Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-5
Chương 5: Đêm Động Phòng Hoa Chúc
Cơ bản là còn có mấy bà tử của phủ Tướng quân ở trong phòng hỉ, có điều lúc Hữu Hòa vào phòng đã trực tiếp mở miệng mời bọn họ ra ngoài.
Nay trong phòng hỉ chỉ có hai thị nữ hồi môn của nàng là Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa ở lại.
Thân thể Hữu Hòa rã rời, nàng ngồi trên giường lớn, duỗi tay kéo khăn trùm đầu xuống làm choThu Đàm và Tiểu Liên Hoa hoảng sợ.
“Công chúa!” Thu Đàm muốn cầm lấy khăn trùm nhưng bị Hữu Hòa ngăn lại.
“Phò mã còn chưa đến, Công chúa sao có thể tháo khăn trùm xuống được, như vậy là không may mắn!” Thu Đàm vội la lên.
“Không sao đâu”. Hữu Hòa ném khăn trùm trong tay lên trên giường, “Che suốt cả một ngày, nóng muốn chết! Mau giúp ta tháo mũ phượng xuống đi”.
“Hả? Mũ phượng cũng muốn tháo?” Cái miệng nhỏ củaTiểu Liên Hoa nửa khẩn trương nữa kinh hãi nhìn Hữu Hòa.
“Công chúa, mũ phượng phải đợi đến lễ hợp cẩn mới có thể tháo xuống!” Thu Đàm nhắc nhở.
“Tháo xuống đi, cổ ta đau khó chịu quá, chịu không nổi nữa”. Hữu Hòa lau đi lớp phấn dày trên mặt, mày đẹp hơi nhíu lại. Lăn lộn cả một ngày, hiện giờ tâm tình nàng không tốt chút nào, còn có chút bực dọc.
Nghe nói cổ công chúa bị đau, Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa bấp chấp cái gì gọi là lễ hợp cẩn, nhanh chóng giúp Hữu Hòa tháo mũ phượng hoa lệ ra.
Nháy mắt, đỉnh đầu nhẹ đi vài cân, Hữu Hòa cảm thấy cổ buông lỏng, thoải mái hơn nhiều.
Tiểu Liên Hoa và Thu Đàm mỗi người một bên, thân thiết giúp Hữu Hòa xoa cổ.
Thu Đàm suy nghĩ, nói: “Tiệc hỉ bên ngoài chắc cũng sắp kết thúc, phò mã hẳn là đang qua đây, công chúa cố gắng đợi thêm lát nữa”.
Hữu Hòa chú tâm hưởng thụ xoa bóp, không quá để ý Thu Đàm nói cái gì, mơ mơ hồ hồ mà hừ hừ hai tiếng, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.
Thật sự là khốn đốn mà! Mới sáng sớm đã tắm rửa thay quần áo, sau đó đi bái tổ tông, hành cái lễ này, thắp cái hương kia, lại đi qua bái biệt cái này, bái biệt cái kia. Lúc ngồi kiệu ra khỏi cung, giống như đại nhân vật ra đường, còn phải đi qua mấy con phố thật dài nữa, đúng là giày vò chết người ta, đời này nàng nhất định sẽ không bao giờ trải qua lần thứ hai nữa đâu!
Ở Đại Thịnh triều này, so với nàng thì phò mã có vẻ sung sướng hơn, khi công chúa xuất môn phò mã cũng không cần tự mình đến chỗ công chúa giúp đỡ. Lễ nghi cũng đã kết thúc từ mấy ngày trước, đến ngày đại hôn, chỉ cần ở trong phủ ngồi chờ công chúa tới cửa, ngay cả bái đường cũng được giản lược đi, điều duy nhất phò mã cần phải làm là tổ chức tiệc hỉ chiêu đãi khách khứa các nơi, sau đó đến phòng hỉ làm lễ hợp cẩn, cái gì mà đội nghi trượng * diễu hành, cái gì mà hạ kiệu tạo điều kiện cho bá tánh xem lễ, mấy cái nghi lễ này phò mã hoàn toàn không cần xuất hiện, đây là cái chuyện tốt gì vậy!
*Đội nghi trượng: Đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ hoặc đón tiếp khách ngoại quốc.
Ở cổ đại, nữ nhân thật sự khổ thân hơn nam nhân, dù là công chúa cũng không ngoại lệ!
Lẽ nào phò mã được cho phúc lợi tốt như vậy là vì muốn phò mã ít hao tổn tinh lực, để chuẩn bị cho cái gọi là đêm động phòng hoa chúc á?
Hữu Hòa dụi mắt, cảm thấy không thể hiểu nổi, nàng ném cái suy nghĩ này qua một bên. Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng! Không thể lãng phí một cách vô ích, nàng còn có chính sự phải làm!
“Ta thoải mái hơn rồi, hai người các ngươi nghỉ một lát đi!” Hữu Hòa vươn vai đứng dậy.
Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa nhìn sắc mặt nàng đã tốt hơn chút, không còn tái nhợt như lúc trước, cũng cảm thấy an tâm hơn.
“Chắc các ngươi cũng đói bụng rồi, chúng ta ăn trước vài thứ đi”. Hữu Hòa nhìn rượu và điểm tâm trên bàn, đi đến ngồi xuống bên cạnh, chọn một khối bánh ngọt hương tô ném vào trong miệng.
Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa có chút há hốc mồm. Bánh kia để công chúa và phò mã dùng sau khi hành lễ hợp cẩn vậy mà giờ công chúa gọi các nàng qua ăn? Mặc dù các nàng hiểu rõ tính tình của công chúa, bình thường ở An Dương Cung công chúa không hề tỏ vẻ tự cao tự đại, thưởng đồ ăn cho các nàng là chuyện bình thường, nhưng đó là chuyện ở An Dương Cung, còn nay các nàng đang ở phòng hỉ trong phủ Tướng quân, công chúa làm vậy không thỏa đáng lắm.
“Đừng lo, vất vả cả một ngày, các ngươi không đói bụng hả?”
Mắt thấy công chúa không chút để ý tới hình tượng, Thu Đàm thầm kêu khổ trong lòng: Dáng vẻ công chúa như thế này, chờ lát nữa phò mã nhìn thấy làm sao vui nổi chứ? Tuy nói phò mã là đoạn tụ nhưng cũng là nam nhân, nam nhân ít nhiều gì cũng muốn chút mặt mũi, công chúa tùy ý như vậy một chút cũng không để phò mã vào mắt, phò mã nói như thế nào cũng là Đại tướng quân, sao có thể chịu được công chúa khinh thường?
Dẫu không nói ra thế nhưng trong lòng Thu Đàm vẫn luôn tồn tại một tia hy vọng, mong công chúa sau khi gả cho phò mã rồi có thể dùng mị lực của mình bẻ thẳng phò mã, sau đó giống như lời thoại bản viết ―― công chúa và phò mã từ nay về sau chuyển sang tình chàng ý thiếp hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng bây giờ, Thu Đàm vỡ mộng rồi, cái hy vọng này có lẽ chỉ có thể là vọng tưởng thôi ―― căn bản công chúa không có tâm tư kia!
“Mau tới đây ăn đi!” Hữu Hòa nhìn chằm chằm hai nha đầu đang ngẩn người, cái tay nhỏ vẫn còn bận rộn chọn điểm tâm.
“Công chúa…” Thu Đàm lấy hết can đảm, đang muốn khuyên can lại nghe có tiếng bước chân trầm ổn ở bên ngoài phòng.
Không xong rồi, phò mã tới!
Thu Đàm quýnh lên, vội tiến lên đoạt lấy khối bánh vừa đưa đến miệng của Hữu Hòa, tiếp đó nhanh chóng lau sạch vụn bánh trên khóe miệng nàng, thấp giọng nói: “Phò mã đến rồi”. Nói xong không đợi Hữu Hòa phản ứng, vội kéo nàng ngồi xuống trên giường hỉ, đưa tay miết lại hỉ phục, sau đó mới quy quy củ củ đứng bên cạnh Hữu Hòa đợi Phò mã đi vào.
Hả, sao còn chưa vào? Thu Đàm cảm thấy kỳ quái, tiếng bước chân rõ ràng đã đến cửa! Theo lý thuyết hẳn đã vào phòng sao bên ngoài lại im ắng như vậy? Tại sao Phò mã đứng ở ngoài cửa mà không vào?
Lúc này Tiểu Liên Hoa cũng đã đứng bên cạnh Hữu Hòa.
Hữu Hòa nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, kinh ngạc nói: “Hai người các ngươi khẩn trương cái gì vậy?”
Thu Đàm nhìn nàng lắc đầu, ý bảo nàng đừng nói chuyện. Tân nương nhà người khác trước khi nhìn thấy phu quân, ngay cả tát vào miệng cũng không được hé miệng, công chúa các nàng thì ngược lại, khăn trùm mặt với mũ phượng tháo xuống thì không nói đến cả điểm tâm cũng nuốt được mấy miếng!
Trong lòng Hữu Hòa ngạc nhiên,thầm nghĩ hai nha đầu này hôm nay thật kỳ lạ, người đại hôn là nàng, các nàng ấy so với tân nương tử còn khẩn trương hơn. Mới vừa rồi vội ăn no, nàng không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nhưng nhìn thấy hai thị nữ của mình nhìn chằm chằm cửa đến mắt cũng không chớp, nàng cũng nhìn qua theo.
Tầm mắt còn chưa cố định, hai cánh cửa phòng bằng gỗ lim chạm khắc hoa văn dán chữ hỉ đỏ thẫm bị đẩy ra.
Phò mã Tiêu Trực đang đứng ở cửa.
Bình thường hắn đều quen mặc chiến giáp, triều phục Đại tướng quân, hôm nay mặc trang phục tân lang đỏ thẫm, dưới ánh nến hỉ đỏ rực làm cho thân hình trở nên cao lớn hơn, đường nét cơ thể cường tráng, màu da ngả đồng, vẻ anh vũ thô kệch lúc này cũng thu lại hơn phân nửa, thay vào đó là dáng vẻ tuấn tú lỗi lạc trước nay chưa từng xuất hiện.
Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa nhìn đến ngây người.
Ngay cả Hữu Hòa cũng bị cái nhìn kia làm cho kinh diễm một phen.
Tiêu Trực không được coi là mỹ nam thiên hạ có một không hai, khách quan mà nói so với Lục Lâm Ngộ tuấn mỹ lịch sự tao nhã, dáng vẻ của Tiêu Trực làm cho người khác lần đầu tiên gặp hắn cảm thấy kinh diễm. Nam nhân đánh giặc quanh năm, ít nhiều cũng có chút thô ráp lạnh nhạt, mấy chữ “Ôn nhuận như ngọc” tuyệt đối không thể dùng được, chẳng qua làm người không thể không có lương tâm.
Tiêu Trực cũng là nam nhân đẹp, Hữu Hòa thừa nhận. Hắn có một đôi mày kiếm vừa dày vừa đen giống như tranh vẽ, khí chất khác hẳn với Lục Lâm Ngộ có hàng mi dài, nhưng mũi hắn và Lục Lâm Ngộ đều vừa cao vừa thẳng, môi hắn cũng không tồi, tuy rằng không hoàn mỹ như Lục Lâm Ngộ nhưng cũng đủ nhìn.
Tư chất như vậy, còn không bẻ cong được Lục Lâm Ngộ có thể thấy được tầm mắt Lục Lâm Ngộ cao biết bao!
Hữu Hòa không nhịn được cảm thán nhưng rất nhanh tỉnh táo lại: Đừng suy nghĩ nữa, tầm mắt người ta cao thấp bao nhiêu nàng không có ý kiến, cũng không cần phải đánh giá nhan sắc của tình địch, nhanh trở lại hiện thực thôi…
Ôi chao, không đúng, hình như đã quên đánh giá ―― đôi mắt của hắn rồi.
Đúng rồi, đôi mắt Tiêu Trực rất đen, rất sâu, ánh mắt có chút trầm, có chút nghiêm túc, có chút…
Hả? Hắn vào từ lúc nào vậy?
Con ngươi của Hữu Hòa mở to, nhìn nam nhân đi tới giường hỉ ―― phò mã của nàng.
Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến phò mã gia”.
Hữu Hòa lấy lại tinh thần, phút chốc trong lòng có chút hổ thẹn. Tiềm thức của nàng vẫn là không nhịn được so đo dung nhan của tình địch, nên hủy dung hắn như thế nào nhỉ?
Thấy phò mã gia gật đầu, Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa thức thời thối lui sang một bên.
Thu Đàm nhìn người ngồi ở trên giường không chút động đậy, trong lòng đổ mồ hôi: Dáng vẻ này của công chúa có chút ngốc, không phải đang ngẩn người đó chứ? Bị mê hoặc rồi chắc, công chúa, người đây là đang ngẩn người á?!
May mắn thay Hữu Hòa không làm cho Thu Đàm thất vọng, nháy mắt đã đứng lên.
“Tiêu tướng quân!” Hữu Hòa giành mở miệng trước, trên mặt có ý cười nhạt. Đối với tình địch làm ra vẻ mặt ôn hoà, cười một cách tự nhiên đúng là khó khăn. Thế nhưng, bỏ qua cái nhìn thất thố vừa rồi không nói đến, tâm lý Hữu Hòa đã được xây dựng hoàn thiện, hiện giờ nàng đối với Tiêu Trực tuy rằng không tới mức tán thưởng nhau, nhưng cùng đồng tình lý giải vẫn phải có. Ngoài ra, nàng còn có vài phần áy náy, những cảm xúc này kết hợp với nhau đã sớm làm giảm sự thù địch của nàng đối với tên tình địch này.
Dường như trong khoảnh khắc nàng há hốc mồm kia, Tiêu Trực lập tức dừng bước.
Hai người chỉ cách nhau có ba thước*.
*1 thước = 0,40m.
“Công chúa”. Hắn tựa hồ ngẩn ra một chút, sau mới gọi một tiếng, thanh âm có chút chậm chạp.
Lúc này Hữu Hòa mới thấy rõ khuôn mặt hắn có chút đỏ ửng, khi nói chuyện cũng có thể ngửi thấy mùi rượu, hẳn là hắn uống không ít. Bình thường hai người cũng có gặp qua, có điều lúc đó nàng chỉ gọi một tiếng “Tiêu tướng quân” cho có lệ, hắn trả lời một câu “Tham kiến công chúa”, hoặc là hắn gọi một tiếng “Công chúa”, nàng đáp một câu “Tiêu tướng quân đến gặp hoàng huynh à”, mọi việc chỉ có vậy. Đại đa số thời gian, hắn đều là khom người cung kính cúi đầu hành lễ, cơ hội ánh mắt hai người chạm nhau cũng không có.
Đây là lần đầu tiên hắn không cúi đầu hành lễ, hai người nhìn nhau, nàng nhìn hắn hắn cũng nhìn nàng. Từ lúc vào cửa, vẻ mặt của hắn hình như không có thay đổi, nhìn qua có chút nghiêm túc, không có nụ cười, Hữu Hòa nhìn thấy hắn cũng không có vẻ địch ý*.
*Địch ý: thái độ thù địch
Chắc hắn cũng không phải là người khó nói chuyện đâu nhỉ?
Hữu Hòa suy đoán, giương mắt nhìn thấy Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa còn đứng ở đây, lập tức nói: “Các ngươi ra ngoài nghỉ ngơi đi, buổi tối không cần hầu hạ”.
“Vâng, Công chúa”. Hai thị nữ nghe lời rời đi, lưu lại hai nhân vật chính của đêm động phòng hoa chúc.
“Tướng quân mời ngồi”. Hữu Hòa nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay, thư giản một chút, đột nhiên đơn độc đối mặt với hắn làm nàng sinh ra cảm giác căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Cơ bản là còn có mấy bà tử của phủ Tướng quân ở trong phòng hỉ, có điều lúc Hữu Hòa vào phòng đã trực tiếp mở miệng mời bọn họ ra ngoài.
Nay trong phòng hỉ chỉ có hai thị nữ hồi môn của nàng là Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa ở lại.
Thân thể Hữu Hòa rã rời, nàng ngồi trên giường lớn, duỗi tay kéo khăn trùm đầu xuống làm choThu Đàm và Tiểu Liên Hoa hoảng sợ.
“Công chúa!” Thu Đàm muốn cầm lấy khăn trùm nhưng bị Hữu Hòa ngăn lại.
“Phò mã còn chưa đến, Công chúa sao có thể tháo khăn trùm xuống được, như vậy là không may mắn!” Thu Đàm vội la lên.
“Không sao đâu”. Hữu Hòa ném khăn trùm trong tay lên trên giường, “Che suốt cả một ngày, nóng muốn chết! Mau giúp ta tháo mũ phượng xuống đi”.
“Hả? Mũ phượng cũng muốn tháo?” Cái miệng nhỏ củaTiểu Liên Hoa nửa khẩn trương nữa kinh hãi nhìn Hữu Hòa.
“Công chúa, mũ phượng phải đợi đến lễ hợp cẩn mới có thể tháo xuống!” Thu Đàm nhắc nhở.
“Tháo xuống đi, cổ ta đau khó chịu quá, chịu không nổi nữa”. Hữu Hòa lau đi lớp phấn dày trên mặt, mày đẹp hơi nhíu lại. Lăn lộn cả một ngày, hiện giờ tâm tình nàng không tốt chút nào, còn có chút bực dọc.
Nghe nói cổ công chúa bị đau, Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa bấp chấp cái gì gọi là lễ hợp cẩn, nhanh chóng giúp Hữu Hòa tháo mũ phượng hoa lệ ra.
Nháy mắt, đỉnh đầu nhẹ đi vài cân, Hữu Hòa cảm thấy cổ buông lỏng, thoải mái hơn nhiều.
Tiểu Liên Hoa và Thu Đàm mỗi người một bên, thân thiết giúp Hữu Hòa xoa cổ.
Thu Đàm suy nghĩ, nói: “Tiệc hỉ bên ngoài chắc cũng sắp kết thúc, phò mã hẳn là đang qua đây, công chúa cố gắng đợi thêm lát nữa”.
Hữu Hòa chú tâm hưởng thụ xoa bóp, không quá để ý Thu Đàm nói cái gì, mơ mơ hồ hồ mà hừ hừ hai tiếng, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.
Thật sự là khốn đốn mà! Mới sáng sớm đã tắm rửa thay quần áo, sau đó đi bái tổ tông, hành cái lễ này, thắp cái hương kia, lại đi qua bái biệt cái này, bái biệt cái kia. Lúc ngồi kiệu ra khỏi cung, giống như đại nhân vật ra đường, còn phải đi qua mấy con phố thật dài nữa, đúng là giày vò chết người ta, đời này nàng nhất định sẽ không bao giờ trải qua lần thứ hai nữa đâu!
Ở Đại Thịnh triều này, so với nàng thì phò mã có vẻ sung sướng hơn, khi công chúa xuất môn phò mã cũng không cần tự mình đến chỗ công chúa giúp đỡ. Lễ nghi cũng đã kết thúc từ mấy ngày trước, đến ngày đại hôn, chỉ cần ở trong phủ ngồi chờ công chúa tới cửa, ngay cả bái đường cũng được giản lược đi, điều duy nhất phò mã cần phải làm là tổ chức tiệc hỉ chiêu đãi khách khứa các nơi, sau đó đến phòng hỉ làm lễ hợp cẩn, cái gì mà đội nghi trượng * diễu hành, cái gì mà hạ kiệu tạo điều kiện cho bá tánh xem lễ, mấy cái nghi lễ này phò mã hoàn toàn không cần xuất hiện, đây là cái chuyện tốt gì vậy!
*Đội nghi trượng: Đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ hoặc đón tiếp khách ngoại quốc.
Ở cổ đại, nữ nhân thật sự khổ thân hơn nam nhân, dù là công chúa cũng không ngoại lệ!
Lẽ nào phò mã được cho phúc lợi tốt như vậy là vì muốn phò mã ít hao tổn tinh lực, để chuẩn bị cho cái gọi là đêm động phòng hoa chúc á?
Hữu Hòa dụi mắt, cảm thấy không thể hiểu nổi, nàng ném cái suy nghĩ này qua một bên. Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng! Không thể lãng phí một cách vô ích, nàng còn có chính sự phải làm!
“Ta thoải mái hơn rồi, hai người các ngươi nghỉ một lát đi!” Hữu Hòa vươn vai đứng dậy.
Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa nhìn sắc mặt nàng đã tốt hơn chút, không còn tái nhợt như lúc trước, cũng cảm thấy an tâm hơn.
“Chắc các ngươi cũng đói bụng rồi, chúng ta ăn trước vài thứ đi”. Hữu Hòa nhìn rượu và điểm tâm trên bàn, đi đến ngồi xuống bên cạnh, chọn một khối bánh ngọt hương tô ném vào trong miệng.
Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa có chút há hốc mồm. Bánh kia để công chúa và phò mã dùng sau khi hành lễ hợp cẩn vậy mà giờ công chúa gọi các nàng qua ăn? Mặc dù các nàng hiểu rõ tính tình của công chúa, bình thường ở An Dương Cung công chúa không hề tỏ vẻ tự cao tự đại, thưởng đồ ăn cho các nàng là chuyện bình thường, nhưng đó là chuyện ở An Dương Cung, còn nay các nàng đang ở phòng hỉ trong phủ Tướng quân, công chúa làm vậy không thỏa đáng lắm.
“Đừng lo, vất vả cả một ngày, các ngươi không đói bụng hả?”
Mắt thấy công chúa không chút để ý tới hình tượng, Thu Đàm thầm kêu khổ trong lòng: Dáng vẻ công chúa như thế này, chờ lát nữa phò mã nhìn thấy làm sao vui nổi chứ? Tuy nói phò mã là đoạn tụ nhưng cũng là nam nhân, nam nhân ít nhiều gì cũng muốn chút mặt mũi, công chúa tùy ý như vậy một chút cũng không để phò mã vào mắt, phò mã nói như thế nào cũng là Đại tướng quân, sao có thể chịu được công chúa khinh thường?
Dẫu không nói ra thế nhưng trong lòng Thu Đàm vẫn luôn tồn tại một tia hy vọng, mong công chúa sau khi gả cho phò mã rồi có thể dùng mị lực của mình bẻ thẳng phò mã, sau đó giống như lời thoại bản viết ―― công chúa và phò mã từ nay về sau chuyển sang tình chàng ý thiếp hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng bây giờ, Thu Đàm vỡ mộng rồi, cái hy vọng này có lẽ chỉ có thể là vọng tưởng thôi ―― căn bản công chúa không có tâm tư kia!
“Mau tới đây ăn đi!” Hữu Hòa nhìn chằm chằm hai nha đầu đang ngẩn người, cái tay nhỏ vẫn còn bận rộn chọn điểm tâm.
“Công chúa…” Thu Đàm lấy hết can đảm, đang muốn khuyên can lại nghe có tiếng bước chân trầm ổn ở bên ngoài phòng.
Không xong rồi, phò mã tới!
Thu Đàm quýnh lên, vội tiến lên đoạt lấy khối bánh vừa đưa đến miệng của Hữu Hòa, tiếp đó nhanh chóng lau sạch vụn bánh trên khóe miệng nàng, thấp giọng nói: “Phò mã đến rồi”. Nói xong không đợi Hữu Hòa phản ứng, vội kéo nàng ngồi xuống trên giường hỉ, đưa tay miết lại hỉ phục, sau đó mới quy quy củ củ đứng bên cạnh Hữu Hòa đợi Phò mã đi vào.
Hả, sao còn chưa vào? Thu Đàm cảm thấy kỳ quái, tiếng bước chân rõ ràng đã đến cửa! Theo lý thuyết hẳn đã vào phòng sao bên ngoài lại im ắng như vậy? Tại sao Phò mã đứng ở ngoài cửa mà không vào?
Lúc này Tiểu Liên Hoa cũng đã đứng bên cạnh Hữu Hòa.
Hữu Hòa nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, kinh ngạc nói: “Hai người các ngươi khẩn trương cái gì vậy?”
Thu Đàm nhìn nàng lắc đầu, ý bảo nàng đừng nói chuyện. Tân nương nhà người khác trước khi nhìn thấy phu quân, ngay cả tát vào miệng cũng không được hé miệng, công chúa các nàng thì ngược lại, khăn trùm mặt với mũ phượng tháo xuống thì không nói đến cả điểm tâm cũng nuốt được mấy miếng!
Trong lòng Hữu Hòa ngạc nhiên,thầm nghĩ hai nha đầu này hôm nay thật kỳ lạ, người đại hôn là nàng, các nàng ấy so với tân nương tử còn khẩn trương hơn. Mới vừa rồi vội ăn no, nàng không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nhưng nhìn thấy hai thị nữ của mình nhìn chằm chằm cửa đến mắt cũng không chớp, nàng cũng nhìn qua theo.
Tầm mắt còn chưa cố định, hai cánh cửa phòng bằng gỗ lim chạm khắc hoa văn dán chữ hỉ đỏ thẫm bị đẩy ra.
Phò mã Tiêu Trực đang đứng ở cửa.
Bình thường hắn đều quen mặc chiến giáp, triều phục Đại tướng quân, hôm nay mặc trang phục tân lang đỏ thẫm, dưới ánh nến hỉ đỏ rực làm cho thân hình trở nên cao lớn hơn, đường nét cơ thể cường tráng, màu da ngả đồng, vẻ anh vũ thô kệch lúc này cũng thu lại hơn phân nửa, thay vào đó là dáng vẻ tuấn tú lỗi lạc trước nay chưa từng xuất hiện.
Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa nhìn đến ngây người.
Ngay cả Hữu Hòa cũng bị cái nhìn kia làm cho kinh diễm một phen.
Tiêu Trực không được coi là mỹ nam thiên hạ có một không hai, khách quan mà nói so với Lục Lâm Ngộ tuấn mỹ lịch sự tao nhã, dáng vẻ của Tiêu Trực làm cho người khác lần đầu tiên gặp hắn cảm thấy kinh diễm. Nam nhân đánh giặc quanh năm, ít nhiều cũng có chút thô ráp lạnh nhạt, mấy chữ “Ôn nhuận như ngọc” tuyệt đối không thể dùng được, chẳng qua làm người không thể không có lương tâm.
Tiêu Trực cũng là nam nhân đẹp, Hữu Hòa thừa nhận. Hắn có một đôi mày kiếm vừa dày vừa đen giống như tranh vẽ, khí chất khác hẳn với Lục Lâm Ngộ có hàng mi dài, nhưng mũi hắn và Lục Lâm Ngộ đều vừa cao vừa thẳng, môi hắn cũng không tồi, tuy rằng không hoàn mỹ như Lục Lâm Ngộ nhưng cũng đủ nhìn.
Tư chất như vậy, còn không bẻ cong được Lục Lâm Ngộ có thể thấy được tầm mắt Lục Lâm Ngộ cao biết bao!
Hữu Hòa không nhịn được cảm thán nhưng rất nhanh tỉnh táo lại: Đừng suy nghĩ nữa, tầm mắt người ta cao thấp bao nhiêu nàng không có ý kiến, cũng không cần phải đánh giá nhan sắc của tình địch, nhanh trở lại hiện thực thôi…
Ôi chao, không đúng, hình như đã quên đánh giá ―― đôi mắt của hắn rồi.
Đúng rồi, đôi mắt Tiêu Trực rất đen, rất sâu, ánh mắt có chút trầm, có chút nghiêm túc, có chút…
Hả? Hắn vào từ lúc nào vậy?
Con ngươi của Hữu Hòa mở to, nhìn nam nhân đi tới giường hỉ ―― phò mã của nàng.
Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến phò mã gia”.
Hữu Hòa lấy lại tinh thần, phút chốc trong lòng có chút hổ thẹn. Tiềm thức của nàng vẫn là không nhịn được so đo dung nhan của tình địch, nên hủy dung hắn như thế nào nhỉ?
Thấy phò mã gia gật đầu, Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa thức thời thối lui sang một bên.
Thu Đàm nhìn người ngồi ở trên giường không chút động đậy, trong lòng đổ mồ hôi: Dáng vẻ này của công chúa có chút ngốc, không phải đang ngẩn người đó chứ? Bị mê hoặc rồi chắc, công chúa, người đây là đang ngẩn người á?!
May mắn thay Hữu Hòa không làm cho Thu Đàm thất vọng, nháy mắt đã đứng lên.
“Tiêu tướng quân!” Hữu Hòa giành mở miệng trước, trên mặt có ý cười nhạt. Đối với tình địch làm ra vẻ mặt ôn hoà, cười một cách tự nhiên đúng là khó khăn. Thế nhưng, bỏ qua cái nhìn thất thố vừa rồi không nói đến, tâm lý Hữu Hòa đã được xây dựng hoàn thiện, hiện giờ nàng đối với Tiêu Trực tuy rằng không tới mức tán thưởng nhau, nhưng cùng đồng tình lý giải vẫn phải có. Ngoài ra, nàng còn có vài phần áy náy, những cảm xúc này kết hợp với nhau đã sớm làm giảm sự thù địch của nàng đối với tên tình địch này.
Dường như trong khoảnh khắc nàng há hốc mồm kia, Tiêu Trực lập tức dừng bước.
Hai người chỉ cách nhau có ba thước*.
*1 thước = 0,40m.
“Công chúa”. Hắn tựa hồ ngẩn ra một chút, sau mới gọi một tiếng, thanh âm có chút chậm chạp.
Lúc này Hữu Hòa mới thấy rõ khuôn mặt hắn có chút đỏ ửng, khi nói chuyện cũng có thể ngửi thấy mùi rượu, hẳn là hắn uống không ít. Bình thường hai người cũng có gặp qua, có điều lúc đó nàng chỉ gọi một tiếng “Tiêu tướng quân” cho có lệ, hắn trả lời một câu “Tham kiến công chúa”, hoặc là hắn gọi một tiếng “Công chúa”, nàng đáp một câu “Tiêu tướng quân đến gặp hoàng huynh à”, mọi việc chỉ có vậy. Đại đa số thời gian, hắn đều là khom người cung kính cúi đầu hành lễ, cơ hội ánh mắt hai người chạm nhau cũng không có.
Đây là lần đầu tiên hắn không cúi đầu hành lễ, hai người nhìn nhau, nàng nhìn hắn hắn cũng nhìn nàng. Từ lúc vào cửa, vẻ mặt của hắn hình như không có thay đổi, nhìn qua có chút nghiêm túc, không có nụ cười, Hữu Hòa nhìn thấy hắn cũng không có vẻ địch ý*.
*Địch ý: thái độ thù địch
Chắc hắn cũng không phải là người khó nói chuyện đâu nhỉ?
Hữu Hòa suy đoán, giương mắt nhìn thấy Thu Đàm và Tiểu Liên Hoa còn đứng ở đây, lập tức nói: “Các ngươi ra ngoài nghỉ ngơi đi, buổi tối không cần hầu hạ”.
“Vâng, Công chúa”. Hai thị nữ nghe lời rời đi, lưu lại hai nhân vật chính của đêm động phòng hoa chúc.
“Tướng quân mời ngồi”. Hữu Hòa nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay, thư giản một chút, đột nhiên đơn độc đối mặt với hắn làm nàng sinh ra cảm giác căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook