-
Chương 38
“Đừng nói nữa, em nhất định sẽ cứu được anh.” Thủy tiếp tục kiên trì tìm cách cứu Tử Dương
”Vô ích thôi, em có thể hứa với anh một chuyện được không.” Dương giữ chặt tay Thủy không buông, ánh mắt khẩn cầu nhìn cô
”Được anh nói đi.” Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Tử Dương, Thủy đành thỏa hiệp
”Mong em hãy giữ lại mạng sống cho cha anh.”
”Anh cũng biết là ông ta đã làm quá nhiều chuyện xấu mà.”
”Anh biết nhưng dù sao ông ấy cũng là cha anh, hơn nữa đây coi như là trả lại ơn sinh thành và dưỡng dục cho cha anh.” Đôi mắt Dương tràn ngập nỗi xót xa
”Được em sẽ giữ lại mạng cho ông ta.” Thủy nói
”Cảm ơn em. Trước đây anh đã lựa chọn tình thân mà có lỗi với em, thật xin lỗi anh biết mình sai rồi.” Dương đưa tay lên chạm vào má Hồng Thủy
”Em đã tha thứ cho anh rồi.” Thủy giữ lấy bàn tay trên mặt mình
”Cảm ơn em. Em có thể giữ lời hứa năm đó được không?” Dương nhớ Thủy từng hứa sẽ hôn cậu vào ngày hai người thành hôn, nhưng xem ra đã không được nữa rồi.
”Được.” Thủy cúi xuống hôn vào môi Dương, khi hai cánh môi chạm vào nhau Thủy nhắm mắt lại, một giọt nước trong suốt từ khóe mắt cô chảy ra. Cũng lúc này bàn tay Dương từ trên mặt Thủy rơi xuống, khóe miệng cậu vẫn còn giữ một nụ cười mãn nguyện.
Tất cả mọi người bên cạnh không nhịn được mà đau lòng nhìn cảnh này.
Bỗng nhiên toàn bộ cơ thể Tử Dương tan ra thành những cánh hoa ban trắng có chấm đỏ nhẹ nhàng theo gió bay đi.
”Đi đi, đi tới nơi anh có thể tìm cho mình một hạnh phúc. Hãy yêu thương một người giành cả trái tim cho mình, đừng như kiếp này yêu người mà mình không nên yêu. Tử Dương anh phải nhớ nếu có đầu thai thì tuyệt đối đừng vào nhà đế vương.” Hồng Thủy vừa hét theo cơn gió mang cánh hoa kia bay đi, từng giọt nước mắt không kìm được mà cứ tràn ra trên khuôn mặt vốn đã ướt đẫm.
”Tử Dương, chúng ta cùng đi.” Ỷ Lan vừa đến thấy vậy trái tim cũng đã tan nát, sử dụng toàn bộ phép thuật trong cơ thể biến cơ thể và linh hồn mình thành một cơn gió bay theo những cánh hoa.
”Hai người không có lỗi, lỗi là tại lòng tham của con người, tình yêu mù quáng đã che mất trái tim lương thiện của hai người. Mong hai người kiếp sau có được hạnh phúc, đừng để bản thân trở thành vật hi sinh như kiếp này.” Tình yêu của Ỷ Lan có lẽ rất lớn, hai người họ cũng không có tội gì. Hồng Thủy nhìn theo cơn gió lẩm bẩm trong miệng, có lẽ là do cuộc đời quá bất công mới để họ như vậy.
”Chúng ta cũng nên trở về rồi.” Hồng Thủy tiến đến đỡ Nguyệt Nhi dậy
”Thủy, em định đi đâu?” Tử Vũ chứng kiến cảnh tượng kia từ đầu đến cuối tuy trái tim rất đau nhưng cậu biết là do mình và Phong gây nên chuyện nên không dám lớn tiếng nói Thủy.
”Tôi đi đâu không liên quan đến anh.” Thủy lạnh lùng đi lướt qua Tử Vũ
”Thủy à, bọn anh biết sai rồi.” Vân Phong tiến đến, nhìn Nguyệt trái tim cậu càng thêm đau đớn.
”Tôi không biết các người đang nói gì.” Thủy lạnh nhạt nhìn hai người, trực tiếp bước qua.
”Em đừng đi nữa.” Cả Phong và Vũ đều đứng chắn trước mặt Thủy
”Sau này ta không muốn thấy họ.” Thủy bỏ lại một câu rồi cả cô và Nguyệt cùng như làn gió biến mất trước mặt mọi người.
”Chúng ta cũng đi thôi.” Mi mi, sa sa tiến đến chỗ Y Thanh và Lăng Kiệt đang đứng bỏ mặc hai người đang sững sờ mà biến mất.
.........
”Hãy đưa hoàng đế Mộc quốc, hoàng đế Hỏa quốc đến ngục tối để các thiên thần canh giữ, vĩnh viễn không cho nhìn thấy ánh mặt trời.” Thủy ngồi trong vườn hoa ban phân phó cho Mộc Lan, Mộc Trâm
”Vâng thưa công chúa, vậy còn lãnh thổ của họ thì sao ạ.” Mộc Trâm hỏi
”Chia lãnh thổ của họ ra làm 3 phần sau đó cho xác nhập vào Thủy quốc, Kim quốc và Thổ quốc.”
”Công chúa, hoàng thượng và hoàng tử Tử Vũ đã đứng ở ngoài cả ngày rồi.” Mộc Lan thận trọng nói
”Mặc kệ họ đi.” Thủy vẫn giữ giọng điệu nhàn nhạt nói
”Nhưng mà từ lúc người bỏ đi đến giờ họ đã luôn hối lỗi rồi mà.” Mộc Lan nói đỡ cho hai người ngoài cửa.
”Đúng vậy, thần sợ sức khỏe của họ sẽ cạn kiệt mất.” Mộc Trâm thêm vào
”Không cần nói nữa, các ngươi ra ngoài đi.” Thủy lớn tiếng quát
”Công chúa...”
”Về đi.” Thủy không đợi họ nói hết mà lên tiếng cắt ngang
”Dạ vâng ạ.” Mộc Lan và Mộc Trâm xụ mặt đi ra ngoài
”Thế nào rồi, Thủy có chịu gặp chúng ta không.” Hai người vừa ra khỏi cửa đã bị Vân Phong và Tử Vũ hỏi tới tấp
”Công chúa vẫn còn giận lắm, hai người nên về đi.” Mộc Trâm và Mộc Lan đồng thanh trả lời
”Các ngươi cứ về trước đi, bọn ta ở đây chờ cho Thủy hết giận.” Hai người đàn ông đau khổ nhìn bức tường phép thuật bao quanh vườn hoa ban.
”Vô ích thôi, em có thể hứa với anh một chuyện được không.” Dương giữ chặt tay Thủy không buông, ánh mắt khẩn cầu nhìn cô
”Được anh nói đi.” Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Tử Dương, Thủy đành thỏa hiệp
”Mong em hãy giữ lại mạng sống cho cha anh.”
”Anh cũng biết là ông ta đã làm quá nhiều chuyện xấu mà.”
”Anh biết nhưng dù sao ông ấy cũng là cha anh, hơn nữa đây coi như là trả lại ơn sinh thành và dưỡng dục cho cha anh.” Đôi mắt Dương tràn ngập nỗi xót xa
”Được em sẽ giữ lại mạng cho ông ta.” Thủy nói
”Cảm ơn em. Trước đây anh đã lựa chọn tình thân mà có lỗi với em, thật xin lỗi anh biết mình sai rồi.” Dương đưa tay lên chạm vào má Hồng Thủy
”Em đã tha thứ cho anh rồi.” Thủy giữ lấy bàn tay trên mặt mình
”Cảm ơn em. Em có thể giữ lời hứa năm đó được không?” Dương nhớ Thủy từng hứa sẽ hôn cậu vào ngày hai người thành hôn, nhưng xem ra đã không được nữa rồi.
”Được.” Thủy cúi xuống hôn vào môi Dương, khi hai cánh môi chạm vào nhau Thủy nhắm mắt lại, một giọt nước trong suốt từ khóe mắt cô chảy ra. Cũng lúc này bàn tay Dương từ trên mặt Thủy rơi xuống, khóe miệng cậu vẫn còn giữ một nụ cười mãn nguyện.
Tất cả mọi người bên cạnh không nhịn được mà đau lòng nhìn cảnh này.
Bỗng nhiên toàn bộ cơ thể Tử Dương tan ra thành những cánh hoa ban trắng có chấm đỏ nhẹ nhàng theo gió bay đi.
”Đi đi, đi tới nơi anh có thể tìm cho mình một hạnh phúc. Hãy yêu thương một người giành cả trái tim cho mình, đừng như kiếp này yêu người mà mình không nên yêu. Tử Dương anh phải nhớ nếu có đầu thai thì tuyệt đối đừng vào nhà đế vương.” Hồng Thủy vừa hét theo cơn gió mang cánh hoa kia bay đi, từng giọt nước mắt không kìm được mà cứ tràn ra trên khuôn mặt vốn đã ướt đẫm.
”Tử Dương, chúng ta cùng đi.” Ỷ Lan vừa đến thấy vậy trái tim cũng đã tan nát, sử dụng toàn bộ phép thuật trong cơ thể biến cơ thể và linh hồn mình thành một cơn gió bay theo những cánh hoa.
”Hai người không có lỗi, lỗi là tại lòng tham của con người, tình yêu mù quáng đã che mất trái tim lương thiện của hai người. Mong hai người kiếp sau có được hạnh phúc, đừng để bản thân trở thành vật hi sinh như kiếp này.” Tình yêu của Ỷ Lan có lẽ rất lớn, hai người họ cũng không có tội gì. Hồng Thủy nhìn theo cơn gió lẩm bẩm trong miệng, có lẽ là do cuộc đời quá bất công mới để họ như vậy.
”Chúng ta cũng nên trở về rồi.” Hồng Thủy tiến đến đỡ Nguyệt Nhi dậy
”Thủy, em định đi đâu?” Tử Vũ chứng kiến cảnh tượng kia từ đầu đến cuối tuy trái tim rất đau nhưng cậu biết là do mình và Phong gây nên chuyện nên không dám lớn tiếng nói Thủy.
”Tôi đi đâu không liên quan đến anh.” Thủy lạnh lùng đi lướt qua Tử Vũ
”Thủy à, bọn anh biết sai rồi.” Vân Phong tiến đến, nhìn Nguyệt trái tim cậu càng thêm đau đớn.
”Tôi không biết các người đang nói gì.” Thủy lạnh nhạt nhìn hai người, trực tiếp bước qua.
”Em đừng đi nữa.” Cả Phong và Vũ đều đứng chắn trước mặt Thủy
”Sau này ta không muốn thấy họ.” Thủy bỏ lại một câu rồi cả cô và Nguyệt cùng như làn gió biến mất trước mặt mọi người.
”Chúng ta cũng đi thôi.” Mi mi, sa sa tiến đến chỗ Y Thanh và Lăng Kiệt đang đứng bỏ mặc hai người đang sững sờ mà biến mất.
.........
”Hãy đưa hoàng đế Mộc quốc, hoàng đế Hỏa quốc đến ngục tối để các thiên thần canh giữ, vĩnh viễn không cho nhìn thấy ánh mặt trời.” Thủy ngồi trong vườn hoa ban phân phó cho Mộc Lan, Mộc Trâm
”Vâng thưa công chúa, vậy còn lãnh thổ của họ thì sao ạ.” Mộc Trâm hỏi
”Chia lãnh thổ của họ ra làm 3 phần sau đó cho xác nhập vào Thủy quốc, Kim quốc và Thổ quốc.”
”Công chúa, hoàng thượng và hoàng tử Tử Vũ đã đứng ở ngoài cả ngày rồi.” Mộc Lan thận trọng nói
”Mặc kệ họ đi.” Thủy vẫn giữ giọng điệu nhàn nhạt nói
”Nhưng mà từ lúc người bỏ đi đến giờ họ đã luôn hối lỗi rồi mà.” Mộc Lan nói đỡ cho hai người ngoài cửa.
”Đúng vậy, thần sợ sức khỏe của họ sẽ cạn kiệt mất.” Mộc Trâm thêm vào
”Không cần nói nữa, các ngươi ra ngoài đi.” Thủy lớn tiếng quát
”Công chúa...”
”Về đi.” Thủy không đợi họ nói hết mà lên tiếng cắt ngang
”Dạ vâng ạ.” Mộc Lan và Mộc Trâm xụ mặt đi ra ngoài
”Thế nào rồi, Thủy có chịu gặp chúng ta không.” Hai người vừa ra khỏi cửa đã bị Vân Phong và Tử Vũ hỏi tới tấp
”Công chúa vẫn còn giận lắm, hai người nên về đi.” Mộc Trâm và Mộc Lan đồng thanh trả lời
”Các ngươi cứ về trước đi, bọn ta ở đây chờ cho Thủy hết giận.” Hai người đàn ông đau khổ nhìn bức tường phép thuật bao quanh vườn hoa ban.
Bình luận facebook