Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-20
Chương 20: Đàm Gia Lạc nổi giận
Đàm Gia Lạc nổi giận
Nhìn thấy Hầu Mễ Vi trong lòng lo sợ, Đàm Gia Lạc ôm lấy vỗ nhẹ cánh tay cô
- đừng lo lắng, chuyện như vậy sau này bên cạnh tôi em sẽ còn gặp rất nhiều.
WTF? Hầu Mễ Vi cô có nghe lầm không vậy trời? Tưởng là sẽ được an ủi phần nào ai ngờ lại bị lần nữa hù doạ. Tinh thần cô sắp không ổn nữa rồi, nếu Đàm Gia Lạc mà nói thêm gì nữa Hầu Mễ Vi chắc là sẽ ngất mất quá.
Hầu Mễ Vi trợn tròn hai mắt ngước nhìn Đàm Gia Lạc, miệng lại không yên mà lên tiếng
- anh có thể an ủi tôi một chút không được sao? Mạng nhỏ này của tôi hôm nay còn giữ được thật sự là trong hoạ gặp phúc rồi.
Đàm Gia Lạc không nói gì trầm ngâm suy nghĩ gì đó rồi bỗng nhiên đổi thái độ từ lạnh lùng sang tức giận, tay bốp chặt lấy cằm của Hầu Mễ Vi
- nói tôi biết em đã giấu tôi bao nhiêu chuyện?
Hầu Mễ Vi bị Đàm Gia Lạc bốp chặt cằm khó chịu vô cùng. Nhưng cũng may chỉ là cằm nếu là dịch xuống một chút ngay cổ cô thật sẽ chết mất. Hầu Mễ Vi dường như vẫn không hiểu Đàm Gia Lạc đang nói gì nên im lặng không biết trả lời thế nào.
Bởi vì như vậy mà Đàm Gia Lạc càng bốp chặt hơn khiến cho Hầu Mễ Vi vô cùng đau đớn, cả khuôn mặt cũng biến sắc theo.
Đàm Gia Lạc trước nay là kẻ vô tình ai cũng biết, đến cả việc hắn là người đa nghi, mất kiên nhẫn để đợi điều gì ai cũng biết. Vậy mà Hầu Mễ Vi lại chẳng biết đến hai điều này nên khiến cho Đàm Gia Lạc vô cùng phẫn nộ.
- Đàm Gia Lạc anh rốt cuộc muốn hỏi gì? Anh bốp chết tôi thì cũng vô dụng!
Hầu Mễ Vi giơ hai cánh tay cố gắng kéo bàn tay Hầu Mễ Vi đang bốp chặt cằm ra nhưng dù cố thế nào cũng không thể kéo được bàn tay với sức mạnh trói gà không chặt của mình.
- tại sao em lại biết có bom? Tại sao em có thể canh chính xác thời gian bom nổ như vậy?
Hầu Mễ Vi nhẹ lòng khi nghe Đàm Gia Lạc hỏi chuyên này. Cô còn tưởng hắn hỏi cái gì ai ngờ lại hỏi mấy chuyện này. Nhưng mà sao lại hỏi? Chẳng lẽ hắn lại nghi ngờ cô thông đồng đánh bom hắn nhưng do sợ bị phát hiện nên quay lại giả vờ cứu hắn? OMG! Cô có ác đến vậy đâu chứ.
- là tôi cứu anh một mạng, anh không biết ơn còn muốn bốp chết tôi. Anh không bỏ tay ra, chết tôi cũng không nói.
Trước nay chưa từng có kẻ nào dám ra điều kiện còn hóng hách nói chuyện với Đàm Gia Lạc hắn như thế, cho dù người thân mang dòng dõi Đàm gia cũng chẳng dám. Vậy mà Hầu Mễ Vi lại ngang nhiên chống đối như vậy.
- Hầu Bằng Lam giấu giếm tất cả tài liệu về việc đưa em sang Canada 2 năm để học chuyên ngành bom mìn chẳng lẽ không phải bí mật Hầu gia muốn giấu tôi sao?
Hầu Mễ Vi nghe vậy thì đã hiểu tại sao Đàm Gia Lạc lại tức giận như vậy, còn muốn lấy nửa mạng của cô. Hầu Mễ Vi chính là biết việc Đàm Gia Lạc vừa nói chỉ là hắn mới điều tra được cho nên vô cùng không vui vì cô không nói với hắn cho nên mới thị uy một chút.
Hầu Mễ Vi cười tươi mang gương mặt không chút sợ hãi lúc nãy trưng trước mặt Đàm Gia Lạc, mạnh miệng nói
- nếu ba tôi đem chuyện tôi đến Canada du học truyền ra ngoài liệu rằng kẻ thù của ông ấy có lấy mạng tôi không? Nếu họ lấy mạng tôi rồi, liệu bây giờ ông có được một cô vợ như tôi không? Ba tôi giấu việc tôi đi du học nước ngoài chỉ là muốn tôi được an toàn, anh nên hiểu mới phải chứ.
Đàm Gia Lạc từ từ buông bàn tay đang bốp chặt cằm của Hầu Mễ Vi xuống nhưng vết hằn đỏ vẫn còn lưu lại trên cằm cô vì lực của Đàm Gia Lạc quá lớn.
Hầu Mễ Vi không nói gì nữa, quay sang bên kia nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng buồn quan tâm Đàm Gia Lạc đang nhìn cô.
Xe cuối cùng cũng dừng lại trước Hầu gia, Hầu Mễ Vi chẳng muốn nhìn Đàm Gia Lạc một giây phút nào nên cô đã nhanh chóng mở cửa xe đi vào trong chạy thẳng lên phòng.
Đàm Gia Lạc dường như có điều muốn nói nhưng lại không thể nói vì Hầu Mễ Vi đã chạy mất.
Cánh cửa phòng mở ra, Đàm Gia Lạc không thấy Hầu Mễ Vi đâu chỉ nghe tiếng nước róc rách chảy trong nhà vệ sinh. Đàm Gia Lạc mệt mỏi ngồi vào ghế sofa hai tay day thái dương.
Sinh ra đã là người Đàm gia thì phải vô tình, lãnh khốc, đa nghi với tất cả mọi chuyện.
Dù muốn trốn tránh cũng chẳng thể trốn tránh được vì vận mệnh sắp đặt Đàm Gia Lạc phải sinh tồn. Nhưng muốn sinh tồn nơi ngoạ hổ tàng long như hắc đạo thì phải vô tình, không tiếc thủ đoạn, đến cả người thân cũng phải nhẫn tâm xuống tay.
Hết chap 20
Đàm Gia Lạc nổi giận
Nhìn thấy Hầu Mễ Vi trong lòng lo sợ, Đàm Gia Lạc ôm lấy vỗ nhẹ cánh tay cô
- đừng lo lắng, chuyện như vậy sau này bên cạnh tôi em sẽ còn gặp rất nhiều.
WTF? Hầu Mễ Vi cô có nghe lầm không vậy trời? Tưởng là sẽ được an ủi phần nào ai ngờ lại bị lần nữa hù doạ. Tinh thần cô sắp không ổn nữa rồi, nếu Đàm Gia Lạc mà nói thêm gì nữa Hầu Mễ Vi chắc là sẽ ngất mất quá.
Hầu Mễ Vi trợn tròn hai mắt ngước nhìn Đàm Gia Lạc, miệng lại không yên mà lên tiếng
- anh có thể an ủi tôi một chút không được sao? Mạng nhỏ này của tôi hôm nay còn giữ được thật sự là trong hoạ gặp phúc rồi.
Đàm Gia Lạc không nói gì trầm ngâm suy nghĩ gì đó rồi bỗng nhiên đổi thái độ từ lạnh lùng sang tức giận, tay bốp chặt lấy cằm của Hầu Mễ Vi
- nói tôi biết em đã giấu tôi bao nhiêu chuyện?
Hầu Mễ Vi bị Đàm Gia Lạc bốp chặt cằm khó chịu vô cùng. Nhưng cũng may chỉ là cằm nếu là dịch xuống một chút ngay cổ cô thật sẽ chết mất. Hầu Mễ Vi dường như vẫn không hiểu Đàm Gia Lạc đang nói gì nên im lặng không biết trả lời thế nào.
Bởi vì như vậy mà Đàm Gia Lạc càng bốp chặt hơn khiến cho Hầu Mễ Vi vô cùng đau đớn, cả khuôn mặt cũng biến sắc theo.
Đàm Gia Lạc trước nay là kẻ vô tình ai cũng biết, đến cả việc hắn là người đa nghi, mất kiên nhẫn để đợi điều gì ai cũng biết. Vậy mà Hầu Mễ Vi lại chẳng biết đến hai điều này nên khiến cho Đàm Gia Lạc vô cùng phẫn nộ.
- Đàm Gia Lạc anh rốt cuộc muốn hỏi gì? Anh bốp chết tôi thì cũng vô dụng!
Hầu Mễ Vi giơ hai cánh tay cố gắng kéo bàn tay Hầu Mễ Vi đang bốp chặt cằm ra nhưng dù cố thế nào cũng không thể kéo được bàn tay với sức mạnh trói gà không chặt của mình.
- tại sao em lại biết có bom? Tại sao em có thể canh chính xác thời gian bom nổ như vậy?
Hầu Mễ Vi nhẹ lòng khi nghe Đàm Gia Lạc hỏi chuyên này. Cô còn tưởng hắn hỏi cái gì ai ngờ lại hỏi mấy chuyện này. Nhưng mà sao lại hỏi? Chẳng lẽ hắn lại nghi ngờ cô thông đồng đánh bom hắn nhưng do sợ bị phát hiện nên quay lại giả vờ cứu hắn? OMG! Cô có ác đến vậy đâu chứ.
- là tôi cứu anh một mạng, anh không biết ơn còn muốn bốp chết tôi. Anh không bỏ tay ra, chết tôi cũng không nói.
Trước nay chưa từng có kẻ nào dám ra điều kiện còn hóng hách nói chuyện với Đàm Gia Lạc hắn như thế, cho dù người thân mang dòng dõi Đàm gia cũng chẳng dám. Vậy mà Hầu Mễ Vi lại ngang nhiên chống đối như vậy.
- Hầu Bằng Lam giấu giếm tất cả tài liệu về việc đưa em sang Canada 2 năm để học chuyên ngành bom mìn chẳng lẽ không phải bí mật Hầu gia muốn giấu tôi sao?
Hầu Mễ Vi nghe vậy thì đã hiểu tại sao Đàm Gia Lạc lại tức giận như vậy, còn muốn lấy nửa mạng của cô. Hầu Mễ Vi chính là biết việc Đàm Gia Lạc vừa nói chỉ là hắn mới điều tra được cho nên vô cùng không vui vì cô không nói với hắn cho nên mới thị uy một chút.
Hầu Mễ Vi cười tươi mang gương mặt không chút sợ hãi lúc nãy trưng trước mặt Đàm Gia Lạc, mạnh miệng nói
- nếu ba tôi đem chuyện tôi đến Canada du học truyền ra ngoài liệu rằng kẻ thù của ông ấy có lấy mạng tôi không? Nếu họ lấy mạng tôi rồi, liệu bây giờ ông có được một cô vợ như tôi không? Ba tôi giấu việc tôi đi du học nước ngoài chỉ là muốn tôi được an toàn, anh nên hiểu mới phải chứ.
Đàm Gia Lạc từ từ buông bàn tay đang bốp chặt cằm của Hầu Mễ Vi xuống nhưng vết hằn đỏ vẫn còn lưu lại trên cằm cô vì lực của Đàm Gia Lạc quá lớn.
Hầu Mễ Vi không nói gì nữa, quay sang bên kia nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng buồn quan tâm Đàm Gia Lạc đang nhìn cô.
Xe cuối cùng cũng dừng lại trước Hầu gia, Hầu Mễ Vi chẳng muốn nhìn Đàm Gia Lạc một giây phút nào nên cô đã nhanh chóng mở cửa xe đi vào trong chạy thẳng lên phòng.
Đàm Gia Lạc dường như có điều muốn nói nhưng lại không thể nói vì Hầu Mễ Vi đã chạy mất.
Cánh cửa phòng mở ra, Đàm Gia Lạc không thấy Hầu Mễ Vi đâu chỉ nghe tiếng nước róc rách chảy trong nhà vệ sinh. Đàm Gia Lạc mệt mỏi ngồi vào ghế sofa hai tay day thái dương.
Sinh ra đã là người Đàm gia thì phải vô tình, lãnh khốc, đa nghi với tất cả mọi chuyện.
Dù muốn trốn tránh cũng chẳng thể trốn tránh được vì vận mệnh sắp đặt Đàm Gia Lạc phải sinh tồn. Nhưng muốn sinh tồn nơi ngoạ hổ tàng long như hắc đạo thì phải vô tình, không tiếc thủ đoạn, đến cả người thân cũng phải nhẫn tâm xuống tay.
Hết chap 20
Bình luận facebook