Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Editor: Xiu Xiu
Nhưng lời này vừa bị Lâm Dư nghe vào được, vị thư ký này, từ lần trước cô ta nghỉ phép mà cô bị quản lý TRần tiến nạp vào hạng mục phát triển khách sạn nghỉ dưỡng ở Bắc Âu, đã tương đối có ý kiến với cô, lúc này cũng không phục nói thêm vào: “Quản lý Trần, Tô Yểu đúng là oan ức, là tự nguyện đi đưa văn bản, ai trong chúng ta không chịu qua Lục tổng mắng? Nếu thế liền cho khen thưởng, những đồng nghiệp khác chỉ sợ sẽ thấy không công bằng đi.”
Lời này của Lâm Dư nói ra đúng là khéo đưa đẩy, ở ngoài mặt thì đồng tình với cô, nhưng lại đứng trên góc độ đồng nghiệp mà nói.
Tô Yểu biết cô có ý gì, quản lý Trần tự nhiên cũng không nhìn ra được Lâm Dư có ý kiến với cô.
Tô Yểu không muốn để cho quản lý Trần khó xử: “Khen thưởng thì thôi đi, ngày nào đó được kết quả hạng mục, quản lý mời mọi người ăn một bữa là được.”
“Được được được.” Quản lý Trần khẩn trương kết thúc việc này, ánh mắt có ý vô ý lườm Lâm Dư một cái, sau đó đuổi hai người đi.
Buổi buổi sáng Tô Yểu có nhiều việc, lúc tan tầm còn chưa làm xong công việc, đành phỉa ở lại thêm một lát.
Mãi cho đến khi văn phòng chỉ còn lại mấy người ít ỏi, Tô Yểu mới làm xong.
Cô lái xe qua, vì tránh cho người khác chú ý, cố ý đậu xe ở chỗ hẻo lánh, cô đi thang máy xuống chỗ đậu xe, lấy chìa khóa mở cửa, vừa mới mở cửa, thì tầm mắt vô ý quét đến phía trước.
Tần Hoành đứng dưới ánh đèn mờ nhạt trong bãi đỗ xe, trước không nói không rằng, dường như đợi để Tô Yểu phát hiện ra anh.
Tô Yểu kéo cửa xe thì dừng lại, nhìn anh một cái, lặng yên không tiếng động dời tầm mắt, mở cửa xe.
Tần Hoành bước nhanh tới, một tay cầm lấy cửa xe đóng trở lại.
Tô Yểu khó hiểu nhìn anh, ánh mắt thật bình tĩnh: “Anh Tần, anh có chuyện gì thế?”
Tần Hoành mím môi, nhưng thật lâu không mở miệng.
“Nếu không có chuyện thì tôi đi trước.” Tô Yểu thấy anh không nói lời nào, cũng không muốn ở chỗ này cùng anh, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian mà thôi.
“Chờ một chút.” Tần Hoành đóng cửa, ánh mắt chân thành: “Tô Yểu, anh là tới giải thích...”
Tô Yểu không để ý lắm nhún vai: “Không có việc gì, không cần để ở trong lòng.”
Ngoài miệng cô nói như thế, nhưng trong lòng Tần Hoành đã rõ ràng, Tô Yểu là không muốn gặp anh, thái độ không sao cả chỉ là một loại cho qua và châm chọc.
“Kia có thể theo anh nói chuyện không? Có một số việc...”
“Tôi cảm thấy không thích hợp lắm.” Tô Yểu nhàn nhạt cười: “Tô Khê nếu phát hiện được tôi ở một mình với anh, không chừng sẽ rủa tôi.”
Tựa như vừa mời phát hiện Tô Khê là bạn gái của Tần Hoành, nội tâm của cô âm u nghĩ tới hai người này tốt nhất là nên chia tay.
Tô Yểu mở cửa xe, anh lại đóng cửa, dường như tiêu hao năng lực cùng cô, Tô Yểu không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ lời của cô không có ý gì hết, nên Tần Hoành không hiểu?
“Tôi không có gì để nói với anh cả.” Lần này đã đầy đủ rõ ràng chưa?
“Em muốn biết tối hôm qua người xông vào nhà em là ai không?”
Tô Yểu mạnh mẽ quay đầu nhìn anh: “Anh biết sao?”
“Anh biết, nhưng không thể nói ở đây với em.” Thái độ của anh kiên quyết, còn cười cười với cô, cười đến vẻ mặt cô đơn. Tô Yểu thấy, quả thực trong lòng vị gì cũng có.
Tần Hoành rất tốt, Tần Hoành hư hỏng, nhất định là trong thời gian ngắn cô không mất gồ ghề, cô thử phai nhạt rồi, san bằng đoạn trí nhớ này, giống như dùng cục gôm tẩy đi nét viết trên giấy, nhưng cần thời gian, trái tim đều là thịt, tâm tình của cô vẫn bị anh làm ảnh hưởng.
Tần Hoành không nói một lời, chỉ an tĩnh nhìn cô, chờ câu trả lời của cô.
Tô Yểu dừng hai giây, gật đầu: “Được.”
“Ngồi xe của anh đi.” Tần Hoành cũng không vì cô đồng ý mà biểu hiện ra vui sướng, chỉ cười cười như thường nói.
Tô Yểu đi theo anh đến bên chiếc xe, Tần Hoành mở cửa tay lái phụ cho cô, cô lại kéo cửa xe ở ghế sau ra ngồi.
Động tác của anh dừng lại, có chút cứng ngắc, không có cách nào che giấu được mất mác trong lòng.
Trước kia anh đi đón cô lúc tan làm, vì cô mà mở cửa xe, cô sẽ mím môi nhẹ nhàng cười nói:”Cảm ơn.”
Tô Yểu đối với anh có cảm giác, anh biết, bởi vì cực kỳ dễ đoán, cô không che dấu được. Cho nên lúc thổ lộ, anh có nắm chắc trăm phần trăm, anh mới có thể yên tâm cho cô thời gian suy nghĩ.
Chỉ là kế hoạch biến hóa khó lường, khi anh xuất hiện trước mặt cô, mọi thứ đã không còn như trước.
Nhưng lời này vừa bị Lâm Dư nghe vào được, vị thư ký này, từ lần trước cô ta nghỉ phép mà cô bị quản lý TRần tiến nạp vào hạng mục phát triển khách sạn nghỉ dưỡng ở Bắc Âu, đã tương đối có ý kiến với cô, lúc này cũng không phục nói thêm vào: “Quản lý Trần, Tô Yểu đúng là oan ức, là tự nguyện đi đưa văn bản, ai trong chúng ta không chịu qua Lục tổng mắng? Nếu thế liền cho khen thưởng, những đồng nghiệp khác chỉ sợ sẽ thấy không công bằng đi.”
Lời này của Lâm Dư nói ra đúng là khéo đưa đẩy, ở ngoài mặt thì đồng tình với cô, nhưng lại đứng trên góc độ đồng nghiệp mà nói.
Tô Yểu biết cô có ý gì, quản lý Trần tự nhiên cũng không nhìn ra được Lâm Dư có ý kiến với cô.
Tô Yểu không muốn để cho quản lý Trần khó xử: “Khen thưởng thì thôi đi, ngày nào đó được kết quả hạng mục, quản lý mời mọi người ăn một bữa là được.”
“Được được được.” Quản lý Trần khẩn trương kết thúc việc này, ánh mắt có ý vô ý lườm Lâm Dư một cái, sau đó đuổi hai người đi.
Buổi buổi sáng Tô Yểu có nhiều việc, lúc tan tầm còn chưa làm xong công việc, đành phỉa ở lại thêm một lát.
Mãi cho đến khi văn phòng chỉ còn lại mấy người ít ỏi, Tô Yểu mới làm xong.
Cô lái xe qua, vì tránh cho người khác chú ý, cố ý đậu xe ở chỗ hẻo lánh, cô đi thang máy xuống chỗ đậu xe, lấy chìa khóa mở cửa, vừa mới mở cửa, thì tầm mắt vô ý quét đến phía trước.
Tần Hoành đứng dưới ánh đèn mờ nhạt trong bãi đỗ xe, trước không nói không rằng, dường như đợi để Tô Yểu phát hiện ra anh.
Tô Yểu kéo cửa xe thì dừng lại, nhìn anh một cái, lặng yên không tiếng động dời tầm mắt, mở cửa xe.
Tần Hoành bước nhanh tới, một tay cầm lấy cửa xe đóng trở lại.
Tô Yểu khó hiểu nhìn anh, ánh mắt thật bình tĩnh: “Anh Tần, anh có chuyện gì thế?”
Tần Hoành mím môi, nhưng thật lâu không mở miệng.
“Nếu không có chuyện thì tôi đi trước.” Tô Yểu thấy anh không nói lời nào, cũng không muốn ở chỗ này cùng anh, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian mà thôi.
“Chờ một chút.” Tần Hoành đóng cửa, ánh mắt chân thành: “Tô Yểu, anh là tới giải thích...”
Tô Yểu không để ý lắm nhún vai: “Không có việc gì, không cần để ở trong lòng.”
Ngoài miệng cô nói như thế, nhưng trong lòng Tần Hoành đã rõ ràng, Tô Yểu là không muốn gặp anh, thái độ không sao cả chỉ là một loại cho qua và châm chọc.
“Kia có thể theo anh nói chuyện không? Có một số việc...”
“Tôi cảm thấy không thích hợp lắm.” Tô Yểu nhàn nhạt cười: “Tô Khê nếu phát hiện được tôi ở một mình với anh, không chừng sẽ rủa tôi.”
Tựa như vừa mời phát hiện Tô Khê là bạn gái của Tần Hoành, nội tâm của cô âm u nghĩ tới hai người này tốt nhất là nên chia tay.
Tô Yểu mở cửa xe, anh lại đóng cửa, dường như tiêu hao năng lực cùng cô, Tô Yểu không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ lời của cô không có ý gì hết, nên Tần Hoành không hiểu?
“Tôi không có gì để nói với anh cả.” Lần này đã đầy đủ rõ ràng chưa?
“Em muốn biết tối hôm qua người xông vào nhà em là ai không?”
Tô Yểu mạnh mẽ quay đầu nhìn anh: “Anh biết sao?”
“Anh biết, nhưng không thể nói ở đây với em.” Thái độ của anh kiên quyết, còn cười cười với cô, cười đến vẻ mặt cô đơn. Tô Yểu thấy, quả thực trong lòng vị gì cũng có.
Tần Hoành rất tốt, Tần Hoành hư hỏng, nhất định là trong thời gian ngắn cô không mất gồ ghề, cô thử phai nhạt rồi, san bằng đoạn trí nhớ này, giống như dùng cục gôm tẩy đi nét viết trên giấy, nhưng cần thời gian, trái tim đều là thịt, tâm tình của cô vẫn bị anh làm ảnh hưởng.
Tần Hoành không nói một lời, chỉ an tĩnh nhìn cô, chờ câu trả lời của cô.
Tô Yểu dừng hai giây, gật đầu: “Được.”
“Ngồi xe của anh đi.” Tần Hoành cũng không vì cô đồng ý mà biểu hiện ra vui sướng, chỉ cười cười như thường nói.
Tô Yểu đi theo anh đến bên chiếc xe, Tần Hoành mở cửa tay lái phụ cho cô, cô lại kéo cửa xe ở ghế sau ra ngồi.
Động tác của anh dừng lại, có chút cứng ngắc, không có cách nào che giấu được mất mác trong lòng.
Trước kia anh đi đón cô lúc tan làm, vì cô mà mở cửa xe, cô sẽ mím môi nhẹ nhàng cười nói:”Cảm ơn.”
Tô Yểu đối với anh có cảm giác, anh biết, bởi vì cực kỳ dễ đoán, cô không che dấu được. Cho nên lúc thổ lộ, anh có nắm chắc trăm phần trăm, anh mới có thể yên tâm cho cô thời gian suy nghĩ.
Chỉ là kế hoạch biến hóa khó lường, khi anh xuất hiện trước mặt cô, mọi thứ đã không còn như trước.
Bình luận facebook