Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Tiếp tục xem quảng cáo một lúc, Thẩm Phóng mới như không có việc gì mà cầm di động, ấn ấn vài cái lại thả vào túi.
Tiết Diễm có chút buồn bực nhìn anh một cái, cầm lấy điện thoại của mình vừa vang một tiếng từ trên bàn lên mở khóa màn hình.
Trên màn hình quả nhiên là một tin nhắn từ Thẩm Phóng, nội dung rất kỳ quái: Nhanh lên, mau hỏi tôi anh là gì của tôi!
Tiết Diễm không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, chỉ thấy Thẩm Phóng trưng ra vẻ mặt chờ mong cũng vẻ nóng lòng muốn thử.
Tiết Diễm há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh: "..."
Không phải hắn không hiểu ý của Thẩm Phóng, chỉ là cảm thấy câu hỏi kia thật sự... rất là đáng xấu hổ.
Thẩm Phóng thấy hắn ta nửa ngày vẫn không hợp tác, dứt khoát vỗ mạnh một cái lên vai Tiết Diễm, rất có khí thế không đồng ý thì bóp chết luôn, ngoài miệng lại ngược lại vô cùng thân thiết gọi hắn, "Anh yêu à..."
"Phụt -" Quản gia vừa đặt tờ báo xuống, nhấp một ngụm trà đã vội vàng phun ra.
"..." Tiết Diễm bị câu "Anh yêu à" làm da đầu run lên, nhất thời cảm giác tim mình không ổn lắm.
Thẩm Phóng nghiêng người che tầm quan sát của quản gia, dùng khẩu hình miệng nói với Tiết Diễm: "Hỏi tôi đi, mau hỏi tôi!"
Lo rằng anh lại tiếp tục câu "Anh yêu", Tiết Diễm đành mở miệng, "Tôi là... tôi là gì của em?"
Thẩm Phóng lập tức cười tủm tỉm, "Anh là cây táo nhỏ của em nha."
"Khụ, khụ khụ..." Quản gia vừa phun trà lúc này bị chính nước miếng của mình làm sặc, cho miệng ho không ngừng.
"..." Có thể là do đã được chuẩn bị tâm lý, Tiết Diễm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, thế mà lại còn hỏi, "Rồi sao nữa?"
Tiết Diễm cũng vừa thấy quảng cáo trà sữa Uloveit kia, tự nhiên hiểu ra được ý tưởng của Thẩm Phóng bắt đầu từ đâu.
Hắn cảm thấy có chút dở hơi, lại có thêm cả chờ mong, chờ xem Thẩm Phóng tiếp theo có phải thở ra câu "Em muốn giữ anh trong lòng bàn tay" hay là "Yêu anh nhiều đến thế cũng không ngại."
Sau đó thấy Thẩm Phóng từ giỏ trái cây cầm ra một quả táo đỏ au, "Sau đó? Anh có biết làm thế nào để dùng bốn dao đã cắt được quả táo này thành chín phần không?"
Tiết Diễm: "..." Tôi không muốn biết! Cảm ơn!
"Ha ha ha, chắc anh không biết đâu." Thẩm Phóng đắc ý cười, "Để em biểu diễn cho anh."
Nói xong anh bèn rút con dao gọt hoa quả sắc bén bên cạnh, vung tay chém xuống, xoẹt xoẹt vài cái, ngay trên quá táo đi một đường hình chữ "tinh" (井).
"Xem này, không tin thì anh đếm xem." Thẩm Phóng buông tay, từng miếng từng miếng lớn nhỏ khác nhau của quả táo nằm rải rác trên đĩa, Tiết Diễm mặc dù biết rõ kết quả nhưng vẫn không nhịn được yên lặng đếm, quả nhiên đúng là chín miếng. "Nếu là dưa hấu còn có thể ăn được mười miếng vỏ luôn. Có phải cực kỳ thần kỳ không?"
Quản gia vất vả mãi mới ngừng ho khan, cầm tờ báo lên che giấu, nhưng vẫn tò mò hướng cặp kính lão nhìn chằm chằm bên này. Tiết Diễm đành phải có lệ phối hợp với anh ta, "Đúng vậy, đúng vậy, thật thần kỳ."
Thẩm Phóng lấy dĩa xiên một miếng trong đĩa đựng trái cây, nói với Tiết Diễm, "Trước kia hồi em ở nhà cùng với anh trai cũng thường xuyên ăn dưa hấu, mà ảnh thương em lắm, ảnh thường nói em nên ăn phần giữa, ít vỏ mà còn ngọt."
Thẩm Phóng mặc dù vẫn cười, nhìn qua vẫn hoạt bát cùng hào sảng, thế nhưng Tiết Diễm lại nhớ đến nam nhân vẫn hôn mê trong bệnh viện kia, tâm tình lại có chút phức tạp.
Cảm tình kia tựa hồ... vì ai khổ sở.
Nhưng chưa đợi hắn buông tư thái cao lãnh mà mở miệng nói gì đó đã nghe Thẩm Phóng tiếp tục nói: "Anh yêu à, em cũng thương anh mà, để em nhường phần giữa cho anh."
Nói xong bèn đem phần táo ở trung tâm chữ tinh, cũng chính là phần lõi táo hoàn hảo không tổn hao gì giơ lên trước mặt Tiết Diễm.
Tiết Diễm: "..."
Quả nhiên cái tên chết tiệt này chẳng có gì tốt mà!
Thẩm Phóng cười tủm tỉm, "Anh yêu à không cần ngại ngùng đâu, mau ăn nào, để em đút cho anh. A --"
Tiết Diễm bị hung khí trên tay anh ép sát từng bước, đã vậy còn ngại quản gia ở đây nên không tiện nổi giận, thế là cuối cùng đành cúi đầu trước thế lực tàn ác, nghẹn khuất mở miệng.
Thẩm Phóng lúc này lại thu tay về: "Ha ha ha ha. Em đùa chút thôi mà, thế mà anh lại mở miệng thật! Chẳng lẽ em lại cho anh ăn lõi táo sao, ha ha ha ha."
Tiết Diễm: "...."
Tiết Diễm dựa vào ghế sô pha, trưng ra gương mặt không thể yêu nổi.
Tâm tính thiện lương thật là mệt, mà cưới một tên vợ có thể gây sức ép như vậy, tổn thọ mất vài năm rồi.
Sau đó một lúc, cuối cùng quản gia cũng buông tờ báo trong tay, nói rằng ông đi chuẩn bị công việc ngày mai, còn dặn dò hai người nghỉ ngơi sớm một chút xong xuôi mới đi ra cửa.
Nhìn thấy bóng dáng quản gia hoàn toàn biến mất ở ngoài cửa, Thẩm Phóng nhỏ giọng, cao hứng nói, "Thấy tôi diễn thế nào? Xịn không?"
"Thẩm Phóng!" Tiết Diễm cuối cùng cũng không nhịn được, vỗ mạnh vào tay vịn sô pha.
Thẩm Phóng vội vàng nắm tay hắn, khẩn trương, "Nhỏ nhỏ tiếng thôi, nhỡ quản gia ngay ngoài cửa nghe thấy thì sao?"
Tiết Diễm hạ giọng trút giận, "Anh thật sự, biểu hiện cực kỳ cường điệu rồi."
Thẩm Phóng: "Ha ha ha ha." Anh đứng lên, rón rén đi ra cửa, mở ra một cái xác nhận quản gia không còn ở đấy mới khôi phục âm lượng bình thường, nghiêm trang nói, "Xin lỗi xin lỗi, lần đầu tiên nên còn thiếu kinh nghiệm. Nhưng tôi sẽ tiếp tục cố gắng mà."
"Quên đi... Hôm nay anh diễn quá lố rồi. Đi ngủ đi."
Đêm tân hôn của hai người, cho dù chỉ là giả cũng không muốn dễ bị vạch trần đến vậy, thế là đến ngủ cùng phòng.
Thẩm Phóng đối với việc này không có ý kiến gì. Dù sao anh cũng là thẳng nam, trong đầu cũng tỉnh rụi coi Tiết Diễm như thế, ngủ cùng hắn ta một ngày cũng chẳng hề đem đến gánh nặng tâm lý, chưa kể hôm nay mệt mỏi như vậy, vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Nhưng mà Tiết Diễm không ngủ được.
Không phải là hắn vướng phải gánh nặng tâm lý mà nguyên nhân lớn hơn chính là --
- - Thẩm Phóng ngủ rất không ngoan chút nào!
Như thể nguyên cái giường Kingsize này chỉ mình anh ta ngủ vậy!
Đèn phòng ngủ cũng đã tắt, tấm rèm cửa lớn cũng đã che ngọn đèn cùng ánh trăng ngoài cửa sổ, bên trong lâm vào cảnh tối đen.
Nhưng mà điều này không thể ngăn cản Thẩm Phóng lăn qua lăn lại, lăn từ đông sang tây, lăn từ nam sang bắc, trên không trung còn xoay người ba vòng...
Tiết Diễm nửa tỉnh nửa mơ vài lần bị đạp đến tỉnh, lại vài lần suýt nữa bị đạp xuống giường, cuối cùng chịu không nổi nữa bèn mở đèn, lấy chăn quấn chặt Thẩm Phóng đặt ở trên gối, một lần nữa tắt đèn nằm xuống, dùng hai tay của mình cố định chặt chẽ anh ta.
Đành phải ngủ như vậy thôi, đúng là không có biện pháp, hừ.
Mặc dù bị gây sức ép đến hơn nửa đêm, nhưng sáng sớm hôm sau, Tiết Diễm vẫn là sinh vật sinh hoạt theo quy tắc, đúng giờ đã tỉnh.
Hai mắt hắn là hai quầng thâm đen xì, có chút mờ mịt ngồi dậy, mãi không mở nổi mắt, phản ứng mất mấy chục giây đồng hồ mới đem ý thức mình quay về. Mà vừa quay đầu đã thấy kẻ gây chuyện vẫn đang ngủ say sưa, hoàn toàn chẳng có tí lãng mạn gì cả, trên người vẫn quấn chặt chăn giống như cái kén.
Lúc này trong đầu Tiết Diễm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: hối hận, muốn ly hôn quá...
Tiết Diễm có chút buồn bực nhìn anh một cái, cầm lấy điện thoại của mình vừa vang một tiếng từ trên bàn lên mở khóa màn hình.
Trên màn hình quả nhiên là một tin nhắn từ Thẩm Phóng, nội dung rất kỳ quái: Nhanh lên, mau hỏi tôi anh là gì của tôi!
Tiết Diễm không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, chỉ thấy Thẩm Phóng trưng ra vẻ mặt chờ mong cũng vẻ nóng lòng muốn thử.
Tiết Diễm há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh: "..."
Không phải hắn không hiểu ý của Thẩm Phóng, chỉ là cảm thấy câu hỏi kia thật sự... rất là đáng xấu hổ.
Thẩm Phóng thấy hắn ta nửa ngày vẫn không hợp tác, dứt khoát vỗ mạnh một cái lên vai Tiết Diễm, rất có khí thế không đồng ý thì bóp chết luôn, ngoài miệng lại ngược lại vô cùng thân thiết gọi hắn, "Anh yêu à..."
"Phụt -" Quản gia vừa đặt tờ báo xuống, nhấp một ngụm trà đã vội vàng phun ra.
"..." Tiết Diễm bị câu "Anh yêu à" làm da đầu run lên, nhất thời cảm giác tim mình không ổn lắm.
Thẩm Phóng nghiêng người che tầm quan sát của quản gia, dùng khẩu hình miệng nói với Tiết Diễm: "Hỏi tôi đi, mau hỏi tôi!"
Lo rằng anh lại tiếp tục câu "Anh yêu", Tiết Diễm đành mở miệng, "Tôi là... tôi là gì của em?"
Thẩm Phóng lập tức cười tủm tỉm, "Anh là cây táo nhỏ của em nha."
"Khụ, khụ khụ..." Quản gia vừa phun trà lúc này bị chính nước miếng của mình làm sặc, cho miệng ho không ngừng.
"..." Có thể là do đã được chuẩn bị tâm lý, Tiết Diễm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, thế mà lại còn hỏi, "Rồi sao nữa?"
Tiết Diễm cũng vừa thấy quảng cáo trà sữa Uloveit kia, tự nhiên hiểu ra được ý tưởng của Thẩm Phóng bắt đầu từ đâu.
Hắn cảm thấy có chút dở hơi, lại có thêm cả chờ mong, chờ xem Thẩm Phóng tiếp theo có phải thở ra câu "Em muốn giữ anh trong lòng bàn tay" hay là "Yêu anh nhiều đến thế cũng không ngại."
Sau đó thấy Thẩm Phóng từ giỏ trái cây cầm ra một quả táo đỏ au, "Sau đó? Anh có biết làm thế nào để dùng bốn dao đã cắt được quả táo này thành chín phần không?"
Tiết Diễm: "..." Tôi không muốn biết! Cảm ơn!
"Ha ha ha, chắc anh không biết đâu." Thẩm Phóng đắc ý cười, "Để em biểu diễn cho anh."
Nói xong anh bèn rút con dao gọt hoa quả sắc bén bên cạnh, vung tay chém xuống, xoẹt xoẹt vài cái, ngay trên quá táo đi một đường hình chữ "tinh" (井).
"Xem này, không tin thì anh đếm xem." Thẩm Phóng buông tay, từng miếng từng miếng lớn nhỏ khác nhau của quả táo nằm rải rác trên đĩa, Tiết Diễm mặc dù biết rõ kết quả nhưng vẫn không nhịn được yên lặng đếm, quả nhiên đúng là chín miếng. "Nếu là dưa hấu còn có thể ăn được mười miếng vỏ luôn. Có phải cực kỳ thần kỳ không?"
Quản gia vất vả mãi mới ngừng ho khan, cầm tờ báo lên che giấu, nhưng vẫn tò mò hướng cặp kính lão nhìn chằm chằm bên này. Tiết Diễm đành phải có lệ phối hợp với anh ta, "Đúng vậy, đúng vậy, thật thần kỳ."
Thẩm Phóng lấy dĩa xiên một miếng trong đĩa đựng trái cây, nói với Tiết Diễm, "Trước kia hồi em ở nhà cùng với anh trai cũng thường xuyên ăn dưa hấu, mà ảnh thương em lắm, ảnh thường nói em nên ăn phần giữa, ít vỏ mà còn ngọt."
Thẩm Phóng mặc dù vẫn cười, nhìn qua vẫn hoạt bát cùng hào sảng, thế nhưng Tiết Diễm lại nhớ đến nam nhân vẫn hôn mê trong bệnh viện kia, tâm tình lại có chút phức tạp.
Cảm tình kia tựa hồ... vì ai khổ sở.
Nhưng chưa đợi hắn buông tư thái cao lãnh mà mở miệng nói gì đó đã nghe Thẩm Phóng tiếp tục nói: "Anh yêu à, em cũng thương anh mà, để em nhường phần giữa cho anh."
Nói xong bèn đem phần táo ở trung tâm chữ tinh, cũng chính là phần lõi táo hoàn hảo không tổn hao gì giơ lên trước mặt Tiết Diễm.
Tiết Diễm: "..."
Quả nhiên cái tên chết tiệt này chẳng có gì tốt mà!
Thẩm Phóng cười tủm tỉm, "Anh yêu à không cần ngại ngùng đâu, mau ăn nào, để em đút cho anh. A --"
Tiết Diễm bị hung khí trên tay anh ép sát từng bước, đã vậy còn ngại quản gia ở đây nên không tiện nổi giận, thế là cuối cùng đành cúi đầu trước thế lực tàn ác, nghẹn khuất mở miệng.
Thẩm Phóng lúc này lại thu tay về: "Ha ha ha ha. Em đùa chút thôi mà, thế mà anh lại mở miệng thật! Chẳng lẽ em lại cho anh ăn lõi táo sao, ha ha ha ha."
Tiết Diễm: "...."
Tiết Diễm dựa vào ghế sô pha, trưng ra gương mặt không thể yêu nổi.
Tâm tính thiện lương thật là mệt, mà cưới một tên vợ có thể gây sức ép như vậy, tổn thọ mất vài năm rồi.
Sau đó một lúc, cuối cùng quản gia cũng buông tờ báo trong tay, nói rằng ông đi chuẩn bị công việc ngày mai, còn dặn dò hai người nghỉ ngơi sớm một chút xong xuôi mới đi ra cửa.
Nhìn thấy bóng dáng quản gia hoàn toàn biến mất ở ngoài cửa, Thẩm Phóng nhỏ giọng, cao hứng nói, "Thấy tôi diễn thế nào? Xịn không?"
"Thẩm Phóng!" Tiết Diễm cuối cùng cũng không nhịn được, vỗ mạnh vào tay vịn sô pha.
Thẩm Phóng vội vàng nắm tay hắn, khẩn trương, "Nhỏ nhỏ tiếng thôi, nhỡ quản gia ngay ngoài cửa nghe thấy thì sao?"
Tiết Diễm hạ giọng trút giận, "Anh thật sự, biểu hiện cực kỳ cường điệu rồi."
Thẩm Phóng: "Ha ha ha ha." Anh đứng lên, rón rén đi ra cửa, mở ra một cái xác nhận quản gia không còn ở đấy mới khôi phục âm lượng bình thường, nghiêm trang nói, "Xin lỗi xin lỗi, lần đầu tiên nên còn thiếu kinh nghiệm. Nhưng tôi sẽ tiếp tục cố gắng mà."
"Quên đi... Hôm nay anh diễn quá lố rồi. Đi ngủ đi."
Đêm tân hôn của hai người, cho dù chỉ là giả cũng không muốn dễ bị vạch trần đến vậy, thế là đến ngủ cùng phòng.
Thẩm Phóng đối với việc này không có ý kiến gì. Dù sao anh cũng là thẳng nam, trong đầu cũng tỉnh rụi coi Tiết Diễm như thế, ngủ cùng hắn ta một ngày cũng chẳng hề đem đến gánh nặng tâm lý, chưa kể hôm nay mệt mỏi như vậy, vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Nhưng mà Tiết Diễm không ngủ được.
Không phải là hắn vướng phải gánh nặng tâm lý mà nguyên nhân lớn hơn chính là --
- - Thẩm Phóng ngủ rất không ngoan chút nào!
Như thể nguyên cái giường Kingsize này chỉ mình anh ta ngủ vậy!
Đèn phòng ngủ cũng đã tắt, tấm rèm cửa lớn cũng đã che ngọn đèn cùng ánh trăng ngoài cửa sổ, bên trong lâm vào cảnh tối đen.
Nhưng mà điều này không thể ngăn cản Thẩm Phóng lăn qua lăn lại, lăn từ đông sang tây, lăn từ nam sang bắc, trên không trung còn xoay người ba vòng...
Tiết Diễm nửa tỉnh nửa mơ vài lần bị đạp đến tỉnh, lại vài lần suýt nữa bị đạp xuống giường, cuối cùng chịu không nổi nữa bèn mở đèn, lấy chăn quấn chặt Thẩm Phóng đặt ở trên gối, một lần nữa tắt đèn nằm xuống, dùng hai tay của mình cố định chặt chẽ anh ta.
Đành phải ngủ như vậy thôi, đúng là không có biện pháp, hừ.
Mặc dù bị gây sức ép đến hơn nửa đêm, nhưng sáng sớm hôm sau, Tiết Diễm vẫn là sinh vật sinh hoạt theo quy tắc, đúng giờ đã tỉnh.
Hai mắt hắn là hai quầng thâm đen xì, có chút mờ mịt ngồi dậy, mãi không mở nổi mắt, phản ứng mất mấy chục giây đồng hồ mới đem ý thức mình quay về. Mà vừa quay đầu đã thấy kẻ gây chuyện vẫn đang ngủ say sưa, hoàn toàn chẳng có tí lãng mạn gì cả, trên người vẫn quấn chặt chăn giống như cái kén.
Lúc này trong đầu Tiết Diễm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: hối hận, muốn ly hôn quá...
Bình luận facebook