52242.
Trì Ngữ Mặc không muốn giải thích, càng giải thích, càng nói không rõ.
Kết quả mà cô muốn, chính là có thể quay về khuôn khổ sống bình thường của cô, trả lời một tiếng, “ừm.”
“Bữa cơm này không cần mời tôi ăn nữa.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng đứng dậy, đi ra ngoài.
Hàn khí xung quanh anh rất nặng, ngạo nghễ thanh phong, lại cao ngạo không chịu khuất phục, giống như là đế vương đang tức giận vậy.
Trì Ngữ Mặc cụp mắt xuống.
Cô nghĩ, sau lần này, giữa cô và Lôi Đình Lệ hẳn là sẽ không còn quan hệ nữa.
Cô chung quy là thiếu anh một ân tình, có lẽ tương lai sẽ có cơ hội trả lại, có lẽ, cả đời cũng chỉ có thể thiếu nợ anh.
Cô cầm đồ ăn lên ăn, biểu cảm bình thản, hình như trên người cô chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, lòng yên tĩnh như nước.
Lúc chạng vạng tối, Trương Vân Huệ liên hệ cô.
Bọn họ đã ký xong hợp đồng, cũng lấy được tiền, Trương Hồng cũng nhận được con của mình, cô ấy cho biết sẽ không hỏi xin Chu Chí Long một xu, bởi vì đứa con chỉ là của mình cô ấy, tên cặn bã như Chu Chí Long không xứng.
Bởi vì Trương Hồng đồng ý rời đi, nhiệm vụ lần này của Trì Ngữ Mặc cũng đã hoàn thành.
Ban đêm
Cô và Trương Vân Huệ nằm trên một chiếc giường.
“Tiểu Trì, chuyện này có thể giải quyết, là em tìm người giúp đúng không?” Trương Vân Huệ hỏi thẳng.
Trì Ngữ Mặc quay người, mặt hướng về Trương Vân Huệ, “em tìm lão thái thái, chính là người mà trước đó đến công ty của chúng ta tìm em, bà ấy rất có quyền thế.”
“Em là một cô gái rất biết suy nghĩ, chính nghĩa, hiền lành, dũng cảm, nghĩa khí, không sợ cường quyền, nhưng, có đôi khi cần biết xoay chuyển, em đứng ở địa vị cao cho ra, gọi là đủ khả năng, em đứng ở địa vị thấp cho ra, chính là ngu. “Trương Vân Huệ chỉ điểm.
“Em có một ước mơ luật sư, trước đó cảm thấy, chỉ cần em cố gắng, chăm chỉ, thông minh, nghiên cứu, liền có thể trở thành một luật sư xuất sắc, hiện tại mới phát hiện, em có thể phấn đấu cả một đời, vẫn chẳng làm nên trò trống gì, làm luật sư nhỏ ấm no cuộc sống.” Trì Ngữ Mặc rất chán.
“Biết mượn sức, thành công cũng rất dễ, quá nhiều nguyên tắc, ngược lại là trở ngại của em, xem điều em cầu mong vậy.”
Chuyện xảy ra gần đây rất nhiều, trong đầu cô giống như là bột nhão vậy, cô phải suy nghĩ một chút, rốt cuộc cái mà cô cầu mong là cái gì!
Cô vốn là muốn kiếm tiền thật tốt, cho chị khám bệnh, trở thành luật sư xuất sắc, tìm ra người đã từng bắt cóc cô.
Về phần tình yêu, đã từng bỏ lỡ, hiểu lầm qua, cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Là Lôi Đình Lệ xuất hiện, phá hủy toàn bộ cuộc đời của cô.
Anh cho cô sự sủng ái, cho cô hi vọng, cho cô tất cả những gì mà mọi cô gái đều muốn, cô có hơi chút muốn có tình yêu, đồng thời mơ ước tình yêu.
Vào lúc cô cho rằng có được cả thế giới, anh lại cho cô một cú sốc vô cùng lớn, phản bội, vứt bỏ.
Bây giờ nghĩ lại ngày đó cảnh anh không bắt máy, tim cô vẫn còn đau âm ỷ.
Về phần Tống Nghị Nam......
Lúc trẻ từng thích qua, yêu qua, nhưng cũng biến mất ngay trong dòng sông dài của ký ức, đợi lúc cô thản nhiên đối mặt rồi, mới phát hiện mọi thứ trong quá khứ đều là hiểu lầm, cảm động, tiếc nuối.
Nhưng cô không gạt được mình, tình cảm đã từng thay đổi, cô đã không còn đứng ở vị trí cũ chờ anh nữa.
Cô không muốn bắt đầu một cách tùy tiện, lại kết thúc một cách qua loa.
Ngày thứ hai
Trì Ngữ Mặc ngủ thẳng tới lúc tự tỉnh, Trương Vân Huệ đã rời giường, ngồi trước máy vi tính viết nhật ký.
“Chào buổi sáng sư phụ.” Trì Ngữ Mặc hô.
“Ùm.” Trương Vân Huệ trả lời.
Trì Ngữ Mặc vào toilet đánh răng rửa mặt ra, điện thoại di động của cô vang lên, cô nhìn thấy là Lâm Miễu lập tức nghe.
“Tiểu Mặc, thật xin lỗi, chủ biên sợ rước lấy sự phiền phức không cần thiết, không có duyệt, tớ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không ổn, hiện giờ đang ở trên xe lửa, ước chừng một tiếng nữa sẽ đến thành phố Thanh Đài, cậu ở đâu, sau khi tớ tới nơi qua tìm cậu.” Lâm Miễu nghĩa khí nói.
Trong lòng Trì Ngữ Mặc cảm động, “không sao, là tớ trước đó quá sốt ruột, không nghĩ kĩ, bây giờ chuyện đã giải quyết xong, đừng ảnh hưởng tới việc đi làm của cậu.”
“Tớ hôm nay không đi làm cũng không sao, hôm nay là cuối tuần.” Lâm Miễu nói.
“A.” Thời gian mà cô trải qua cũng không nhớ rõ, “vậy cậu tới đi, hai chúng ta chơi thêm hai ngày ở thành phố Thanh Đài mới quay về, hiện tớ đang ở trong khách sạn RUSHI một trăm mét của cục cảnh sát lầu canh, phòng 809.”
“OK, đến lúc đó gặp.” Lâm Miễu đã cúp máy.
Trương Vân Huệ quay đầu nhìn Trì Ngữ Mặc một chút, thở dài một hơi, các ý nghĩ khác nhau chảy qua trong mắt cô.
Trì Ngữ Mặc bắt được ánh mắt của Trương Vân Huệ, “sư phụ có lời muốn nói với em sao?”
Trương Vân Huệ khép máy tính lại, nhìn về phía Trì Ngữ Mặc, “điều kiện của gia đình chị vốn không tệ, lúc ấy chị yêu một tên tiểu tử nghèo, lại lấy tiền cho hắn học hết nghiên cứu sinh, trong nhà đều phản đối, nhưng chị vẫn cố chấp, lấy tất cả tiền ra tiếp tục giúp hắn lập nghiệp, chị bắt hắn cưới chị, hắn nói, sự nghiệp của hắn còn chưa thành công, sợ không thể cho chị hạnh phúc, chị luôn ở bên hắn, mãi đến khi sự nghiệp hắn thành công, hắn đi tìm một sinh viên xinh đẹp, đợi đến khi chị biết chuyện, cô sinh viên kia đã mang thai con của hắn.”
Trì Ngữ Mặc nhướng mày.
Những chuyện này, cô chưa từng nghe Trương Vân Huệ nói qua, trong lòng, rất không thoải mái, “thằng đàn ông kia sao lại đáng ghét như vậy chứ.”
“Không phải hắn ta đáng ghét, mà là chị quá ngu xuẩn, cũng quá tự cho là đúng, chị cho là chị bỏ ra tất cả, thì sẽ có được sự thương tiếc cùng sự yêu thương của đối phương, trên thực tế, chẳng qua là chị đơn phương tình nguyện, hắn lúc trước đến với chị, là bởi vì chị với hắn mà nói có giá trị lợi dụng, về sau giá trị của chị với hắn mà nói cực kỳ bé nhỏ, hắn thành công rồi, liền có thể theo đuổi người con gái mà hắn muốn.” Trương Vân Huệ rất bình thản nói.
Vành mắt Trì Ngữ Mặc lại đỏ lên, “hắn mất đi chị là tổn thất của hắn.”
“Mới hai năm đầu chị cũng nghĩ như vậy, mãi đến có một ngày, chị vô tình gặp cả nhà bọn họ, cả nhà bọn họ sống rất hạnh phúc, hắn mua cho con gái hắn một chiếc xe Cayenne, mua biệt thự, chị mới biết được, không phải tất cả mọi câu chuyện đều giống như trong sách viết, nhân quả luân hồi, người xấu vẫn có thể sống rất hạnh phúc, một khắc đó, trong lòng chị thật sự không thoải mái, chị trở mặt với ba mẹ, lãng phí thanh xuân mười năm, thứ đợi được, chỉ là sự phản bội không kiểm soát được.” Trương Vân Huệ đã rất bình tĩnh, dường như đang nói chuyện của người khác vậy.
Trì Ngữ Mặc cầm tay Trương Vân Huệ, “sư phụ, chị tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được một người đàn ông thật sự yêu chị.”
“Tuổi này của chị, tìm đối tượng, không phải vì yêu, mà xem thích hợp hay không, thích hợp thì kết hôn, sinh con, làm bạn cả đời, giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, chỉ thế thôi, chờ đợi một nửa kia quen rồi, đối phương cũng sẽ trở thành người mà mình không thể thiếu, đáng tiếc, tìm không thấy người phù hợp, không muốn sau này sống trong đau khổ, thà là cô độc cả đời, kiếm nhiều tiền, có thể yêu đương, nhưng đừng quá thật lòng, bởi vì đã chịu không nổi, cũng không muốn lúc hơn ba mươi tuổi, còn phải bị phản bội thêm một lần.”
“Sẽ không đâu, em không tin con mắt của tất cả đàn ông đều mù.”
Bình luận facebook