52164.
Khẩu khí của anh rất kiên định, quyết định, khẳng định.
Trì Ngữ Mặc trong tâm có chút gì đó thấy rất kỳ lạ, Lôi Đình Lệ, có nhiều lúc khí phách nam nhi của anh ấy thật tràn trề.
Thầy làm đẹp nhìn trộm Lôi Đình Lệ, mặt đỏ lừ.
Cô ta nếu như chỉnh hình giống như Trì Ngữ Mặc bây giờ, liệu có thể có chàng trai đẹp nào như Lôi Đình Lệ hay không?
Cô ta đeo khuyên tai cho Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc thấy tai hơi đau một chút, rụt cả cổ lại, “Để tôi tự đeo.”
Cô đón lấy hộp đồ trang điểm, đeo khuyên , vòng cổ, và còn cả vòng tay nữa, nhìn vào bản thân của mình ở trong gương, thật đúng là châu quang bảo khí.
Lôi Đình Lệ cũng đứng tới bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, như một cặp đôi hoàn hảo thực sự vậy.
Cô nhìn vào Lôi Đình Lệ ở trong gương.
Ngũ quan của anh rất rõ ràng, anh tú đẹp trai, không cần biết đứng ở bất kỳ góc độ nào, ba trăm sáu mươi độ không hề có góc chết, không trang điểm, cũng đã có toàn bộ nét anh dũng của một người đàn ông rồi.Đặc biệt là anh có đôi mắt rất sâu, rất dễ hút hồn người khác vào trong đó.
Chẳng trách, bao nhiêu người con gái lại thích anh tới như vậy.
“Chúng ta mấy giờ đến bữa tiệc vậy?” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng hỏi.
Trong lúc cô nhìn anh, anh đồng thời cũng đang nhìn cô.
Cô ngoài cái nhìn tinh tế ban đầu ra, là một hình tượng rất bắt mắt,là kiểu càng nhìn sẽ càng thấy đẹp, “ Bây giờ đi luôn.”
“Vâng.” Trì Ngữ Mặc đáp lại .
Anh vẫn chứ đi, vẫn nhìn vào cô ở trong gương, như đang suy nghĩ gì đó.
Trì Ngữ Mặc thấy khó hiểu, quay qua nhìn anh, “ Sao vậy?”
“Không sao.” Anh kéo cô đi ra ngoài, lên trên xe.
Cô nhìn anh, xem liệu có còn đang nhìn cô hay không.
“Rốt cuộc có vấn đề gì sao?” Cô nhìn bản thân mình ở trong gương, trên mặt không có gì cả.
“Em trang điểm như thế này nhìn đẹp lắm.”Lôi Đình Lệ nói.
Trì Ngữ Mặc cười, “Trong tim anh nhìn rõ ánh mắt của một kẻ si tình? Người yêu luôn là tốt nhất phải không?haha.”
Lôi Đình Lệ nhếch miệng cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Anh thấy cô rất đẹp.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước một biệt thự riêng.
Trì Ngữ Mặc mở cửa bước xuống, nhìn trong khu vực đỗ xe đã có vài chiếc xe rồi, loại rẻ nhất là cũng là Porsche, cũng phải tầm một trăm vạn rồi.
Anh chị em của Lôi Đình Lệ, đều là hào phú mà.
Lôi Đình Lệ bước tới bên cạnh cô, đặt tay lên eo của cô, Trì Ngữ Mặc phối hợp khoác lấy cánh tay anh.
Bọn họ tiếng vào trong, trong phòng bật nhạc rất nhẹ nhàng, không đông người lắm, ngồi ở trên ghế sopha nói chuyện.
“Lôi tiên sinh xin chào.” Bảo mẫu chào một tiếng.
Lê Khang nhìn về phía Lôi Đình Lệ, cười nói : “Người quan trọng nhất quả nhiên sẽ xuất hiện muộn nhất, nói quả là không hề sai chút nào. Bọn tôi đợi hai người rất lâu rồi, bụng đói dính chặt vào da rồi đây này.”
“Mọi người có thể ăn trước.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói, thể hiện rõ bộ dạng mình là một người anh lớn.
“Anh không tới, bọn tôi sao dám.Nếu như anh nhìn thấy bọn tối ăn trước không đợi anh, quay đầu bỏ đi thì phải làm sao, như vậy tội tôi quá lớn rồi còn gì.”Lê Khang nói đùa.
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy người con gái trước kia từng gặp ở công ty quốc tế Kim Ưng cũng ở đây, nhận thức được liền bỏ tay của mình xuống.
“Anh Lôi, cô ấy là Trì Ngữ Mặc phải không?”Một người con gái tuổi còn nhỏ hỏi,tầm mười sáu tuổi, hỏi thăm Trì Ngữ Mặc.
“Đây là em gái tôi, em ruột, bây giờ mới chỉ là học sinh trung học, nghe nói hôm nay anh Lôi xuất hiện, nhất định đòi tới.” Lê Khang nhìn Trì Ngữ Mặc giải thích.
Trì Ngữ Mặc nhìn em gái Lê Khang cười mỉm, trả lời câu hỏi của cô ấy: “Đúng , tôi là Trì Ngữ Mặc.”
“Woa, chị thật là xinh đẹp, so với lời đồn còn đẹp hơn rất nhiều.” Cô bé nói.
Lê Khang tiếp tục giới thiệu với Trì Ngữ Mặc: “ Cậu ấy, là em trai của Đình Lệ, họ Lục, Lục Lệ Sính.”
Trì Ngữ Mặc nhìn Lục Lệ Sính, đoán chắc là con của người chồng sau của mẹ Lôi Đình Lệ, anh ta một chút cũng không hề giống Lôi Đình Lệ.
Rất đẹp, gương mặt ôn hòa, mắt to, nước da trắng như tuyết, sống mũi cao, đôi môi đỏ mềm, phải đơn giản là so với con gái còn đẹp gấp mấy lần, nếu như đóng giả thành nữ, chắc chắn sẽ không thể nào bị bại lộ được.
Lôi Đình Lệ thấy Trì Ngữ Mặc nhìn như phát dại đi rồi, trong ánh mắt có chút không thoải mái, thấp giọng nói: “Nhìn đủ chưa?”
Trì Ngữ Mặc định thần, rất bình tĩnh gật đầu.
Sắc mặt Lôi Đình Lệ càng tăng thêm phần sát khí hơn.
Lê Khang có chút e ngại, vẻ đẹp của Lục Lệ Sính luôn luôn làm người lần đầu tiên gặp phải thấy kinh ngạc, bọn họ chẳng lấy gì làm lạ.Nhất là, nếu như với khuôn mặt của Lục Lệ Sính mà là nữ thì sớm đã khuynh nước khuynh thành rồi.
“Bên này, là Bạch Như Ngọc, bọn tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ.” Lê Khang tiếp tục giới thiệu.
“Xin chào.”Trì Ngữ Mặc chủ động chào hỏi.
“Xin chào.” Bạch Như Ngọc cũng nhẹ nhàng đáp lại.
“Hai người bên này, một là Đại Bố, một là Tiểu Bố, là con của chú hai nhà tôi. Thuộc kết quả biến dị di truyền của Hồ gia.”Lê Khang đơn giản giới thiệu.
Đại Bố không vừa lòng, “Đại ca, anh thật là tệ, em chỉ là mập thôi, chứ nếu sau này giảm cân, đẹp trai là cái chắc.”
“Mẹ em nói, em đang trong tuổi vị thành niên, nên ăn nhiều một chút. Cho nên mới mập thôi.” Tiểu Bố ngay lập tức tiếp lời.
“Nghe nói, nếu như tuổi vị thành niên qua rồi, cậu sẽ không thể nào gầy đi được đâu.” Lê Khang ngay lập tức phản bác lại, “Hình như cậu cũng đã qua tuổi vị thành niên rồi, trưởng thành rồi mà.”
Tiểu Bố tức giận, “Đại ca, anh như thế này, cẩn thận không có người yêu đâu.”
“Anh Lôi của các cậu còn tìm được rồi, tôi sợ gì cơ chứ, những người phụ nữ ngoài kia đâu phải là không có mắt.” Lê Khang rất tự tin nói, ánh mắt hướng về Lôi Đình Lệ.
“Ý của cậu là, tìm ra tôi thì đều không có mắt?” Lôi Đình Lệ hỏi ngược lại.
“Mắt của em tương đối to, lại còn phát sáng nữa.Khẳng định là bật đèn lồng mới có thể tìm được Lôi Đình Lệ.” Trì Ngữ Mặc ngay lập tức nói.
Nói xong,ngay lập tứ thấy hối hận,cô nhớ ra những người ở đây đâu được coi là anh chị em của Lôi Đình Lệ.Lại còn có cả một người con gái con bạn thân của mẹ Lôi Đình Lệ, được coi là người được nuôi dưỡng để làm con dâu Lôi gia nữa.
“Ăn cơm , ăn cơm, người độc thân đánh không chết.” Lê Khang nhìn bảo mẫu vẫy tay ra hiệu một cái.
Bảo mẫu ngay lập tức nhận lệnh, đi vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.
Lê Khang đưa tất cả mọi người tới phòng ăn, phòng ăn được đặt một chiếc bàn tròn.
Vị trí chủ chính là Lê Khang, bên tay phải là Lôi Đình Lệ, bên cạnh Lôi Đình Lệ là Trì Ngữ Mặc, bên cạnh Trì Ngữ Mặc là em gái của Lê Khang, bên cạnh em gái Lê Khang là Đại Bố, Tiểu Bố, bên cạnh Tiểu Bố là Lục Lệ Sính, bên cạnh Lục Lệ Sính là Bạch Như Ngọc, bên cạnh Bạch Như Ngọc thì là Lê Khang rồi.
Bảo mẫu bê thức ăn lên, còn mở thêm một bình rượu vang.
“Anh Lôi, em chúc anh, hy vọng khi em đi thi đại học có thể được một nửa thành tích của anh là được rồi.” Em gái Lê Khang nâng ly rượu nói.
Lê Khang phì cười, nhìn Lôi Đình Lệ nói: “Em gái tôi đem anh coi như thần vậy, trước khi thi nhất định phải lạy.”
Trì Ngữ Mặc cười rồi, em gái Lê Khang quả là rất có tiềm năng trêu chọc.
“Anh Lôi là người mà kinh điển thầy giáo em luôn đặt trước cửa miệng, thi sáu môn năm môn đạt điểm tuyệt đối thì chỉ có anh Lôi rồi.Em nhất định phải lạy đại thần , cầu đại thần phù hộ.”
“Anh Lôi của em đã chết đâu, em cầu anh ấy, không bằng cầu anh cũng được.”
“Không, cầu anh, em sẽ không ngừng phải luyện tập.Cầu anh Lôi, em chỉ cần trong mộng cũng luyện tập đủ rồi,mà anh Lôi còn đẹp trai hơn anh nữa chứ.”Cô bé cười hì hì nói.
Lê Khang: “...”
Bình luận facebook