Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 250: Không có cách nào định tội
Chương 250: Không có cách nào định tội
Đường Nhã Phương giao tập đoàn tập đoàn Đường Thị cho Lục Đình Vỹ, để anh giúp đỡ quản lý, nếu không lấy năng lực của cô, cô sợ sớm muộn gì mình cũng sẽ phá hỏng tập đoàn tập đoàn Đường Thị.
Khi cô nói quyết định này nói cho Lục Đình Vỹ, người kia cau mày kiếm lên, "Em tin tưởng anh như vậy sao?" "Đương nhiên, anh là chồng em, em không tin anh thì tin ai chứ."
Đây là câu trả lời ngay lúc đó của cô, thật ra cô càng muốn nói, anh là người sắp thừa kế gia tộc lớn như nhà họ Lục, anh sẽ để ý đến tập đoàn nhỏ bản không đủ nhét kẽ răng như tập đoàn Đường Thị sao?
Đương nhiên là sẽ không!
Thế là, bên ngoài cô là chủ tịch của tập đoàn Đường Thị, mà trên thực tế người quản lý công ty thật sự là Lục Đình Vỹ.
Điều này khiến chuyện mà Đường Nhã Phương luôn thấy nhức đầu cũng coi như đã thuận lợi giải quyết.
Mà Đường Nhã Phương vẫn trở về Thời Đại làm việc, làm phó quản lý phòng truyền thông nho nhỏ của cô, mặc dù chức vị thấp, nhưng đây cũng là chuyện khiến cô cảm thấy hứng thú.
Cho nên cô luôn vui vẻ chịu đựng.
Hôm đó, Đường Nhã Phương bị Lê Na gọi vào văn phòng của cô ta. "Tiểu Đường, trong khoảng thời gian gần đây cô có vẻ hơi lười biếng trong công việc đấy!" Lê Na thẳng vào vấn đề nói.
Đường Nhã Phương lập tức có chút lúng túng, gượng cười: "Đúng vậy!"
Trong khoảng thời gian này, cô thường xuyên xin nghỉ phép, đúng là rất lười biếng trong công việc, cô không có cách nào phủ nhận.
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô, Lê Na mỉm cười một cái, "Tiểu Đường, tôi không có ý muốn trách cứ cô, chỉ là thuận tiện nhắc đến một câu thôi."
Cô ta cầm lấy một phần tài liệu trên bàn đưa cho Đường Nhã Phương, "Đây là tình huống đại khai liên quan đến vụ án tham ô của xí nghiệp tập đoàn Đường Thị, cô xem một chút, sau đó phải một phóng viên đến điều tra tiến triển mới nhất của vụ án tham ô này!"
Nghe thấy là vụ án tham ô của xí nghiệp tập đoàn Đường Thị, Đường Nhã Phương nhanh chóng nhận lấy, lật tài liệu ra xem, lúc này, giọng nói của Lê Na lại vang lên lần nữa, "Hôm nay vụ án tham ô này sẽ được công khai xét xử ở tòa án thánh phố Bắc Trữ, nếu như có thể, cô phải một phóng viên qua đó canh giữ, tranh thủ lấy được tư liệu trực tiếp nhất." "Tôi sẽ đi." Đường Nhã Phương khép tài liệu lại. "Cô?" Lê Na nhíu mày, "Thế nhưng tay cô còn bị... "Tôi vẫn có thể hoàn thành." Đường Nhã Phương bảo đảm nói.
Lê Na nhưởng mày, "Vậy được, cô đi đi." "Cảm ơn quản lý"
Hóa ra hôm nay là ngày công khai thẩm vấn vụ án tham ô của tập đoàn Đường Thị.
Khó trách An Nhi lại xin nghỉ.
Con bé kia vốn là như vậy, cái gì cũng không nói với các cô, mà gánh vác một thân một mình.
Đường Nhã Phương vừa tức giận vừa đau lòng.
Nếu là công khai xét xử, vậy có nghĩa là có thể vào ngồi nghe.
Vì để có thể thuận lợi tiến vào toà án ngồi nghe, cô gọi cả Lê Mẫn Nghi đi cùng. Nếu như cô nhớ không nhầm, nhà họ Lê có người làm việc ở toà án.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của các cô, các cô vừa đến cổng tòa án, đã có một người đàn ông trẻ tuổi tươi cười ra đón. "Cô Lê, chánh án bảo tôi trực tiếp dẫn hai cô đi vào." "Vậy chánh án của anh đâu?" Lê Mẫn Nghi hỏi. "Trong tay chánh án có bản án phải xử lý, không có cách nào tới gặp cô được." "Được rồi." Lê Mẫn Nghi nhếch môi, "Vậy thay tôi cảm ơn chánh án của các anh nhé."
Người đàn ông trẻ tuổi cười cười, sau đó dân các cô đi vào tòa nhà tòa án, đi thẳng đến căn phòng xét xử vụ án tham ô lần này.
Đi vào toà án, liếc mắt liền nhìn thấy Tổng An Nhi ngồi ở hàng đầu, nhưng các cô không tiến lên, mà chọn chỗ phía sau để ngồi xuống. "Con bé thối kia căn bản không coi chúng ta là bạn bè, chuyện quan trọng như vậy mà không nói với chúng ta một tiếng. Giống như Đường Nhã Phương, Lê Mẫn Nghi vừa nghĩ tới An Nhĩ giấu giếm các cô chuyện quan trọng như vậy liền rất tức giận, sau khi tức giận lại cảm thấy đau lòng.
Đường Nhã Phương cười trấn an cô, "Chắc chắn cô ấy không muốn để chúng ta lo lắng, mới lựa chọn không nói."
Lê Mẫn Nghi lạnh lùng hừ một tiếng, "Đúng thế, cô ấy biết suy nghĩ cho chúng ta nhất, nhưng mà tớ không muốn cảm ơn"
Đường Nhã Phương bất đắc dĩ cười, sau đó giương mắt nhìn về phía Tống An Nhi, ý cười bên môi dần dần nhạt đi, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.
Vụ án tham ô của tập đoàn Đường Thị liên quan rất rộng, nếu như tra rõ, tuyệt đối sẽ liên lụy đến một đám người, cho nên Dương Y Thanh và Hàn Minh Quân vì để che giấu sự thật, đã đẩy ba Tổng mẹ Tổng ra làm kẻ chết thay.
Tập đoàn Đường Thị và nhà họ Tống, giống như tảng đá và trứng gà, căn bản là không có cách đối kháng.
Lần trước An Nhi cầm USB đe dọa Dương Y Thanh, nói đó là chứng cứ, về sau các cô hỏi một chút, mới biết được hóa ra là giả.
Chú Phương kia có nói sẽ giúp An Nhi, nhưng cũng chẳng thấy đâu.
Mặc dù tập đoàn Đường Thị kém hơn những gia tộc lớn như nhà họ Lục hay nhà họ Lương, nhưng thế lực cũng không thể khinh thường được.
Cho nên, giống như Dương Y Thanh nói, cô ta tùy có thể dễ dàng khiến nhà họ Tổng nửa chết nửa sống.
Lần này, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.
Vụ án mở phiên toà đúng giờ.
Ba Tổng mẹ Tống đã lâu không gặp được dẫn tới toà án.
Khi nhìn thấy bọn họ, Đường Nhã Phương lập tức đỏ cả vành mắt. ТrцуeлАРР.c*ом trang web cập nhật nhanh nhất
Đó là chú dì yêu thương các cô nhất sao?
Ở trong trí nhớ của co, dáng người của chủ Tổng hơi mập, khuôn mặt tròn trịa luôn luôn mang theo một cảm giác vui vẻ khó hiểu, ông ấy thích cười ha ha, thích thương yêu gọi các cô là “con bé”.
Dì Tống đặc biệt thích chưng diện, chăm chút rất tốt, ăn mặc cũng thời trạng, lúc cười còn trẻ đẹp hơn cả các cô.
Nhưng bây giờ đôi nam nữ đang ngồi trên ghế bị cáo kia có vẻ cực kì gầy guộc, cực kì tiều tụy, căn bản hoàn toàn không giống với trong trí nhớ của cô.
Trong một chớp mắt như vậy, cô còn không dám thừa nhận đó chính chủ Tổng và dì Tổng mà cô biết. "Phương Phương, sao chú và gì lại biến thành dạng này?" Lê Mẫn Nghi cũng không dám tin tưởng chủ Tổng và dì Tống yêu thương các cô nhất, bây giờ lại biến thành dáng vẻ thế này.
Trong lòng các cô còn thấy khó chịu như vậy, càng không cần phải nói đến An Nhi.
Trong nháy mắt nhìn thấy ba mẹ, nước mắt của Tổng An Nhi liền rớt xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn bọn họ.
Hai người còn gầy hơn lúc cô đến trại tạm giam thăm bọn họ, cô càng thấy đau lòng hơn.
Giống như là cũng cảm nhận được, mẹ Tổng quay đầu nhìn qua chỗ ngồi nghe, liếc mắt liên thấy được con gái của mình.
Chỉ một thoáng, nước mắt tràn mi rơi xuống.
Hai mẹ con rưng rưng nhìn nhau, Tống An Nhi siết chặt hai tay trên lan can ngăn cách trước mặt, đốt ngón tay trắng bệch. Cô cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng, trong lòng rất chua xót.
Rõ ràng cách gần như vậy, lại không có cách nào tới gần.
Cho nên, cuối cùng thẩm phán chỉ có thể tuyên bố tạm thời dừng phiên tòa, chờ ngày tái thẩm.
Nghe được điều này, thần kinh căng cứng của Tổng An Nhi lập tức giãn xuống, cả người mệt mỏi tê liệt trên ghế
May mà không có việc gì.
Đường Nhã Phương giao tập đoàn tập đoàn Đường Thị cho Lục Đình Vỹ, để anh giúp đỡ quản lý, nếu không lấy năng lực của cô, cô sợ sớm muộn gì mình cũng sẽ phá hỏng tập đoàn tập đoàn Đường Thị.
Khi cô nói quyết định này nói cho Lục Đình Vỹ, người kia cau mày kiếm lên, "Em tin tưởng anh như vậy sao?" "Đương nhiên, anh là chồng em, em không tin anh thì tin ai chứ."
Đây là câu trả lời ngay lúc đó của cô, thật ra cô càng muốn nói, anh là người sắp thừa kế gia tộc lớn như nhà họ Lục, anh sẽ để ý đến tập đoàn nhỏ bản không đủ nhét kẽ răng như tập đoàn Đường Thị sao?
Đương nhiên là sẽ không!
Thế là, bên ngoài cô là chủ tịch của tập đoàn Đường Thị, mà trên thực tế người quản lý công ty thật sự là Lục Đình Vỹ.
Điều này khiến chuyện mà Đường Nhã Phương luôn thấy nhức đầu cũng coi như đã thuận lợi giải quyết.
Mà Đường Nhã Phương vẫn trở về Thời Đại làm việc, làm phó quản lý phòng truyền thông nho nhỏ của cô, mặc dù chức vị thấp, nhưng đây cũng là chuyện khiến cô cảm thấy hứng thú.
Cho nên cô luôn vui vẻ chịu đựng.
Hôm đó, Đường Nhã Phương bị Lê Na gọi vào văn phòng của cô ta. "Tiểu Đường, trong khoảng thời gian gần đây cô có vẻ hơi lười biếng trong công việc đấy!" Lê Na thẳng vào vấn đề nói.
Đường Nhã Phương lập tức có chút lúng túng, gượng cười: "Đúng vậy!"
Trong khoảng thời gian này, cô thường xuyên xin nghỉ phép, đúng là rất lười biếng trong công việc, cô không có cách nào phủ nhận.
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô, Lê Na mỉm cười một cái, "Tiểu Đường, tôi không có ý muốn trách cứ cô, chỉ là thuận tiện nhắc đến một câu thôi."
Cô ta cầm lấy một phần tài liệu trên bàn đưa cho Đường Nhã Phương, "Đây là tình huống đại khai liên quan đến vụ án tham ô của xí nghiệp tập đoàn Đường Thị, cô xem một chút, sau đó phải một phóng viên đến điều tra tiến triển mới nhất của vụ án tham ô này!"
Nghe thấy là vụ án tham ô của xí nghiệp tập đoàn Đường Thị, Đường Nhã Phương nhanh chóng nhận lấy, lật tài liệu ra xem, lúc này, giọng nói của Lê Na lại vang lên lần nữa, "Hôm nay vụ án tham ô này sẽ được công khai xét xử ở tòa án thánh phố Bắc Trữ, nếu như có thể, cô phải một phóng viên qua đó canh giữ, tranh thủ lấy được tư liệu trực tiếp nhất." "Tôi sẽ đi." Đường Nhã Phương khép tài liệu lại. "Cô?" Lê Na nhíu mày, "Thế nhưng tay cô còn bị... "Tôi vẫn có thể hoàn thành." Đường Nhã Phương bảo đảm nói.
Lê Na nhưởng mày, "Vậy được, cô đi đi." "Cảm ơn quản lý"
Hóa ra hôm nay là ngày công khai thẩm vấn vụ án tham ô của tập đoàn Đường Thị.
Khó trách An Nhi lại xin nghỉ.
Con bé kia vốn là như vậy, cái gì cũng không nói với các cô, mà gánh vác một thân một mình.
Đường Nhã Phương vừa tức giận vừa đau lòng.
Nếu là công khai xét xử, vậy có nghĩa là có thể vào ngồi nghe.
Vì để có thể thuận lợi tiến vào toà án ngồi nghe, cô gọi cả Lê Mẫn Nghi đi cùng. Nếu như cô nhớ không nhầm, nhà họ Lê có người làm việc ở toà án.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của các cô, các cô vừa đến cổng tòa án, đã có một người đàn ông trẻ tuổi tươi cười ra đón. "Cô Lê, chánh án bảo tôi trực tiếp dẫn hai cô đi vào." "Vậy chánh án của anh đâu?" Lê Mẫn Nghi hỏi. "Trong tay chánh án có bản án phải xử lý, không có cách nào tới gặp cô được." "Được rồi." Lê Mẫn Nghi nhếch môi, "Vậy thay tôi cảm ơn chánh án của các anh nhé."
Người đàn ông trẻ tuổi cười cười, sau đó dân các cô đi vào tòa nhà tòa án, đi thẳng đến căn phòng xét xử vụ án tham ô lần này.
Đi vào toà án, liếc mắt liền nhìn thấy Tổng An Nhi ngồi ở hàng đầu, nhưng các cô không tiến lên, mà chọn chỗ phía sau để ngồi xuống. "Con bé thối kia căn bản không coi chúng ta là bạn bè, chuyện quan trọng như vậy mà không nói với chúng ta một tiếng. Giống như Đường Nhã Phương, Lê Mẫn Nghi vừa nghĩ tới An Nhĩ giấu giếm các cô chuyện quan trọng như vậy liền rất tức giận, sau khi tức giận lại cảm thấy đau lòng.
Đường Nhã Phương cười trấn an cô, "Chắc chắn cô ấy không muốn để chúng ta lo lắng, mới lựa chọn không nói."
Lê Mẫn Nghi lạnh lùng hừ một tiếng, "Đúng thế, cô ấy biết suy nghĩ cho chúng ta nhất, nhưng mà tớ không muốn cảm ơn"
Đường Nhã Phương bất đắc dĩ cười, sau đó giương mắt nhìn về phía Tống An Nhi, ý cười bên môi dần dần nhạt đi, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.
Vụ án tham ô của tập đoàn Đường Thị liên quan rất rộng, nếu như tra rõ, tuyệt đối sẽ liên lụy đến một đám người, cho nên Dương Y Thanh và Hàn Minh Quân vì để che giấu sự thật, đã đẩy ba Tổng mẹ Tổng ra làm kẻ chết thay.
Tập đoàn Đường Thị và nhà họ Tống, giống như tảng đá và trứng gà, căn bản là không có cách đối kháng.
Lần trước An Nhi cầm USB đe dọa Dương Y Thanh, nói đó là chứng cứ, về sau các cô hỏi một chút, mới biết được hóa ra là giả.
Chú Phương kia có nói sẽ giúp An Nhi, nhưng cũng chẳng thấy đâu.
Mặc dù tập đoàn Đường Thị kém hơn những gia tộc lớn như nhà họ Lục hay nhà họ Lương, nhưng thế lực cũng không thể khinh thường được.
Cho nên, giống như Dương Y Thanh nói, cô ta tùy có thể dễ dàng khiến nhà họ Tổng nửa chết nửa sống.
Lần này, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.
Vụ án mở phiên toà đúng giờ.
Ba Tổng mẹ Tống đã lâu không gặp được dẫn tới toà án.
Khi nhìn thấy bọn họ, Đường Nhã Phương lập tức đỏ cả vành mắt. ТrцуeлАРР.c*ом trang web cập nhật nhanh nhất
Đó là chú dì yêu thương các cô nhất sao?
Ở trong trí nhớ của co, dáng người của chủ Tổng hơi mập, khuôn mặt tròn trịa luôn luôn mang theo một cảm giác vui vẻ khó hiểu, ông ấy thích cười ha ha, thích thương yêu gọi các cô là “con bé”.
Dì Tống đặc biệt thích chưng diện, chăm chút rất tốt, ăn mặc cũng thời trạng, lúc cười còn trẻ đẹp hơn cả các cô.
Nhưng bây giờ đôi nam nữ đang ngồi trên ghế bị cáo kia có vẻ cực kì gầy guộc, cực kì tiều tụy, căn bản hoàn toàn không giống với trong trí nhớ của cô.
Trong một chớp mắt như vậy, cô còn không dám thừa nhận đó chính chủ Tổng và dì Tổng mà cô biết. "Phương Phương, sao chú và gì lại biến thành dạng này?" Lê Mẫn Nghi cũng không dám tin tưởng chủ Tổng và dì Tống yêu thương các cô nhất, bây giờ lại biến thành dáng vẻ thế này.
Trong lòng các cô còn thấy khó chịu như vậy, càng không cần phải nói đến An Nhi.
Trong nháy mắt nhìn thấy ba mẹ, nước mắt của Tổng An Nhi liền rớt xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn bọn họ.
Hai người còn gầy hơn lúc cô đến trại tạm giam thăm bọn họ, cô càng thấy đau lòng hơn.
Giống như là cũng cảm nhận được, mẹ Tổng quay đầu nhìn qua chỗ ngồi nghe, liếc mắt liên thấy được con gái của mình.
Chỉ một thoáng, nước mắt tràn mi rơi xuống.
Hai mẹ con rưng rưng nhìn nhau, Tống An Nhi siết chặt hai tay trên lan can ngăn cách trước mặt, đốt ngón tay trắng bệch. Cô cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng, trong lòng rất chua xót.
Rõ ràng cách gần như vậy, lại không có cách nào tới gần.
Cho nên, cuối cùng thẩm phán chỉ có thể tuyên bố tạm thời dừng phiên tòa, chờ ngày tái thẩm.
Nghe được điều này, thần kinh căng cứng của Tổng An Nhi lập tức giãn xuống, cả người mệt mỏi tê liệt trên ghế
May mà không có việc gì.
Bình luận facebook