Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160: Bị bắt nạt
Chương 160: Bị bắt nạt
Đường Nhã Phương vì bị bỏng mà được nghỉ mấy ngày, bỗng dưng có cảm giác trong cái rủi cũng có cái may. Cô cảm thấy phải tận hưởng những ngày nghỉ hiếm hoi này thật tốt, không để nó trôi qua một cái lãng phí. Chính vì vậy, cô hẹn Lê Mẫn Nghi ra ngoài, kể từ khi cô ấy về nước đến giờ, hai người rất ít khi gặp nhau, nhân dịp này phải hẹn nhau đi chơi thật đã mới được. “Thật xin lỗi, tớ tới muộn” Lê Mẫn Nghi ném túi xách lên ghế, sau đó ngồi xuống đối diện Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương liếc mắt nhìn sang chiếc túi xách đáng thương kia, chậc chậc lắc đầu: “Mẫn Nghi, cậu đúng là không biết quý trọng tiền bạc.
Lê Mẫn Nghi đang uống nước, nghe thấy lời này của cô, chau mày khó hiểu, sau đó hỏi: “Sao tự nhiên cậu lại nói vậy?” “Đó!” Đường Nhã Phương hướng ánh mắt về phía chiếc túi xách nằm trên ghế: “Bản giới hạn đấy, có rất nhiều người muốn bỏ tiền ra để sở hữu nó còn không được, vậy mà cậu quả nhiên chẳng hề coi trọng nó chút nào!”
Mỗi chiếc túi xách có phiên bản giới hạn của những nhãn hiệu nổi tiếng đều có giá trị rất lớn, Lê Mẫn Nghi lại tuỳ ý ném đi như vậy, ngộ nhỡ bị trầy xước sẽ có thể khiến chiếc túi bị giảm giá trị. “Làm ơn đi!” Lê Mẫn Nghi trợn trừng mắt: “Giờ cậu là bà Lục rồi đấy, đừng có suy nghĩ theo kiểu của dân thường nữa, túi xách hỏng thì tớ lại mua mới, dù sao tớ cũng không thiếu tiền!” Đường Nhã Phương cười gượng: “Tiểu thư Mẫn Nghi thật đúng là giàu có và khí chất hơn người, dân thường như tớ sao sánh được.” “Không dám không dám. Nói về khoản giàu có thì tớ còn kém xa anh chồng của cậu, còn về khí chất thì.” Lê Mẫn Nghi nháy mắt nói: “Tớ chắc chắn càng kém xa, dù sao tớ cũng không có mà.”
Lúc ban đầu Đường Nhã Phương vẫn chưa kịp hiểu ra hàm ý ẩn giấu trong lời nói của Lê Mẫn Nghi, nhưng khi thấy cô nụ cười đen tối trên môi cô, cô mới bất giác ý thức được lời nói vừa rồi quả thực có chút bất thường. “Á, Mẫn Nghi, sao cậu lại đen tối như vậy chứ?” Đường
Nhã Phương tỏ vẻ ghét bỏ.
Lê Mẫn Nghi vô tội chu miện: “Tớ đen tối chỗ nào? Rõ ràng là cậu nghĩ nhiều"
Thấy thế, Đường Nhã Phương không nhịn được cười thành tiếng, mà Lê Mẫn Nghi cũng lộ ra nụ cười rực rỡ. Trong không khí phảng phất mùi cà phê, tiếng piano du dương êm tại chảy xuôi trong quán cà phê rộng lớn, bọn họ ngồi cạnh cửa sổ vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất.
Ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng.
Trong lúc Đường Nhã Phương hưởng thụ ngày nghỉ của mình, nhân sự trong Thời Đại lại có thay đổi mới. Lạc Bích Nguyệt vốn bị cách chức phó quản lý của bộ phận truyền thông, vậy mà lại nhảy lên thành trợ lý của tổng quản lý. Hiện giờ, không chỉ Đường Nhã Phương và Tổng An Nhi phải nhìn sắc mặt cô ta mà làm việc, ngay cả Lê Na cũng vậy. “Quả nhiên là cả mè một lửa!” Đối với chuyện này,
Tổng An Nhi chỉ cười nhạt. “Bích Nguyệt, sau này nhớ che chở cho tôi đấy, tôi sợ cô vừa đi liền có người nhân cơ hội bắt nạt chúng tôi.
Ánh mắt của người nói câu này cố tình liếc về phía Tổng An Nhì. Tổng An Nhi nghe xong, trực tiếp trừng mắt nhìn, bắt nạt cô ta ư? Cô và Đường Nhã Phương còn ngại lãng phí thời gian “Yên tâm, có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt các cô đầu.” Lạc Bích Nguyệt thu xếp đồ xong, lập tức có người nịnh nọt bê thùng giúp cô ta. Lạc Bích Nguyệt được những người phụ nữ đó vây quanh, nghe lời cô ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Lạc Bích Nguyệt giống như một con công kiêu ngạo đi đến bên cạnh Tống An Nhi, hai tay khoanh trước ngực, khóe mắt liếc Tổng An Nhi một cái, môi cong lên nụ cười giễu cợt. “Có người ấy à, cho rằng lên làm phó quản lý là có được cả thế giới rồi. Tốt nhất nên ngồi cho nóng ghế đi, kéo đến khi bị đá khỏi ghế lại tiếc nuối." Lạc Bích Nguyệt vừa nói vừa vuốt vuốt mái tóc cố ý nhuộm vàng của mình, dáng vẻ hả hệ đắc ý.
Tống An Nhi liếc xéo cô ta, cười lạnh: “Trợ lý Lạc, câu đó vẫn nên để lại cho chính cô thì đúng hơn.
Tiếp đó, cô đứng bật dậy, lạnh lùng lướt qua mấy người bọn họ, sau đó dừng lại trước gương mặt khoa trương đầy vẻ đắc ý của Lạc Bích Nguyệt, nhếch môi cười: “Đừng mừng sớm như vậy, kẻo đến lúc đó lại chết một cách thảm hại đấy.
Lạc Bích Nguyệt biến sắc, nụ cười đắc ý lập tức cứng lại, oán hận trừng mắt nhìn Tống An Nhi. “Tống An Nhi, cô đừng tưởng rằng mình thăng chức thì ghê gớm lắm, chẳng qua chỉ là một phó quản lý nho nhỏ thôi, có gì mà đắc ý chứ. Bích Nguyệt nhà người ta chính là trợ lý của tổng quản lý, bỏ xa cô cả mấy con phố.
Người ủng hộ của Lạc Bích Nguyệt nhảy ra bênh vực cô ta, trực tiếp chọc cười Tống An Nhi. Quả nhiên đầu năm nay bình thường không có cái gì nhiều, chỉ có kẻ ngốc là đặc biệt nhiều.
Tống An Nhi lạnh lùng liếc nhìn đám người kia: “Vì thế mau thừa dịp bây giờ nịnh hót đi, để đỡ phải về sau muốn nịnh cũng không nịnh được.
Nói xong, dưới ánh mắt tức giận không cam lòng của bọn họ, Tổng An Nhi nhanh nhẹn bỏ đi.
Chờ đó! Cô ta nhất định sẽ cho Tổng An Nhi và Đường Nhã Phương biết mặt
Lạc Bích Nguyệt oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng rời đi của Tống An Nhi.
Đường Nhã Phương ngồi trong xe, lúc nhìn thấy bóng dáng đang đi ra khỏi tòa nhà, cô vội vàng hạ cửa kính xe xuống. “An Nhi, bọn tớ ở đây này!
Tống An Nhi nghe thấy tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy một chiếc xe Jeep đỗ cách đó không xa. Cô nhíu nhíu mày, sau đó chạy chậm đến. “Mẫn Nghi, sao cậu lại lái xe Jeep đến đây?” Tổng An Nhi ngồi lên xe trực tiếp hỏi. “Tớ thích” Lê Mẫn Nghi ngồi trên ghế lại quay đầu cười ngọt ngào với cô. Nhớ đọc truyện tr*ên Tamlinh247.me để ủng hộ team nha !!!
Tổng An Nhi bĩu môi: “Thật sự không hiểu nổi một cô gái như cậu sao lại thích lái loại xe nam tính thế này”
Những cô tiểu thư nhà giàu khác đều thích lái những chiếc xe thể thao với màu sắc rực rỡ, sao đến lượt Mẫn Nghi lại thích chiếc xe màu đen nam tính vậy chứ? “An Nhi, đừng mỗi lần nhìn thấy xe của Mẫn Nghi lại châm chọc cậu ấy nữa." Đường Nhã Phương quay đầu nhìn cô: “Cậu cũng biết từ nhỏ Mẫn Nghi lớn lên trong gia đình quân đội mà, tính cách của cậu ấy có hơi mạnh mẽ nên thích những dáng xe cũng là điều dễ hiểu thôi." “Đúng vậy, chỉ có Nhã Phương là hiểu tớ.” Lê Mẫn Nghi nghiêng người giơ tay ôm lấy Đường Nhã Phương, làm nũng nói: "Nhã Phương, An Nhi bắt nạt tớ.”
Nói xong, cô dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm
Tống An Nhi. "Được rồi.” Tống An Nhi không nhịn được bật cười: “Sau này tớ sẽ không chọc cậu nữa được chưa, kẻo cậu lại nói là tớ bắt nạt cậu"
Đường Nhã Phương bật cười, sau đó đổi chủ đề hỏi: “Hiếm lắm ba chúng ta mới tụ tập được, các cậu muốn ăn món gì đây?” “Tớ ăn gì cũng được.” Lê Mẫn Nghi nhún vai, tỏ vẻ tùy ý bọn họ quyết định. “Tớ cũng vậy, tuỳ các cậu quyết. Tống An Nhi cũng như vậy.
Đường Nhã Phương cười đáp: “Không còn đau nữa.”
Lê Mẫn Nghi đang tập trung lái xe nghe thấy hai người nói chuyện, phân tâm quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ, buồn bực hỏi: “Cái gì mà có đau không?” “Cậu không nói cho Mẫn Nghi à?” Tống An Nhi kinh ngạc nhướng mày. “Không” Đường Nhã Phương lắc đầu. “Nói cho tớ biết cái gì? Hai cậu có chuyện gì giấu tớ đấy à?” Nhân lúc đèn đỏ, Lê Mẫn Nghi đặt tay lên bánh lái, nghiêng người nheo mắt, vẻ mặt nguy hiểm.
Tống An Nhi nhìn Đường Nhã Phương, sau đó chậm rãi nói: “Hôm qua Nhã Phương bị người trong công ty bắt nat."
Đường Nhã Phương vì bị bỏng mà được nghỉ mấy ngày, bỗng dưng có cảm giác trong cái rủi cũng có cái may. Cô cảm thấy phải tận hưởng những ngày nghỉ hiếm hoi này thật tốt, không để nó trôi qua một cái lãng phí. Chính vì vậy, cô hẹn Lê Mẫn Nghi ra ngoài, kể từ khi cô ấy về nước đến giờ, hai người rất ít khi gặp nhau, nhân dịp này phải hẹn nhau đi chơi thật đã mới được. “Thật xin lỗi, tớ tới muộn” Lê Mẫn Nghi ném túi xách lên ghế, sau đó ngồi xuống đối diện Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương liếc mắt nhìn sang chiếc túi xách đáng thương kia, chậc chậc lắc đầu: “Mẫn Nghi, cậu đúng là không biết quý trọng tiền bạc.
Lê Mẫn Nghi đang uống nước, nghe thấy lời này của cô, chau mày khó hiểu, sau đó hỏi: “Sao tự nhiên cậu lại nói vậy?” “Đó!” Đường Nhã Phương hướng ánh mắt về phía chiếc túi xách nằm trên ghế: “Bản giới hạn đấy, có rất nhiều người muốn bỏ tiền ra để sở hữu nó còn không được, vậy mà cậu quả nhiên chẳng hề coi trọng nó chút nào!”
Mỗi chiếc túi xách có phiên bản giới hạn của những nhãn hiệu nổi tiếng đều có giá trị rất lớn, Lê Mẫn Nghi lại tuỳ ý ném đi như vậy, ngộ nhỡ bị trầy xước sẽ có thể khiến chiếc túi bị giảm giá trị. “Làm ơn đi!” Lê Mẫn Nghi trợn trừng mắt: “Giờ cậu là bà Lục rồi đấy, đừng có suy nghĩ theo kiểu của dân thường nữa, túi xách hỏng thì tớ lại mua mới, dù sao tớ cũng không thiếu tiền!” Đường Nhã Phương cười gượng: “Tiểu thư Mẫn Nghi thật đúng là giàu có và khí chất hơn người, dân thường như tớ sao sánh được.” “Không dám không dám. Nói về khoản giàu có thì tớ còn kém xa anh chồng của cậu, còn về khí chất thì.” Lê Mẫn Nghi nháy mắt nói: “Tớ chắc chắn càng kém xa, dù sao tớ cũng không có mà.”
Lúc ban đầu Đường Nhã Phương vẫn chưa kịp hiểu ra hàm ý ẩn giấu trong lời nói của Lê Mẫn Nghi, nhưng khi thấy cô nụ cười đen tối trên môi cô, cô mới bất giác ý thức được lời nói vừa rồi quả thực có chút bất thường. “Á, Mẫn Nghi, sao cậu lại đen tối như vậy chứ?” Đường
Nhã Phương tỏ vẻ ghét bỏ.
Lê Mẫn Nghi vô tội chu miện: “Tớ đen tối chỗ nào? Rõ ràng là cậu nghĩ nhiều"
Thấy thế, Đường Nhã Phương không nhịn được cười thành tiếng, mà Lê Mẫn Nghi cũng lộ ra nụ cười rực rỡ. Trong không khí phảng phất mùi cà phê, tiếng piano du dương êm tại chảy xuôi trong quán cà phê rộng lớn, bọn họ ngồi cạnh cửa sổ vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất.
Ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng.
Trong lúc Đường Nhã Phương hưởng thụ ngày nghỉ của mình, nhân sự trong Thời Đại lại có thay đổi mới. Lạc Bích Nguyệt vốn bị cách chức phó quản lý của bộ phận truyền thông, vậy mà lại nhảy lên thành trợ lý của tổng quản lý. Hiện giờ, không chỉ Đường Nhã Phương và Tổng An Nhi phải nhìn sắc mặt cô ta mà làm việc, ngay cả Lê Na cũng vậy. “Quả nhiên là cả mè một lửa!” Đối với chuyện này,
Tổng An Nhi chỉ cười nhạt. “Bích Nguyệt, sau này nhớ che chở cho tôi đấy, tôi sợ cô vừa đi liền có người nhân cơ hội bắt nạt chúng tôi.
Ánh mắt của người nói câu này cố tình liếc về phía Tổng An Nhì. Tổng An Nhi nghe xong, trực tiếp trừng mắt nhìn, bắt nạt cô ta ư? Cô và Đường Nhã Phương còn ngại lãng phí thời gian “Yên tâm, có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt các cô đầu.” Lạc Bích Nguyệt thu xếp đồ xong, lập tức có người nịnh nọt bê thùng giúp cô ta. Lạc Bích Nguyệt được những người phụ nữ đó vây quanh, nghe lời cô ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Lạc Bích Nguyệt giống như một con công kiêu ngạo đi đến bên cạnh Tống An Nhi, hai tay khoanh trước ngực, khóe mắt liếc Tổng An Nhi một cái, môi cong lên nụ cười giễu cợt. “Có người ấy à, cho rằng lên làm phó quản lý là có được cả thế giới rồi. Tốt nhất nên ngồi cho nóng ghế đi, kéo đến khi bị đá khỏi ghế lại tiếc nuối." Lạc Bích Nguyệt vừa nói vừa vuốt vuốt mái tóc cố ý nhuộm vàng của mình, dáng vẻ hả hệ đắc ý.
Tống An Nhi liếc xéo cô ta, cười lạnh: “Trợ lý Lạc, câu đó vẫn nên để lại cho chính cô thì đúng hơn.
Tiếp đó, cô đứng bật dậy, lạnh lùng lướt qua mấy người bọn họ, sau đó dừng lại trước gương mặt khoa trương đầy vẻ đắc ý của Lạc Bích Nguyệt, nhếch môi cười: “Đừng mừng sớm như vậy, kẻo đến lúc đó lại chết một cách thảm hại đấy.
Lạc Bích Nguyệt biến sắc, nụ cười đắc ý lập tức cứng lại, oán hận trừng mắt nhìn Tống An Nhi. “Tống An Nhi, cô đừng tưởng rằng mình thăng chức thì ghê gớm lắm, chẳng qua chỉ là một phó quản lý nho nhỏ thôi, có gì mà đắc ý chứ. Bích Nguyệt nhà người ta chính là trợ lý của tổng quản lý, bỏ xa cô cả mấy con phố.
Người ủng hộ của Lạc Bích Nguyệt nhảy ra bênh vực cô ta, trực tiếp chọc cười Tống An Nhi. Quả nhiên đầu năm nay bình thường không có cái gì nhiều, chỉ có kẻ ngốc là đặc biệt nhiều.
Tống An Nhi lạnh lùng liếc nhìn đám người kia: “Vì thế mau thừa dịp bây giờ nịnh hót đi, để đỡ phải về sau muốn nịnh cũng không nịnh được.
Nói xong, dưới ánh mắt tức giận không cam lòng của bọn họ, Tổng An Nhi nhanh nhẹn bỏ đi.
Chờ đó! Cô ta nhất định sẽ cho Tổng An Nhi và Đường Nhã Phương biết mặt
Lạc Bích Nguyệt oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng rời đi của Tống An Nhi.
Đường Nhã Phương ngồi trong xe, lúc nhìn thấy bóng dáng đang đi ra khỏi tòa nhà, cô vội vàng hạ cửa kính xe xuống. “An Nhi, bọn tớ ở đây này!
Tống An Nhi nghe thấy tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy một chiếc xe Jeep đỗ cách đó không xa. Cô nhíu nhíu mày, sau đó chạy chậm đến. “Mẫn Nghi, sao cậu lại lái xe Jeep đến đây?” Tổng An Nhi ngồi lên xe trực tiếp hỏi. “Tớ thích” Lê Mẫn Nghi ngồi trên ghế lại quay đầu cười ngọt ngào với cô. Nhớ đọc truyện tr*ên Tamlinh247.me để ủng hộ team nha !!!
Tổng An Nhi bĩu môi: “Thật sự không hiểu nổi một cô gái như cậu sao lại thích lái loại xe nam tính thế này”
Những cô tiểu thư nhà giàu khác đều thích lái những chiếc xe thể thao với màu sắc rực rỡ, sao đến lượt Mẫn Nghi lại thích chiếc xe màu đen nam tính vậy chứ? “An Nhi, đừng mỗi lần nhìn thấy xe của Mẫn Nghi lại châm chọc cậu ấy nữa." Đường Nhã Phương quay đầu nhìn cô: “Cậu cũng biết từ nhỏ Mẫn Nghi lớn lên trong gia đình quân đội mà, tính cách của cậu ấy có hơi mạnh mẽ nên thích những dáng xe cũng là điều dễ hiểu thôi." “Đúng vậy, chỉ có Nhã Phương là hiểu tớ.” Lê Mẫn Nghi nghiêng người giơ tay ôm lấy Đường Nhã Phương, làm nũng nói: "Nhã Phương, An Nhi bắt nạt tớ.”
Nói xong, cô dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm
Tống An Nhi. "Được rồi.” Tống An Nhi không nhịn được bật cười: “Sau này tớ sẽ không chọc cậu nữa được chưa, kẻo cậu lại nói là tớ bắt nạt cậu"
Đường Nhã Phương bật cười, sau đó đổi chủ đề hỏi: “Hiếm lắm ba chúng ta mới tụ tập được, các cậu muốn ăn món gì đây?” “Tớ ăn gì cũng được.” Lê Mẫn Nghi nhún vai, tỏ vẻ tùy ý bọn họ quyết định. “Tớ cũng vậy, tuỳ các cậu quyết. Tống An Nhi cũng như vậy.
Đường Nhã Phương cười đáp: “Không còn đau nữa.”
Lê Mẫn Nghi đang tập trung lái xe nghe thấy hai người nói chuyện, phân tâm quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ, buồn bực hỏi: “Cái gì mà có đau không?” “Cậu không nói cho Mẫn Nghi à?” Tống An Nhi kinh ngạc nhướng mày. “Không” Đường Nhã Phương lắc đầu. “Nói cho tớ biết cái gì? Hai cậu có chuyện gì giấu tớ đấy à?” Nhân lúc đèn đỏ, Lê Mẫn Nghi đặt tay lên bánh lái, nghiêng người nheo mắt, vẻ mặt nguy hiểm.
Tống An Nhi nhìn Đường Nhã Phương, sau đó chậm rãi nói: “Hôm qua Nhã Phương bị người trong công ty bắt nat."
Bình luận facebook