-
Chương 17
Sam Sam trở về biệt thự nhà họ Dương thấy Dương chủ tịch ngồi ở ghế sofa trong phòng khách uống trà đọc báo rồi. Bây giờ là 7h, ông vẫn chưa đi làm sao?
- Ba, con mới về.
- À, Sam Sam con về rồi sao.
- A, dạ vâng.
Sam Sam mỉm cười rồi chợt nhớ ra bản hợp đồng cô ngồi xuống trước ông Dương.
- Ba, có nghĩ đến việc sẽ một ngày trao toàn bộ quyền lực cho Chí Phong chứ?
- Con tò mò sao nha đầu?
Ông Dương mỉm cười, Sam Sam cũng cười gãi gãi đầu. Cô đúng là tò mò, đó là nhiệm vụ của cô mà.
- Việc thằng Chí Phong làm trong giới xã hội đen không phải là ý muốn ngay từ đầu của nó đâu. Là tập đoàn nhà chúng ta làm việc hai mặt.
- A, ra là vậy. Con hiểu rồi. Nhưng ba có nghĩ đến việc cho anh ấy thừa kế sớm hơn dự định? Vì nếu cả hai đứa bọn con có một đứa con thì sao ạ?
Sam Sam ngây thơ hỏi thì ông Dương mỉm cười.
- Con đừng lo Sam Sam. Chỉ cần khi sinh con ra ta lập tức sẽ để thằng Chí Phong thừa kế tất cả một mình đi vòng quanh thế giới tận hưởng kì nghỉ.
- Ô, vậy ạ?
Sam Sam có hơi chút suy nghĩ. Biết cô nghĩ gì ông Dương lên tiếng.
- Con đừng lo Sam Sam, ta làm vậy là tốt cho con thôi vì ta biết hiện tại Chí Phong đâu có yêu con thật lòng. Nếu có quyền thừa kế nó sẽ bỏ con thì sao? Chí ít khi có con rồi lại khác.
- Vâng ạ.
Sam Sam mỉm cười gật đầu, ông Dương đứng dậy đi làm. Sam Sam xoa bụng mình. Đúng vậy, cô cần thiên thần này. Cô cần có người yêu thương bên cạnh để tiếp tục sống, để tiếp tục tồn tại trong cái thế giới đã chết từ lâu trong cô.
- Nhìn cậu đang vui thì phải Sam Sam.
Mạc Đình rót cho cô cốc nước lạnh. Có lẽ Mạc Đình bắt đầu rèn cho cô việc uống nước lạnh trước khi xử trí cái đám thức ăn ngon tuyệt kia rồi.
- Ừm, đang vui. Thuận cả đôi đường thôi.
- Vậy thì tốt.
Mạc Đình xoay người bước đến bàn khác. Sam Sam hôm nay gọi một cốc sữa còn đâu ngồi nghịch điện thoại.
-Một nhân vật xuất hiện ở tập đoàn, một người con gái xuất hiện ở Nhật. Đáng suy nghĩ đây.
Sam Sam mỉm cười toe toét uống nhanh cốc sữa rồi phải đến nhà hàng Black Pearl. Cô sẽ bắt đầu đi làm từ hôm nay.
Nhà hàng Black Pearl.
- Xin lỗi vì đến trễ.
- Sam Sam, sao cháu không ở nhà nghỉ đi, mới đi tuần trăng mật mà?
Đầu bếp trưởng lên tiếng, Sam Sam gãi gãi đầu mỉm cười rồi nhìn mọi người.
- Vậy cháu phải làm gì?
- Nghe nói cháu là trùm ẩm thực Châu Á đó.
- Haha, mọi người chỉ là nói đùa thôi ạ.
Sam Sam gãi gãi đầu mỉm cười. Cô được đảm nhiệm việc nấu phục vụ cho những thực khách bình thường. Mà Sam Sam cũng thích vậy vì mấy ông khách sộp toàn thích đồ tây mà cô lại gà mấy món tây tây.
Trên ngọn đồi hoa mặt trời ấy, một cô gái mặc bộ đồ đơn giản mùa hè đội chiếc mũ lưỡi trai chóp phẳng màu đen, đeo kính đen đang ngậm kẹo mút cầm bông hoa bách hợp màu trắng đứng trước ngôi mộ ấy. Cô gái đó miết nhẹ ngón tay lên bia mộ rồi thả bông hoa đó xuống.
- Cô rốt cuộc là ai? Có ý đồ gì?
Lâm Thiên lạnh lùng lên tiếng. Cô gái đó mỉm cười ngồi lên trên bia mộ đó làm Lâm Thiên ngạc nhiên định xông tới túm cô ta ra khỏi chỗ đó. Đây là đâu mà cô ta muốn ngồi là ngồi chứ? Cô gái đó lên tiếng làm Lâm Thiên khựng lại.
- Đừng có qua đây.
Giọng nói này, y hệt với Sam Sam. Cô gái lạ mặt này nhìn kĩ lại dáng người giống Sam Sam vô cùng, có điều tóc của Sam Sam là xoăn nhẹ nhàng thì tóc cô gái này rất thẳng.
- Được rồi, nói rõ đi cô là ai?
Lâm Thiên bình tĩnh hỏi, cô gái đó cầm cây kẹo mút mỉm cười thành tiếng.
- Lâm....Sinh....Sinh.........
Cô gái đó cợt nhả từng chữ một làm Lâm Thiên toàn thân bất động. Lâm Sinh Sinh? Cô ta đùa à? Năm đó là mọi người trong nhà đã thấy cái xác và trôn cất đàng hoàng. Hơn nữa người đang nằm dưới ngôi mộ mà cô ta đang ngồi lên kia chẳng phải là.......
- Ngạc nhiên lắm hả? Đừng có nói cho ai cả, hơn nữa.......Liz đã biết hết rồi.
Cô gái tự nhận là Lâm Sinh Sinh kia tiếp tục lên tiếng làm Lâm Thiên ngạc nhiên. Liz đã biết chuyện rồi sao? Vậy mà chị ta vẫn bình thản mà sống được. Đúng rồi, Liz là con người ưa vui vẻ, chắc chắn chị ta tìm được trò gì vui vẻ rồi. Lâm Thiên nhìn Lâm Sinh Sinh.
- Nếu cô nói mình là Lâm Sinh Sinh thì trong suốt 19 năm qua....cô đã ở đâu? Làm gì? Và người dưới mồ kia là ai?
- Ai biết.
Lâm Sinh Sinh mỉm cười rồi đứng dậy, cô lướt qua người Lâm Thiên bước xuống đồi. Ánh nắng gay gắt của trưa hè bắt đầu rồi.
- Đến lúc trả thù rồi. Em sẽ khiến nhà họ Lâm bại dưới tay mình Sam Sam ạ. Họ đã khiến chúng ta ra nông lỗi này, tất cả là tại họ. Hãy chờ em Sam Sam.
Chuyện gì đây? Sự trở lại của Lâm Sinh Sinh sẽ gây ra bão tố giông to nhường nào chứ? Sam Sam sẽ ra sao khi biết chuyện này?
- Ba, con mới về.
- À, Sam Sam con về rồi sao.
- A, dạ vâng.
Sam Sam mỉm cười rồi chợt nhớ ra bản hợp đồng cô ngồi xuống trước ông Dương.
- Ba, có nghĩ đến việc sẽ một ngày trao toàn bộ quyền lực cho Chí Phong chứ?
- Con tò mò sao nha đầu?
Ông Dương mỉm cười, Sam Sam cũng cười gãi gãi đầu. Cô đúng là tò mò, đó là nhiệm vụ của cô mà.
- Việc thằng Chí Phong làm trong giới xã hội đen không phải là ý muốn ngay từ đầu của nó đâu. Là tập đoàn nhà chúng ta làm việc hai mặt.
- A, ra là vậy. Con hiểu rồi. Nhưng ba có nghĩ đến việc cho anh ấy thừa kế sớm hơn dự định? Vì nếu cả hai đứa bọn con có một đứa con thì sao ạ?
Sam Sam ngây thơ hỏi thì ông Dương mỉm cười.
- Con đừng lo Sam Sam. Chỉ cần khi sinh con ra ta lập tức sẽ để thằng Chí Phong thừa kế tất cả một mình đi vòng quanh thế giới tận hưởng kì nghỉ.
- Ô, vậy ạ?
Sam Sam có hơi chút suy nghĩ. Biết cô nghĩ gì ông Dương lên tiếng.
- Con đừng lo Sam Sam, ta làm vậy là tốt cho con thôi vì ta biết hiện tại Chí Phong đâu có yêu con thật lòng. Nếu có quyền thừa kế nó sẽ bỏ con thì sao? Chí ít khi có con rồi lại khác.
- Vâng ạ.
Sam Sam mỉm cười gật đầu, ông Dương đứng dậy đi làm. Sam Sam xoa bụng mình. Đúng vậy, cô cần thiên thần này. Cô cần có người yêu thương bên cạnh để tiếp tục sống, để tiếp tục tồn tại trong cái thế giới đã chết từ lâu trong cô.
- Nhìn cậu đang vui thì phải Sam Sam.
Mạc Đình rót cho cô cốc nước lạnh. Có lẽ Mạc Đình bắt đầu rèn cho cô việc uống nước lạnh trước khi xử trí cái đám thức ăn ngon tuyệt kia rồi.
- Ừm, đang vui. Thuận cả đôi đường thôi.
- Vậy thì tốt.
Mạc Đình xoay người bước đến bàn khác. Sam Sam hôm nay gọi một cốc sữa còn đâu ngồi nghịch điện thoại.
-Một nhân vật xuất hiện ở tập đoàn, một người con gái xuất hiện ở Nhật. Đáng suy nghĩ đây.
Sam Sam mỉm cười toe toét uống nhanh cốc sữa rồi phải đến nhà hàng Black Pearl. Cô sẽ bắt đầu đi làm từ hôm nay.
Nhà hàng Black Pearl.
- Xin lỗi vì đến trễ.
- Sam Sam, sao cháu không ở nhà nghỉ đi, mới đi tuần trăng mật mà?
Đầu bếp trưởng lên tiếng, Sam Sam gãi gãi đầu mỉm cười rồi nhìn mọi người.
- Vậy cháu phải làm gì?
- Nghe nói cháu là trùm ẩm thực Châu Á đó.
- Haha, mọi người chỉ là nói đùa thôi ạ.
Sam Sam gãi gãi đầu mỉm cười. Cô được đảm nhiệm việc nấu phục vụ cho những thực khách bình thường. Mà Sam Sam cũng thích vậy vì mấy ông khách sộp toàn thích đồ tây mà cô lại gà mấy món tây tây.
Trên ngọn đồi hoa mặt trời ấy, một cô gái mặc bộ đồ đơn giản mùa hè đội chiếc mũ lưỡi trai chóp phẳng màu đen, đeo kính đen đang ngậm kẹo mút cầm bông hoa bách hợp màu trắng đứng trước ngôi mộ ấy. Cô gái đó miết nhẹ ngón tay lên bia mộ rồi thả bông hoa đó xuống.
- Cô rốt cuộc là ai? Có ý đồ gì?
Lâm Thiên lạnh lùng lên tiếng. Cô gái đó mỉm cười ngồi lên trên bia mộ đó làm Lâm Thiên ngạc nhiên định xông tới túm cô ta ra khỏi chỗ đó. Đây là đâu mà cô ta muốn ngồi là ngồi chứ? Cô gái đó lên tiếng làm Lâm Thiên khựng lại.
- Đừng có qua đây.
Giọng nói này, y hệt với Sam Sam. Cô gái lạ mặt này nhìn kĩ lại dáng người giống Sam Sam vô cùng, có điều tóc của Sam Sam là xoăn nhẹ nhàng thì tóc cô gái này rất thẳng.
- Được rồi, nói rõ đi cô là ai?
Lâm Thiên bình tĩnh hỏi, cô gái đó cầm cây kẹo mút mỉm cười thành tiếng.
- Lâm....Sinh....Sinh.........
Cô gái đó cợt nhả từng chữ một làm Lâm Thiên toàn thân bất động. Lâm Sinh Sinh? Cô ta đùa à? Năm đó là mọi người trong nhà đã thấy cái xác và trôn cất đàng hoàng. Hơn nữa người đang nằm dưới ngôi mộ mà cô ta đang ngồi lên kia chẳng phải là.......
- Ngạc nhiên lắm hả? Đừng có nói cho ai cả, hơn nữa.......Liz đã biết hết rồi.
Cô gái tự nhận là Lâm Sinh Sinh kia tiếp tục lên tiếng làm Lâm Thiên ngạc nhiên. Liz đã biết chuyện rồi sao? Vậy mà chị ta vẫn bình thản mà sống được. Đúng rồi, Liz là con người ưa vui vẻ, chắc chắn chị ta tìm được trò gì vui vẻ rồi. Lâm Thiên nhìn Lâm Sinh Sinh.
- Nếu cô nói mình là Lâm Sinh Sinh thì trong suốt 19 năm qua....cô đã ở đâu? Làm gì? Và người dưới mồ kia là ai?
- Ai biết.
Lâm Sinh Sinh mỉm cười rồi đứng dậy, cô lướt qua người Lâm Thiên bước xuống đồi. Ánh nắng gay gắt của trưa hè bắt đầu rồi.
- Đến lúc trả thù rồi. Em sẽ khiến nhà họ Lâm bại dưới tay mình Sam Sam ạ. Họ đã khiến chúng ta ra nông lỗi này, tất cả là tại họ. Hãy chờ em Sam Sam.
Chuyện gì đây? Sự trở lại của Lâm Sinh Sinh sẽ gây ra bão tố giông to nhường nào chứ? Sam Sam sẽ ra sao khi biết chuyện này?
Bình luận facebook