Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Dập máy được vài phút thì cửa văn phòng bị mở tung.
Theo bản năng, Hạ Thi Văn quay đầu lại.
Đang bước vào là cậu thanh niên cô nhìn thấy ở quầy lễ tân vừa nãy, cô nhận ra anh ta ngay. Lúc nãy, Hạ Thi Văn chỉ mới nhìn lướt qua cậu ta, bây giờ lại gần hơn, cô mới thấy rõ.
Anh ta rất cao, tóc mái để rủ xuống đã dài chạm đến sát mi mắt. Ngũ quan trên khuôn mặt vô cùng đẹp, mỗi nét như đều được chạm khắc tỉ mỉ vô cùng, cộng thêm bộ vest màu xanh tím càng khiến anh ta thêm vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Nhìn thấy Hạ Thi Văn, anh ta đứng im trước cửa phòng một hồi lâu, còn chưa định thần được thì ông ngoại cô đã bước ra cửa, chào:
- Khúc Tổng đã đến rồi, xin lỗi lúc nãy đã để cậu đứng ngoài chờ lâu như vậy!
Hạ Thi Văn nghe thế thì định đứng phắt lên chào lại vị Khúc Tổng đang đờ người kia.
Nhưng không ổn!
Hạ Thi Văn vừa đứng lên, nhìn rõ khuôn mặt kia thì đầu lại đau như búa bổ, chân cô run cầm cập, đầu đau nhức, nhưng cô nào dám để hai người kia biết! Vậy nên cô cười chào anh ta một cái rồi ngồi ngay xuống tránh cơn chóng mặt kia làm cô ngã nhào ra đây!
Chỉ mấy giây sau khi ông ngoại Hạ Thi Văn mở lời, anh ta đã lấy lại được tinh thần, chìa tay ra để bắt tay với ông ngoại cô nhưng ánh mắt vẫn cứ dán chặt lên người Hạ Thi Văn như đang tìm kiếm một thứ gì đấy, cậu ta nói:
- Không có gì, không có gì! Hạ lão gia để đại tiểu thư đến đây là đã khách khí với tôi lắm rồi a!
Hai người bắt tay nhau rồi cùng ngồi xuống ghế để đàm phán về hợp đồng. Vì là lần đầu tiên gặp mặt, cũng là lần đầu tiên Hạ Thi Văn tham gia vào việc thương trường nên cô không biết gì cả, chỉ ngồi cạnh ngoan ngoãn đọc và chăm chú nghe hai người nói chuyện.
Nhưng dù cô có ngốc cũng cảm nhận được ra.
Khúc Tổng này rất kì lạ!
Cả cuộc đàm phán, cô không lên tiếng một câu nào nhưng anh ta lại cứ nhìn cô chằm chặp, khi cô ngẩng đầu lên thì anh ta thoáng giật mình cười gượng một cái rồi quay đi.
Rốt cuộc anh ta làm sao vậy?
…
Khoảng 2 tiếng sau cuộc đàm phán mới kết thúc, có thể nói là lần này khá thành công khi đàm phán điều kiện với bên đại diện của Verne. Hạ Thi Văn thu dọn lại giấy tờ, gập máy tính cho vào trong túi cất đi thì đằng trước vang lên một tiếng gọi:
- Buổi đàm phán hôm nay rất thành công, không biết liệu Hạ lão gia đây có cho phép tôi mời Hạ đại tiểu thư đi ăn bữa trưa được không? Dù gì bây giờ cũng quá bữa rồi, con gái ăn uống không đúng giờ giấc thì không tốt đâu!
Hạ Thi Văn nghe vậy thì giật mình vô thức quay sang nhìn ông ngoại cô, ông không phản ứng.
Thấy vậy, Thi Văn mới hiểu ra, người đàm phán chính của hợp đồng lần này là cô.
Chỉ là hôm nay là lần đầu, sợ cô không thích nghi được nên ông mới ngồi đàm phán hộ Hạ Thi Văn. Tuy là vị Khúc Tổng này có hơi kì lạ, nhưng dù gì cũng là đối tác làm ăn, đi ăn với nhau cũng chỉ là việc sớm muộn. Cô nhanh chóng chỉnh đốn tâm trạng, nhìn sang phía Khúc Tổng vẻ mặt đang mong chờ, nói:
- Khúc Tổng đã mở miệng thì sao tôi có thể từ chối chứ!
- Được, vậy thì ở gần đây có một khách sạn có nhà hàng khá ngon, chúng ta đến đó đi!
Hạ Thi Văn vừa dứt lời thì Khúc Tổng đã nhanh miệng hẹn địa chỉ với cô.
Cô gật đầu rồi quay qua chào ông ngoại, đi ra khỏi phòng trước.
Thấy Hạ Thi Văn đã đi ra khỏi phòng, căn phòng rơi vào vẻ im lặng, Hạ Thi Văn vừa bước khỏi đây mà nhiệt độ trong phòng như giảm đi mấy độ vậy!
Thật lạnh!
Khúc Tổng lên tiếng phá tan bầu không khí lạnh buốt trong phòng:
- Vậy thì Hạ lão gia, không làm phiền ông nữa, tôi cũng đi đây! Tạm biệt!
Nói xong anh ta toan định quay người rời đi, nhưng còn chưa kịp đi ra đến khỏi cửa, một giọng nói lạnh băng từ ông ngoại Hạ Thi văn khiến anh ta như cứng đờ người:
- Mong cậu không làm con bé khó xử, đây là lần đầu tiên nó tham gia những việc này, có gì cứ trách người làm ông như tôi đây!Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Theo bản năng, Hạ Thi Văn quay đầu lại.
Đang bước vào là cậu thanh niên cô nhìn thấy ở quầy lễ tân vừa nãy, cô nhận ra anh ta ngay. Lúc nãy, Hạ Thi Văn chỉ mới nhìn lướt qua cậu ta, bây giờ lại gần hơn, cô mới thấy rõ.
Anh ta rất cao, tóc mái để rủ xuống đã dài chạm đến sát mi mắt. Ngũ quan trên khuôn mặt vô cùng đẹp, mỗi nét như đều được chạm khắc tỉ mỉ vô cùng, cộng thêm bộ vest màu xanh tím càng khiến anh ta thêm vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Nhìn thấy Hạ Thi Văn, anh ta đứng im trước cửa phòng một hồi lâu, còn chưa định thần được thì ông ngoại cô đã bước ra cửa, chào:
- Khúc Tổng đã đến rồi, xin lỗi lúc nãy đã để cậu đứng ngoài chờ lâu như vậy!
Hạ Thi Văn nghe thế thì định đứng phắt lên chào lại vị Khúc Tổng đang đờ người kia.
Nhưng không ổn!
Hạ Thi Văn vừa đứng lên, nhìn rõ khuôn mặt kia thì đầu lại đau như búa bổ, chân cô run cầm cập, đầu đau nhức, nhưng cô nào dám để hai người kia biết! Vậy nên cô cười chào anh ta một cái rồi ngồi ngay xuống tránh cơn chóng mặt kia làm cô ngã nhào ra đây!
Chỉ mấy giây sau khi ông ngoại Hạ Thi Văn mở lời, anh ta đã lấy lại được tinh thần, chìa tay ra để bắt tay với ông ngoại cô nhưng ánh mắt vẫn cứ dán chặt lên người Hạ Thi Văn như đang tìm kiếm một thứ gì đấy, cậu ta nói:
- Không có gì, không có gì! Hạ lão gia để đại tiểu thư đến đây là đã khách khí với tôi lắm rồi a!
Hai người bắt tay nhau rồi cùng ngồi xuống ghế để đàm phán về hợp đồng. Vì là lần đầu tiên gặp mặt, cũng là lần đầu tiên Hạ Thi Văn tham gia vào việc thương trường nên cô không biết gì cả, chỉ ngồi cạnh ngoan ngoãn đọc và chăm chú nghe hai người nói chuyện.
Nhưng dù cô có ngốc cũng cảm nhận được ra.
Khúc Tổng này rất kì lạ!
Cả cuộc đàm phán, cô không lên tiếng một câu nào nhưng anh ta lại cứ nhìn cô chằm chặp, khi cô ngẩng đầu lên thì anh ta thoáng giật mình cười gượng một cái rồi quay đi.
Rốt cuộc anh ta làm sao vậy?
…
Khoảng 2 tiếng sau cuộc đàm phán mới kết thúc, có thể nói là lần này khá thành công khi đàm phán điều kiện với bên đại diện của Verne. Hạ Thi Văn thu dọn lại giấy tờ, gập máy tính cho vào trong túi cất đi thì đằng trước vang lên một tiếng gọi:
- Buổi đàm phán hôm nay rất thành công, không biết liệu Hạ lão gia đây có cho phép tôi mời Hạ đại tiểu thư đi ăn bữa trưa được không? Dù gì bây giờ cũng quá bữa rồi, con gái ăn uống không đúng giờ giấc thì không tốt đâu!
Hạ Thi Văn nghe vậy thì giật mình vô thức quay sang nhìn ông ngoại cô, ông không phản ứng.
Thấy vậy, Thi Văn mới hiểu ra, người đàm phán chính của hợp đồng lần này là cô.
Chỉ là hôm nay là lần đầu, sợ cô không thích nghi được nên ông mới ngồi đàm phán hộ Hạ Thi Văn. Tuy là vị Khúc Tổng này có hơi kì lạ, nhưng dù gì cũng là đối tác làm ăn, đi ăn với nhau cũng chỉ là việc sớm muộn. Cô nhanh chóng chỉnh đốn tâm trạng, nhìn sang phía Khúc Tổng vẻ mặt đang mong chờ, nói:
- Khúc Tổng đã mở miệng thì sao tôi có thể từ chối chứ!
- Được, vậy thì ở gần đây có một khách sạn có nhà hàng khá ngon, chúng ta đến đó đi!
Hạ Thi Văn vừa dứt lời thì Khúc Tổng đã nhanh miệng hẹn địa chỉ với cô.
Cô gật đầu rồi quay qua chào ông ngoại, đi ra khỏi phòng trước.
Thấy Hạ Thi Văn đã đi ra khỏi phòng, căn phòng rơi vào vẻ im lặng, Hạ Thi Văn vừa bước khỏi đây mà nhiệt độ trong phòng như giảm đi mấy độ vậy!
Thật lạnh!
Khúc Tổng lên tiếng phá tan bầu không khí lạnh buốt trong phòng:
- Vậy thì Hạ lão gia, không làm phiền ông nữa, tôi cũng đi đây! Tạm biệt!
Nói xong anh ta toan định quay người rời đi, nhưng còn chưa kịp đi ra đến khỏi cửa, một giọng nói lạnh băng từ ông ngoại Hạ Thi văn khiến anh ta như cứng đờ người:
- Mong cậu không làm con bé khó xử, đây là lần đầu tiên nó tham gia những việc này, có gì cứ trách người làm ông như tôi đây!Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook