Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194: Không tránh được một trận đòn
Chương 194: Không tránh được một trận đòn
Đường Nhã Phương cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất dài rất dài, khi tỉnh lại nhìn thấy trần nhà trắng lóa, ý thức của cô vẫn chưa rõ ràng, nhưng rất nhanh âm thanh gào thét cuồng loạn của Chu Như Ngọc hiện lên trong trí não cô.
Cô nhớ rằng Chu Như Ngọc đã đá mình một cú vào bụng, rất đau, vô cùng đau.
Sau nữa thì cô không còn nhớ gì cả. Cô chằm chằm trần nhà một lúc lâu, liếm liếm đôi môi khô khốc, ở đây chắc là bệnh viện.
Sau đó, cô chầm chậm xoay đầu.
Một khuôn mặt đẹp trai đập ngay vào mắt cô, con người cô chợt lóe lên tia ngạc nhiên.
Tại sao Đình Vỹ lại ở đây?
Anh ghé người vào mép giường say ngủ, dù trong giấc chiêm bao đôi mày của anh vẫn nhíu chặt, xem ra giấc ngủ không được yên bình.
Là do lo lắng cho cô đó sao.
Cô muốn nâng tay vuốt lên đôi mày đầy bận lòng ấy, lại phát hiện ra tay mình bị ai đó nắm thật chặt.
Cô bất đắc dĩ nở nụ cười, đáy lòng lại căng tràn cảm động.
Đồng thời cô cũng cảm thấy áy náy, nếu không phải cô không thể tự bảo vệ bản thân thật tốt, anh ấy cũng không cần lo nghĩ như vậy.
Cô thở dài một cái thật nhẹ, lại nhỏ giọng gọi: "Đình Vỹ, Đình Vỹ...
Trong cơn mơ màng, Lục Đình Vỹ loáng thoáng nghe được có người đang gọi tên anh, tiếng kêu ngày càng rõ ràng, anh nhận ra người đang nói chính là Nhã Phương.
Đôi mắt anh choàng mở, lại đối diện với đôi mắt dịu dàng như nước, anh giật mình, nhưng nhanh chóng phản ứng được...
Cô ấy tỉnh rồi.
Anh ngồi thẳng người dậy, con mắt chăm chú khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ nhất tái nhợt của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Có chỗ nào thấy khó chịu hay không?"
Đường Nhã Phương cười lắc đầu: "Không có."
Cho dù cơ thể có khó chịu đi nữa cô cũng sẽ nói là không, cô không muốn để anh phải lo lắng cho mình thêm nữa.
Dù gì thì khi nghe thấy cô nói "Không có", khuôn mặt căng thẳng của anh rõ ràng đã dịu đi nhiều.
Đường Nhã Phương quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy ngoài trời đã tối đen, liền joir: "Mọi người đều về hết rồi sao?"
Biết cô ấy đang hỏi về nhóm người Lục Đình Chiêu, Lục Đình Vỹ gật đầu: "Ừ, anh dạn họ về nghỉ trước rồi."
Nói xong, anh nâng đầu giường bệnh lên cao hơn, để cô ấy có thể nửa ngồi nửa nằm trên giường. "Hôm nay chắc là Phi Mặc và An Nhi đã đã sợ hãi một hồi!"
Đường Nhã Phương bất đắc dĩ nở nụ cười, đối với chuyện bản thân bị thương khiến mọi người đều phải sợ hãi cô cảm thấy rất là áy náy.
Có lẽ là nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, Lục Đình Vỹ cầm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, chỉ cần em có thể khỏe mạnh lại như cũ chính là niềm an ủi tốt nhất cho mọi người rồi!"
Đường Nhã Phương hoạt bát trừng mắt: "Vậy em phải khỏi thật nhanh mới được!"
Lục Đình Vỹ cười hiền, con người đen láy như màu mực tràn qua ánh sáng lấp lánh, giơ tay chiều chuộng mà vò vò mái tóc cô.
Trong đồn cảnh sát. "Vì sao lại không thể nộp tiền bảo lãnh?" Vi Vịnh Phong khó hiểu hỏi anh cảnh sát trực ban.
Viên cảnh sát trực ban bịa chuyện như thật: "Cấp trên đã có lời, Chu Như Ngọc cố ý gây thương tích cho người khác khiến người ta nhập viện, đã thuộc về án hình sự, hơn nữa người nhà nạn nhân còn quyết tâm khởi tố Chu Như Ngọc, cho nên anh không thể nộp tiền và bảo lãnh cho Chu Như Ngọc tại ngoại" "Tôi muốn nộp tiền và bảo lãnh cô ta, còn về chuyện gây thương tích cho người khác chúng tôi sẽ tìm đến gia đình nạn nhân giải quyết riêng."
Vì Vịnh Phong rất kiên trì, trong mắt anh ta Đường Nhã Phương chỉ bị Chu Như Ngọc đá trúng một phát mà thôi, có thể bị thương nặng đến đâu cơ chứ, chẳng qua cố ý bắt chẹt Chu Như Ngọc mà thôi. “Xin lỗi, nạn nhân từ chối hòa giải." Viên cảnh sát trực ban cười áy náy.
Vĩ Vịnh Phong nhíu mày, Đường Nhã Phương có ý gì đây? "Tôi muốn gặp Cục trưởng của các anh." Vi Vịnh Phong nghĩ đến giữa bổ anh ta và Cục trưởng có mối quan hệ thân thiết, anh ta có thể ra tay từ chỗ đó mà nộp tiền bảo lãnh Chu Như Ngọc ra ngoài. "Xin lỗi." Viên cảnh sát nở nụ cười áy náy: "Trễ thế này rồi, Cục trưởng của chúng tôi đã đi nghỉ rồi." "Nghỉ ngơi?" Vi Vịnh Phong cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, anh ta phụt cười thành tiếng: "Hiện tại mới hơn mười giờ, sợ rằng Cục trưởng của các anh đang trái ôm phải ấp trên bàn tiệc nào đó đấy!"
Viên cảnh sát trực ban vừa nghe lập tức giận đến tái cả mặt lạnh lùng nói: "Đồng chí, lời của đồng chỉ có thể khép vào tội phỉ báng, xin đồng chỉ cẩn thận lời nói :"
Vĩ Vịnh Phong nghe vậy càng thấy buồn cười: “Thế nào? Dám làm mà không dám thừa nhận sao? Nói lại với Cục trưởng của các anh, nếu tôi không thể bỏ tiền bảo lãnh vị hôn thê của mình ra ngoài, vậy tôi sẽ tiết lộ tất cả những chuyện xấu xa của ông ta đấy!"
Anh ta âm trầm ghim ánh mắt lên người viên cảnh sát, dưới khí thế đó, viên cảnh sát nháy mắt như thấp hơn cả đoạn, anh ta chỉ có thể giận dữ khép lại ghi chép, bước nhanh ra ngoài.
Vĩ Vịnh Phong ung dung ngả người tựa vào lưng ghế phía sau, anh ta biết tên cảnh sát đó ra ngoài để gọi điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, viên cảnh sát chạy trở lại, vẻ mặt không cam lòng nói: "Cục trưởng của chúng tôi nói anh có thể dẫn theo người đi."
Vi Vịnh Phong đứng dậy, nhếch môi: "Thay tôi gửi lời cảm ơn đến Cục trưởng của các anh, hôm nào tôi sẽ mời ông ấy bữa cơm!"
Tiếp đó, anh móc một xấp tiền mặt từ trong túi ra đập xuống mặt bàn: "Chỗ này cho anh, cảm ơn anh đã gọi điện thoại giúp tôi." Tamlinh247.me trang web cập nhật nhan*h nhất
Đập đập bả vai anh cảnh sát, Vi Vịnh Phong mang theo nụ cười đắc ý bước ra ngoài.
Một căn phòng trong trại tạm giam, Chu Như Ngọc ngồi xổm tựa người vào góc tường, mái tóc rối bù nhếch nhác, quần áo xộc xệch, nhìn trông vô cùng thảm hại.
Hai tay cô ta ôm lấy đầu gối, xuyên qua những sợi tóc lòa xòa che kín mặt mày nhìn ra bên ngoài, trong mắt đầy ắp nỗi hoảng loạn.
Đối diện cô ta là mấy người phụ nữ đang tán chuyện, thỉnh thoảng nói đến chuyện gì đó vui vẻ thậm chí còn cất tiếng cười khẳng khặc chói tai.
Chu Như Ngọc biết mấy cô ả đó đều là gái quán bar, bởi vì làm loạn trật tự mà bị bắt đến đây.
Hạng gái quán bar như vậy không một ai đơn giản, có hạng người gì mà bọn họ chưa gặp, tính nết bởi vậy cũng không khác gì lũ lưu manh, thủ đoạn xử lí mọi việc cũng rất tàn độc.
Cho nên khi mấy ả nhìn thấy Chu Như Ngọc bị cảnh sát mang vào phòng này, trong mắt mỗi người đều hiện lên nét sung sướng.
Chà, có đồ chơi mới đến.
Chu Như Ngọc không biết mình đã trải qua những gì, chỉ biết cô bị mấy người phụ nữ đạp chúi xuống đất, tay đấm chân đá, không biết bị túm rụng bao nhiêu tóc.
Nếu không phải Chu Như Ngọc khóc thét lên tiếng động lớn khiến cảnh sát trong tù chú ý, cô ta ngỡ như đêm nay mình phải bỏ mạng tại nơi này. "Vịnh Phong, anh mau tới cứu em ra ngoài. Vịnh Phong, Vịnh Phong..."
Cô ta đau khổ nỉ non, vùi mặt vào hai đầu gối, nước mắt yên lặng chảy.
Cô ta không dám khóc thành tiếng, sợ bị mấy người phụ nữ kia nghe thấy lại không thoát được một trận đòn đau.
Anh ta cúi xuống nhìn mái tóc vừa dán vào ngực mình, đáy mắt hiện lên một tia ghét bỏ. Nhưng anh ta vẫn nhìn không nổi điên, làm bộ dịu dàng nói: "Đừng khóc, chúng ta về nhà nào!"
Chu Như Ngọc ngửa đầu, khuôn mặt kinh khủng đến không nỡ nhìn cứ vậy mà đập thẳng vào mắt anh ta, anh ta hơi hơi nhíu mày, sự khinh khét nới đáy mắt được che đậy hoàn hảo.
Anh ta dịu dàng nói lại một lần: "Đi nào, chúng ta trở về thôi!"
Đường Nhã Phương cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất dài rất dài, khi tỉnh lại nhìn thấy trần nhà trắng lóa, ý thức của cô vẫn chưa rõ ràng, nhưng rất nhanh âm thanh gào thét cuồng loạn của Chu Như Ngọc hiện lên trong trí não cô.
Cô nhớ rằng Chu Như Ngọc đã đá mình một cú vào bụng, rất đau, vô cùng đau.
Sau nữa thì cô không còn nhớ gì cả. Cô chằm chằm trần nhà một lúc lâu, liếm liếm đôi môi khô khốc, ở đây chắc là bệnh viện.
Sau đó, cô chầm chậm xoay đầu.
Một khuôn mặt đẹp trai đập ngay vào mắt cô, con người cô chợt lóe lên tia ngạc nhiên.
Tại sao Đình Vỹ lại ở đây?
Anh ghé người vào mép giường say ngủ, dù trong giấc chiêm bao đôi mày của anh vẫn nhíu chặt, xem ra giấc ngủ không được yên bình.
Là do lo lắng cho cô đó sao.
Cô muốn nâng tay vuốt lên đôi mày đầy bận lòng ấy, lại phát hiện ra tay mình bị ai đó nắm thật chặt.
Cô bất đắc dĩ nở nụ cười, đáy lòng lại căng tràn cảm động.
Đồng thời cô cũng cảm thấy áy náy, nếu không phải cô không thể tự bảo vệ bản thân thật tốt, anh ấy cũng không cần lo nghĩ như vậy.
Cô thở dài một cái thật nhẹ, lại nhỏ giọng gọi: "Đình Vỹ, Đình Vỹ...
Trong cơn mơ màng, Lục Đình Vỹ loáng thoáng nghe được có người đang gọi tên anh, tiếng kêu ngày càng rõ ràng, anh nhận ra người đang nói chính là Nhã Phương.
Đôi mắt anh choàng mở, lại đối diện với đôi mắt dịu dàng như nước, anh giật mình, nhưng nhanh chóng phản ứng được...
Cô ấy tỉnh rồi.
Anh ngồi thẳng người dậy, con mắt chăm chú khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ nhất tái nhợt của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Có chỗ nào thấy khó chịu hay không?"
Đường Nhã Phương cười lắc đầu: "Không có."
Cho dù cơ thể có khó chịu đi nữa cô cũng sẽ nói là không, cô không muốn để anh phải lo lắng cho mình thêm nữa.
Dù gì thì khi nghe thấy cô nói "Không có", khuôn mặt căng thẳng của anh rõ ràng đã dịu đi nhiều.
Đường Nhã Phương quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy ngoài trời đã tối đen, liền joir: "Mọi người đều về hết rồi sao?"
Biết cô ấy đang hỏi về nhóm người Lục Đình Chiêu, Lục Đình Vỹ gật đầu: "Ừ, anh dạn họ về nghỉ trước rồi."
Nói xong, anh nâng đầu giường bệnh lên cao hơn, để cô ấy có thể nửa ngồi nửa nằm trên giường. "Hôm nay chắc là Phi Mặc và An Nhi đã đã sợ hãi một hồi!"
Đường Nhã Phương bất đắc dĩ nở nụ cười, đối với chuyện bản thân bị thương khiến mọi người đều phải sợ hãi cô cảm thấy rất là áy náy.
Có lẽ là nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, Lục Đình Vỹ cầm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, chỉ cần em có thể khỏe mạnh lại như cũ chính là niềm an ủi tốt nhất cho mọi người rồi!"
Đường Nhã Phương hoạt bát trừng mắt: "Vậy em phải khỏi thật nhanh mới được!"
Lục Đình Vỹ cười hiền, con người đen láy như màu mực tràn qua ánh sáng lấp lánh, giơ tay chiều chuộng mà vò vò mái tóc cô.
Trong đồn cảnh sát. "Vì sao lại không thể nộp tiền bảo lãnh?" Vi Vịnh Phong khó hiểu hỏi anh cảnh sát trực ban.
Viên cảnh sát trực ban bịa chuyện như thật: "Cấp trên đã có lời, Chu Như Ngọc cố ý gây thương tích cho người khác khiến người ta nhập viện, đã thuộc về án hình sự, hơn nữa người nhà nạn nhân còn quyết tâm khởi tố Chu Như Ngọc, cho nên anh không thể nộp tiền và bảo lãnh cho Chu Như Ngọc tại ngoại" "Tôi muốn nộp tiền và bảo lãnh cô ta, còn về chuyện gây thương tích cho người khác chúng tôi sẽ tìm đến gia đình nạn nhân giải quyết riêng."
Vì Vịnh Phong rất kiên trì, trong mắt anh ta Đường Nhã Phương chỉ bị Chu Như Ngọc đá trúng một phát mà thôi, có thể bị thương nặng đến đâu cơ chứ, chẳng qua cố ý bắt chẹt Chu Như Ngọc mà thôi. “Xin lỗi, nạn nhân từ chối hòa giải." Viên cảnh sát trực ban cười áy náy.
Vĩ Vịnh Phong nhíu mày, Đường Nhã Phương có ý gì đây? "Tôi muốn gặp Cục trưởng của các anh." Vi Vịnh Phong nghĩ đến giữa bổ anh ta và Cục trưởng có mối quan hệ thân thiết, anh ta có thể ra tay từ chỗ đó mà nộp tiền bảo lãnh Chu Như Ngọc ra ngoài. "Xin lỗi." Viên cảnh sát nở nụ cười áy náy: "Trễ thế này rồi, Cục trưởng của chúng tôi đã đi nghỉ rồi." "Nghỉ ngơi?" Vi Vịnh Phong cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, anh ta phụt cười thành tiếng: "Hiện tại mới hơn mười giờ, sợ rằng Cục trưởng của các anh đang trái ôm phải ấp trên bàn tiệc nào đó đấy!"
Viên cảnh sát trực ban vừa nghe lập tức giận đến tái cả mặt lạnh lùng nói: "Đồng chí, lời của đồng chỉ có thể khép vào tội phỉ báng, xin đồng chỉ cẩn thận lời nói :"
Vĩ Vịnh Phong nghe vậy càng thấy buồn cười: “Thế nào? Dám làm mà không dám thừa nhận sao? Nói lại với Cục trưởng của các anh, nếu tôi không thể bỏ tiền bảo lãnh vị hôn thê của mình ra ngoài, vậy tôi sẽ tiết lộ tất cả những chuyện xấu xa của ông ta đấy!"
Anh ta âm trầm ghim ánh mắt lên người viên cảnh sát, dưới khí thế đó, viên cảnh sát nháy mắt như thấp hơn cả đoạn, anh ta chỉ có thể giận dữ khép lại ghi chép, bước nhanh ra ngoài.
Vĩ Vịnh Phong ung dung ngả người tựa vào lưng ghế phía sau, anh ta biết tên cảnh sát đó ra ngoài để gọi điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, viên cảnh sát chạy trở lại, vẻ mặt không cam lòng nói: "Cục trưởng của chúng tôi nói anh có thể dẫn theo người đi."
Vi Vịnh Phong đứng dậy, nhếch môi: "Thay tôi gửi lời cảm ơn đến Cục trưởng của các anh, hôm nào tôi sẽ mời ông ấy bữa cơm!"
Tiếp đó, anh móc một xấp tiền mặt từ trong túi ra đập xuống mặt bàn: "Chỗ này cho anh, cảm ơn anh đã gọi điện thoại giúp tôi." Tamlinh247.me trang web cập nhật nhan*h nhất
Đập đập bả vai anh cảnh sát, Vi Vịnh Phong mang theo nụ cười đắc ý bước ra ngoài.
Một căn phòng trong trại tạm giam, Chu Như Ngọc ngồi xổm tựa người vào góc tường, mái tóc rối bù nhếch nhác, quần áo xộc xệch, nhìn trông vô cùng thảm hại.
Hai tay cô ta ôm lấy đầu gối, xuyên qua những sợi tóc lòa xòa che kín mặt mày nhìn ra bên ngoài, trong mắt đầy ắp nỗi hoảng loạn.
Đối diện cô ta là mấy người phụ nữ đang tán chuyện, thỉnh thoảng nói đến chuyện gì đó vui vẻ thậm chí còn cất tiếng cười khẳng khặc chói tai.
Chu Như Ngọc biết mấy cô ả đó đều là gái quán bar, bởi vì làm loạn trật tự mà bị bắt đến đây.
Hạng gái quán bar như vậy không một ai đơn giản, có hạng người gì mà bọn họ chưa gặp, tính nết bởi vậy cũng không khác gì lũ lưu manh, thủ đoạn xử lí mọi việc cũng rất tàn độc.
Cho nên khi mấy ả nhìn thấy Chu Như Ngọc bị cảnh sát mang vào phòng này, trong mắt mỗi người đều hiện lên nét sung sướng.
Chà, có đồ chơi mới đến.
Chu Như Ngọc không biết mình đã trải qua những gì, chỉ biết cô bị mấy người phụ nữ đạp chúi xuống đất, tay đấm chân đá, không biết bị túm rụng bao nhiêu tóc.
Nếu không phải Chu Như Ngọc khóc thét lên tiếng động lớn khiến cảnh sát trong tù chú ý, cô ta ngỡ như đêm nay mình phải bỏ mạng tại nơi này. "Vịnh Phong, anh mau tới cứu em ra ngoài. Vịnh Phong, Vịnh Phong..."
Cô ta đau khổ nỉ non, vùi mặt vào hai đầu gối, nước mắt yên lặng chảy.
Cô ta không dám khóc thành tiếng, sợ bị mấy người phụ nữ kia nghe thấy lại không thoát được một trận đòn đau.
Anh ta cúi xuống nhìn mái tóc vừa dán vào ngực mình, đáy mắt hiện lên một tia ghét bỏ. Nhưng anh ta vẫn nhìn không nổi điên, làm bộ dịu dàng nói: "Đừng khóc, chúng ta về nhà nào!"
Chu Như Ngọc ngửa đầu, khuôn mặt kinh khủng đến không nỡ nhìn cứ vậy mà đập thẳng vào mắt anh ta, anh ta hơi hơi nhíu mày, sự khinh khét nới đáy mắt được che đậy hoàn hảo.
Anh ta dịu dàng nói lại một lần: "Đi nào, chúng ta trở về thôi!"
Bình luận facebook