hàng với mẹ Thẩm Phóng, sau vài lần giúp đỡ, Thẩm Phóng cũng chỉ nhờ hắn làm vài việc đơn giản như rửa đồ ăn cùng nhặt rau.
Nhưng mà, mặc dù không làm được gì nhiều, việc Tiết Diễm chủ động tới bếp hỗ trợ cũng tăng độ hảo cảm trong mắt mẹ Thẩm Phóng rất nhiều. Đợi Tiết Diễm bưng từng món ăn lên bàn, dọn dẹp bàn ghế rồi mời mẹ anh tới ăn cơm, cơm nước xong còn chủ động thu dọn đồ ăn, mẹ Thẩm Phóng đứng quan sát nửa ngày, trong lòng hết sức vừa lòng với vị con dâu xuất thân hào môn thế gia này.
Thời điểm hai người rời đi, mẹ giữ chặt Thẩm Phóng, dặn dò: "Mẹ thấy vợ con cũng không tệ đâu, con đấy, về sau đối xử tốt với thằng nhỏ một chút, đừng có bắt nạt nó."
Thẩm Phóng oan uổng muốn chết: "Con bắt nạt người ta khi nào? Con đối xử với người ta tốt cực."
"Mẹ còn không hiểu con nữa!" Mẹ anh vỗ một cái lên vai, "Thằng nhỏ thành thật như vậy, dựa theo cái tính cách ghẹo chó trêu mèo của con, không bắt nạt nó thì mới là lạ."
Câu này hết sức hợp lý, quả thực không thể phản bác nổi, Thẩm Phóng cũng không tranh cãi nữa, cười cười: "Vâng vâng vâng, tất cả đều nghe lời mẫu hậu, không bắt nạt người ta."
Trên đường, Thẩm Phóng nhớ tới lời mẹ nói, một bên lái xe một bên cười.
Tiết Diễm tò mò hỏi: "Anh cười cái gì đấy?"
"Mẹ tôi rất vừa lòng với anh." Thẩm Phóng cười nói, "Nói tôi đừng bắt nạt anh. Tôi oan uổng như vậy, còn đang theo đuổi anh mà, làm sao dám bắt nạt chứ."
Tiết Diễm bất mãn: "Thế khi theo đuổi đến tay thì liền bắt nạt hả?" Quả nhiên không nên thêm điểm anh ta nhanh như vậy!
Thẩm Phóng sửng sốt, lại cười rộ lên, nhấc tay xoa xoa đầu hắn, "Bảo bối sao lại thông minh như vậy aha ha ha."
Bởi vì mẹ Thẩm Phóng nhắc tới chuyện Thẩm Tiềm, Tiết Diễm liền cảm thấy rất mạo hiểm, thế là muốn nhanh chóng tính đến đủ điểm. Nhưng Thẩm Phóng vừa nói như vậy, hắn lại cảm thấy dễ dàng đồng ý việc theo đuổi của anh thì không chừng sau này sẽ không còn hưởng các loại đãi ngộ này nữa, nhất thời lại do dự. Quay đầu nhìn lại bảng tính điểm, giở đến giở đi, cuối cùng vẫn ngừng ở con số 070.
Vẫn còn ba mươi điểm nữa.
Lễ tình nhân truyền thống của Trung Quốc – mùng bảy tháng bảy âm lịch rất nhanh đã tới.
Vào buổi sáng, phố lớn ngõ nhỏ đột nhiên xuất hiện một đám các cô gái cùng vài đứa trẻ đi bán hoa. Các cặp đôi đều xuống đường, trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của hoa hồng cùng chocolate.
Hôm nay vẫn là ngày làm việc, Thẩm Phóng cùng Tiết Diễm đều phải tới công ty.
Đây là lễ tình nhân đầu tiên kể từ ngày hai người sáng tỏ tâm ý của nhau. Tuy rằng trên mặt không tỏ vẻ gì, thế nhưng trên thực tế, từ vài ngày trước, Tiết Diễm đã nghĩ xem hôm nay Thẩm Phóng có hoạt động gì đặc biệt hay không để kỷ niệm ngày tuyệt vời này.
Nhưng làm cho hắn thất vọng chính là, Thẩm Phóng dường như đã quên béng mất hôm nay là ngày gì, nhắm mắt làm ngơ hoa hồng đầy đường. Buổi sáng đưa hắn tới công ty xong, ngay cả mấy lời dư thừa cũng không nói, thậm chí ngay cả hôn tạm biệt cũng không có đã vội vàng rời đi.
Tới gần thời điểm giữa trưa, Thẩm Phóng gọi cho hắn một cuộc điện thoại.
Tiết Diễm nghĩ không chừng sẽ có bất ngờ gì, trong lòng có chút chờ mong nhảy nhót cầm lấy di động, ấn vào nút màu xanh nghe cuộc gọi.
Kết quả Thẩm Phóng nói cho hắn, hôm nay tổ của mình có nhiệm vụ khẩn cấp, không thể đem cơm trưa tới cho hắn, kêu hắn đi ăn ở công ty.
Không chỉ như thế, suốt một ngày này, trừ bỏ cuộc điện thoại lúc trưa, Thẩm Phóng thế mà không chủ động nói gì với hắn.
Tiết Diễm vô cùng thất vọng, nhẫn nại chờ qua nửa buổi chiều cuối cùng cũng không nhịn nổi, nhắn tin cho Thẩm Phóng hỏi, "Anh đang làm gì vậy?"
Sau một lúc lâu, Thẩm Phóng mới trả lời lại, "Làm việc. Anh cũng phải làm việc chăm chỉ đi."
Người còn chưa đuổi tới tay đã có lệ như vậy, sao anh ta có thể như vậy chứ.
Tiết Diễm không hiểu sao sinh ra cảm giác tủi thân cùng khó chịu.
Được, anh nói tôi làm việc chăm chỉ phải không? Thế thì tôi sẽ nghiêm túc làm việc cho anh xem.
Hắn rút lịch làm việc khỏi tập tài liệu, nhanh chóng tuyên bố với toàn thể nhân viên, đêm nay tập thể tăng ca. Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới nghe được tin này, nhất thời kêu than dậy trời ngập đất.
Tiếp theo hắn cũng vùi đầu vào một dự án mới, ý đồ dùng bận rộn thay thế cảm giác đau khổ do bị bỏ rơi.
Thời gian tan tầm rất nhanh đã tới. Nếu như bình thường thì giờ này mọi người đã bắt đầu hoàn thành công việc, thu dọn đồ vật này nọ, tán gẫu dăm ba câu, chờ đợi giờ tan làm đúng chuẩn. Nhưng hôm nay không ai dám nhúc nhích, đều không ngừng kêu khổ với nhiệm vụ mới, ở các nhóm chat không ngừng phỉ nhổ.
Sếp không có nhân tính! Không muốn cho chúng ta ăn tết! Công ty IT nhiều cẩu độc thân như vậy! Lại còn muốn cầm gậy đánh uyên ương!
Đã muộn như vậy, di động vẫn lặng yên không tiếng động.
Tiết Diễm làm việc được một lúc mới dần tỉnh táo lại, cảm thấy vừa rồi mình hành động quá mức bốc đồng. Thế là bèn nhắn cho thư ký một tin, nhắn cô nói với nhân viên đúng giờ tan tầm.
Nếu Thẩm Phóng quên mất mà không đến tìm mình lễ tình nhân thì mình đi tìm anh ta vậy, Tiết Diễm nhìn bảng tính điểm trên bàn nghĩ thầm.
Mấy tầng dưới truyền đến từng đợt xôn xao, âm thanh bàn ghế hỗn loạn trộn lẫn với tiếng huýt sáo cùng tiếng la hét, cách cửa sổ cũng có thể nghe loáng thoáng.
Nhân viên của mình thật đúng là dễ thỏa mãn... Không đúng!
Không biết có cái gì đã che ở trước cửa sổ, tạo thành những cái bóng lốm đốm trên mặt bàn cùng mặt đất trong văn phòng. Tiết Diễm đứng lên, tới gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhất thời lắp bắp kinh hãi.
Đó là năm cái máy bay không người lái lớn nhỏ không đồng nhất bay lơ lửng bên ngoài cửa sổ văn phòng, xếp thành đội hình rất chỉnh tề.
Tiết Diễm dường như cảm thấy được cái gì đó, vui sướng, chờ mong, áp bức, áp lực, do dự,... Trong lúc nhất thời, hắn thấy cảm xúc của mình phập phồng lên xuống, trái tim đập thình thịch điên cuồng.
Đây là cho mình phải không?... Hay là không phải?
Mà Thẩm Phóng cũng không để nghi ngờ của hắn tồn tại lâu.
Năm giờ hai mươi phút, tại quảng trường nhỏ trước tổng bộ Tiết thị chợt vang lên một bản tình ca vui tươi. Cùng lúc đó, mấy chục quả pháo hoa được phóng lên cao, tựa như khổng tước xòe đuôi, dùng sương khói màu sắc vẽ thành một trái tim đẹp đẽ ở trên bầu trời.
Đợi khói màu tản đi, mấy cái máy bay không người lái kia đột nhiên có động. Bên ngoài bốn cái máy bay đột nhiên chói lên quầng sáng rực rỡ, cái ở giữa chậm rãi buông ra một biểu ngữ thật lớn, trên đó viết rõ ràng mấy chữ to: Diễm Diễm, tôi yêu em.
Mà cái tên đẹp trai đang tươi cười sáng lạn kia ôm một bó hồng kiều diễm đứng ở dưới tấm biểu ngữ giữa quảng trường, gào lên thật lớn với microphone trên cổ áo, to tới mức Tiết Diễm đứng ở trên lầu cao nhất cũng có thể nghe thấy: "Diễm Diễm! Theo tôi bỏ trốn đi!"
Công ty từ trên xuống dưới đều náo loạn. Nhóm nhân viên líu ríu đoán xem người này là ai, Diễm Diễm là ai, lúc này thật sự không thể nào nghĩ ra nổi.
Một cậu thanh niên không hiểu chuyện gì còn đang tính tới hỏi Thẩm Phóng đang đứng ở quảng trường một chút, liền bị đồng nghiệp che miệng kéo về, "Cậu quên Tiết tổng của chúng ta tên là gì à?"
Những người khác liền bừng tỉnh. Chẳng bao lâu sau, cả công ty đều biết Tiết tổng của bọn họ bị một người công khai nói chuyện tán tỉnh trước mặt toàn dân thiên hạ.
Bọn họ say sưa tám chuyện, hứng thú mười phần, vừa rung động lại vừa hâm mộ.
Những gì nhân viên của mình bàn tán, Tiết Diễm không thể nghe được.
Bên tai hắn chỉ có tiếng trống reo hò điên cuồng của nhiệt huyết đang ào ạt chảy trong cơ thể, cùng tiếng tim đập cuồng loạn không thể khống chế được.
Hắn muốn lớn tiếng gào lên anh muốn đi đâu tôi cũng sẽ đi theo đó, muốn từ trên lầu lao xuống trực tiếp ôm lấy anh, nhưng lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tay chân tê dại, một chữ cũng không nói nổi, dựa vào cửa sổ bất động.
Điểm trong lòng Tiết Diễm tăng lên vèo vèo, đột phá lên 090 nhưng vẫn không có ý định dừng lại. Hắn rất muốn nhanh chóng đồng ý Thẩm Phóng theo đuổi, lại hoài nghi như vậy có phải quá nhanh không, như thể không đủ nghiêm túc, lại không đủ cẩn thận.
Hành động của Thẩm Phóng rất bất ngờ, rất biết khiến người ta cân nhắc, Tiết Diễm thất vọng rồi lại mừng rỡ như điên, cảm xúc thay đổi rất nhanh, như thể cảm thấy được chính mình cũng sẽ nhanh chóng bị anh ta chơi hỏng.
Tiết Diễm rất lâu cũng không trả lời, xung quanh dần dần xuất hiện thanh âm nghi vấn cùng tiếc nuối. Thẩm Phóng vẫn đứng tại chỗ như cũ, mặt vẫn mỉm cười, không vội không hoảng, bản thân lấy di động ra, ngẫm nghĩ một lúc, cúi đầu xoa bóp vài cái, nghĩ cách giải thích kế hoạch của mình.
Vài phút sau, Tiết Diễm nhận được 1 tin Wechat, trên màn hình hiện rõ: "Tiết Diễm Diễm, đêm thất tịch này, ông xã yêu quý của em – Thẩm Phóng muốn mời em lên núi ngắm trăng sao xem mặt trời mọc, mời em lựa chọn: A: Được. B: Đồng ý. C: OK."
Tiết Diễm: Anh căn bản còn không đưa ra lựa chọn từ chối!
- -------------------------
Thẩm Phóng: "..."
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Phóng đối với người anh trai này hết sức kính sợ cùng sùng bái, anh nói gì nghe nấy, chỉ thiếu điều tôn anh là thần, thậm chí còn đạt tới mức phục tùng mù quáng. Mà trong tất cả các lệnh cấm anh đã ban, cấm yêu sớm là một lệnh cấm hết sức quan trọng.
Hiện tại việc yêu sớm tuy rằng là giả nhưng anh đã giải thích với mẹ như vậy, về sau cũng phải giải thích với anh trai sau khi tỉnh lại như thế, lại phải đối mặt một lần nữa.
Thẩm Phóng có chút chột dạ, can đảm cũng héo luôn, nhưng mà vợ bên cạnh còn đang nhìn, anh không thể héo được!
Anh cười cười, làm bộ như không có việc gì nói với mẹ: "Yêu cũng yêu rồi, cưới cũng cưới rồi, còn việc gì để giải thích đâu, con còn đang chờ anh tỉnh lại tìm con tính sổ đây."
Về phần Tiết Diễm thì hắn còn nghĩ đơn giản hơn. Cũng không quan tâm Thẩm Phóng có yêu hay không, dù sao thì hắn đúng là yêu sớm thật.
Còn về phần sau khi Thẩm Tiềm tỉnh lại thì nên giải thích thế nào á?
Hắn nghĩ, dù sao hiện tại bọn này cũng đã lĩnh giấy rồi, đám cưới cũng đã tổ chức, chỉ cần tìm thời điểm ăn luôn em trai anh ta, đến lúc đó ván cũng đã đóng thuyền, anh ta tỉnh lại thì còn có thể làm được gì đây?
Hiện tại chỉ còn kém bước đem Phóng Phóng ăn luôn thôi!
Mà hiện giờ anh ta còn đang chủ động theo đuổi mình, vấn đề ăn luôn này không phải chuyện chỉ một phút. Hừ! Ta đây cũng không vội!
Mẹ Thẩm Phóng không biết trong lòng con trai nhỏ nhà mình suy nghĩ cái gì, thấy anh còn làm bộ ưỡn ngực tự tin thì cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: "Trưa nay có ăn cơm ở nhà không? Mẹ nấu cho hai đứa ăn."
"Không cần không cần. Mẹ cứ đi nghỉ đi, con làm là được rồi." Thẩm Phóng nhanh chóng chạy lại ngăn mẹ. Trù nghệ của mẹ dùng một từ "tệ" cũng không tả hết, nếu không thì cũng không đến lượt anh cùng anh trai từ nhỏ đã phải tự mình nấu cơm
Thẩm Phóng đi vào phòng bếp, vài phút sau Tiết Diễm cũng đi theo.
Đang đứng chọn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, Thẩm Phóng nghe thấy tiếng bước chân liền quay qua cười nói: "Anh vào bếp làm gì?"
Tiết Diễm: "Tôi tới giúp anh một tay."
Thẩm Phóng: "Không cần. Ba người ăn cũng không nhiều lắm, anh cũng đi nghỉ đi."
Tiết Diễm không chịu đi, Thẩm Phóng nhìn hắn một lúc mới lầm bầm, "Tôi vẫn muốn thể hiện trước mặt mẹ vợ mà."
Thẩm Phóng cười ha ha không ngừng, "Được rồi được rồi, vậy anh tới rửa giùm đồ ăn đi."
Trên thực tế, bình thường ở nhà Tiết Diễm thật ra cũng không phải loại thiếu gia "Quân tử xa nhà bếp" mười ngón không dính nước. Chẳng qua trù nghệ của hắn cũng chỉ ngang hàng với mẹ Thẩm Phóng, sau vài lần giúp đỡ, Thẩm Phóng cũng chỉ nhờ hắn làm vài việc đơn giản như rửa đồ ăn cùng nhặt rau.
Nhưng mà, mặc dù không làm được gì nhiều, việc Tiết Diễm chủ động tới bếp hỗ trợ cũng tăng độ hảo cảm trong mắt mẹ Thẩm Phóng rất nhiều. Đợi Tiết Diễm bưng từng món ăn lên bàn, dọn dẹp bàn ghế rồi mời mẹ anh tới ăn cơm, cơm nước xong còn chủ động thu dọn đồ ăn, mẹ Thẩm Phóng đứng quan sát nửa ngày, trong lòng hết sức vừa lòng với vị con dâu xuất thân hào môn thế gia này.
Thời điểm hai người rời đi, mẹ giữ chặt Thẩm Phóng, dặn dò: "Mẹ thấy vợ con cũng không tệ đâu, con đấy, về sau đối xử tốt với thằng nhỏ một chút, đừng có bắt nạt nó."
Thẩm Phóng oan uổng muốn chết: "Con bắt nạt người ta khi nào? Con đối xử với người ta tốt cực."
"Mẹ còn không hiểu con nữa!" Mẹ anh vỗ một cái lên vai, "Thằng nhỏ thành thật như vậy, dựa theo cái tính cách ghẹo chó trêu mèo của con, không bắt nạt nó thì mới là lạ."
Câu này hết sức hợp lý, quả thực không thể phản bác nổi, Thẩm Phóng cũng không tranh cãi nữa, cười cười: "Vâng vâng vâng, tất cả đều nghe lời mẫu hậu, không bắt nạt người ta."
Trên đường, Thẩm Phóng nhớ tới lời mẹ nói, một bên lái xe một bên cười.
Tiết Diễm tò mò hỏi: "Anh cười cái gì đấy?"
"Mẹ tôi rất vừa lòng với anh." Thẩm Phóng cười nói, "Nói tôi đừng bắt nạt anh. Tôi oan uổng như vậy, còn đang theo đuổi anh mà, làm sao dám bắt nạt chứ."
Tiết Diễm bất mãn: "Thế khi theo đuổi đến tay thì liền bắt nạt hả?" Quả nhiên không nên thêm điểm anh ta nhanh như vậy!
Thẩm Phóng sửng sốt, lại cười rộ lên, nhấc tay xoa xoa đầu hắn, "Bảo bối sao lại thông minh như vậy aha ha ha."
Bởi vì mẹ Thẩm Phóng nhắc tới chuyện Thẩm Tiềm, Tiết Diễm liền cảm thấy rất mạo hiểm, thế là muốn nhanh chóng tính đến đủ điểm. Nhưng Thẩm Phóng vừa nói như vậy, hắn lại cảm thấy dễ dàng đồng ý việc theo đuổi của anh thì không chừng sau này sẽ không còn hưởng các loại đãi ngộ này nữa, nhất thời lại do dự. Quay đầu nhìn lại bảng tính điểm, giở đến giở đi, cuối cùng vẫn ngừng ở con số 070.
Vẫn còn ba mươi điểm nữa.
Lễ tình nhân truyền thống của Trung Quốc – mùng bảy tháng bảy âm lịch rất nhanh đã tới.
Vào buổi sáng, phố lớn ngõ nhỏ đột nhiên xuất hiện một đám các cô gái cùng vài đứa trẻ đi bán hoa. Các cặp đôi đều xuống đường, trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của hoa hồng cùng chocolate.
Hôm nay vẫn là ngày làm việc, Thẩm Phóng cùng Tiết Diễm đều phải tới công ty.
Đây là lễ tình nhân đầu tiên kể từ ngày hai người sáng tỏ tâm ý của nhau. Tuy rằng trên mặt không tỏ vẻ gì, thế nhưng trên thực tế, từ vài ngày trước, Tiết Diễm đã nghĩ xem hôm nay Thẩm Phóng có hoạt động gì đặc biệt hay không để kỷ niệm ngày tuyệt vời này.
Nhưng làm cho hắn thất vọng chính là, Thẩm Phóng dường như đã quên béng mất hôm nay là ngày gì, nhắm mắt làm ngơ hoa hồng đầy đường. Buổi sáng đưa hắn tới công ty xong, ngay cả mấy lời dư thừa cũng không nói, thậm chí ngay cả hôn tạm biệt cũng không có đã vội vàng rời đi.
Tới gần thời điểm giữa trưa, Thẩm Phóng gọi cho hắn một cuộc điện thoại.
Tiết Diễm nghĩ không chừng sẽ có bất ngờ gì, trong lòng có chút chờ mong nhảy nhót cầm lấy di động, ấn vào nút màu xanh nghe cuộc gọi.
Kết quả Thẩm Phóng nói cho hắn, hôm nay tổ của mình có nhiệm vụ khẩn cấp, không thể đem cơm trưa tới cho hắn, kêu hắn đi ăn ở công ty.
Không chỉ như thế, suốt một ngày này, trừ bỏ cuộc điện thoại lúc trưa, Thẩm Phóng thế mà không chủ động nói gì với hắn.
Tiết Diễm vô cùng thất vọng, nhẫn nại chờ qua nửa buổi chiều cuối cùng cũng không nhịn nổi, nhắn tin cho Thẩm Phóng hỏi, "Anh đang làm gì vậy?"
Sau một lúc lâu, Thẩm Phóng mới trả lời lại, "Làm việc. Anh cũng phải làm việc chăm chỉ đi."
Người còn chưa đuổi tới tay đã có lệ như vậy, sao anh ta có thể như vậy chứ.
Tiết Diễm không hiểu sao sinh ra cảm giác tủi thân cùng khó chịu.
Được, anh nói tôi làm việc chăm chỉ phải không? Thế thì tôi sẽ nghiêm túc làm việc cho anh xem.
Hắn rút lịch làm việc khỏi tập tài liệu, nhanh chóng tuyên bố với toàn thể nhân viên, đêm nay tập thể tăng ca. Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới nghe được tin này, nhất thời kêu than dậy trời ngập đất.
Tiếp theo hắn cũng vùi đầu vào một dự án mới, ý đồ dùng bận rộn thay thế cảm giác đau khổ do bị bỏ rơi.
Thời gian tan tầm rất nhanh đã tới. Nếu như bình thường thì giờ này mọi người đã bắt đầu hoàn thành công việc, thu dọn đồ vật này nọ, tán gẫu dăm ba câu, chờ đợi giờ tan làm đúng chuẩn. Nhưng hôm nay không ai dám nhúc nhích, đều không ngừng kêu khổ với nhiệm vụ mới, ở các nhóm chat không ngừng phỉ nhổ.
Sếp không có nhân tính! Không muốn cho chúng ta ăn tết! Công ty IT nhiều cẩu độc thân như vậy! Lại còn muốn cầm gậy đánh uyên ương!
Đã muộn như vậy, di động vẫn lặng yên không tiếng động.
Tiết Diễm làm việc được một lúc mới dần tỉnh táo lại, cảm thấy vừa rồi mình hành động quá mức bốc đồng. Thế là bèn nhắn cho thư ký một tin, nhắn cô nói với nhân viên đúng giờ tan tầm.
Nếu Thẩm Phóng quên mất mà không đến tìm mình lễ tình nhân thì mình đi tìm anh ta vậy, Tiết Diễm nhìn bảng tính điểm trên bàn nghĩ thầm.
Mấy tầng dưới truyền đến từng đợt xôn xao, âm thanh bàn ghế hỗn loạn trộn lẫn với tiếng huýt sáo cùng tiếng la hét, cách cửa sổ cũng có thể nghe loáng thoáng.
Nhân viên của mình thật đúng là dễ thỏa mãn... Không đúng!
Không biết có cái gì đã che ở trước cửa sổ, tạo thành những cái bóng lốm đốm trên mặt bàn cùng mặt đất trong văn phòng. Tiết Diễm đứng lên, tới gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhất thời lắp bắp kinh hãi.
Đó là năm cái máy bay không người lái lớn nhỏ không đồng nhất bay lơ lửng bên ngoài cửa sổ văn phòng, xếp thành đội hình rất chỉnh tề.
Tiết Diễm dường như cảm thấy được cái gì đó, vui sướng, chờ mong, áp bức, áp lực, do dự,... Trong lúc nhất thời, hắn thấy cảm xúc của mình phập phồng lên xuống, trái tim đập thình thịch điên cuồng.
Đây là cho mình phải không?... Hay là không phải?
Mà Thẩm Phóng cũng không để nghi ngờ của hắn tồn tại lâu.
Năm giờ hai mươi phút, tại quảng trường nhỏ trước tổng bộ Tiết thị chợt vang lên một bản tình ca vui tươi. Cùng lúc đó, mấy chục quả pháo hoa được phóng lên cao, tựa như khổng tước xòe đuôi, dùng sương khói màu sắc vẽ thành một trái tim đẹp đẽ ở trên bầu trời.
Đợi khói màu tản đi, mấy cái máy bay không người lái kia đột nhiên có động. Bên ngoài bốn cái máy bay đột nhiên chói lên quầng sáng rực rỡ, cái ở giữa chậm rãi buông ra một biểu ngữ thật lớn, trên đó viết rõ ràng mấy chữ to: Diễm Diễm, tôi yêu em.
Mà cái tên đẹp trai đang tươi cười sáng lạn kia ôm một bó hồng kiều diễm đứng ở dưới tấm biểu ngữ giữa quảng trường, gào lên thật lớn với microphone trên cổ áo, to tới mức Tiết Diễm đứng ở trên lầu cao nhất cũng có thể nghe thấy: "Diễm Diễm! Theo tôi bỏ trốn đi!"
Công ty từ trên xuống dưới đều náo loạn. Nhóm nhân viên líu ríu đoán xem người này là ai, Diễm Diễm là ai, lúc này thật sự không thể nào nghĩ ra nổi.
Một cậu thanh niên không hiểu chuyện gì còn đang tính tới hỏi Thẩm Phóng đang đứng ở quảng trường một chút, liền bị đồng nghiệp che miệng kéo về, "Cậu quên Tiết tổng của chúng ta tên là gì à?"
Những người khác liền bừng tỉnh. Chẳng bao lâu sau, cả công ty đều biết Tiết tổng của bọn họ bị một người công khai nói chuyện tán tỉnh trước mặt toàn dân thiên hạ.
Bọn họ say sưa tám chuyện, hứng thú mười phần, vừa rung động lại vừa hâm mộ.
Những gì nhân viên của mình bàn tán, Tiết Diễm không thể nghe được.
Bên tai hắn chỉ có tiếng trống reo hò điên cuồng của nhiệt huyết đang ào ạt chảy trong cơ thể, cùng tiếng tim đập cuồng loạn không thể khống chế được.
Hắn muốn lớn tiếng gào lên anh muốn đi đâu tôi cũng sẽ đi theo đó, muốn từ trên lầu lao xuống trực tiếp ôm lấy anh, nhưng lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tay chân tê dại, một chữ cũng không nói nổi, dựa vào cửa sổ bất động.
Điểm trong lòng Tiết Diễm tăng lên vèo vèo, đột phá lên 090 nhưng vẫn không có ý định dừng lại. Hắn rất muốn nhanh chóng đồng ý Thẩm Phóng theo đuổi, lại hoài nghi như vậy có phải quá nhanh không, như thể không đủ nghiêm túc, lại không đủ cẩn thận.
Hành động của Thẩm Phóng rất bất ngờ, rất biết khiến người ta cân nhắc, Tiết Diễm thất vọng rồi lại mừng rỡ như điên, cảm xúc thay đổi rất nhanh, như thể cảm thấy được chính mình cũng sẽ nhanh chóng bị anh ta chơi hỏng.
Tiết Diễm rất lâu cũng không trả lời, xung quanh dần dần xuất hiện thanh âm nghi vấn cùng tiếc nuối. Thẩm Phóng vẫn đứng tại chỗ như cũ, mặt vẫn mỉm cười, không vội không hoảng, bản thân lấy di động ra, ngẫm nghĩ một lúc, cúi đầu xoa bóp vài cái, nghĩ cách giải thích kế hoạch của mình.
Vài phút sau, Tiết Diễm nhận được 1 tin Wechat, trên màn hình hiện rõ: "Tiết Diễm Diễm, đêm thất tịch này, ông xã yêu quý của em – Thẩm Phóng muốn mời em lên núi ngắm trăng sao xem mặt trời mọc, mời em lựa chọn: A: Được. B: Đồng ý. C: OK."
Tiết Diễm: Anh căn bản còn không đưa ra lựa chọn từ chối!
Bình luận facebook