• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều! (7 Viewers)

  • Chương 8

- Các người làm ăn như vậy hả? Hợp đồng này nhất định phải kí được cho tôi. Mấy ngày nữa người đại diện của tập đoàn Verne sẽ ra nước ngoài, nếu lần này không được thì cơ hội rất lâu mới sẽ lại tới, biết không hả! Các người liệu làm ăn cho cẩn thận cho tôi!
Vừa vào đến cửa, Hạ Thi Văn đã nghe giọng ông ngoại cô quát tháo liên tục qua điện thoại. Hạ Thi Văn không dám tạo ra tiếng động nào, cô nhẹ nhàng cởi giày rồi thì thầm chào ông Andy đang đứng đó.
Vì không dám phát ra tiếng động, cô chỉ nhẹ nhàng chỉ tay lên gác ý muốn nói là cô về phòng xong lát sẽ xuống sau. Ông Andy nhìn thấy vậy thì hiểu ý cô ngay, ông mỉm cười hiền hậu rồi gật đầu nhìn cô đi lên, ngay sau khi thấy cô vào phòng thì ánh mắt ông lập tức thay đổi, không còn sự hiền hậu khi nãy, ánh mắt ông trở nên nghiêm túc khiến người xung quanh cũng có thể cảm thấy nhiệt độ quanh ông đang hạ xuống.
Sau khi Hạ Thi Văn đi lên phòng, ở đầu dây điện thoại bên kia đã nói điều gì đó khiến ông ngoại cô mặt đang bừng bừng tức giận bỗng đơ ra một lúc, nhưng chỉ rất thoáng qua, ông híp mắt, nhìn sâu xa, giọng nghi hoặc hỏi lại:
- Vì sao?
Giọng điệu ông lạnh như băng hỏi lại rồi im lặng một hồi lâu.
Cúp máy, ông thở dài một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế sofa, tay xoa xoa hai bên thái dương có vẻ rất mệt mỏi. Ông Andy đứng cạnh nhìn thấy vậy thì liền giơ tay lên ra hiệu, lập tức có một cô giúp việc mang bình trà hoa cúc vào.
Ông cầm bình trà lên, cúi xuống rót vào cốc cho ông ngoại cô một chén rồi bưng lên đưa cho ông. Thấy ông ngoại cô cầm lấy chiếc cốc rồi nhấp một ngụm, ông Andy mới bình thản hỏi:
- Chỉ là một hợp đồng thôi, sao lão gia lại phải phiền lòng như vậy? Còn có chuyện gì khác sao?
Gương mặt ông Andy đã ngoài năm, sáu mươi tuổi nhưng vẫn còn rất đẹp, ngũ quan ông đều mang hơi hướng của Châu Âu, vẻ mặt hiền từ vô cùng. Ông Andy và ông ngoại cô không chỉ là quan hệ bình thường mà còn là bạn bè với nhau.
Nghe ông Andy hỏi vậy, ông ngoại cô buông nhẹ cốc trà, ngước mắt lên nhìn ông Andy đang đứng đó rồi nói:
- Đúng là hợp đồng này đã sắp xong rồi, nhưng mà…
Ông ngoại cô dừng lại, ngập ngừng không dám nói tiếp nhưng lại bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Andy, ông lắc đầu thở dài:
- Người đại diện của Verne thay đổi, cũng không hiểu chuyện gì mà chủ tịch Khúc lại muốn tự tay giải quyết chuyện này, anh ta nhất quyết đòi người thừa kế của chúng ta đến bàn hợp đồng, mà người thừa kế thì ông biết rồi đấy, hắn ta đang gián tiếp chỉ Hạ Thi Văn!
Andy nghe đến đây thì không khỏi ngớ người, ông biết Hạ Thi Văn là người thừa kế chân chính thì sẽ có lúc cô phải ra mắt, nhưng bây giờ cô còn quá trẻ, tại sao người đại diện mới của Verne lại biết đến cô?
- Nếu không thì sẽ không chấp nhận hợp đồng này! Ông có hiểu ý đó là gì không?
Lúc Andy vẫn còn đang sững sờ thì ông ngoại Hạ Thi Văn lại tiếp lời.
Andy lại ngẩn ra thêm một lần nữa.
Hợp đồng này rất quan trọng, nó ảnh hưởng đến tập đoàn Hạ gia ở thành phố JK và thậm chí cả ở trụ sở chính bên Hà Lan, nhưng Hạ Thi Văn cũng rất quan trọng, vì bảo vệ cho cô tránh khỏi sự việc năm đó mà ông ngoại cô đã tốn không ít sức lực để tự biến mình thành người xấu. Andy lên tiếng hỏi lại:
- Việc mà Hạ lão gia còn không biết được sao lại có thể hỏi ý kiến của người quản gia như tôi chứ! Tôi không biết đó là ý gì, nhưng tôi biết lão gia sẽ không để đại tiểu thư rơi vào nguy hiểm!
Bầu không khí yên lặng bao trùm cả căn phòng khách to lớn, hai người cứ đứng đó, một đứng, một ngồi. Ông ngoại cô không trả lời lại câu hỏi của Andy càng làm cho không khí thêm phần nặng nề hơn.
Lúc này, từ trên tầng, Hạ Thi Văn bước xuống. Cô đã thay bộ pyjama màu xanh lam họa tiết hình con mèo rất dễ thương, sau khi nghỉ ngơi tắm rửa thì cô mau chóng xuống tầng để dùng bữa tối với ông ngoại cô. Nhưng đi xuống đến phòng khách, thấy không khí trong phòng vô cùng lạ lẫm, cô chợt nhớ ra chắc lúc nãy trong cuộc điện thoại ông vừa gọi có vấn đề!
Nhưng vì chuyện công việc nên cô cũng không tiện hỏi nhiều, cô chỉ chạy tới ghế sofa, ngồi bên cạnh ông, mỉm cười vui vẻ nói:
- Ông ngoại, lúc nãy con về thấy ông đang gọi điện nên không tiện chào, bây giờ ta ra ăn cơm chứ ạ? Cũng đã khá muộn rồi đó ạ!Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom