Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Ăn cẩu lương
Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Kiện Lôi đã an toạ tại nhà Lãnh Dật Hiên. Anh đến từ sáng sớm, lúc dì Lan vừa thức dậy quét sân đã thấy anh ta đứng trước cổng đòi vào nhà. Đúng là loại người lấy việc bát quái làm nguyên khí sống qua ngày, đối với cái việc nóng bỏng tay này chắc chắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên rồi.
Phong Kiện Lôi thật ra dáng người bát quái số một thành phố, Dương Lâm vừa đi xuống thấy anh ta đang ngồi dưới nhà ăn bánh uống trà sáng đã suýt hết hồn. Hẳn là vì quả dưa này mà đêm qua ăn không ngon ngủ không yên đi. Cũng đúng thôi, người anh em chí cốt của mình và cô bạn tâm giao của mình yêu nhau mà bản thân mình ngu ngơ không biết gì thì ai mà chịu đựng cho nổi chứ.
“Anh không ngủ đấy à?”
“Ừ, sao mà ngủ cho nổi chứ.”
“Trời còn chưa kịp sáng anh đã đến tận đây chỉ để thoả mãn cái nghiệp bát quái của mình sao?”
“Trời sáng rồi mới đến mà. Nhưng mà cậu làm sao mà hiểu nổi được chứ, tôi vốn vì mấy cái tin giật gân này mà sống qua ngày mà. Tin này lại còn là của Lãnh Dật Hiên, cậu nói làm sao tôi bỏ qua được đây?”
Nhìn hai chiếc mí mắt thâm quầng của Phong Kiện Lôi, Dương Lâm lại sợ hãi nhiều chút, dạo gần đây anh chứng kiến nhiều đôi mắt đen sì như vậy thành ra có chút khó tiếp nhận. Haiz, Phong Kiện Lôi đúng là rảnh rỗi không chịu được.
“Nhưng Lãnh thiếu đã dậy đâu?”
“Tôi đợi được mà, cậu cứ đi làm việc của cậu đi, đừng quan tâm tới tôi.”
“Hơ hơ, vậy anh cứ ở chơi nhé.”
“Ừm, đừng để ý đến tôi.”
Phong Kiện Lôi thong thả ăn bánh uống trà, nhưng đôi quầng thầm đã bán đứng con người anh. Chết tiệt, anh thì ôm quả dưa to như quả bom này mất ăn mất ngủ mà Lãnh Dật Hiên lại có thể thong thả ôm mỹ nhân ngủ đến tám giờ sáng chưa tỉnh dậy. Phong Kiện Lôi toan đứng lên định đi lên phòng lôi ngược đầu tên họ Lãnh kia dậy nhưng Dương Lâm vừa hay kịp ngăn cản.
“Anh đi đâu thế?”
“Cái tên Lãnh Dật Hiên không chịu dậy hả? Mặt trời chiếu đến mông rồi còn không ra khỏi phòng là như nào?”
“Ờ… Phòng của Lãnh thiếu không có cửa sổ nên mặt trời không chiếu được đến mông đâu.”
“Mặc kệ, trễ rồi, phải lên gọi hắn dậy.”
“Này anh có chắc anh muốn lên đó không?”
“Cậu nói vậy là sao đó?”
“Ờ thì nếu anh còn đói bụng thì đi lên đó, tới cầu thang rẽ trái căn phòng đầu tiên nằm bên tay trái.”
Phong Kiện Lôi đầy nghi hoặc nhìn Dương Lâm, anh nói vậy là có ý gì cơ? Đói bụng? Dương Lâm tỏ ra kiểu không cản còn mời Phong Kiện Lôi lên đó. Hừm, cái kiểu này thì chắc chắn là có ẩn tình rồi, Dương Lâm như vậy thì nằm mơ anh mới đi lên đó.
“Mà ý cậu là sao đấy?”
“Thì từ tối qua về nhà Lãnh thiếu và An tiểu thư vào phòng đến giờ vẫn chưa trở ra. Anh muốn lên đó ăn cơm chó miễn phí thì mời anh, ăn từ từ kẻo nghẹn.”
“Cái gì cơ? Tiến triển đến mức đó rồi á? Lãnh Dật Hiên nhất quyết không nằm chung giường với tôi mà lại ngủ với An Dụ Vân á? Oh my god! Thật không thể tin nổi!”
“Chuyện thường mà, Lãnh thiếu đối với An tiểu thư chính là cưng chiều cực hạn, ôi trời ơi tôi ăn cơm chó đến phát ói cả ra rồi, thật may cuối cùng cũng có đồng minh để cùng nhau chia sẻ bát cơm này.”
Phong Kiện Lôi nghệch mặt ra, cơm chó là thứ anh chưa bao giờ nghĩ đến khi đến đây. Anh vốn chỉ lo bát quái, quên cả lo lắng đến Lãnh Dật Hiên có người yêu rồi, lại còn là bạn của anh thì bát cơm chó này anh phải ăn cho hết rồi, không những vậy còn là ăn từ ngày này qua tháng nọ, có khi là ăn đến trọn đời. Nghĩ đến đây Phong Kiện Lôi mất dần niềm tin vào cuộc sống…
Lãnh Dật Hiên ngủ dậy vừa định đi xuống nhà liền thấy Phong Kiện Lôi đã nằm dài trên sofa nhà hắn, không những thế bỏ trái cây, bánh kẹo đã nằm la liệt trên bàn. Haiz tránh được mồng một không tránh được mười lăm, hắn còn đang nghĩ nên nói làm sao cho Phong Kiện Lôi thì cái tên điên khùng này đã bò đến tận cửa để ăn dưa rồi.
“Cậu đến đây làm gì?”
“Dậy rồi đó hả? Để tôi xem nào!”
Phong Kiện Lôi bật chế độ thám thính vội vàng bay đến bên cạnh Lãnh Dật Hiên, chưa kịp làm gì đã vội vạch cổ áo choàng ngủ của hắn xuống. Thật là đáng sợ, Phong Kiện Lôi đang thấy cái quái quỷ gì thế này! Trên cổ Lãnh Dật Hiên là mấy dấu hôn xanh tím, còn có mấy vết cào đỏ chói mắt. Ôi mắt chó hợp kim của Phong Kiện Lôi anh mù rồi, đêm qua mãnh liệt đến bao nhiêu thì tàn dư mới như thế này chứ?
Lãnh Dật Hiên giật giật khoé mồm vội kéo áo lại, nhìn Phong Kiện Lôi như một tên biến thái. Gì mà mới sáng sớm ngủ dậy đã bị một tên điên từ đâu chạy đến nhà hắn ăn nằm rồi bây giờ thấy hắn còn đến sờ soạng có ý sàm sỡ nữa?
“Cậu làm cái trò điên khùng gì thế hả?”
“Lãnh Dật Hiên, đêm qua rốt cuộc là có bao nhiêu mạnh mẽ, cổ cậu kìa, chà, chắc là một trận ác chiến nhỉ?”
“Hai trận.”
“Ôi trời ơi tim tôi đau quá man. Còn cô nhóc kia đâu? Hai người không định giải thích gì cho tôi à?”
“Mắc gì phải giải thích? Bọn tôi yêu nhau liên quan quái gì nhà cậu mà cậu sáng sớm chạy đến đây đòi giải thích?”
“Ơ kìa nhìn Lãnh thiếu cao cao tại thượng của chúng ta chối bỏ con người thấp hèn như tôi kìa. Tôi nói cho cậu nghe nhé, là cô nhóc kia hẹn tôi ra ngoài, chưa gì cậu đã từ đâu xông vào đem người đi, bỏ lại tôi chơ vơ lạc lõng nơi quán xá, là ai chịu thiệt? Còn nữa, hai người yêu đương giấu diếm tôi, thật không công bằng với tôi.”. Tìm truyện hay tại ++ trùmtruyệ n. N E T ++
Lãnh Dật Hiên ngẫm lại thấy có cái gì đó cứ sai sai, từ khi nào việc hắn có bạn gái hay gì lại trở thành bất công và ảnh hưởng đến bình đẳng con người như vậy? Hơn nữa hắn có bạn gái còn phải thông qua tên điên này ư? Không có khả năng! Lãnh Dật Hiên mặc kệ Phong Kiện Lôi, hắn lại sofa, ngồi xuống đầy uể oải.
“Cô nhóc kia đâu?”
“Cậu hỏi làm gì?”
“Ơ kìa tôi cần một câu trả lời thích đáng cho cuộc hẹn bị huỷ ngang tối qua có được không hả? Cô ấy là bạn gái cậu nhưng cũng là bạn của tôi đó.”
Vừa nói xong câu đó An Dụ Vân đã từ trên lầu đi xuống, cô nhướn mày nhìn Phong Kiện Lôi đang nằm nghiêng nằm ngửa trên sofa mà muốn bỏ trốn. Ôi trời hung thần tìm đến cửa chắc chắn là vừa bát quái vừa trách tội cô hôm qua dám bỏ anh ta lại một mình.
“Em dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm?”
“Ơ, em không thấy anh nên dạy.”
“Cô đây rồi An Dụ Vân, mau mau đến đây tạ lỗi với gia đây đi, tối qua cô hẹn tôi ra ngoài cho đã rồi giữa chừng bỏ về! Thật tức giận không ngủ nổi, cô xem cái mặt ông đây thâm quầng như thế này làm sao làm tiểu thịt tươi đây?”
Khoé miệng An Dụ Vân giật giật nhìn Phong Kiện Lôi khua môi múa mép, điệu bộ của cô y hệt như Lãnh Dật Hiên lúc nãy. Cô nhìn Lãnh Dật Hiên, hắn lại nhún vai nhìn cô, tỏ vẻ hết cách đối với cái tên Phong Kiện Lôi này, cô cũng hết cách.
“Anh xem xem nếu là Lãnh Dật Hiên đến bắt anh đi anh có đi không?”
“Có, không đi thì tên ôn thần đó sẽ đem tôi ném từ tầng thượng Lãnh thị xuống mất.”
“Vậy nên hôm qua tôi đi là bất đắc dĩ đó.”
Phong Kiện Lôi nhận ra mình bị An Dụ Vân bẫy rồi, ấy vậy mà Lãnh Dật Hiên lại dám để cho An Dụ Vân lấy hắn ra bẫy anh, Phong Kiện Lôi tức chết rồi. Huhu một Lãnh Dật Hiên anh đã không đánh lại giờ đến An Dụ Vân cũng bẫy anh. Hỡi cái nhân sinh không còn tình người này còn chốn nào cho anh tá túc không? Hai con người này không có chút tình người nào phản anh như thế này thật là khiến anh suy sụp quá.
“Nhưng cô phải đền bù ông đây cái gì đó chứ.”
“Anh muốn đền gì?”
“Ờm… tôi muốn Lãnh Dật Hiên.”
“Mơ đi!”
An Dụ Vân ngồi xuống cạnh Lãnh Dật Hiên, hắn thuận tay ôm cô vào lòng, còn vuốt vuốt tóc cô. Phong Kiện Lôi cuối cùng cũng biết được cái trình phát cơm chó của Lãnh Dật Hiên mà Dương Lâm nói nó ở cái cảnh giới nào rồi. Tàn độc! Loài người thật tàn độc!
“Hai người không định nói với tôi như thế nào à? Hai người quen nhau lâu như vậy lại giấu tôi, có phải tôi không quan trọng với hai người không?”
“Tại sao phải nói cho cậu?”
“Ông đây muốn biết không được à?”
“Về sau có dịp sẽ kể kĩ càng hơn, tóm lại là chúng tôi đã quen nhau lâu rồi.”
“Còn định giấu đến khi nào nữa hả trời!!!”
“Thôi được rồi, nếu anh muốn thì tôi sẽ kể.”
An Dụ Vân kể ra chuyện từ đầu đến cuối, từ việc gặp gỡ Lãnh Dật Hiên, đến hợp đồng bao dưỡng, rồi đến cả việc tỏ tình yêu đương như thế nào. Phong Kiện Lôi chăm chú nghe không sót một chữ, cảm thấy bát cơm chó này cộng với tin bát quái cuối cùng cũng dễ nuốt hơn một tẹo.
Nhưng anh bỗng cảm thấy ngày tháng sau này bát cơm chó có vẻ sẽ đầy hơn và khiến anh bội thực mất, thật là quan ngại cho tương lai của anh quá. Không được! Anh cũng phải tìm một thần tiên tỷ tỷ để yêu đương thôi!
Phong Kiện Lôi thật ra dáng người bát quái số một thành phố, Dương Lâm vừa đi xuống thấy anh ta đang ngồi dưới nhà ăn bánh uống trà sáng đã suýt hết hồn. Hẳn là vì quả dưa này mà đêm qua ăn không ngon ngủ không yên đi. Cũng đúng thôi, người anh em chí cốt của mình và cô bạn tâm giao của mình yêu nhau mà bản thân mình ngu ngơ không biết gì thì ai mà chịu đựng cho nổi chứ.
“Anh không ngủ đấy à?”
“Ừ, sao mà ngủ cho nổi chứ.”
“Trời còn chưa kịp sáng anh đã đến tận đây chỉ để thoả mãn cái nghiệp bát quái của mình sao?”
“Trời sáng rồi mới đến mà. Nhưng mà cậu làm sao mà hiểu nổi được chứ, tôi vốn vì mấy cái tin giật gân này mà sống qua ngày mà. Tin này lại còn là của Lãnh Dật Hiên, cậu nói làm sao tôi bỏ qua được đây?”
Nhìn hai chiếc mí mắt thâm quầng của Phong Kiện Lôi, Dương Lâm lại sợ hãi nhiều chút, dạo gần đây anh chứng kiến nhiều đôi mắt đen sì như vậy thành ra có chút khó tiếp nhận. Haiz, Phong Kiện Lôi đúng là rảnh rỗi không chịu được.
“Nhưng Lãnh thiếu đã dậy đâu?”
“Tôi đợi được mà, cậu cứ đi làm việc của cậu đi, đừng quan tâm tới tôi.”
“Hơ hơ, vậy anh cứ ở chơi nhé.”
“Ừm, đừng để ý đến tôi.”
Phong Kiện Lôi thong thả ăn bánh uống trà, nhưng đôi quầng thầm đã bán đứng con người anh. Chết tiệt, anh thì ôm quả dưa to như quả bom này mất ăn mất ngủ mà Lãnh Dật Hiên lại có thể thong thả ôm mỹ nhân ngủ đến tám giờ sáng chưa tỉnh dậy. Phong Kiện Lôi toan đứng lên định đi lên phòng lôi ngược đầu tên họ Lãnh kia dậy nhưng Dương Lâm vừa hay kịp ngăn cản.
“Anh đi đâu thế?”
“Cái tên Lãnh Dật Hiên không chịu dậy hả? Mặt trời chiếu đến mông rồi còn không ra khỏi phòng là như nào?”
“Ờ… Phòng của Lãnh thiếu không có cửa sổ nên mặt trời không chiếu được đến mông đâu.”
“Mặc kệ, trễ rồi, phải lên gọi hắn dậy.”
“Này anh có chắc anh muốn lên đó không?”
“Cậu nói vậy là sao đó?”
“Ờ thì nếu anh còn đói bụng thì đi lên đó, tới cầu thang rẽ trái căn phòng đầu tiên nằm bên tay trái.”
Phong Kiện Lôi đầy nghi hoặc nhìn Dương Lâm, anh nói vậy là có ý gì cơ? Đói bụng? Dương Lâm tỏ ra kiểu không cản còn mời Phong Kiện Lôi lên đó. Hừm, cái kiểu này thì chắc chắn là có ẩn tình rồi, Dương Lâm như vậy thì nằm mơ anh mới đi lên đó.
“Mà ý cậu là sao đấy?”
“Thì từ tối qua về nhà Lãnh thiếu và An tiểu thư vào phòng đến giờ vẫn chưa trở ra. Anh muốn lên đó ăn cơm chó miễn phí thì mời anh, ăn từ từ kẻo nghẹn.”
“Cái gì cơ? Tiến triển đến mức đó rồi á? Lãnh Dật Hiên nhất quyết không nằm chung giường với tôi mà lại ngủ với An Dụ Vân á? Oh my god! Thật không thể tin nổi!”
“Chuyện thường mà, Lãnh thiếu đối với An tiểu thư chính là cưng chiều cực hạn, ôi trời ơi tôi ăn cơm chó đến phát ói cả ra rồi, thật may cuối cùng cũng có đồng minh để cùng nhau chia sẻ bát cơm này.”
Phong Kiện Lôi nghệch mặt ra, cơm chó là thứ anh chưa bao giờ nghĩ đến khi đến đây. Anh vốn chỉ lo bát quái, quên cả lo lắng đến Lãnh Dật Hiên có người yêu rồi, lại còn là bạn của anh thì bát cơm chó này anh phải ăn cho hết rồi, không những vậy còn là ăn từ ngày này qua tháng nọ, có khi là ăn đến trọn đời. Nghĩ đến đây Phong Kiện Lôi mất dần niềm tin vào cuộc sống…
Lãnh Dật Hiên ngủ dậy vừa định đi xuống nhà liền thấy Phong Kiện Lôi đã nằm dài trên sofa nhà hắn, không những thế bỏ trái cây, bánh kẹo đã nằm la liệt trên bàn. Haiz tránh được mồng một không tránh được mười lăm, hắn còn đang nghĩ nên nói làm sao cho Phong Kiện Lôi thì cái tên điên khùng này đã bò đến tận cửa để ăn dưa rồi.
“Cậu đến đây làm gì?”
“Dậy rồi đó hả? Để tôi xem nào!”
Phong Kiện Lôi bật chế độ thám thính vội vàng bay đến bên cạnh Lãnh Dật Hiên, chưa kịp làm gì đã vội vạch cổ áo choàng ngủ của hắn xuống. Thật là đáng sợ, Phong Kiện Lôi đang thấy cái quái quỷ gì thế này! Trên cổ Lãnh Dật Hiên là mấy dấu hôn xanh tím, còn có mấy vết cào đỏ chói mắt. Ôi mắt chó hợp kim của Phong Kiện Lôi anh mù rồi, đêm qua mãnh liệt đến bao nhiêu thì tàn dư mới như thế này chứ?
Lãnh Dật Hiên giật giật khoé mồm vội kéo áo lại, nhìn Phong Kiện Lôi như một tên biến thái. Gì mà mới sáng sớm ngủ dậy đã bị một tên điên từ đâu chạy đến nhà hắn ăn nằm rồi bây giờ thấy hắn còn đến sờ soạng có ý sàm sỡ nữa?
“Cậu làm cái trò điên khùng gì thế hả?”
“Lãnh Dật Hiên, đêm qua rốt cuộc là có bao nhiêu mạnh mẽ, cổ cậu kìa, chà, chắc là một trận ác chiến nhỉ?”
“Hai trận.”
“Ôi trời ơi tim tôi đau quá man. Còn cô nhóc kia đâu? Hai người không định giải thích gì cho tôi à?”
“Mắc gì phải giải thích? Bọn tôi yêu nhau liên quan quái gì nhà cậu mà cậu sáng sớm chạy đến đây đòi giải thích?”
“Ơ kìa nhìn Lãnh thiếu cao cao tại thượng của chúng ta chối bỏ con người thấp hèn như tôi kìa. Tôi nói cho cậu nghe nhé, là cô nhóc kia hẹn tôi ra ngoài, chưa gì cậu đã từ đâu xông vào đem người đi, bỏ lại tôi chơ vơ lạc lõng nơi quán xá, là ai chịu thiệt? Còn nữa, hai người yêu đương giấu diếm tôi, thật không công bằng với tôi.”. Tìm truyện hay tại ++ trùmtruyệ n. N E T ++
Lãnh Dật Hiên ngẫm lại thấy có cái gì đó cứ sai sai, từ khi nào việc hắn có bạn gái hay gì lại trở thành bất công và ảnh hưởng đến bình đẳng con người như vậy? Hơn nữa hắn có bạn gái còn phải thông qua tên điên này ư? Không có khả năng! Lãnh Dật Hiên mặc kệ Phong Kiện Lôi, hắn lại sofa, ngồi xuống đầy uể oải.
“Cô nhóc kia đâu?”
“Cậu hỏi làm gì?”
“Ơ kìa tôi cần một câu trả lời thích đáng cho cuộc hẹn bị huỷ ngang tối qua có được không hả? Cô ấy là bạn gái cậu nhưng cũng là bạn của tôi đó.”
Vừa nói xong câu đó An Dụ Vân đã từ trên lầu đi xuống, cô nhướn mày nhìn Phong Kiện Lôi đang nằm nghiêng nằm ngửa trên sofa mà muốn bỏ trốn. Ôi trời hung thần tìm đến cửa chắc chắn là vừa bát quái vừa trách tội cô hôm qua dám bỏ anh ta lại một mình.
“Em dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm?”
“Ơ, em không thấy anh nên dạy.”
“Cô đây rồi An Dụ Vân, mau mau đến đây tạ lỗi với gia đây đi, tối qua cô hẹn tôi ra ngoài cho đã rồi giữa chừng bỏ về! Thật tức giận không ngủ nổi, cô xem cái mặt ông đây thâm quầng như thế này làm sao làm tiểu thịt tươi đây?”
Khoé miệng An Dụ Vân giật giật nhìn Phong Kiện Lôi khua môi múa mép, điệu bộ của cô y hệt như Lãnh Dật Hiên lúc nãy. Cô nhìn Lãnh Dật Hiên, hắn lại nhún vai nhìn cô, tỏ vẻ hết cách đối với cái tên Phong Kiện Lôi này, cô cũng hết cách.
“Anh xem xem nếu là Lãnh Dật Hiên đến bắt anh đi anh có đi không?”
“Có, không đi thì tên ôn thần đó sẽ đem tôi ném từ tầng thượng Lãnh thị xuống mất.”
“Vậy nên hôm qua tôi đi là bất đắc dĩ đó.”
Phong Kiện Lôi nhận ra mình bị An Dụ Vân bẫy rồi, ấy vậy mà Lãnh Dật Hiên lại dám để cho An Dụ Vân lấy hắn ra bẫy anh, Phong Kiện Lôi tức chết rồi. Huhu một Lãnh Dật Hiên anh đã không đánh lại giờ đến An Dụ Vân cũng bẫy anh. Hỡi cái nhân sinh không còn tình người này còn chốn nào cho anh tá túc không? Hai con người này không có chút tình người nào phản anh như thế này thật là khiến anh suy sụp quá.
“Nhưng cô phải đền bù ông đây cái gì đó chứ.”
“Anh muốn đền gì?”
“Ờm… tôi muốn Lãnh Dật Hiên.”
“Mơ đi!”
An Dụ Vân ngồi xuống cạnh Lãnh Dật Hiên, hắn thuận tay ôm cô vào lòng, còn vuốt vuốt tóc cô. Phong Kiện Lôi cuối cùng cũng biết được cái trình phát cơm chó của Lãnh Dật Hiên mà Dương Lâm nói nó ở cái cảnh giới nào rồi. Tàn độc! Loài người thật tàn độc!
“Hai người không định nói với tôi như thế nào à? Hai người quen nhau lâu như vậy lại giấu tôi, có phải tôi không quan trọng với hai người không?”
“Tại sao phải nói cho cậu?”
“Ông đây muốn biết không được à?”
“Về sau có dịp sẽ kể kĩ càng hơn, tóm lại là chúng tôi đã quen nhau lâu rồi.”
“Còn định giấu đến khi nào nữa hả trời!!!”
“Thôi được rồi, nếu anh muốn thì tôi sẽ kể.”
An Dụ Vân kể ra chuyện từ đầu đến cuối, từ việc gặp gỡ Lãnh Dật Hiên, đến hợp đồng bao dưỡng, rồi đến cả việc tỏ tình yêu đương như thế nào. Phong Kiện Lôi chăm chú nghe không sót một chữ, cảm thấy bát cơm chó này cộng với tin bát quái cuối cùng cũng dễ nuốt hơn một tẹo.
Nhưng anh bỗng cảm thấy ngày tháng sau này bát cơm chó có vẻ sẽ đầy hơn và khiến anh bội thực mất, thật là quan ngại cho tương lai của anh quá. Không được! Anh cũng phải tìm một thần tiên tỷ tỷ để yêu đương thôi!
Bình luận facebook