52227.
Anh không tìm thấy cô ở chỗ Lâm Miễu, cũng biết rằng cô sẽ không nói với anh.
Anh đã tìm được, thông qua hệ thống giám sát mới tìm được cô, nhưng quả thật là... tốn rất nhiều thời gian!!!
Sau khi não Trì Ngữ Mặc có một chỗ trống ngắn ngủi, liền nhanh chóng chuyển động, nói cô kinh nguyệt không đều, nói là bảo Lâm Miễu đến ở lại với cô?
Cuối cùng, những chuyện này đều bị cô phủ định, người nằm trên giường bệnh là cô, bây giờ đang ở khoa phụ sản.
Lý do nhiều cỡ nào đi chăng nữa cũng không thành lập, nhận ra ánh mắt Lôi Đình Lệ dần dần đỏ ngầu, cái gì cô cũng không nói được.
Khí áp trong phòng càng ngày càng thấp, ai cũng không lên tiếng, như sự yên bình trước khi bão táp mưa sa kéo đến.
Lý Hạo bước vào, lần nữa quái dị mà nhìn Trì Ngữ Mặc, cung kính mà báo cáo với Lôi Đình Lệ: “Lôi tổng, đã ổn thỏa rồi.”
“Ừm.” Lôi Đình Lệ nặng nề mà trả lời một tiếng, xoay người lại, bước ra khỏi phòng bệnh.
Trì Ngữ Mặc duỗi thẳng cổ ra nhìn anh.
Anh đã sắp xếp ổn thỏa cái gì, là phá hủy đứa bé của cô sao?
Thật ra anh không cần phải làm như vậy, cô cũng sẽ làm như vậy, thật đấy, không có ý muốn làm phiền.
Đoán chắc rằng anh tưởng cô là cố ý...
Lôi Đình Lệ vừa đi, vài y tá đẩy xe lăn vào, mỉm cười nói với Trì Ngữ Mặc: “Xin chào, phòng bệnh của cô đã được dời sang phòng 1701. Chúng tôi là y tá tư nhân của cô.”
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô nhất thời không hiểu Lôi Đình Lệ có ý gì, bụng lại đau từng hổi từng hồi, không thoải mái lắm.
Các y tá liền bước qua đỡ Trì Ngữ Mặc.
Một mình cô cũng không lay chuyển được bọn họ, hơn nữa, bọn họ nghe theo lời của Lôi Đình Lệ, cũng là người chấp hành, cô không muốn làm khó họ, bèn tự mình ngồi lên xe lăn.
Lâm Miễu lấy túi xách cho Trì Ngữ Mặc, theo sau xe lăn của Trì Ngữ Mặc, khó hiểu mà hỏi rằng: “Anh ta muốn làm gì vậy, tớ có một dự cảm không tốt.”
“Tớ cũng không biết, Lâm Miễu, lát hồi bất kể xảy ra chuyện gì, nhớ, đừng kích động, biết không?” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở.
“Lúc trong điện thoại tớ có kích động, nhưng gặp được người thật rồi, tớ không có gan dạ như vậy đâu, cậu yên tâm đi.” Lâm Miễu ôm theo túi xách nói rằng, bước vào thang máy.
Cô vẫn nghĩ không thông, “Vừa nãy Lôi Đình Lệ ở lại một chút liền rời khỏi, rốt cuộc anh ta có ý gì?”
Trì Ngữ Mặc cũng không biết, nhưng rất thản nhiên, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, kết quả như thế nào, cô đều chấp nhận.
Chẳng mấy chốc, liền đến phòng bệnh VIP số 1701.
Lôi Đình Lệ ở trong phòng, đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cửa, bóng lưng cao ngạo mang theo một khí thế rất lớn mạnh.
Anh không có trả lời, mệnh lệnh rằng: “Những người khác ra ngoài.”
Lâm Miễu còn chưa vào phòng thì đã bị chặn ngoài cửa rồi, Lý Hạo còn khóa cửa lại.
Lúc này Lôi Đình Lệ mới xoay người lại, mặt không cảm xúc mà nhìn cô.
Cô vẫn rất bình tĩnh, cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh.
Hai người đều không lên tiếng, Trì Ngữ Mặc mở miệng trước: “Lôi tổng, tôi không phải là con sâu trong bụng anh, không đoán được anh đang nghĩ gì, nếu như anh muốn đánh đố với tôi, vậy e rằng sẽ khiến anh thất vọng rồi, tôi không biết anh muốn biểu đạt cái gì? Cho nên, hi vọng anh đi thẳng vào vấn đề.”
“Đứa bé là của tôi?” Lôi Đình Lệ mở miệng trước.
Trì Ngữ Mặc cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác lạ thường.
Anh xem cô là người gì, ngoại trừ anh, còn có người khác?
Hoặc là do sự tùy tiện lúc bắt đầu, hình thành sự nhận định của anh về cô, cô cũng không còn gì để giải thích, xoay chuyển cách nghĩ của người khác quá mệt mỏi, cô chỉ cần làm tốt bổn phận của cô là được.
Trì Ngữ Mặc nở nụ cười, “Đứa bé này là của ai, thật ra không quan trọng, tôi vốn không định cần nó.”
Lôi Đình Lệ cau mày, “Tại sao?”
“Bây giờ tôi còn nhỏ, vừa mới tốt nghiệp chưa đầy một năm, tôi cũng vừa mới làm luật sư, ở trong ngành này cũng mới khởi đầu, trước mắt tôi vẫn chưa có năng lực để nuôi đứa bé này, nó lại không có ba, cho dù sinh nó ra, cũng sẽ bất hạnh, tôi đương nhiên không muốn có nó.” Trì Ngữ Mặc khẳng định mà nói rằng.
Sắc mặt của Lôi Đình Lệ trở nên rất khó coi, “Ba của đứa bé này là ai?”
Trì Ngữ Mặc nhìn chằm chằm Lôi Đình Lệ.
Anh cứ khẳng định cô có người khác như vậy sao?
Bỏ đi, anh cũng có người khác rồi.
“Không quan trọng, tôi rất cảm ơn Lôi tổng đến thăm tôi, vả lại còn chuyển tôi đến phòng VIP này, nhưng mà, không cần đâu, nếu Lôi tổng không còn chuyện gì khác nữa, tôi vẫn nên về lại nơi vốn dĩ của tôi sẽ tốt hơn.” Trì Ngữ Mặc hờ hững mà nói.
“Tôi nói là ai!!!” Đôi mắt anh đỏ ngầu.
Anh rất coi trọng kết quả này, phóng ra ý cảnh cáo, dường như muốn nuốt chửng cô vậy.
Trong đầu Trì Ngữ Mặc đang quay cuồn cuộn…
Nếu cô không nói ra là ai, anh sẽ không bỏ qua đâu.
Nếu cô nói bừa một ai đó, anh nói không chừng còn cho rằng mình bị đội nón xanh mà đuổi cùng giết tận.
Nói chung, đứa bé này, chung quy vẫn không thể giữ lại được.
Cô bị anh truy vấn cũng thấy phiền, dâng lên cảm giác bất lực mà nói rằng: “Anh.”
“Cái gì?” Lôi Đình Lệ nhìn cô, khí lạnh trong mắt đã tiêu tan đi không ít.
“Tôi rất xin lỗi vì đã xảy ra chuyện này, rõ ràng đã làm phương pháp phòng tránh, không biết là khâu nào xảy ra sơ xuất, khi tôi biết tin này cũng rất kinh ngạc.
Cho nên, xin anh tin tôi, tôi không phải muốn gây sự với anh, tôi là không muốn để cho anh biết được, anh không cần phải cảm thấy gánh nặng, đứa bé này tôi sẽ không cần.
Nếu như anh không yên tâm, có thể tìm người đến trông chừng tôi 24 giờ, bác sĩ nói, đợi sau khi mang thai 49 ngày liền có thể uống thuốc phá hủy đứa bé đi.” Trì Ngữ Mặc lý trí mà nói rằng.
Lôi Đình Lệ nghe cô nói xong, lại nhíu chặt mày lại, “Cô chưa từng nghĩ qua nói cho tôi biết?”
Trì Ngữ Mặc nở nụ cười, rất tao nhã, thanh nhàn, dường như, là sự thư thái bất cần đời.
“Nói cho anh biết làm gì? Anh sẽ lấy đứa con này sao? Sẽ lấy tôi sao? Sẽ vì đứa bé này mà thay đổi quyết định ban đầu của anh sao? Không thể, tôi hà tất phải gia tăng phiền não cho đôi bên.” Trì Ngữ Mặc nói rất rõ ràng.
“Đứa bé này, tôi cần.” Lôi Đình Lệ đơn giản mà nói rằng.
Cô không ngờ rằng anh sẽ cần đứa bé này, trái lại có chút nóng lòng, “Lôi tổng, anh hãy suy nghĩ kĩ, anh muốn có con, rất nhiều phụ nữ có thể sinh cho anh, nhưng tôi cảm thấy, vì muốn đảm bảo không có nỗi lo về sau, đồng thời khiến người khác không chịu tổn thương, con của anh, vẫn nên do vợ anh sinh sẽ tốt hơn.”
“Có rồi, cứ sinh ra, tôi không phải nuôi không nổi.” Lôi Đình Lệ đã suy nghĩ kĩ từ lâu.
Lâm Miễu gọi cho anh, tuy Lâm Miễu nói cô ta muốn động viên Trì Ngữ Mặc có con, nhưng anh vẫn nhận ra tính khả năng đó.
Sau khi cúp máy, trái tim anh chưa hề ổn định lại.
Anh lo lắng đứa bé này không phải của anh, bởi vì xưa nay anh đều có làm phương pháp phòng tránh, nhưng lại cảm thấy, đứa bé phải là của anh.
Nếu đứa bé thật sự là của anh, anh muốn có, đứa bé của anh và cô.
“Tôi biết anh có năng lực để nuôi, nhưng tôi không muốn.” Trì Ngữ Mặc khẳng định mà nói rằng, nhìn chằm chằm Lôi Đình Lệ, “Lôi tổng cũng không cần để tâm, thật ra, muốn có một đứa bé rất dễ, nhưng cuộc sống và dưỡng dục sau này lại không dễ tí nào, còn nữa, tôi phải chịu trách nhiệm cho tôi và tương lai sau này của tôi.”
Bình luận facebook