Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Cảm ơn cậu đã bảo vệ tôi
Chương 52: Cảm ơn cậu đã bảo vệ tôi
Sau khi quay trở lại ghế lộ, Đường Nhã Phương nhìn thấy Lục Đình Vỹ, sự lo lắng trong lòng cô lập tức bị quét sạch.
Cô ngồi xuống bên anh, ôm cánh tay anh một cách trìu mến.
Lục Đình Vỹ sờ đầu cô, nhỏ giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Đường Nhã Phương lắc đầu cười nhạt: "Không sao, còn có thể làm gì được chứ? Lục Đình Chiêu ở đó giúp em, nhìn rất uy phong" "Sao nào, chị dâu, vừa rồi em biểu hiện có tốt không?"
Lục Đình Chiêu chạy qua tranh công.
Đường Nhã Phương giơ ngón tay cái lên, gật đầu tán thưởng: "Tốt lắm, lời nói của cậu, không có lời lẽ bẩn thỉu, nhưng vẫn đạt đến đỉnh cao. Không ai có thể đánh bại cậu. Nhìn vẻ mặt muốn xé xác tôi nhưng mà không được ấy, tôi thấy rất hả giận, rất thoải mái "Tốt rồi. Nếu như cô ta dám bắt nạt chị dâu, cô ta sẽ phải trả giá. Nếu không phải mệnh lệnh của sếp là không được làm quá, e rằng chuyện vừa rồi sẽ không đơn giản như vài lời như thế"
Lục Đình Chiêu khịt mũi, rõ ràng là không hài lòng với cái kết mà cậu vừa thể hiện sức mạnh của mình.
Đường Nhã Phương nở nụ cười, nhìn Lục Đình Chiêu cảm kích: "Cảm ơn cậu, đã bảo vệ tôi." "Mợ chủ không cần khách khí, đó là điều nên làm."
Ngay khi Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ đang tận hưởng niềm vui thì Chu Như Ngọc và Vi Vịnh Phong đã bỏ đi mà không ăn.
Chu Như Ngọc khó có thể che giấu được sự tức giận trong lòng, gương mặt xinh đẹp vốn có của cô ta giờ phút này lại trở nên xấu xí: "Đồ khốn kiếp! Đường Nhã Phương, con khốn này, tao sẽ không bao giờ để mày sống yên ổn đâu." "Chửi đủ chưa!"
Vi Vịnh Phong rõ ràng cũng rất khó chịu, anh ta tức giận la lên khi nghe thấy tiếng chửi của Chu Như Ngọc.
Chu Như Ngọc cũng dừng lại và hét lên: "Anh đối xử với em hung dữ cái gì? Vừa rồi người đàn ông kia chửi em như vậy sao anh không hét lên vậy đi?" "Nếu như em không gây phiền phức cho Nhã Phương, thì có chuyện này sao? em cũng nên kiềm chế tính tình của mình lại đi."
Vĩ Vịnh Phong không chịu được nói với Chu Như Ngọc, đây là lần đầu tiên anh ta nói nặng lời với Chu Như Ngọc vì Đường Nhã Phương.
Chu Như Ngọc nhìn anh ta đầy hoài nghi: "Vĩ Vịnh Phong, anh vừa nói gì? Anh vì con khốn Đường Nhã Phương mà mắng em sao? Hay là, cho tới bây giờ, trong lòng anh vẫn có cô ta?"
Chu Như Ngọc hung hăng với vẻ ngoài dữ tợn của cô ta khiến Vĩ Vịnh Phong cảm thấy chán nản.
Anh ta mệt mỏi xoa xoa lông mày, khẽ thở dài: "Quên đi, tối nay em trở về nhà họ Đường đi. Anh mệt mỏi không muốn cùng em tranh luận "Anh..."
Chu Như Ngọc nhìn thấy Vi Vịnh Phong thực sự muốn đuổi cô ta đi, gương mặt cô ta tái đi vì tức giận, rồi xoay đầu bỏ đi.
Vĩ Vịnh Phong đứng sau lưng cô ta, nhìn theo bóng lưng của cô ta, trong lòng anh ta dường như đang trào dâng một nỗi hối hận.
Anh ta nghĩ đến những lời Đường Nhã Phương vừa nói khi cô rời đi, sau đó kéo người đàn ông đó đi, cả trái tim anh ta lại nhói lên.
Người phụ nữ đó lẽ ra phải là của anh ta!
Nhưng, vì Chu Như Ngọc mà anh ta đã đánh mất cô.
Sau khi nếm trải sự cứng đầu của Chu Như Ngọc, anh ta mới biết Đường Nhã Phương tốt như thế nào.
Người phụ nữ đó luôn rất ngọt ngào và đáng yêu, cô không bao giờ chế nhạo anh ta hay la mắng anh ta, cô luôn dịu dàng.
Nhưng giờ đây, cô đã trốn trong vòng tay của một người đàn ông khác.
Triệu Thanh Bích bị tiếng động làm cho giật mình, vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy thì sửng sốt: "Con gái, con bị sao vậy? Con cãi nhau với Vịnh Phong sao? Hiện tại con đang mang thai đó. Đừng tức giận quá. Con đừng làm gì cả, nếu không ảnh hưởng đến cơ thể và đứa bé thì làm sao” "Cùng lắm thì không sinh con, Vi Vịnh Phong đã hoàn toàn không quan tâm đến con nữa rồi. Nếu vậy, con cũng không muốn đứa con này"
Chu Như Ngọc tức giận, những gì cô ta nói đều gây sốc, vẻ mặt của Triệu Thanh Bích lập tức thay đổi. "Như Ngọc, con nói linh tinh cái gì đó? Làm sao lại làm bậy vậy chứ? Con mới cùng Vịnh Phong chưa bao lâu, đứa nhỏ sao có thể nói không muốn là không muốn? Con không biết nhà họ Vì coi trọng đứa nhỏ này như thế nào sao? Đối với vị trí của con ngày hôm nay, con đừng bướng như vậy, nếu không con sẽ chẳng có gì cả." "Địa vị, thân phận cái gì chứ? Trong nhà họ Vi, chỉ cần mẹ của Vịnh Phong còn sống, sẽ không có chuyện con đứng đầu đâu. Bà ấy luôn coi thường con và cảm thấy xuất thân của con không tốt. Ngay cả trong gia đình họ Đường này, họ của con cũng là Chu. Gả chồng, lúc nào cũng bày sắc mặt không tốt ra cho con. Vi Vịnh Phong đó, tối nay đã tức giận với con vì con khốn Đường Nhã Phương đó đấy" "Cái gì!"
Nghe thấy giọng nói phẫn uất của Chu Như Ngọc, vẻ mặt của Triệu Thanh Bích cũng trầm xuống: "Vịnh Phong thực sự đã tức giận với con vì con chó cái Đường Nhã Phương đó?"
Sau khi quay trở lại ghế lộ, Đường Nhã Phương nhìn thấy Lục Đình Vỹ, sự lo lắng trong lòng cô lập tức bị quét sạch.
Cô ngồi xuống bên anh, ôm cánh tay anh một cách trìu mến.
Lục Đình Vỹ sờ đầu cô, nhỏ giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Đường Nhã Phương lắc đầu cười nhạt: "Không sao, còn có thể làm gì được chứ? Lục Đình Chiêu ở đó giúp em, nhìn rất uy phong" "Sao nào, chị dâu, vừa rồi em biểu hiện có tốt không?"
Lục Đình Chiêu chạy qua tranh công.
Đường Nhã Phương giơ ngón tay cái lên, gật đầu tán thưởng: "Tốt lắm, lời nói của cậu, không có lời lẽ bẩn thỉu, nhưng vẫn đạt đến đỉnh cao. Không ai có thể đánh bại cậu. Nhìn vẻ mặt muốn xé xác tôi nhưng mà không được ấy, tôi thấy rất hả giận, rất thoải mái "Tốt rồi. Nếu như cô ta dám bắt nạt chị dâu, cô ta sẽ phải trả giá. Nếu không phải mệnh lệnh của sếp là không được làm quá, e rằng chuyện vừa rồi sẽ không đơn giản như vài lời như thế"
Lục Đình Chiêu khịt mũi, rõ ràng là không hài lòng với cái kết mà cậu vừa thể hiện sức mạnh của mình.
Đường Nhã Phương nở nụ cười, nhìn Lục Đình Chiêu cảm kích: "Cảm ơn cậu, đã bảo vệ tôi." "Mợ chủ không cần khách khí, đó là điều nên làm."
Ngay khi Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ đang tận hưởng niềm vui thì Chu Như Ngọc và Vi Vịnh Phong đã bỏ đi mà không ăn.
Chu Như Ngọc khó có thể che giấu được sự tức giận trong lòng, gương mặt xinh đẹp vốn có của cô ta giờ phút này lại trở nên xấu xí: "Đồ khốn kiếp! Đường Nhã Phương, con khốn này, tao sẽ không bao giờ để mày sống yên ổn đâu." "Chửi đủ chưa!"
Vi Vịnh Phong rõ ràng cũng rất khó chịu, anh ta tức giận la lên khi nghe thấy tiếng chửi của Chu Như Ngọc.
Chu Như Ngọc cũng dừng lại và hét lên: "Anh đối xử với em hung dữ cái gì? Vừa rồi người đàn ông kia chửi em như vậy sao anh không hét lên vậy đi?" "Nếu như em không gây phiền phức cho Nhã Phương, thì có chuyện này sao? em cũng nên kiềm chế tính tình của mình lại đi."
Vĩ Vịnh Phong không chịu được nói với Chu Như Ngọc, đây là lần đầu tiên anh ta nói nặng lời với Chu Như Ngọc vì Đường Nhã Phương.
Chu Như Ngọc nhìn anh ta đầy hoài nghi: "Vĩ Vịnh Phong, anh vừa nói gì? Anh vì con khốn Đường Nhã Phương mà mắng em sao? Hay là, cho tới bây giờ, trong lòng anh vẫn có cô ta?"
Chu Như Ngọc hung hăng với vẻ ngoài dữ tợn của cô ta khiến Vĩ Vịnh Phong cảm thấy chán nản.
Anh ta mệt mỏi xoa xoa lông mày, khẽ thở dài: "Quên đi, tối nay em trở về nhà họ Đường đi. Anh mệt mỏi không muốn cùng em tranh luận "Anh..."
Chu Như Ngọc nhìn thấy Vi Vịnh Phong thực sự muốn đuổi cô ta đi, gương mặt cô ta tái đi vì tức giận, rồi xoay đầu bỏ đi.
Vĩ Vịnh Phong đứng sau lưng cô ta, nhìn theo bóng lưng của cô ta, trong lòng anh ta dường như đang trào dâng một nỗi hối hận.
Anh ta nghĩ đến những lời Đường Nhã Phương vừa nói khi cô rời đi, sau đó kéo người đàn ông đó đi, cả trái tim anh ta lại nhói lên.
Người phụ nữ đó lẽ ra phải là của anh ta!
Nhưng, vì Chu Như Ngọc mà anh ta đã đánh mất cô.
Sau khi nếm trải sự cứng đầu của Chu Như Ngọc, anh ta mới biết Đường Nhã Phương tốt như thế nào.
Người phụ nữ đó luôn rất ngọt ngào và đáng yêu, cô không bao giờ chế nhạo anh ta hay la mắng anh ta, cô luôn dịu dàng.
Nhưng giờ đây, cô đã trốn trong vòng tay của một người đàn ông khác.
Triệu Thanh Bích bị tiếng động làm cho giật mình, vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy thì sửng sốt: "Con gái, con bị sao vậy? Con cãi nhau với Vịnh Phong sao? Hiện tại con đang mang thai đó. Đừng tức giận quá. Con đừng làm gì cả, nếu không ảnh hưởng đến cơ thể và đứa bé thì làm sao” "Cùng lắm thì không sinh con, Vi Vịnh Phong đã hoàn toàn không quan tâm đến con nữa rồi. Nếu vậy, con cũng không muốn đứa con này"
Chu Như Ngọc tức giận, những gì cô ta nói đều gây sốc, vẻ mặt của Triệu Thanh Bích lập tức thay đổi. "Như Ngọc, con nói linh tinh cái gì đó? Làm sao lại làm bậy vậy chứ? Con mới cùng Vịnh Phong chưa bao lâu, đứa nhỏ sao có thể nói không muốn là không muốn? Con không biết nhà họ Vì coi trọng đứa nhỏ này như thế nào sao? Đối với vị trí của con ngày hôm nay, con đừng bướng như vậy, nếu không con sẽ chẳng có gì cả." "Địa vị, thân phận cái gì chứ? Trong nhà họ Vi, chỉ cần mẹ của Vịnh Phong còn sống, sẽ không có chuyện con đứng đầu đâu. Bà ấy luôn coi thường con và cảm thấy xuất thân của con không tốt. Ngay cả trong gia đình họ Đường này, họ của con cũng là Chu. Gả chồng, lúc nào cũng bày sắc mặt không tốt ra cho con. Vi Vịnh Phong đó, tối nay đã tức giận với con vì con khốn Đường Nhã Phương đó đấy" "Cái gì!"
Nghe thấy giọng nói phẫn uất của Chu Như Ngọc, vẻ mặt của Triệu Thanh Bích cũng trầm xuống: "Vịnh Phong thực sự đã tức giận với con vì con chó cái Đường Nhã Phương đó?"
Bình luận facebook