• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hôn ý triền miên: vợ yêu của tổng tài rất thích (4 Viewers)

  • Chương 155

52155.
“Ơ...” Trì Ngữ Mặc căng thẳng, anh đúng là hết chuyện nói rồi, sao phải nói chuyện đó ra chứ.

Cô chớp mắt, nhớ đến đêm hôm đó, ngại ngùng mà liếm liếm vành môi, giải thích rằng: “Chuyện của Hồ Đình đối với em mà nói tương đối khẩn cấp.”

“Ừm.” Lôi Đình Lệ ừ một tiếng, buông cô ra, “Có biết tại sao Hồ Đình cần tiền gấp không?”

Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Bà ta không có nói, cho dù em có hỏi, bà ta cũng chưa chắc sẽ nói thật với em.”

“Tình nhân của bà ta bị bắt rồi.” Lôi Đình Lệ nói rằng.

“Âu Dương Cường bị cảnh sát bắt rồi?” Trì Ngữ Mặc kinh ngạc, “Nếu đã cắt đứt nguồn cung cấp thuốc phiện, vậy các anh có cần bắt Hồ Đình nữa không?”

“Ông ta không phải bị cảnh sát bắt, mà là bị Bạc Lãng bắt đi, đó là người buôn thuốc phiện của Thái Lan.” Lôi Đình Lệ giải thích.

Trì Ngữ Mặc không hiểu, “Thừa gió bẻ măng?”

“Chính xác mà nói, là Âu Dương Cường chơi phải người phụ nữ của thuộc hạ Bạc Lãng, cho nên bị Bạc Lãng bắt đi, Bạc Lãng là kẻ buôn thuốc phiện không có việc xấu nào không làm, Âu Dương Cường vì muốn bảo vệ tính mạng, liền bằng lòng dùng một triệu để bồi thường.”

“Cho nên, Hồ Đình cần gấp một triệu này, là để đi cứu Âu Dương Cường?” Trì Ngữ Mặc phỏng đoán rằng.

“Một triệu thì Âu Dương Cường vẫn có, không cần Hồ Đình trả, không những như thế, Âu Dương Cường còn nhập luôn bọn của Bạc Lãng, gần đây đã đi đến Thái Lan, có thể sẽ có một mối giao dịch lớn, bên cảnh sát đã hợp tác với phía cảnh sát của Thái Lan quan sát chặt chẽ, Hồ Đình cần tiền, là bởi vì gần đây chồng bà ta lại thua năm trăm ngàn, nếu như không trả, sẽ trực tiếp đánh gãy chân của chồng bà ta. Chồng bà ta lấy năm trăm ngàn làm điều kiện đề xuất li hôn với Hồ Đình.”

“Cho nên, bà ta thật sự chuẩn bị rời khỏi thành phố Khang Lãng sao?” Trì Ngữ Mặc hoài nghi mà nói rằng, cứ cảm thấy, còn có vài chỗ nghĩ không thông.

“Có rời khỏi hay không, việc này để sau này hãy nói, suy cho cùng Âu Dương Cường vẫn còn ở thành phố Khang Lãng.”

“Nhưng Âu Dương Cường cặn bã như vậy, bà ta còn muốn lấy à?” Trì Ngữ Mặc khó hiểu.

Lôi Đình Lệ uống một ngụm nước, “Trong bụng bà ta chắc đã có con của Âu Dương Cường rồi.”

Trì Ngữ Mặc rũ mí mắt xuống, phụ nữ thật sự quá cảm tính, tưởng rằng là vì con cái, nên mới ở bên nhau với ba của đứa nhỏ.

Nếu như ba của đứa nhỏ không tốt, như vậy sẽ cho một môi trường tệ hơn thôi, đây không phải là yêu con, mà là hại con.

Nhân viên phục vụ bưng một nồi tôm lên, ở trên là những con tôm đã nướng sẵn, ở dưới là các món phụ liệu như bánh phở, dưa leo, thịt.

Trì Ngữ Mặc đeo bao tay dùng một lần vào, gắp một con vào trong dĩa của mình, lột vỏ ra, để vào dĩa của Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ nhìn sang cô, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, “Em ăn đi.”

“Em lột cho anh cho, em giỏi nhất lột vỏ tôm, mỗi lần anh ăn tôm em lột, em đều rất vui.” Trì Ngữ Mặc nở nụ cười dịu dàng mà nói rằng.

“Ừm.” Lôi Đình Lệ ừ một tiếng, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng cố ý lấy lòng anh của cô, anh liền muốn đối xử tốt với cô, “Anh đã nói với Lê Khang, bất kể em cần bao nhiêu tiền, anh ta đều đồng ý.”

“Số tiền đó không phải là anh tự chi ra chứ?” Trì Ngữ Mặc tùy ý mà nói rằng, thấy anh không có phủ nhận, mới biết thì ra thật sự là anh tự chi. “Anh xem như nể tình em lột tôm cho anh, chuyện này cứ giao cho em xử lý đi.”

Lôi Đình Lệ nhìn bộ dạng thành khẩn của cô, “Ừm, anh biết rồi, một lát anh sẽ gọi điện cho Lê Khang.”

“Bây giờ gọi đi, nếu lát nữa quên thì sao đây?” Tầm mắt của Trì Ngữ Mặc lướt sang điện thoại của anh.

Lôi Đình Lệ bất lực, cầm điện thoại lên.

Anh không dám tin rằng, mình cũng có lúc dễ nói chuyện như vậy, chỉ cần cô nói, anh liền đồng ý, cũng không quan tâm yêu cầu của cô có hợp lý hay không.

Anh gọi qua, “Khang, chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu nói với mẹ và chú ba cậu biết chưa?”

“Vẫn chưa, bây giờ tôi đi về, sau khi về nhà sẽ nói.”

“Đừng nói nữa, cứ để Trì Ngữ Mặc đàm phán bình thường với chú ba cậu đi.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói rằng.

“Hửm, sao vậy, cãi nhau với bạn gái anh rồi à? Cho nên từ bỏ cô ấy?” Lê Khang gian xảo mà hỏi rằng.

“Không có, là yêu cầu của cô ấy.”

“Ồ, tôi còn tưởng cơ hội của tôi đến rồi chứ.” Lê Khang đùa rằng.

Lôi Đình Lệ nhíu mày, đề phòng mà hỏi rằng: “Cơ hội gì?”

“Cơ hội mời anh buổi tối cùng nhau đi uống rượu tâm sự đấy.” Lê Khang cười mà nói rằng.

Lôi Đình Lệ nhìn sang Trì Ngữ Mặc, “Kêu luôn bọn họ đi, tôi dẫn theo bạn gái tôi qua.”

“Wow, thật hay giả đây, đây nhất định là quả bom.” Lệ Khang kinh ngạc.

“Tôi gạt qua cậu hồi nào, cứ như vậy trước đi, tôi với cô ấy đang ăn cơm, một lát liên lạc sau.” Lôi Đình Lệ cúp máy.

Trì Ngữ Mặc đang lột vỏ tôm, rùng mình một cái, nhìn qua anh, “Anh muốn dẫn em đi gặp ai vậy?”

“Người thân của anh.”

“Em là luật sư đại diện của Hồ Đình, lại xuất hiện với thân phận là bạn gái anh, e rằng không được tốt lắm, em nghĩ thôi, cũng cảm thấy sợ rồi, em vẫn còn hơi sợ người dì kia của anh.” Trì Ngữ Mặc không muốn đi, đem tôm vừa mới lột vỏ xong bỏ vào dĩa của anh.

“Chỉ là mấy anh chị em gặp mặt thôi, sẽ không kêu trưởng bối đến, có anh ở đây, họ không dám ức hiếp em, ngoài ra, buổi chiều này thì em có thể kết thúc vụ kiện của Hồ Đình rồi.” Lôi Đình Lệ giải thích rằng.

Trì Ngữ Mặc cảm thấy cũng phải, nếu cô có thể đàm phán được một triệu, dựa theo hợp đồng, cũng có thể lấy được năm chục ngàn, công ty cũng không bị thiệt thòi.

Chỉ là, ngày mai phải về thành phố A rồi, cô còn nợ Tống Nghị Nam quá nhiều, phải làm sao đây?

Trốn tránh lần nữa sao?

Sau bữa cơm

Trì Ngữ Mặc đến trước cửa của tập đoàn Hồ thị, thấy Hồ Đình đã tới.

Cô bước đến quầy tiếp tân, nói với nhân viên tiếp tân rằng, “Tôi là Trì Ngữ Mặc của tập đoàn Thịnh Thiên, là luật sư đại diện của bà Hồ Đình, tôi muốn gặp đổng sự Hồ của các cô một chút, phiền cô thông báo giúp tôi.”

“Xin hỏi là đổng sự Hồ nào?” Nhân viên tiếp tân hỏi rằng.

“Vị nào cũng được.” Trì Ngữ Mặc nói rằng.

“Cô đợi lát.” Nhân viên tiếp tân gọi điện.

Hồ Đình lập tức đến bên cạnh Trì Ngữ Mặc, chẳng mấy chốc, một người có vẻ là trợ lí bước qua, “Cô chắc là luật sư Trì rồi, mời bên này.”

“Làm phiền rồi.” Trì Ngữ Mặc theo trợ lí bước đến phòng hội nghị ở tầng 25, cô ngồi xuống ghế.

Năm phút sau, Hồ Đình thấy còn chưa có người tới, nóng lòng nói rằng: “Bọn họ có phải cố tình cho tôi leo cây không, lần trước chính là vậy, nói bảo tôi lên đây gặp mặt, kết quả lại khóa cửa phòng lại, nhốt tôi ở trong đó một ngày một đêm mới chịu thả tôi ra.”

“Đừng nóng vội, nếu như bọn họ nhốt chúng ta lại, sẽ trở thành chứng cứ lên tòa cho chúng ta, đối với họ rất bất lợi, họ sẽ không làm vậy đâu.” Trì Ngữ Mặc bình tĩnh mà nói rằng, thấy Hồ Đình vẫn còn đeo mắt kính, bộ dạng hoang mang lo sợ.

Năm phút nữa, người đầu tiên bước vào là Hồ Anh Lan, kéo ghế ra, ngồi ở trước mặt Trì Ngữ Mặc, biểu cảm kỳ lạ, quái gở mà nói rằng: “Cô thật sự biết chó cậy thế chủ đấy.”

“Tôi cho rằng tôi đến đây là để giúp các người giải quyết vấn đề, chuyện này mà không giải quyết, e rằng cả đời các người đều sẽ không yên tâm.” Trì Ngữ Mặc vô cùng bình tĩnh mà nói rằng.

Hồ Anh Lan liền chế nhạo, “Nói còn hay hơn hát đấy.”

Lê Khang và Lôi Đình Lệ cùng nhau bước vào.

Hồ Anh Lan nhìn thấy Lôi Đình Lệ, không lên tiếng nữa, như vô cùng sợ hãi vậy, tự di chuyển sang hai chỗ ngồi ở kế bên, ngại ngùng mà ho nhẹ vài tiếng.

Lôi Đình Lệ ngồi ở đối diện cô, cái gì cũng không nói, chỉ thâm thúy mà nhìn cô...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom