Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Lãnh Dật Hiên bị đánh (H)
Lãnh Dật Hiên đem An Dụ Vân đè dưới thân, đôi mắt ưng âm trầm nhìn cô, hắn đã nhịn lâu lắm rồi, bây giờ hắn chỉ muốn đem cô ăn cho thoả thích thôi. Có trời mới biết hắn muốn cô đến nhường nào, phải tìm cơ hội này mới được ở bên cạnh cô. Chính An Dụ Vân cũng không thể biết được rằng cô đã biến hắn thành một con người khác, để cho hắn làm những việc mà cả đời này hắn nghĩ mình sẽ không làm. Hắn ghét giới giải trí, nhưng không ngần ngại bỏ tiền ra đầu tư cho cô, không ngần ngại bỏ công bỏ việc, bỏ cả tâm sức chỉ để đổi lại một đêm nay được ở cùng cô. Nhìn người con gái mà hắn hao tâm tổn sức đang say ngủ trong vòng tay hắn, Lãnh Dật Hiên vừa muốn ăn cô lại vừa không muốn đánh thức cô dậy. An Dụ Vân không đặc biệt quá, nhưng lại đặc biệt với riêng hắn, hắn muốn cô, từng giờ từng khắc muốn cô, nghĩ đến đây, Lãnh Dật Hiên thả xuống môi cô một nụ hôn.
Lãnh Dật Hiên nghĩ mình điên thật rồi, hắn cắn môi cô, ra sức mà hôn, chết tiệt, hắn tham muốn cô từ rất lâu rồi, đến hôm nay mới được gần gũi. Lãnh Dật Hiên luồn tay xuống lưng cô kéo khoá váy, tuột chiếc váy xanh xinh đẹp khỏi người cô quăng xuống dưới đất. An Dụ Vân tối hôm nay xinh đẹp bội phần, khiến Lãnh Dật Hiên đôi lần ngơ ngẩn, không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng người đó của cô. Lãnh Dật Hiên buông môi cô ra, ngắm nhìn thân thể nữ nhân trắng nõn nà dưới thân hắn. Đây là thứ hắn muốn, có dùng thứ gì đánh đổi hắn cũng sẵn sàng. Hắn đưa tay mở khoá áo bra của cô quăng luôn xuống đất, bàn tay hư hỏng nắm lấy một bên tròn trịa mà xoa nắn.
Xúc cảm mềm mại truyền đến đôi bàn tay hắn thực tốt, hắn có cảm giác như mình đang hoá thân thành một thợ làm bánh, dùng bàn tay ra sức nhào nặn một chiếc màn thầu. An Dụ Vân khẽ rên ư hừ kháng nghị, nhưng Lãnh Dật Hiên nào phải Liễu Hạ Huệ mà buông tha cho cô, hắn hết nhào nặn, lại dùng miệng mà nâng niu đôi núi tuyết tuyệt đẹp của cô.
“Ưm… ưm….”
Môi của An Dụ Vân bật lên mấy tiếng ngâm nga khe khẽ kháng nghị lại hành động của Lãnh Dật Hiên, hắn hôn nhẹ lên môi cô một cái đầy cưng chiều.
“Nha đầu ngoan, lát sau sẽ làm em sung sướng.”
An Dụ Vân không phải là đối thủ của Lãnh Dật Hiên, hắn nhiều kinh nghiệm như vậy, lại là một thân đàn ông khoẻ mạnh vạm vỡ, cô có làm sao cũng không cự lại nổi, phải hoàn toàn chào thua trước những thứ hắn mang lại.
Lãnh Dật Hiên cởi bỏ quần lót của cô, vô tư mà trêu đùa nơi tam giác vàng tuyệt đẹp, ngắm nhìn thân thể trần trụi của An Dụ Vân vì khoái cảm mà không ngừng uốn éo, cảm giác tràn đầy thành tựu. Lãnh Dật Hiên cởi bỏ áo sơ mi, lại cởi cả chiếc quần tây dài, tự phóng thích cho dục vọng ngang tàng giữa hai chân đang kêu gào. Hắn hơi lấy làm tiếc vì An Dụ Vân lại say như lần đầu, hắn muốn chiếm lấy cô quang minh chính đại chứ không phải thừa nước đục thả câu ngay lúc cô đang say thế này. Nhưng hắn ăn chay đủ lâu rồi, không nhịn nổi nữa, trực tiếp đem phần hạ bộ to lớn chôn vùi vào nơi chật hẹp của cô.
“Tiểu nha đầu, tôi thực sự rất muốn em.”
“Tiểu nha đầu, em thật đẹp.”
Lãnh Dật Hiên như giải phóng được toàn bộ bí bách tồn đọng trong suốt thời gian qua, điên cuồng mà luận động. An Dụ Vân bị hắn ăn đến một chút cũng không còn.
Xong việc, Lãnh Dật Hiên như lần đầu tiên cùng nhau ân ái, hắn lấy một chiếc khăn ướt khẽ lau người cho cô rồi đem cô ôm vào lòng. Hắn vì ngày hôm nay mà bỏ không ít tâm huyết vào, cũng sẵn sàng vì cô gái nhỏ này mà không tiếc thêm gì nữa.
An Dụ Vân choàng tỉnh vì ánh mặt trời làm cho chói mắt, cô đỡ trán, cơn đau đầu truyền đến. Tối qua cô vui chơi quá độ, uống đến say khướt, cũng may đạo diễn Phùng hào phóng cho cả đoàn nghỉ ngơi ngày hôm nay chứ bằng không là chết toi cô rồi. An Dụ Vân cảm thấy có gì đó không đúng, cô lật chăn nhìn thân ảnh không có một mảnh vải của mình rồi lại nhìn đến người đàn ông vẫn còn đang ngủ bên cạnh.
Da đầu An Dụ Vân tê rần, cái quái gì thế này? Sao lần nào uống say cô cũng có một đêm xuân đầy kích động đến như thế? An Dụ Vân như phát điên lên, mặc kệ cơn đau dưới hạ thân, trực tiếp cầm gối đánh tới tấp vào tên háo sắc đã chiếm tiện nghi của cô còn ngủ say sưa bên cạnh cô.
“Tên khốn kiếp! Anh dậy mau lên cho tôi!”
Lãnh Dật Hiên bị đánh. Phải! Chính xác là như vậy! Hắn bị An Dụ Vân cầm gối đánh tới tấp, đánh đến mức tỉnh dậy vẫn còn bị đánh. Tin này mà bị ai đó lan truyền đi, nếu ai mà biết được thì ắt hẳn Lãnh Dật Hiên không còn mặt mũi mà sống ở thành phố này đâu.
Lãnh Dật Hiên bị đánh đến tỉnh cả ngủ, hắn chưa kịp tức giận thì đã nhìn thấy khuôn mặt đang cực kì giận dữ của An Dụ Vân rồi.
“Em làm cái gì vậy?”
An Dụ Vân vẫn tiếp tục đánh, không buông tha cho hắn một lần nào, Lãnh Dật Hiên đưa tay lên đỡ, lát sau còn giằng lại cả gối từ trên tay An Dụ Vân.
“Em bình tĩnh lại được không?”
“Tên khốn kiếp nhà anh đã làm gì tôi hả?”
Bị Lãnh Dật Hiên cướp mất gối, An Dụ Vân dùng tay không đánh trực tiếp lên người hắn. Lãnh Dật Hiên không chấp nhận được mới sáng đã bị An Dụ Vân lấy ra luyện võ công, hắn cầm lấy hai tay cô trực tiếp chế trụ lại.
“Tên khốn kiếp nhà anh! Trơ trẽn!”
“Em mắng tiếp đi.”
“Sao anh lại vào được đây hả? Đêm qua anh đã làm gì tôi?”
“Tôi làm gì em chẳng lẽ em không đoán được sao nha đầu ngốc?”
“Tên khốn kiếp thừa nước đục thả câu! Đồ cặn bã! Trơ trẽn! Anh ức hiếp người khác!”
Đúng vậy, Lãnh Dật Hiên hết bị đánh lại còn bị ăn mắng với đủ thứ tệ hại nhất trên trần đời này. Hắn vẫn khoá trụ tay của An Dụ Vân, đôi mắt ưng thích thú nhìn An Dụ Vân đang tức giận đến nổi viền mắt đỏ hoe cả lên.
“Em mắng người tiếp đi.”
An Dụ Vân uỷ khuất, cô không mắng nữa, bây giờ là chuyển qua khóc. Lãnh Dật Hiên lại bị An Dụ Vân doạ cho sợ, hắn vội buông tay cô ra, ôm lấy cô mà dỗ dành.
“Nào! Ngoan! Là tôi không tốt, là tôi ức hiếp em.”
An Dụ Vân được giải phóng, lại tiếp tục đánh lên người Lãnh Dật Hiên, cô không khóc nhưng vẫn uỷ khuất.
“Anh chưa được phép đã dám làm như vậy, anh có biết anh quá đáng lắm không hả?”
“Đêm qua trong lúc em say tôi đã xin phép rồi, em đồng ý tôi mới làm mà.”
“Hả?”
Tất nhiên là Lãnh Dật Hiên bịa đặt ra để mà nói, nhưng An Dụ Vân lại hoàn toàn tin là thật, cô ôm lấy đầu, vẻ mặt khó tin, chả lẽ cô say rồi đầu óc cũng hỏng hoàn toàn sao? Lãnh Dật Hiên nhìn cô như chết trân, tâm tình thoải mái hơn một chút, còn có chút buồn cười.
“Đêm qua em uống say đến nỗi để người đàn ông khác ôm lấy, động tay động chân, may mà tôi đến kịp, cứu em đấy.”
Lãnh Dật Hiên vẫn một bộ mặt tỏ ra mình hào hiệp, liền bị An Dụ Vân đánh cho một phát nữa.
“Anh mà cứu tôi, anh đem tôi ăn sạch sẽ thế này mà là cứu tôi á?”
Lãnh Dật Hiên cười lớn đem An Dụ Vân đè xuống giường. An Dụ Vân mở to mắt nhìn hắn, khoảng cách chỉ vỏn vẹn mười cen-ti-met khiến tim cô đập nhanh hơn trông thấy.
“Này… đừng nói là anh lại?”
“Nếu tôi bảo phải thì sao?”
“Anh… đừng mà. Chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Xong việc rồi chúng ta đàng hoàng.”
Lãnh Dật Hiên nghĩ mình điên thật rồi, hắn cắn môi cô, ra sức mà hôn, chết tiệt, hắn tham muốn cô từ rất lâu rồi, đến hôm nay mới được gần gũi. Lãnh Dật Hiên luồn tay xuống lưng cô kéo khoá váy, tuột chiếc váy xanh xinh đẹp khỏi người cô quăng xuống dưới đất. An Dụ Vân tối hôm nay xinh đẹp bội phần, khiến Lãnh Dật Hiên đôi lần ngơ ngẩn, không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng người đó của cô. Lãnh Dật Hiên buông môi cô ra, ngắm nhìn thân thể nữ nhân trắng nõn nà dưới thân hắn. Đây là thứ hắn muốn, có dùng thứ gì đánh đổi hắn cũng sẵn sàng. Hắn đưa tay mở khoá áo bra của cô quăng luôn xuống đất, bàn tay hư hỏng nắm lấy một bên tròn trịa mà xoa nắn.
Xúc cảm mềm mại truyền đến đôi bàn tay hắn thực tốt, hắn có cảm giác như mình đang hoá thân thành một thợ làm bánh, dùng bàn tay ra sức nhào nặn một chiếc màn thầu. An Dụ Vân khẽ rên ư hừ kháng nghị, nhưng Lãnh Dật Hiên nào phải Liễu Hạ Huệ mà buông tha cho cô, hắn hết nhào nặn, lại dùng miệng mà nâng niu đôi núi tuyết tuyệt đẹp của cô.
“Ưm… ưm….”
Môi của An Dụ Vân bật lên mấy tiếng ngâm nga khe khẽ kháng nghị lại hành động của Lãnh Dật Hiên, hắn hôn nhẹ lên môi cô một cái đầy cưng chiều.
“Nha đầu ngoan, lát sau sẽ làm em sung sướng.”
An Dụ Vân không phải là đối thủ của Lãnh Dật Hiên, hắn nhiều kinh nghiệm như vậy, lại là một thân đàn ông khoẻ mạnh vạm vỡ, cô có làm sao cũng không cự lại nổi, phải hoàn toàn chào thua trước những thứ hắn mang lại.
Lãnh Dật Hiên cởi bỏ quần lót của cô, vô tư mà trêu đùa nơi tam giác vàng tuyệt đẹp, ngắm nhìn thân thể trần trụi của An Dụ Vân vì khoái cảm mà không ngừng uốn éo, cảm giác tràn đầy thành tựu. Lãnh Dật Hiên cởi bỏ áo sơ mi, lại cởi cả chiếc quần tây dài, tự phóng thích cho dục vọng ngang tàng giữa hai chân đang kêu gào. Hắn hơi lấy làm tiếc vì An Dụ Vân lại say như lần đầu, hắn muốn chiếm lấy cô quang minh chính đại chứ không phải thừa nước đục thả câu ngay lúc cô đang say thế này. Nhưng hắn ăn chay đủ lâu rồi, không nhịn nổi nữa, trực tiếp đem phần hạ bộ to lớn chôn vùi vào nơi chật hẹp của cô.
“Tiểu nha đầu, tôi thực sự rất muốn em.”
“Tiểu nha đầu, em thật đẹp.”
Lãnh Dật Hiên như giải phóng được toàn bộ bí bách tồn đọng trong suốt thời gian qua, điên cuồng mà luận động. An Dụ Vân bị hắn ăn đến một chút cũng không còn.
Xong việc, Lãnh Dật Hiên như lần đầu tiên cùng nhau ân ái, hắn lấy một chiếc khăn ướt khẽ lau người cho cô rồi đem cô ôm vào lòng. Hắn vì ngày hôm nay mà bỏ không ít tâm huyết vào, cũng sẵn sàng vì cô gái nhỏ này mà không tiếc thêm gì nữa.
An Dụ Vân choàng tỉnh vì ánh mặt trời làm cho chói mắt, cô đỡ trán, cơn đau đầu truyền đến. Tối qua cô vui chơi quá độ, uống đến say khướt, cũng may đạo diễn Phùng hào phóng cho cả đoàn nghỉ ngơi ngày hôm nay chứ bằng không là chết toi cô rồi. An Dụ Vân cảm thấy có gì đó không đúng, cô lật chăn nhìn thân ảnh không có một mảnh vải của mình rồi lại nhìn đến người đàn ông vẫn còn đang ngủ bên cạnh.
Da đầu An Dụ Vân tê rần, cái quái gì thế này? Sao lần nào uống say cô cũng có một đêm xuân đầy kích động đến như thế? An Dụ Vân như phát điên lên, mặc kệ cơn đau dưới hạ thân, trực tiếp cầm gối đánh tới tấp vào tên háo sắc đã chiếm tiện nghi của cô còn ngủ say sưa bên cạnh cô.
“Tên khốn kiếp! Anh dậy mau lên cho tôi!”
Lãnh Dật Hiên bị đánh. Phải! Chính xác là như vậy! Hắn bị An Dụ Vân cầm gối đánh tới tấp, đánh đến mức tỉnh dậy vẫn còn bị đánh. Tin này mà bị ai đó lan truyền đi, nếu ai mà biết được thì ắt hẳn Lãnh Dật Hiên không còn mặt mũi mà sống ở thành phố này đâu.
Lãnh Dật Hiên bị đánh đến tỉnh cả ngủ, hắn chưa kịp tức giận thì đã nhìn thấy khuôn mặt đang cực kì giận dữ của An Dụ Vân rồi.
“Em làm cái gì vậy?”
An Dụ Vân vẫn tiếp tục đánh, không buông tha cho hắn một lần nào, Lãnh Dật Hiên đưa tay lên đỡ, lát sau còn giằng lại cả gối từ trên tay An Dụ Vân.
“Em bình tĩnh lại được không?”
“Tên khốn kiếp nhà anh đã làm gì tôi hả?”
Bị Lãnh Dật Hiên cướp mất gối, An Dụ Vân dùng tay không đánh trực tiếp lên người hắn. Lãnh Dật Hiên không chấp nhận được mới sáng đã bị An Dụ Vân lấy ra luyện võ công, hắn cầm lấy hai tay cô trực tiếp chế trụ lại.
“Tên khốn kiếp nhà anh! Trơ trẽn!”
“Em mắng tiếp đi.”
“Sao anh lại vào được đây hả? Đêm qua anh đã làm gì tôi?”
“Tôi làm gì em chẳng lẽ em không đoán được sao nha đầu ngốc?”
“Tên khốn kiếp thừa nước đục thả câu! Đồ cặn bã! Trơ trẽn! Anh ức hiếp người khác!”
Đúng vậy, Lãnh Dật Hiên hết bị đánh lại còn bị ăn mắng với đủ thứ tệ hại nhất trên trần đời này. Hắn vẫn khoá trụ tay của An Dụ Vân, đôi mắt ưng thích thú nhìn An Dụ Vân đang tức giận đến nổi viền mắt đỏ hoe cả lên.
“Em mắng người tiếp đi.”
An Dụ Vân uỷ khuất, cô không mắng nữa, bây giờ là chuyển qua khóc. Lãnh Dật Hiên lại bị An Dụ Vân doạ cho sợ, hắn vội buông tay cô ra, ôm lấy cô mà dỗ dành.
“Nào! Ngoan! Là tôi không tốt, là tôi ức hiếp em.”
An Dụ Vân được giải phóng, lại tiếp tục đánh lên người Lãnh Dật Hiên, cô không khóc nhưng vẫn uỷ khuất.
“Anh chưa được phép đã dám làm như vậy, anh có biết anh quá đáng lắm không hả?”
“Đêm qua trong lúc em say tôi đã xin phép rồi, em đồng ý tôi mới làm mà.”
“Hả?”
Tất nhiên là Lãnh Dật Hiên bịa đặt ra để mà nói, nhưng An Dụ Vân lại hoàn toàn tin là thật, cô ôm lấy đầu, vẻ mặt khó tin, chả lẽ cô say rồi đầu óc cũng hỏng hoàn toàn sao? Lãnh Dật Hiên nhìn cô như chết trân, tâm tình thoải mái hơn một chút, còn có chút buồn cười.
“Đêm qua em uống say đến nỗi để người đàn ông khác ôm lấy, động tay động chân, may mà tôi đến kịp, cứu em đấy.”
Lãnh Dật Hiên vẫn một bộ mặt tỏ ra mình hào hiệp, liền bị An Dụ Vân đánh cho một phát nữa.
“Anh mà cứu tôi, anh đem tôi ăn sạch sẽ thế này mà là cứu tôi á?”
Lãnh Dật Hiên cười lớn đem An Dụ Vân đè xuống giường. An Dụ Vân mở to mắt nhìn hắn, khoảng cách chỉ vỏn vẹn mười cen-ti-met khiến tim cô đập nhanh hơn trông thấy.
“Này… đừng nói là anh lại?”
“Nếu tôi bảo phải thì sao?”
“Anh… đừng mà. Chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Xong việc rồi chúng ta đàng hoàng.”
Bình luận facebook