-
Chương 32
Ngồi trong xe mà hai mẹ con nhà này không biết đi đâu. Băng Băng ngả người ra ghế ngồi chơi game trong Ipad của mình.
- Mama chưa tìm được nơi ở mới sao?
- Không, mẹ có một ngôi nhà mà cậu của Băng Băng để lại nhưng là không muốn đến đó. Họ sẽ tìm được.
- Mama đã đưa đơn lên tòa cũng đã được xét duyệt xử ly hôn không có thỏa thuận gì rồi. Bây giờ chỉ cần mama và con kiếm tạm nhà sống rồi làm việc thôi. Con có thể làm thêm thông qua cái laptop của con. Còn Mama nấu ăn là nhất nên con nghĩ mama mở cái tiệm nhỏ là ổn. Mama và con chỉ cần đủ sống là được phải không ạ?
Nghe Băng Băng nói mà Sam Sam mỉm cười. Thật tốt khi con bé vẫn còn bên cạnh cô. Chỉ cần Băng Băng ở bên cạnh Sam Sam chẳng sợ bất cứ điều gì nữa. Vừa lúc đó điện thoại của cô vang lên tiếng vĩ cầm. Cô đã thay điện thoại thay luôn cả số mới, cái số gửi tin nhắn cho Thiên Kỳ cũng bị xóa sổ rồi. Tại sao Đại Lực lại tìm được số mới của cô chứ? A, cô quên mất cậu ta là chủ tịch tập đoàn nổi tiếng trên thế giới.
- Có chuyện gì hả?
- "Cậu đang ở đâu vậy công chúa? Dương Dương nó khóc đòi cậu. Tớ vừa phải ở tập đoàn làm việc vừa phải trông nó. Cậu đến được không?"
- May thật, cậu đã ổn lại rồi. Ừm, hai mẹ con tớ đến đó ngay.
Sam Sam mỉm cười, cô vui vì tên bạn này đã có thể bình tĩnh trở lại làm việc như thường. Có như vậy Vu Hiểu Mai trên trời mới mỉm cười được.
- "Hai mẹ con tớ là sao? Hơn nữa đổi số làm gì?"
- Tớ vừa ly hôn, chỉ giữ lại được Băng Băng.
- "Rồi đến đây hãng nói."
Đại Lực nhanh chóng dập máy trước. Sam Sam nhìn Băng Băng mỉm cười rồi cũng nhanh chóng đạp ga phi tới tập đoàn Golden Sun ngay lập tức. Hai mẹ con họ xuất hiện khiến trong đại sảnh không ít người tò mò. Họ được biết cô từng kết hôn nhưng chưa bao giờ được chiêm ngưỡng con của cô. Hai mẹ con đi cùng nhau, đều là dáng vẻ lạnh lùng nhạy bén khiến người ta dựng tóc gáy mà nhanh chóng tránh xa cấm lại gần. Đi thang máy chuyên dụng, họ nhanh chóng đến được tầng cao nhất.
- Dì Sam Sam....
Dương Dương vừa thấy Sam Sam liền nín khóc chạy tới ôm chầm lấy chân cô không buông. Băng Băng thấy hành động quá kích của thằng nhóc này liền có vài phần kinh ngạc nhích ra xa.
- Đồ nhõng nhẽo.
- Băng Băng...
Sam Sam không vui nhìn cô con gái 'quá' trưởng thành của mình kia. Dương Dương nhìn Băng Băng.
- Kệ tớ.
- Chứ thèm quan tâm.
Băng Băng nói rồi tiến tới ngồi lên chiếc ghế sofa trong phòng. Sam Sam bế Dương Dương lại đó ngồi cùng. Đại Lực cũng tiến tới đó ngồi đối diện với ba người.
- Vậy là cậu cũng ly hôn rồi sao công chúa?
- Chú gọi mama là công chúa sao?
Băng Băng có chút tò mò, Đại Lực nhìn cô bé thì cười lớn làm hai đứa trẻ không hiểu.
- Cháu không biết gì sao Băng Băng? Mama của cháu thời đại học được bình bầu là hoa khôi của lớp và đặc biệt là của khối đó. Cậu ấy được coi như nàng công chúa kiêu hãnh của lớp.
- Ra vậy.
Băng Băng gật gù như bà cụ non. Trở lại vấn đề chính Đại Lực nhìn Sam Sam chờ câu trả lời. Trái lại Sam Sam có vẻ chẳng phải chuyện liên quan đến mình.
- Ừm thì tình cũ không rủ mà tới. Người ta thủ đoạn vô biên tớ sao địch nổi.
- Hahaa, vậy hai mẹ con giờ ở đâu?
- Chưa biết, đang tính đi kiếm chỗ nào ở đây.
Sam Sam cười cười trả lời, Dương Dương nhìn cô ánh mắt rất cầu xin.
- Dì đến sống với con đi. Có mình Dương Dương với ba thôi. Nhà to mà trống lắm.
- Phải đó công chúa, dù sao Hiểu Mai chắc cũng từng nhờ cậu rồi. Tớ biết không phải là lúc nhưng cậu hãy trở thành vợ của tớ đi. Đến lúc đó cậu có thể đường hoàng ngẩng cao đầu sống ở nhà tớ mà không bị rèm pha.
- A, ý hay.
Dương Dương và Băng Băng nhất loạt mỉm cười lên tiếng. Băng Băng đúng là cũng đã nghĩ mama của mình nên kiếm một ông chồng khác đối tốt với mama hơn là ba. Bây giờ nhìn chú này là bạn thân cũng vui tính nữa. Thế thì tuyệt rồi.
- Hiểu Mai chết chưa lâu mà.
- Đừng lo. Chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, tổ chức một đám cưới nhỏ ở Mĩ có người trong tập đoàn làm chứng thôi. Ba mẹ chúng ta đều mất rồi, ở lại đây chỉ toàn ký ức buồn nên tớ nghĩ nên chuyển qua Mĩ sống. Tạm thời dịch chuyển mọi cốt lõi sang đó hết. Để lại bên này cho họ lo thôi.
- Cũng được.
Sam Sam mỉm cười đồng ý. Băng Băng chỉ cười, Dương Dương vui mừng ôm cổ Sam Sam.
- Vui quá, dì sẽ là mẹ con. Con nghĩ mẹ con nhất định cũng mong như vậy mà.
- Ừm, dì sẽ là mẹ của Dương Dương.
Một sự giúp đỡ của tình bạn. Họ sẽ là gia đình hạnh phúc dù kết hôn không phải tình yêu nhưng cũng là một mối quan hệ không tồi tệ như với Dương Chí Phong. Băng Băng cũng được đổi họ. Từ nay sẽ là Đại Băng Băng chứ không còn là Dương Băng Băng nữa. Một trang mới mở ra cuộc đời của họ, một cuộc sống tốt hơn trước, một sự lột xác hoàn hảo hơn trước.
Trong khi đó, sau khi từ khu vui chơi giải trí về nhà, Vũ Vũ đã ôm con gấu bông rất lớn hét gọi Băng Băng.
- Anh về rồi nè Băng Băng. Anh có mang gấu bông em thích về đây.
Dù Vũ Vũ có thét gọi đến đâu thì cũng không một tiếng trả lời. Dương Chí Phong nhìn mấy cô hầu rụt rè đứng bên kia.
- Phu nhân và tiểu thư đâu?
- Tiên sinh, là là phu nhân và tiểu thư đã rời đi ngay sau khi Khâu tiểu thư cùng thiếu gia rời khỏi.
- CÁI GÌ?
Dương Chí Phong hét lớn, Vũ Vũ đứng đó như chết lặng, con gấu bông cậu nhóc đang ôm rơi xuống đất. Vũ Vũ ngay lập tức xông lên trên phòng của mình với Băng Băng thì không thấy ai, tủ quần áo của Băng Băng trống trơn, bên phòng ba mẹ thì của mẹ cũng không còn. Dương Chí Phong nhìn con trai mình ngồi đó khóc mà đau lòng.
- Không phải, mama sẽ không bỏ con lại đâu. Băng Băng cũng không thể bỏ đi được. Sao lại như vậy chứ? TẠI SAO?
Vũ Vũ hét lên đau đớn, Khâu Nhược Linh vừa bước vào biệt thự đã nghe tiếng hét liền hiểu chuyện. Cô ta cầm theo tờ thông báo vụ giải quyết từ tòa cho Dương Chí Phong.
- Của vợ anh gửi.
- Cô là đồ xấu xa, tránh xa khỏi ba và tôi ra. Cô cút đi.
Vũ Vũ tức giận, gương mặt thiên thần kia đã biến mất mà thay vào đó là ác quỷ đang nổi cơn phẫn nộ. Cậu nhóc liên tục đẩy Khâu Nhược Linh ra khỏi nhà mình. Giờ thì Vũ Vũ đã hiểu tại sao Băng Băng lại có hành động và lời nói kì quặc đó. Con bé đã biết tại sao không cho cậu hay?
- Cô làm gì sai sao Vũ Vũ? Mọi chuyện là mama của con tự làm thôi, con nhìn đi.
Khâu Nhược Linh đưa cho hai cha con xem tin tức mới nhất từ trong cái Ipad của cô ta. Là tin tức chủ tịch tập đoàn Dương thị, Dương Chí Phong đã ly hôn với vợ là Lâm Sam Sam. Một cuộc ly hôn trong yên lặng, không bồi thường đòi hỏi, vợ chồng mỗi người nuôi một đứa con. Chuyện này là sao chứ? Vũ Vũ thấy vậy thất thần, cậu mất mẹ, mất em gái rồi sao? Không thể thế được. Chỉ vì một chút ham chơi mà cậu nhóc đã không hay cảm xúc của mẹ thật khác. Vậy là chấm rứt rồi.
- Chết tiệt.
Dương Chí Phong đáp vỡ cái ly xuống sàn, hắn tức giận vì chuyện này. Hắn còn chẳng hay mình kí tên từ lúc nào nữa. Mấy người kia ngồi cùng nhìn hắn mà lắc đầu ngán ngẩm. Mạc Đình nhìn hắn lạnh giọng.
- Anh là tên khốn. Đáng lẽ Sam Sam ngay từ đầu không nên kết hôn với anh. Cả bản hợp đồng đó nữa, đúng là điên rồ. Nếu là tôi thì tôi đã đến tát vào mặt anh một cái cho hả dạ rồi mới đi.
Mạc Đình nói rồi rời khỏi cùng Lăng Phong. Thiên Bảo không biết nên khuyên ra sao cũng cùng Đinh Mẫn rời đi. Chỉ còn lại Thiên Kỳ ngồi lại với Dương Chí Phong.
- Đại ca, anh em mình đều đã lớn rồi không còn trẻ nữa. Có nhiều chuyện sai không thể chữa. Nhưng mà anh lại vì say rượu mà nổi hứng ký tên vào đơn ly hôn thì em cũng thật không biết nói sao. Chị dâu có nhắn lại nói với anh rằng hình như chị ấy cũng đã từng rung động trước anh. Em nghĩ chị ấy cũng đã học cách yêu và yêu anh nhưng vì anh vẫn luôn giữ lấy bóng hình Khâu Nhược Linh mà hai người trở nên như vậy. Em mong anh sống tốt với lựa chọn của mình.
Thiên Kỳ giảng giải như ông cụ non rồi đứng dậy rời khỏi phòng. Dương Chí Phong ôm lấy đầu mình, một tay hắn che đi phần trên, vì bây giờ hắn đang khóc, hắn đang rơi nước mắt vì cô sao? Lâm Sam Sam, người con gái này đã khiến hắn, một kẻ kiêu ngạo lạnh lùng lần đầu tiên rơi nước mắt. Đan ông rất dễ rơi nước mắt vì vậy việc này đúng là tác động đến hắn không hề nhỏ.
- Tại sao chứ Lâm Sam Sam? Sao em không níu giữ, sao em không cố gắng tới cùng để giữ lại cuộc hôn nhân này? Em cứ nhẫn tâm mà rời bỏ anh với con như vậy sao? Em là người đàn bà độc ác, em rất độc ác và tàn nhẫn em có biết không?
Hắn đau khổ, người ta có lẽ nói đúng lúc bên cạnh không biết quý trọng để rồi mất đi mới biết nó quan trọng với mình đến nhường nào. Đây sẽ là bài học cho hắn, một bài học đắt giá nhất từ trước đến giờ. Lúc cô đi rồi hắn mới biết thì ra trong trái tim hắn cô đang lấp trọn từng khoảng trống. Khâu Nhược Linh chỉ là quá khứ, cô ta chỉ là vết thương lòng đã bị Lâm Sam Sam chữa khỏi mà hắn không nhận ra. Nhưng bây giờ nhận ra rồi thì được gì vì cô đã đi, Lâm Sam Sam đã biến mất. Hắn đã dặn lòng phải hành động để cô không biến mất trước mặt hắn mà. Cô đến với hắn bằng một cuộc bùng nổ mạnh mẽ vậy mà rời đi chỉ như một cơn gió lặng thầm không ai hay vậy sao? Tuy nhiên giờ hắn đã biết mình yêu cô bao nhiêu thế nên không một ai có thể thay thế vị trí của cô.
- Chuyện này là sao hả? Dương Chí Phong, anh đang làm cái trò gì thế này?
Ông Dương vừa mới hay tin bay gấp về nước. Cái chuyện kinh khủng này sao có thể xảy ra chứ? Nhìn cảnh tượng trong biệt thự ông không sao nói nổi, con trai ngồi ở sofa lạnh như băng, cháu trai thì ngồi ở bậc thang gương mặt như kẻ mất hồn, một sự u ám xảy ra ở căn biệt thự nhà họ Dương này.
- Ba đến rồi sao?
Khâu Nhược Linh mỉm cười cúi chào ông Dương. Ông thật không hiểu người đàn bà nào lại mỉm cười xuất hiện ở đây?
- Tôi không nhớ mình có con gái.
- Con sẽ là vợ của anh Phong vì vậy con cũng như con gái của ba thôi.
Khâu Nhược Linh mỉm cười tiến tới ngồi xuống khoác lấy cánh tay Dương Chí Phong. Vũ Vũ thấy vậy đứng lên.
- Ông nội, mừng ông trở về nhà.
Hành động kì lạ của thằng nhóc làm người ta không hiểu. Ông Dương thực không biết mọi chuyện xoay kiểu gì đây.
- Vũ Vũ vậy em gái và mẹ cháu?
- Mama đi rồi. Mama và Băng Băng bỏ rơi cháu ở lại đây rồi. Nếu quay ngược thời gian cháu sẽ bỏ ba lại để theo mama và Băng Băng. Cháu không quan tâm ba sẽ tái hôn hay không nhưng quyền thừa kế sẽ là của cháu.
Nghe xong câu này khiến Dương Chí Phong, ba hắn và Khâu Nhược Linh không hẹn mà nhìn thằng nhóc 5 tuổi hồn nhiên ngày nào đang nở nụ cười quỷ dị kia. Vũ Vũ đã thực sự thay đổi cách suy nghĩ của mình về thế giới này rồi. Đây đúng là cuộc lột xác đã nói trên mà. Một thằng nhóc ngây thơ trưởng thành hơn, thằng nhóc tin chỉ cần nắm quyền thừa kế thì sẽ không sợ ả đàn bà hồ ly đã làm tan nát cái gia đình hạnh phúc của thằng nhóc. Thằng nhóc sẽ cho ả hồ ly nếm mùi vị đau khổ, sẽ không như ý muốn của ả ta đâu. Dương Vũ Vũ này sẽ cho ả thấy, thật sai lầm khi dám chia cắt thằng nhóc với mama và em gái. Đây sẽ là cuộc chiến khốc liệt của họ. Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
- Mama chưa tìm được nơi ở mới sao?
- Không, mẹ có một ngôi nhà mà cậu của Băng Băng để lại nhưng là không muốn đến đó. Họ sẽ tìm được.
- Mama đã đưa đơn lên tòa cũng đã được xét duyệt xử ly hôn không có thỏa thuận gì rồi. Bây giờ chỉ cần mama và con kiếm tạm nhà sống rồi làm việc thôi. Con có thể làm thêm thông qua cái laptop của con. Còn Mama nấu ăn là nhất nên con nghĩ mama mở cái tiệm nhỏ là ổn. Mama và con chỉ cần đủ sống là được phải không ạ?
Nghe Băng Băng nói mà Sam Sam mỉm cười. Thật tốt khi con bé vẫn còn bên cạnh cô. Chỉ cần Băng Băng ở bên cạnh Sam Sam chẳng sợ bất cứ điều gì nữa. Vừa lúc đó điện thoại của cô vang lên tiếng vĩ cầm. Cô đã thay điện thoại thay luôn cả số mới, cái số gửi tin nhắn cho Thiên Kỳ cũng bị xóa sổ rồi. Tại sao Đại Lực lại tìm được số mới của cô chứ? A, cô quên mất cậu ta là chủ tịch tập đoàn nổi tiếng trên thế giới.
- Có chuyện gì hả?
- "Cậu đang ở đâu vậy công chúa? Dương Dương nó khóc đòi cậu. Tớ vừa phải ở tập đoàn làm việc vừa phải trông nó. Cậu đến được không?"
- May thật, cậu đã ổn lại rồi. Ừm, hai mẹ con tớ đến đó ngay.
Sam Sam mỉm cười, cô vui vì tên bạn này đã có thể bình tĩnh trở lại làm việc như thường. Có như vậy Vu Hiểu Mai trên trời mới mỉm cười được.
- "Hai mẹ con tớ là sao? Hơn nữa đổi số làm gì?"
- Tớ vừa ly hôn, chỉ giữ lại được Băng Băng.
- "Rồi đến đây hãng nói."
Đại Lực nhanh chóng dập máy trước. Sam Sam nhìn Băng Băng mỉm cười rồi cũng nhanh chóng đạp ga phi tới tập đoàn Golden Sun ngay lập tức. Hai mẹ con họ xuất hiện khiến trong đại sảnh không ít người tò mò. Họ được biết cô từng kết hôn nhưng chưa bao giờ được chiêm ngưỡng con của cô. Hai mẹ con đi cùng nhau, đều là dáng vẻ lạnh lùng nhạy bén khiến người ta dựng tóc gáy mà nhanh chóng tránh xa cấm lại gần. Đi thang máy chuyên dụng, họ nhanh chóng đến được tầng cao nhất.
- Dì Sam Sam....
Dương Dương vừa thấy Sam Sam liền nín khóc chạy tới ôm chầm lấy chân cô không buông. Băng Băng thấy hành động quá kích của thằng nhóc này liền có vài phần kinh ngạc nhích ra xa.
- Đồ nhõng nhẽo.
- Băng Băng...
Sam Sam không vui nhìn cô con gái 'quá' trưởng thành của mình kia. Dương Dương nhìn Băng Băng.
- Kệ tớ.
- Chứ thèm quan tâm.
Băng Băng nói rồi tiến tới ngồi lên chiếc ghế sofa trong phòng. Sam Sam bế Dương Dương lại đó ngồi cùng. Đại Lực cũng tiến tới đó ngồi đối diện với ba người.
- Vậy là cậu cũng ly hôn rồi sao công chúa?
- Chú gọi mama là công chúa sao?
Băng Băng có chút tò mò, Đại Lực nhìn cô bé thì cười lớn làm hai đứa trẻ không hiểu.
- Cháu không biết gì sao Băng Băng? Mama của cháu thời đại học được bình bầu là hoa khôi của lớp và đặc biệt là của khối đó. Cậu ấy được coi như nàng công chúa kiêu hãnh của lớp.
- Ra vậy.
Băng Băng gật gù như bà cụ non. Trở lại vấn đề chính Đại Lực nhìn Sam Sam chờ câu trả lời. Trái lại Sam Sam có vẻ chẳng phải chuyện liên quan đến mình.
- Ừm thì tình cũ không rủ mà tới. Người ta thủ đoạn vô biên tớ sao địch nổi.
- Hahaa, vậy hai mẹ con giờ ở đâu?
- Chưa biết, đang tính đi kiếm chỗ nào ở đây.
Sam Sam cười cười trả lời, Dương Dương nhìn cô ánh mắt rất cầu xin.
- Dì đến sống với con đi. Có mình Dương Dương với ba thôi. Nhà to mà trống lắm.
- Phải đó công chúa, dù sao Hiểu Mai chắc cũng từng nhờ cậu rồi. Tớ biết không phải là lúc nhưng cậu hãy trở thành vợ của tớ đi. Đến lúc đó cậu có thể đường hoàng ngẩng cao đầu sống ở nhà tớ mà không bị rèm pha.
- A, ý hay.
Dương Dương và Băng Băng nhất loạt mỉm cười lên tiếng. Băng Băng đúng là cũng đã nghĩ mama của mình nên kiếm một ông chồng khác đối tốt với mama hơn là ba. Bây giờ nhìn chú này là bạn thân cũng vui tính nữa. Thế thì tuyệt rồi.
- Hiểu Mai chết chưa lâu mà.
- Đừng lo. Chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, tổ chức một đám cưới nhỏ ở Mĩ có người trong tập đoàn làm chứng thôi. Ba mẹ chúng ta đều mất rồi, ở lại đây chỉ toàn ký ức buồn nên tớ nghĩ nên chuyển qua Mĩ sống. Tạm thời dịch chuyển mọi cốt lõi sang đó hết. Để lại bên này cho họ lo thôi.
- Cũng được.
Sam Sam mỉm cười đồng ý. Băng Băng chỉ cười, Dương Dương vui mừng ôm cổ Sam Sam.
- Vui quá, dì sẽ là mẹ con. Con nghĩ mẹ con nhất định cũng mong như vậy mà.
- Ừm, dì sẽ là mẹ của Dương Dương.
Một sự giúp đỡ của tình bạn. Họ sẽ là gia đình hạnh phúc dù kết hôn không phải tình yêu nhưng cũng là một mối quan hệ không tồi tệ như với Dương Chí Phong. Băng Băng cũng được đổi họ. Từ nay sẽ là Đại Băng Băng chứ không còn là Dương Băng Băng nữa. Một trang mới mở ra cuộc đời của họ, một cuộc sống tốt hơn trước, một sự lột xác hoàn hảo hơn trước.
Trong khi đó, sau khi từ khu vui chơi giải trí về nhà, Vũ Vũ đã ôm con gấu bông rất lớn hét gọi Băng Băng.
- Anh về rồi nè Băng Băng. Anh có mang gấu bông em thích về đây.
Dù Vũ Vũ có thét gọi đến đâu thì cũng không một tiếng trả lời. Dương Chí Phong nhìn mấy cô hầu rụt rè đứng bên kia.
- Phu nhân và tiểu thư đâu?
- Tiên sinh, là là phu nhân và tiểu thư đã rời đi ngay sau khi Khâu tiểu thư cùng thiếu gia rời khỏi.
- CÁI GÌ?
Dương Chí Phong hét lớn, Vũ Vũ đứng đó như chết lặng, con gấu bông cậu nhóc đang ôm rơi xuống đất. Vũ Vũ ngay lập tức xông lên trên phòng của mình với Băng Băng thì không thấy ai, tủ quần áo của Băng Băng trống trơn, bên phòng ba mẹ thì của mẹ cũng không còn. Dương Chí Phong nhìn con trai mình ngồi đó khóc mà đau lòng.
- Không phải, mama sẽ không bỏ con lại đâu. Băng Băng cũng không thể bỏ đi được. Sao lại như vậy chứ? TẠI SAO?
Vũ Vũ hét lên đau đớn, Khâu Nhược Linh vừa bước vào biệt thự đã nghe tiếng hét liền hiểu chuyện. Cô ta cầm theo tờ thông báo vụ giải quyết từ tòa cho Dương Chí Phong.
- Của vợ anh gửi.
- Cô là đồ xấu xa, tránh xa khỏi ba và tôi ra. Cô cút đi.
Vũ Vũ tức giận, gương mặt thiên thần kia đã biến mất mà thay vào đó là ác quỷ đang nổi cơn phẫn nộ. Cậu nhóc liên tục đẩy Khâu Nhược Linh ra khỏi nhà mình. Giờ thì Vũ Vũ đã hiểu tại sao Băng Băng lại có hành động và lời nói kì quặc đó. Con bé đã biết tại sao không cho cậu hay?
- Cô làm gì sai sao Vũ Vũ? Mọi chuyện là mama của con tự làm thôi, con nhìn đi.
Khâu Nhược Linh đưa cho hai cha con xem tin tức mới nhất từ trong cái Ipad của cô ta. Là tin tức chủ tịch tập đoàn Dương thị, Dương Chí Phong đã ly hôn với vợ là Lâm Sam Sam. Một cuộc ly hôn trong yên lặng, không bồi thường đòi hỏi, vợ chồng mỗi người nuôi một đứa con. Chuyện này là sao chứ? Vũ Vũ thấy vậy thất thần, cậu mất mẹ, mất em gái rồi sao? Không thể thế được. Chỉ vì một chút ham chơi mà cậu nhóc đã không hay cảm xúc của mẹ thật khác. Vậy là chấm rứt rồi.
- Chết tiệt.
Dương Chí Phong đáp vỡ cái ly xuống sàn, hắn tức giận vì chuyện này. Hắn còn chẳng hay mình kí tên từ lúc nào nữa. Mấy người kia ngồi cùng nhìn hắn mà lắc đầu ngán ngẩm. Mạc Đình nhìn hắn lạnh giọng.
- Anh là tên khốn. Đáng lẽ Sam Sam ngay từ đầu không nên kết hôn với anh. Cả bản hợp đồng đó nữa, đúng là điên rồ. Nếu là tôi thì tôi đã đến tát vào mặt anh một cái cho hả dạ rồi mới đi.
Mạc Đình nói rồi rời khỏi cùng Lăng Phong. Thiên Bảo không biết nên khuyên ra sao cũng cùng Đinh Mẫn rời đi. Chỉ còn lại Thiên Kỳ ngồi lại với Dương Chí Phong.
- Đại ca, anh em mình đều đã lớn rồi không còn trẻ nữa. Có nhiều chuyện sai không thể chữa. Nhưng mà anh lại vì say rượu mà nổi hứng ký tên vào đơn ly hôn thì em cũng thật không biết nói sao. Chị dâu có nhắn lại nói với anh rằng hình như chị ấy cũng đã từng rung động trước anh. Em nghĩ chị ấy cũng đã học cách yêu và yêu anh nhưng vì anh vẫn luôn giữ lấy bóng hình Khâu Nhược Linh mà hai người trở nên như vậy. Em mong anh sống tốt với lựa chọn của mình.
Thiên Kỳ giảng giải như ông cụ non rồi đứng dậy rời khỏi phòng. Dương Chí Phong ôm lấy đầu mình, một tay hắn che đi phần trên, vì bây giờ hắn đang khóc, hắn đang rơi nước mắt vì cô sao? Lâm Sam Sam, người con gái này đã khiến hắn, một kẻ kiêu ngạo lạnh lùng lần đầu tiên rơi nước mắt. Đan ông rất dễ rơi nước mắt vì vậy việc này đúng là tác động đến hắn không hề nhỏ.
- Tại sao chứ Lâm Sam Sam? Sao em không níu giữ, sao em không cố gắng tới cùng để giữ lại cuộc hôn nhân này? Em cứ nhẫn tâm mà rời bỏ anh với con như vậy sao? Em là người đàn bà độc ác, em rất độc ác và tàn nhẫn em có biết không?
Hắn đau khổ, người ta có lẽ nói đúng lúc bên cạnh không biết quý trọng để rồi mất đi mới biết nó quan trọng với mình đến nhường nào. Đây sẽ là bài học cho hắn, một bài học đắt giá nhất từ trước đến giờ. Lúc cô đi rồi hắn mới biết thì ra trong trái tim hắn cô đang lấp trọn từng khoảng trống. Khâu Nhược Linh chỉ là quá khứ, cô ta chỉ là vết thương lòng đã bị Lâm Sam Sam chữa khỏi mà hắn không nhận ra. Nhưng bây giờ nhận ra rồi thì được gì vì cô đã đi, Lâm Sam Sam đã biến mất. Hắn đã dặn lòng phải hành động để cô không biến mất trước mặt hắn mà. Cô đến với hắn bằng một cuộc bùng nổ mạnh mẽ vậy mà rời đi chỉ như một cơn gió lặng thầm không ai hay vậy sao? Tuy nhiên giờ hắn đã biết mình yêu cô bao nhiêu thế nên không một ai có thể thay thế vị trí của cô.
- Chuyện này là sao hả? Dương Chí Phong, anh đang làm cái trò gì thế này?
Ông Dương vừa mới hay tin bay gấp về nước. Cái chuyện kinh khủng này sao có thể xảy ra chứ? Nhìn cảnh tượng trong biệt thự ông không sao nói nổi, con trai ngồi ở sofa lạnh như băng, cháu trai thì ngồi ở bậc thang gương mặt như kẻ mất hồn, một sự u ám xảy ra ở căn biệt thự nhà họ Dương này.
- Ba đến rồi sao?
Khâu Nhược Linh mỉm cười cúi chào ông Dương. Ông thật không hiểu người đàn bà nào lại mỉm cười xuất hiện ở đây?
- Tôi không nhớ mình có con gái.
- Con sẽ là vợ của anh Phong vì vậy con cũng như con gái của ba thôi.
Khâu Nhược Linh mỉm cười tiến tới ngồi xuống khoác lấy cánh tay Dương Chí Phong. Vũ Vũ thấy vậy đứng lên.
- Ông nội, mừng ông trở về nhà.
Hành động kì lạ của thằng nhóc làm người ta không hiểu. Ông Dương thực không biết mọi chuyện xoay kiểu gì đây.
- Vũ Vũ vậy em gái và mẹ cháu?
- Mama đi rồi. Mama và Băng Băng bỏ rơi cháu ở lại đây rồi. Nếu quay ngược thời gian cháu sẽ bỏ ba lại để theo mama và Băng Băng. Cháu không quan tâm ba sẽ tái hôn hay không nhưng quyền thừa kế sẽ là của cháu.
Nghe xong câu này khiến Dương Chí Phong, ba hắn và Khâu Nhược Linh không hẹn mà nhìn thằng nhóc 5 tuổi hồn nhiên ngày nào đang nở nụ cười quỷ dị kia. Vũ Vũ đã thực sự thay đổi cách suy nghĩ của mình về thế giới này rồi. Đây đúng là cuộc lột xác đã nói trên mà. Một thằng nhóc ngây thơ trưởng thành hơn, thằng nhóc tin chỉ cần nắm quyền thừa kế thì sẽ không sợ ả đàn bà hồ ly đã làm tan nát cái gia đình hạnh phúc của thằng nhóc. Thằng nhóc sẽ cho ả hồ ly nếm mùi vị đau khổ, sẽ không như ý muốn của ả ta đâu. Dương Vũ Vũ này sẽ cho ả thấy, thật sai lầm khi dám chia cắt thằng nhóc với mama và em gái. Đây sẽ là cuộc chiến khốc liệt của họ. Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Bình luận facebook