Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Buổi sáng sớm mùa xuân ấm áp.
Gió thổi nhè nhẹ, tiếng chim hót líu lo, từng tia nắng buổi sớm len lỏi xuyên qua rèm cửa sang trọng màu trắng có hoa văn được thêu tay tỉ mỉ, chiếu thẳng lên chiếc giường rộng giữa phòng ngủ…
Một đôi vợ chồng trẻ còn đang say giấc nồng sau cuộc chiến tình ái đêm qua...
Hạ Thi Văn mặc chiếc váy hai dây ren màu hồng phấn quyến rũ gợi cảm nhưng vẫn vô cùng đáng yêu, trên gương mặt lộ rõ vẻ mãn nguyện, cứ rúc vào trong lồng ngực săn chắc của Tư Hạo Hiên mà ngủ, không lo nghĩ gì.
Ánh nắng mùa xuân, cảnh xuân phơi phới…
Còn điều gì hạnh phúc bằng điều này nữa cơ chứ?
Kim đồng hồ cứ thế trôi qua, ánh mặt trời theo thời gian cũng ngày càng chói lòa hơn, vậy mà hai người trên giường vẫn nằm quấn quýt lấy nhau không chút động tĩnh gì.
Chỉ đến khi tia nắng chói chang chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thi Văn, cô mới chau mày tỉnh giấc.
Dù đã qua tuổi thiếu nữ, nhưng giờ trông Hạ Thi Văn còn có phần mặn mà, quyến rũ hơn khi xưa.
Quay người định nhìn lên chiếc đồng hồ trên bàn, nhưng Hạ Thi Văn nhận ra khi cô vừa quay đi, người đàn ông bên cạnh đã ngay lập tức kéo cô về, ôm trọn thân thể mảnh mai của cô giấu vào trong lồng ngực mình.
Hạ Thi Văn nở nụ cười dịu dàng, nhìn lên gương mặt anh tuấn cau mày khó chịu vẫn đang say giấc, nhẹ nhàng nói:
“Trong mơ mà cũng giữ em chặt như vậy, anh quả là đồ cầm thú!”
Dứt lời, cô lấy tay vuốt ve gương mặt của hắn…
Đây chính là chồng của cô! Người đàn ông một câu nói cũng có thể rung chuyển cả thành phố JK này lại đang ôm lấy cô, giữ cô thật chặt không buông.
“Anh yêu em đến thế cơ à?”
Hạ Thi Văn không nhịn được, cô ngước lên hôn vào môi hắn một cái.
Cô chỉ hôn nhẹ một cái thôi, vậy mà chỗ nào đó của bạn cầm thú nào đó đã ngóc đầu dậy…
Ai mà ngờ Tư Hạo Hiên đã thức dậy trước cô, nghe hết thảy lời nói của cô, còn biết cả việc cô hôn trộm hắn.
Hắn nào có thể để yên được cơ chứ?
Người phụ nữ hắn yêu thương, bà xã đại nhân của hắn, người mà hắn muốn dành cả đời để chiều chuộng lại còn đang chủ động hôn hắn…
Hắn không thể phụ lòng cô được!
Môi vừa rời môi, lập tức bàn tay to lớn của hắn đã vòng ra đằng sau gáy cô, dùng sức kéo cô lại, hôn vào đôi môi nhỏ xinh của cô.
Hắn không giống cô, nụ hôn của hắn lại càng không giống!
Đôi môi mềm mại của Hạ Thi Văn bị đôi môi mạnh mẽ của hắn chiếm giữ, hắn thò đầu lưỡi thăm dò khoang miệng của cô khiến cô giật mình, toan đẩy hắn ra…
Nhưng nào có dễ như thế, gáy cô bị hắn giữ lại nên không thể nào cử động. Vốn dĩ cô còn muốn đáp lại nụ hôn của hắn, nhưng rồi nghĩ lại đến việc rõ ràng hắn tỉnh rồi mà không có chút động tĩnh gì, cô lại tức giận không nguôi.
“Đau…”
Tư Hạo Hiên kêu lên một tiếng, lưu luyến rời đôi môi nhỏ của cô, mặt cau có khó chịu.
Hạ Thi Văn bỏ bàn tay nhỏ đang cấu bụng hắn ra, mặt vênh lên như chiến sĩ vừa chiến đấu thắng lợi trở về, đôi môi nhỏ liến thoắng:
“Anh rõ ràng tỉnh rồi mà lại còn giả vờ trêu em!”
“Anh không có mà!”
Tư Hạo Hiên mặt vô tội, giọng điệu cũng đầy sự vô tội theo.
“Khoan, vậy những gì em nói không phải anh nghe thấy hết rồi chứ?”
“Đã nghe thấy hết, một từ cũng không sót! Vợ yêu của anh tỏ tình thì làm sao anh không nghe được!”
Bạn cầm thú nào đó da mặt rất dày, không biết xấu hổ trả lời.
Hạ Thi Văn không giống hắn, da mặt cô rất mỏng, hễ động làm việc xấu một chút là cô sẽ bị xấu hổ, lần này cũng không có ngoại lệ!
Hạ Thi Văn tức giận nhảy dựng lên, giọng rõ cáu gắt:
“Không quan tâm anh nữa, đồ cầm thú!”
Nhìn thấy Hạ Thi Văn vén chăn định rời giường, Tư Hạo Hiên luống cuống bắt lấy tay cô, đè cô xuống dưới, hắn nhìn cô vẻ đầy trìu mến, nụ cười lại có phần xảo trá, giọng ngái ngủ cực dễ nghe:
“Vợ à, anh sai rồi! Chúng ta là vợ chồng, em tỏ tình với chồng em mà cũng xấu hổ sao?”
Hạ Thi Văn hừ lạnh một tiếng, cố gắng nhịn cười, giọng nói vẻ không để tâm lắm:
“Em mới không giống anh, da mặt anh dày hơn cả bề mặt Trái Đất rồi, không bì nổ..”
Còn chưa nói hết câu, Tư Hạo Hiên đã cúi xuống hôn cô, nụ hôn lần này rất dịu dàng, nó khiến cô si mê trong đó không cách nào cưỡng lại…
Nụ hôn của bạn cầm thú nào đó từ đôi môi rơi dần xuống cằm cô, xuống cổ cô…
“Này, anh làm gì đấy? Tối qua.... còn chưa đủ hả?”
Hạ Thi Văn như mèo bị giẫm vào đuôi, cô dùng tay che lấy ngực, giọng đầy hốt hoảng.
Tư Hạo Hiên thấy thế liền phì cười, cô vợ nhỏ này của hắn quả thực vô cùng đáng yêu, khiến hắn muốn che chở cho cô cả đời!
“Thiết nghĩ đủ rồi, nhưng sáng nay thấy em tỏ tình với anh nồng thắm như vậy, anh quyết định thêm hiệp nữa!”
“Không được! Em còn phải…”
“Vợ à, anh rất yêu em, yêu em còn hơn chính bản thân mình. Vì vậy chỉ cần em gạt tay anh ra thôi, anh cũng sẽ lo sợ mất đi em…”
Thôi xong rồi…
Cô lại một lần nữa bị hắn làm cho si mê rồi! Hạ Thi Văn mắt rưng rưng, dù cô đã nghe hắn bày tỏ vô số lần rồi, nhưng bây giờ nghe lại tại sao vẫn còn cảm thấy ngọt đến sâu răng như vậy cơ chứ!
Có ông chồng như vậy, cô làm sao có thể bỏ mặc được!
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt. Một vị vương cao ngạo lạnh lùng như vậy, trước mặt cô lại bày ra vẻ sợ hãi mất cô như thế này, thử hỏi anh yêu cô nhiều đến như thế nào cơ chứ?
Cô choàng tay qua cổ, đáp lại hắn một nụ hôn. Cô cũng học hắn, thăm dò bên trong khoang miệng hắn, hôn thật dịu dàng. Buông hắn ra, cô nở nụ cười ngọt ngào:
“Em cũng yêu anh, chồng à!”Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Gió thổi nhè nhẹ, tiếng chim hót líu lo, từng tia nắng buổi sớm len lỏi xuyên qua rèm cửa sang trọng màu trắng có hoa văn được thêu tay tỉ mỉ, chiếu thẳng lên chiếc giường rộng giữa phòng ngủ…
Một đôi vợ chồng trẻ còn đang say giấc nồng sau cuộc chiến tình ái đêm qua...
Hạ Thi Văn mặc chiếc váy hai dây ren màu hồng phấn quyến rũ gợi cảm nhưng vẫn vô cùng đáng yêu, trên gương mặt lộ rõ vẻ mãn nguyện, cứ rúc vào trong lồng ngực săn chắc của Tư Hạo Hiên mà ngủ, không lo nghĩ gì.
Ánh nắng mùa xuân, cảnh xuân phơi phới…
Còn điều gì hạnh phúc bằng điều này nữa cơ chứ?
Kim đồng hồ cứ thế trôi qua, ánh mặt trời theo thời gian cũng ngày càng chói lòa hơn, vậy mà hai người trên giường vẫn nằm quấn quýt lấy nhau không chút động tĩnh gì.
Chỉ đến khi tia nắng chói chang chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thi Văn, cô mới chau mày tỉnh giấc.
Dù đã qua tuổi thiếu nữ, nhưng giờ trông Hạ Thi Văn còn có phần mặn mà, quyến rũ hơn khi xưa.
Quay người định nhìn lên chiếc đồng hồ trên bàn, nhưng Hạ Thi Văn nhận ra khi cô vừa quay đi, người đàn ông bên cạnh đã ngay lập tức kéo cô về, ôm trọn thân thể mảnh mai của cô giấu vào trong lồng ngực mình.
Hạ Thi Văn nở nụ cười dịu dàng, nhìn lên gương mặt anh tuấn cau mày khó chịu vẫn đang say giấc, nhẹ nhàng nói:
“Trong mơ mà cũng giữ em chặt như vậy, anh quả là đồ cầm thú!”
Dứt lời, cô lấy tay vuốt ve gương mặt của hắn…
Đây chính là chồng của cô! Người đàn ông một câu nói cũng có thể rung chuyển cả thành phố JK này lại đang ôm lấy cô, giữ cô thật chặt không buông.
“Anh yêu em đến thế cơ à?”
Hạ Thi Văn không nhịn được, cô ngước lên hôn vào môi hắn một cái.
Cô chỉ hôn nhẹ một cái thôi, vậy mà chỗ nào đó của bạn cầm thú nào đó đã ngóc đầu dậy…
Ai mà ngờ Tư Hạo Hiên đã thức dậy trước cô, nghe hết thảy lời nói của cô, còn biết cả việc cô hôn trộm hắn.
Hắn nào có thể để yên được cơ chứ?
Người phụ nữ hắn yêu thương, bà xã đại nhân của hắn, người mà hắn muốn dành cả đời để chiều chuộng lại còn đang chủ động hôn hắn…
Hắn không thể phụ lòng cô được!
Môi vừa rời môi, lập tức bàn tay to lớn của hắn đã vòng ra đằng sau gáy cô, dùng sức kéo cô lại, hôn vào đôi môi nhỏ xinh của cô.
Hắn không giống cô, nụ hôn của hắn lại càng không giống!
Đôi môi mềm mại của Hạ Thi Văn bị đôi môi mạnh mẽ của hắn chiếm giữ, hắn thò đầu lưỡi thăm dò khoang miệng của cô khiến cô giật mình, toan đẩy hắn ra…
Nhưng nào có dễ như thế, gáy cô bị hắn giữ lại nên không thể nào cử động. Vốn dĩ cô còn muốn đáp lại nụ hôn của hắn, nhưng rồi nghĩ lại đến việc rõ ràng hắn tỉnh rồi mà không có chút động tĩnh gì, cô lại tức giận không nguôi.
“Đau…”
Tư Hạo Hiên kêu lên một tiếng, lưu luyến rời đôi môi nhỏ của cô, mặt cau có khó chịu.
Hạ Thi Văn bỏ bàn tay nhỏ đang cấu bụng hắn ra, mặt vênh lên như chiến sĩ vừa chiến đấu thắng lợi trở về, đôi môi nhỏ liến thoắng:
“Anh rõ ràng tỉnh rồi mà lại còn giả vờ trêu em!”
“Anh không có mà!”
Tư Hạo Hiên mặt vô tội, giọng điệu cũng đầy sự vô tội theo.
“Khoan, vậy những gì em nói không phải anh nghe thấy hết rồi chứ?”
“Đã nghe thấy hết, một từ cũng không sót! Vợ yêu của anh tỏ tình thì làm sao anh không nghe được!”
Bạn cầm thú nào đó da mặt rất dày, không biết xấu hổ trả lời.
Hạ Thi Văn không giống hắn, da mặt cô rất mỏng, hễ động làm việc xấu một chút là cô sẽ bị xấu hổ, lần này cũng không có ngoại lệ!
Hạ Thi Văn tức giận nhảy dựng lên, giọng rõ cáu gắt:
“Không quan tâm anh nữa, đồ cầm thú!”
Nhìn thấy Hạ Thi Văn vén chăn định rời giường, Tư Hạo Hiên luống cuống bắt lấy tay cô, đè cô xuống dưới, hắn nhìn cô vẻ đầy trìu mến, nụ cười lại có phần xảo trá, giọng ngái ngủ cực dễ nghe:
“Vợ à, anh sai rồi! Chúng ta là vợ chồng, em tỏ tình với chồng em mà cũng xấu hổ sao?”
Hạ Thi Văn hừ lạnh một tiếng, cố gắng nhịn cười, giọng nói vẻ không để tâm lắm:
“Em mới không giống anh, da mặt anh dày hơn cả bề mặt Trái Đất rồi, không bì nổ..”
Còn chưa nói hết câu, Tư Hạo Hiên đã cúi xuống hôn cô, nụ hôn lần này rất dịu dàng, nó khiến cô si mê trong đó không cách nào cưỡng lại…
Nụ hôn của bạn cầm thú nào đó từ đôi môi rơi dần xuống cằm cô, xuống cổ cô…
“Này, anh làm gì đấy? Tối qua.... còn chưa đủ hả?”
Hạ Thi Văn như mèo bị giẫm vào đuôi, cô dùng tay che lấy ngực, giọng đầy hốt hoảng.
Tư Hạo Hiên thấy thế liền phì cười, cô vợ nhỏ này của hắn quả thực vô cùng đáng yêu, khiến hắn muốn che chở cho cô cả đời!
“Thiết nghĩ đủ rồi, nhưng sáng nay thấy em tỏ tình với anh nồng thắm như vậy, anh quyết định thêm hiệp nữa!”
“Không được! Em còn phải…”
“Vợ à, anh rất yêu em, yêu em còn hơn chính bản thân mình. Vì vậy chỉ cần em gạt tay anh ra thôi, anh cũng sẽ lo sợ mất đi em…”
Thôi xong rồi…
Cô lại một lần nữa bị hắn làm cho si mê rồi! Hạ Thi Văn mắt rưng rưng, dù cô đã nghe hắn bày tỏ vô số lần rồi, nhưng bây giờ nghe lại tại sao vẫn còn cảm thấy ngọt đến sâu răng như vậy cơ chứ!
Có ông chồng như vậy, cô làm sao có thể bỏ mặc được!
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt. Một vị vương cao ngạo lạnh lùng như vậy, trước mặt cô lại bày ra vẻ sợ hãi mất cô như thế này, thử hỏi anh yêu cô nhiều đến như thế nào cơ chứ?
Cô choàng tay qua cổ, đáp lại hắn một nụ hôn. Cô cũng học hắn, thăm dò bên trong khoang miệng hắn, hôn thật dịu dàng. Buông hắn ra, cô nở nụ cười ngọt ngào:
“Em cũng yêu anh, chồng à!”Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook