Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
Chương 69: Thừa nước đục thả câu
Tiếng súng chói tai vang lên giữa không gian chỉ có tiếng trẻ con khóc.
Hầu Mễ Vi kinh ngạc khi nghe tiếng súng vang lên phía sau mình, theo sau đó là bóng dáng ngã khụy của một người đàn ông cao lớn.
Đến giờ phút này Hầu Mễ Vi vẫn chưa mở được cơ quan, nghĩ đến đứa trẻ bên trong như vậy vẫn an toàn, chỉ có người vừa ngã xuống kia mới nguy hiểm Hầu Mễ Vi dừng lại quay người về phía sau thì nhìn thấy bóng dáng của Đàm Gia Lạc.
Câu hỏi duy nhất của Hầu Mễ Vi bây giờ là tại sao Đàm Gia Lạc lại ở đây? Lại còn thay cô đỡ đạn?
Ngồi xuống đối diện Đàm Gia Lạc, Hầu Mễ Vi có thể thấy Đàm Gia Lạc thật sự là đã đỡ đạn thay cô lại còn chảy rất nhiều máu trước ngực.
Hầu Mễ Vi vặn nhẹ chiếc nhẫn phóng thêm một kim châm về phía tên kia để hắn ta không thể ra tay lần nữa.
Cô ôm lấy cả người Đàm Gia Lạc vào lòng mình, nghẹn ngào nói:
- anh có phải là kẻ ngốc không? Tại sao lại đỡ đạn thay tôi?
- 5 năm trước em chẳng phải cũng là kẻ ngốc thay tôi đỡ đạn sao?
Hầu Mễ Vi cố gắng kìm nén nước mắt để không bị rơi nhưng lại bị lời nói của Đàm Gia Lạc làm cảm động khiến bản thân bất giác không kìm được mà rơi lệ.
5 năm trước sao? Cô căn bản không thể nhớ ra là đã từng cứu hắn, cho dù có thì đã sao? Hắn không thể vì cô mà mất mạng được, bởi vì hắn còn phải bảo vệ cô, bảo vệ con của chúng cô.
- anh điên rồi! Tôi cứu anh thì anh phải cứu tôi sao?
Đàm Gia Lạc nhìn Hầu Mễ Vi cười, hắn quả thật là đã điên đến mức yêu cô hơn cả sinh mạng mình. Lại vì lần cứu mạng đó của cô mà đem lòng tương tư 5 năm, trên đời này quả thật chẳng ai ngốc, cũng chẳng ai điên như hắn cả.
- từ lúc em cứu tôi trở đi, tôi đã quyết định chọn em, tôi đã thề sẽ bảo vệ em trọn đời, tuyệt đối không từ bỏ. Hầu Mễ Vi vì em mà chết cũng rất đáng!
Hầu Mễ Vi như đứa trẻ không kìm được nước mắt mà khóc oà lên, ôm chặt lấy Đàm Gia Lạc.
Tại sao cô đối xử tệ bạc, lạnh nhạt với Đàm Gia Lạc như vậy, mà hắn vẫn luôn yêu thương và hi sinh vì cô như vậy. Có phải cô thật sự đã sai khi đưa ra quyết định chọn người của tương lai mà bỏ lại người của quá khứ hay không?
- hôn tôi lần cuối có được không?
OMG! Sắp chết đến nơi mà vẫn còn muốn hôn sao? Đàm Gia Lạc ngày xưa đâu rồi? Liêm sỉ để ở nhà rồi sao?
Hầu Mễ Vi cũng không ngừng ngại mà cúi xuống hôn nhẹ lên môi Đàm Gia Lạc. Chẳng phải Đàm Gia Lạc cứu cô mới bị thương sao, hôn một cái cô cũng chẳng có gì.
Bàn tay thon dài của Đàm Gia Lạc đột nhiên đưa ra sau gáy ôm lấy cổ của Hầu Mễ Vi.
Đàm Gia Lạc hôn cô rất triền miên và mạnh mẽ, động tác không hề dịu dàng chút nào, thậm chí còn nghiến sát môi cô như thể đang trừng phạt. Giữa lúc hai đôi môi hòa quyện vào nhau, hắn khéo léo tách hàm răng của cô ra rồi xâm nhập vào trong miệng, đắm đuối quấn quýt lấy đầu lưỡi mềm mại của cô.
Hầu Mễ Vi sững sờ, trừng to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú ngay sát mình.
Hầu Mễ Vi bị Đàm Gia Lạc hôn lấy hôn để đến khi không còn không khí mới đẩy mạnh Đàm Gia Lạc ra.
- ây da...
Vì bị đẩy mà Đàm Gia Lạc lớn tiếng kêu đau.
Phía bên ngoài Đoan Mộc Khải và một số thuộc hạ tiến vào. Hầu Mễ Vi thấy vậy liền dìu Đàm Gia Lạc đứng dậy.
Đoan Mộc Khải đi đến trước mặt Hầu Mễ Vi nhìn cô cười một cái, rồi lại quay sang đỡ lấy Đàm Gia Lạc nói.
- cẩu lương này, thật không ngon chút nào!
Câu nói nghe cũng đủ hiểu được Đoan Mộc Khải muốn nói gì.
Nếu như hôm nay không phải Đoan Mộc Khải đến khu bến cảng bắt đám người buôn lậu thì đã không thấy Hầu Mễ Vi vội vã từ xe bước xuống.
Không biết tình hình có diễn biến thế nào, việc đầu tiên Đoan Mộc Khải làm là gọi cho Đàm Gia Lạc đến. Dù gì Hầu Mễ Vi cũng là vợ của Đàm Gia Lạc để Đàm Gia Lạc đến vẫn hay hơn, không chừng lại có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
Thật không ngờ, vừa gọi mà Đàm Gia Lạc đã đến, lại còn không ngờ hơn Đàm Gia Lạc quả thật có cơ hội dùng chiêu " anh hùng cứu mỹ nhân"
Đoan Mộc Khải mới đầu định xong vào nhưng suy nghĩ kỹ lại thì Đoan Mộc Khải lại không vào mà đứng ở phía bên ngoài căn nhà xem kịch của Đàm Gia Lạc đóng. Quả thật là mở mang tầm mắt!
- anh Lạc, giải Oscar năm nay anh lấy chắc rồi. Cứ như thật!
Hầu Mễ Vi hoàn toàn không quan tâm cuộc đối thoại của Đàm Gia Lạc và Đoan Mộc Khải, cô chỉ quan tâm Tuấn Triết thế nào nên không hề để ý được bộ mặt gian xảo xứng vai Ảnh đế của Đàm Gia Lạc.
Đàm Gia Lạc bị thương là thật, máu cũng là thật nhưng vết thương này căn bản không có gì to tác với hắn.
- Đoan Mộc thiếu phải không? Phiền anh đưa anh ấy đến bệnh viện giúp tôi. Cảm ơn!
Hầu Mễ Vi nói rồi bế Tuấn Triết rời đi, cơ hội tốt tiếp cận con trai mình như vậy Đàm Gia Lạc làm sao có thể bỏ qua.
- Mễ Vi, anh có thể thường xuyên đến thăm Tiểu Hào và Tiểu Triết không?
Đây gọi là " được voi đòi tiên " mà người ta hay nhắc.
- mỗi buổi sáng Đình Phong đều không ở Đình gia anh có thể đến vào giờ đó.
Hầu Mễ Vi niệm tình Đàm ra Lạc đã thay cô đỡ đạn, với lại còn là ba của con trai cô nên cô mới đồng ý.
- anh Lạc, thừa nước đục thả câu này của anh thật sự quá cao minh. Bái phục!
Hết chap 69
Tiếng súng chói tai vang lên giữa không gian chỉ có tiếng trẻ con khóc.
Hầu Mễ Vi kinh ngạc khi nghe tiếng súng vang lên phía sau mình, theo sau đó là bóng dáng ngã khụy của một người đàn ông cao lớn.
Đến giờ phút này Hầu Mễ Vi vẫn chưa mở được cơ quan, nghĩ đến đứa trẻ bên trong như vậy vẫn an toàn, chỉ có người vừa ngã xuống kia mới nguy hiểm Hầu Mễ Vi dừng lại quay người về phía sau thì nhìn thấy bóng dáng của Đàm Gia Lạc.
Câu hỏi duy nhất của Hầu Mễ Vi bây giờ là tại sao Đàm Gia Lạc lại ở đây? Lại còn thay cô đỡ đạn?
Ngồi xuống đối diện Đàm Gia Lạc, Hầu Mễ Vi có thể thấy Đàm Gia Lạc thật sự là đã đỡ đạn thay cô lại còn chảy rất nhiều máu trước ngực.
Hầu Mễ Vi vặn nhẹ chiếc nhẫn phóng thêm một kim châm về phía tên kia để hắn ta không thể ra tay lần nữa.
Cô ôm lấy cả người Đàm Gia Lạc vào lòng mình, nghẹn ngào nói:
- anh có phải là kẻ ngốc không? Tại sao lại đỡ đạn thay tôi?
- 5 năm trước em chẳng phải cũng là kẻ ngốc thay tôi đỡ đạn sao?
Hầu Mễ Vi cố gắng kìm nén nước mắt để không bị rơi nhưng lại bị lời nói của Đàm Gia Lạc làm cảm động khiến bản thân bất giác không kìm được mà rơi lệ.
5 năm trước sao? Cô căn bản không thể nhớ ra là đã từng cứu hắn, cho dù có thì đã sao? Hắn không thể vì cô mà mất mạng được, bởi vì hắn còn phải bảo vệ cô, bảo vệ con của chúng cô.
- anh điên rồi! Tôi cứu anh thì anh phải cứu tôi sao?
Đàm Gia Lạc nhìn Hầu Mễ Vi cười, hắn quả thật là đã điên đến mức yêu cô hơn cả sinh mạng mình. Lại vì lần cứu mạng đó của cô mà đem lòng tương tư 5 năm, trên đời này quả thật chẳng ai ngốc, cũng chẳng ai điên như hắn cả.
- từ lúc em cứu tôi trở đi, tôi đã quyết định chọn em, tôi đã thề sẽ bảo vệ em trọn đời, tuyệt đối không từ bỏ. Hầu Mễ Vi vì em mà chết cũng rất đáng!
Hầu Mễ Vi như đứa trẻ không kìm được nước mắt mà khóc oà lên, ôm chặt lấy Đàm Gia Lạc.
Tại sao cô đối xử tệ bạc, lạnh nhạt với Đàm Gia Lạc như vậy, mà hắn vẫn luôn yêu thương và hi sinh vì cô như vậy. Có phải cô thật sự đã sai khi đưa ra quyết định chọn người của tương lai mà bỏ lại người của quá khứ hay không?
- hôn tôi lần cuối có được không?
OMG! Sắp chết đến nơi mà vẫn còn muốn hôn sao? Đàm Gia Lạc ngày xưa đâu rồi? Liêm sỉ để ở nhà rồi sao?
Hầu Mễ Vi cũng không ngừng ngại mà cúi xuống hôn nhẹ lên môi Đàm Gia Lạc. Chẳng phải Đàm Gia Lạc cứu cô mới bị thương sao, hôn một cái cô cũng chẳng có gì.
Bàn tay thon dài của Đàm Gia Lạc đột nhiên đưa ra sau gáy ôm lấy cổ của Hầu Mễ Vi.
Đàm Gia Lạc hôn cô rất triền miên và mạnh mẽ, động tác không hề dịu dàng chút nào, thậm chí còn nghiến sát môi cô như thể đang trừng phạt. Giữa lúc hai đôi môi hòa quyện vào nhau, hắn khéo léo tách hàm răng của cô ra rồi xâm nhập vào trong miệng, đắm đuối quấn quýt lấy đầu lưỡi mềm mại của cô.
Hầu Mễ Vi sững sờ, trừng to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú ngay sát mình.
Hầu Mễ Vi bị Đàm Gia Lạc hôn lấy hôn để đến khi không còn không khí mới đẩy mạnh Đàm Gia Lạc ra.
- ây da...
Vì bị đẩy mà Đàm Gia Lạc lớn tiếng kêu đau.
Phía bên ngoài Đoan Mộc Khải và một số thuộc hạ tiến vào. Hầu Mễ Vi thấy vậy liền dìu Đàm Gia Lạc đứng dậy.
Đoan Mộc Khải đi đến trước mặt Hầu Mễ Vi nhìn cô cười một cái, rồi lại quay sang đỡ lấy Đàm Gia Lạc nói.
- cẩu lương này, thật không ngon chút nào!
Câu nói nghe cũng đủ hiểu được Đoan Mộc Khải muốn nói gì.
Nếu như hôm nay không phải Đoan Mộc Khải đến khu bến cảng bắt đám người buôn lậu thì đã không thấy Hầu Mễ Vi vội vã từ xe bước xuống.
Không biết tình hình có diễn biến thế nào, việc đầu tiên Đoan Mộc Khải làm là gọi cho Đàm Gia Lạc đến. Dù gì Hầu Mễ Vi cũng là vợ của Đàm Gia Lạc để Đàm Gia Lạc đến vẫn hay hơn, không chừng lại có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
Thật không ngờ, vừa gọi mà Đàm Gia Lạc đã đến, lại còn không ngờ hơn Đàm Gia Lạc quả thật có cơ hội dùng chiêu " anh hùng cứu mỹ nhân"
Đoan Mộc Khải mới đầu định xong vào nhưng suy nghĩ kỹ lại thì Đoan Mộc Khải lại không vào mà đứng ở phía bên ngoài căn nhà xem kịch của Đàm Gia Lạc đóng. Quả thật là mở mang tầm mắt!
- anh Lạc, giải Oscar năm nay anh lấy chắc rồi. Cứ như thật!
Hầu Mễ Vi hoàn toàn không quan tâm cuộc đối thoại của Đàm Gia Lạc và Đoan Mộc Khải, cô chỉ quan tâm Tuấn Triết thế nào nên không hề để ý được bộ mặt gian xảo xứng vai Ảnh đế của Đàm Gia Lạc.
Đàm Gia Lạc bị thương là thật, máu cũng là thật nhưng vết thương này căn bản không có gì to tác với hắn.
- Đoan Mộc thiếu phải không? Phiền anh đưa anh ấy đến bệnh viện giúp tôi. Cảm ơn!
Hầu Mễ Vi nói rồi bế Tuấn Triết rời đi, cơ hội tốt tiếp cận con trai mình như vậy Đàm Gia Lạc làm sao có thể bỏ qua.
- Mễ Vi, anh có thể thường xuyên đến thăm Tiểu Hào và Tiểu Triết không?
Đây gọi là " được voi đòi tiên " mà người ta hay nhắc.
- mỗi buổi sáng Đình Phong đều không ở Đình gia anh có thể đến vào giờ đó.
Hầu Mễ Vi niệm tình Đàm ra Lạc đã thay cô đỡ đạn, với lại còn là ba của con trai cô nên cô mới đồng ý.
- anh Lạc, thừa nước đục thả câu này của anh thật sự quá cao minh. Bái phục!
Hết chap 69
Bình luận facebook