52232.
“Nghỉ ngơi đi, anh bữa tối qua đây với em.” Anh nói xong liền đứng dậy, không cho cô cơ hội từ chối liền rời khỏi phòng bệnh.
Ra đến cửa, không có về liền, châm điếu thuốc, hít một hơi thở sâu, thở ra khói thuốc nồng đặc, khói thuốc làm mơ hồ đi khuôn mặt tuấn tú của anh, hốc mắt lại càng ngày càng đen tối.
Anh tưởng rằng anh có thể khống chế tình cảm, bất kì cảm xúc nào, chỉ cần khắc chế, liền có thể làm một quyết định lý trí nhất.
Nhưng, tại vì làm ra cái quyết định gọi là lý trí nhất, trái tim của anh, lại đau thắt lại.
Anh không có hổ thẹn với bất kì ai, trước giờ quả đoán, quyết liệt, vô hồn, lạnh lùng, trước giờ không bỏ tình cảm ra, nhưng, lại cảm thấy thiếu nợ cô.
Anh nói muốn chia tay, cô mỉm cười cáo biệt, và cố gắng không phá vỡ chuyện của anh.
Cho dù mang thai đứa con của anh, cô cũng chưa nghĩ sẽ nói anh nghe.
Cô nói, cô từng thích anh, anh tin, cô từng thích anh.
Chỉ là từng thôi……
Lôi Đình Lệ dập tàn thuốc đi, bước nhanh vào trong thang máy.
Trì Ngữ Mặc nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu lóe lên gương mặt của Tống Nghị Nam, cũng lóe lên gương mặt của Lôi Đình Lệ, trong lòng, nặng trĩu.
Mở to mắt ra, ánh mắt, càng nhìn ngày càng rõ rệt.
Trầm nặng, khó chịu, buồn bực, vì cuộc sống của hiện tại, không phải là cô muốn có.
Trong lòng cô đã có đáp án, nếu như trên thế giới này chỉ có Tống Nghị Nam và Lôi Đình Lệ, cô có cơ hội tự do lựa chọn, vậy thì, cô sẽ lựa chọn Tống Nghị Nam.
Cô, không thích phản nghịch, không thích ruồng bỏ, không thích mang theo sự hoảng sợ bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.
Di động đột nhiên vang lên cắt ngang tâm tư của cô.
Cô nhìn thấy là số điện thoại lạ, hồ nghi bắt máy.
“Trì Ngữ Mặc, cô bây giờ đang ở đâu? Tôi nói cô làm sao thế hả, công việc mỗi ngày không cần báo cáo với lãnh đạo sao?” Thương Lưu Nguyệt giận dữ hỏi.
“Oh, chuyện đó, là như thế này, Trương Hồng nói……”
“Ai là Trương Hồng.” Thường Lưu Nguyệt cắt ngang lời cô.
“Chính là đinh tử hộ đó, tôi hỏi rồi, bà ấy không đi vì phải đợi chồng về, sau đó lúc tôi đi tìm chồng bà ấy đàm phán, bị người ta đánh, bây giờ đang ở trong bệnh viện.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Cô bị người ta đánh, bây giờ đang ở trong bệnh viện? Tôi làm sao tin cô được! Cô không phải là biết tôi là lãnh đạo của cô, cố ý trốn tránh không dám đi làm chứ.” Thường Lưu Nguyệt kì lạ nói.
Trì Ngữ Mặc hít một hơi thở sâu, cảm thấy nực cười.
Thật ra, bạn cảm thấy một người có lúc không có quyền gì, người này cũng cảm thấy bạn không ra gì.
“Nếu như cô nghĩ như thế, tôi cũng không có cách, tôi bây giờ đang ở trong bệnh viện, trong thời gian ngắn không thể đi làm được, một lát tôi gọi điện thoại cho tổ trưởng xin phép nghỉ.”
“Trì Ngữ Mặc, cô như thế còn muốn chuyển thành chính thức?” Thường Lưu Nguyệt châm biếm cảnh cáo nói.
Trì Ngữ Mặc nhếch mép miệng, trực tiếp cúp điện thoại đi.
Cô gọi điện thoại cho tổ trưởng, “Tổ trưởng, tôi là Trì Ngữ Mặc, tôi bây giờ đang ở bệnh viện, muốn xin nghỉ phép một khoảng thời gian.”
“Chuyện này cô nói trực tiếp với tổ phó của cô là được rồi, không cần thông qua tôi, sau này do tổ phó của các cô toàn quyền xử lý.” Tổ trưởng nói.
Trì Ngữ Mặc hân hạnh, cô lập tức phải rời khỏi văn phòng luật Thịnh Thiên, nếu không áp lực rất lớn, bị sự tẩy chay, “Tôi nói với cô ấy rồi, cũng nói với ngài một chút, muộn tí, tôi sẽ đưa hồ sơ bệnh án tới.”
“Chuyện này nói của cô với cô ấy nghe là được rồi.” Tổ trưởng không mấy kiên nhẫn nói, cúp điện thoại đi.
Trì Ngữ Mặc hít một hơi thở sâu.
Cô bây giờ chỉ hi vọng ngày 5 tháng sau mau chóng tới, lấy tiền lương xong trực tiếp nghỉ việc.
Chiều bốn giờ, Lâm Miễu đã qua đến, mua rất nhiều trái cây cho Trì Ngữ Mặc.
Cô lo lắng hỏi, “Lôi Đình Lệ không có làm gì cậu chứ? Tớ có chút sợ anh ta, vừa đúng lúc công ty không có gì làm, tớ qua sớm chút.”
“Trong bụng tớ có con anh ta, anh ta làm sao có thể làm gì tớ được, cùng lắm thì tớ đi nạo thai.” Trì Ngữ Mặc cảm thấy không có gì nói.
“Cậu không lấy anh ta thật hả? Hay là suy nghĩ kĩ lại.” Lâm Miễu dò thám hỏi.
“Cậu biết bạn gái hiện tại của anh ta là ai không?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
Lâm Miễu lắc đầu, “Lần trước gặp, cảm thấy khí chất cái gì cũng tốt, người cũng khá xinh.”
“Ba của cô ta là phó tổng thống.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Chết tiệt, vậy cậu không có gì để so nữa.”
Trì Ngữ Mặc nở nụ cười ra, “Cho nên, thân phận địa vị cái gì đấy, Lôi Đình Lệ cũng suy nghĩ đấy, nếu không phải tớ mang thai thành ngoài ý muốn, anh ta với con gái của vị tổng thống đó có thể đi đến cuối đời, trái lại là tớ, là sự tồn tại dư thừa, hiểu chưa? Cho nên, vấn đề lấy hay không lấy, không cần phải nhắc lại nữa, tớ bây giờ cũng là đi được bước nào hay bước đó, sao đi chăng nữa, kế hoạch cũng không nhanh bằng biến cố.”
Lâm Miễu gật đầu, “Bất kể như thế nào, cơ thể cũng là của bản thân, tớ lột vỏ chuối cho cậu, phải ăn đó.”
“Ừ.”
Lâm Miễu vừa lột một trái chuối cho Trì Ngữ Mặc, cảm giác bầu không khí trong phòng có chút không ổn, quay đầu, Lôi Đình Lệ không ngờ cũng tới rồi.
Cô nhìn sang thời gian, bây giờ mới hơn bốn giờ chút, “Lôi tổng, anh tại sao sớm thế.”
“Uhm.” Lôi Đình Lệ đáp một tiếng, cũng không có đuổi Lâm Miễu đi, anh đặt vi tính của mình trên bàn tròn thủy tinh, tiếp tục làm việc.
Lâm Miễu căng thẳng, chỉ sợ nói sai lời, khiến Lôi Đình Lệ giận.
Cô muốn đi, Trì Ngữ Mặc nắm lấy tay cô.
Lâm Miễu bất lực, không nói chuyện cũng không tốt, chỉ nhìn nhau sao?
“Cái phim ‘Thiên Thiên Kết’ gần đây coi chưa?” Lâm Miễu hỏi.
“Trước đó ở khách sạn coi được một chút. Chưa coi xong, dạo gần đây bận quá.” Trì Ngữ Mặc nói.
“Anh nam chính kia rất đẹp trai, sức hút bạn trai trọn điểm, xem đến tớ rung động luôn, nghe nói anh ấy tháng sau đến thành phố A, tớ cố ý nói với tổng biên của chúng tớ lấy tư cách đi làm phỏng vấn, nói không chừng tớ có thể lấy được kí tên, cậu đến lúc đó có đi chung với tớ không.” Lâm Miễu mời mọc nói.
“Được á, gặp được minh tinh gì đó, sau này cũng có thể bốc phét được.” Trì Ngữ Mặc vui vẻ nhận lời.
Lôi Đình Lệ giương mắt nhìn hai người, “Cô nói Tần Thiên sao? Anh ta là gay đấy.”
Trì Ngữ Mặc, “……”
Lâm Miễu, “……”
Bọn họ có cảm giác như có một gáo nước lạnh đổ từ trên đỉnh đầu xuống, tức thời, cạn lời.
Lôi Đình Lệ nói xong, ánh nhìn tiếp tục đặt lên trên vi tính, nghĩ ngợi một chút, đeo tai nghe lên, im lặng ấn bộ phim truyền hình “Thiên Thiên Kết”.
Lâm Miễu lướt mắt sang Lôi Đình Lệ, nhìn thấy anh đeo tai nghe lên, thấp giọng hỏi, “Anh ta tại sao lại đến sớm thế?”
“Tớ cũng không biết, cậu ở cùng với tớ chút, tớ không muốn đơn độc đối diện anh ta.” Trì Ngữ Mặc cũng thấp giọng nói, lén nhìn sang Lôi Đình Lệ, nhìn thấy ánh nhìn của anh, lập tức tránh đi.
Lâm Miễu gãi đầu, “Chúng ta cùng nhau chơi trò chơi, tớ dạy cậu.”
“Bức xạ của điện thoại với thai nhi không tốt.” Lôi Đình Lệ đột nhiên nói, “Anh đã nhờ Lý Hạo đi mua áo chống tia bức xạ rồi.”
Lâm Miễu làm một cái mặt quỷ với Trì Ngữ Mặc, “Anh ta nghe được đấy.”
Trì Ngữ Mặc ngại ngùng nhún vai.
Cô nói cái câu không muốn đơn độc đối diện anh, cũng không biết Lôi Đình Lệ có nghe thấy không?
Bình luận facebook