-
Chương 37
Trưa đó, Vũ Vũ nhanh chóng về nhà để có thể ăn trưa với dì và ba của mình. Thằng nhóc đang chạy đi thì đã vô tình lướt qua thấy được hình bóng quen thuộc. Đến lúc ngồi vào xe rồi Vũ Vũ mới thấy một trai một gái đang vui vẻ đi cùng nhau cười nói. Đó chẳng phải là....là Băng Băng sao?
- Băng........
Vũ Vũ còn chưa kịp nói xong thì xe đã lăn bánh, tên lái xe riêng kia nhìn cậu chủ nhà mình.
- Có chuyện gì sao thiếu gia?
- Không có gì, về nhà nhanh đi.
Vũ Vũ lại quay về cái vỏ bọc lạnh lùng.
- Xem ra mọi chuyện thật tốt phải không Dương Dương?
Băng Băng nhìn Dương Dương đứng bên cạnh kia, cả hai đứa mỉm cười vui vẻ. Mọi thứ đang trong tầm tay của họ. Ai mà mạo hiểm làm trái với quy luật trò chơi sẽ bị trừng phạt. Trò chơi này Băng Băng với Dương Dương sẽ cầm chắc quyền làm chủ trong tay. Bốn vị tướng trong trò chơi này liệu ai sẽ là người về đích trước đây?
- Mama chắc gặp chú Kỳ xong rồi.
Băng Băng nhìn đồng hồ trên tay rồi cùng Dương Dương rời khỏi cái trường tiểu học này.
- Lala, hôm nay là một ngày thật là vui....
Lý Diễn Vĩ ngồi trên tầng thượng của tập đoàn vừa ăn cơm trưa giữa trời đông vừa ngâm nga giai điệu vui vẻ tự chế. Trời mùa đông này, một khung cảnh tuyệt đẹp nếu tuyết rơi và nhuốm máu đỏ. Đó là lúc Lý Diên Vĩ thích nhất.
- Mọi người đang rất nỗ lực, ai cũng muốn về đích nhưng họ lại là đối tượng nằm bên kẻ thù. Mình không thích họ bị loại sớm một chút nào à. Đặc biệt là Sama, người nhất định sẽ chiến thắng thôi, không sớm thì muộn. Bản hợp đồng đó vẫn sẽ còn hiệu lực trói buộc thôi.
Lý Diên Vĩ mỉm cười, một tiếng giày côm cốp vang lên phía sau, Lý Diên Vĩ không bận tâm vẫn ngồi ăn. Giọng nói của một người con gái vang lên.
- Có vẻ cô thích khung cảnh từ trên cao này.
- Mọi thứ dưới đó quá nhỏ bé, chỉ cần xòe tay ra là túm được hết.
Lý Diên Vĩ uống hớp nước ấm nhìn xuống kia mỉm cười. Người con gái mặc áo khoác có đội mũ, quấn khăn kín mít lại đeo kính kia nên chẳng ai rõ mặt mũi. Người đó bước lại gần và dừng ngay bên cạnh Lý Diên Vĩ.
- Họ đang tìm chị khắp mọi nơi đó.
Lý Diên Vĩ ngồi đó ngước lên nhìn người kì quái này. Người đó mỉm cười dù Lý Diên Vĩ cũng chẳng hay.
- Tìm được rồi thì làm gì đây?
- Chị khá thay đổi, bây giờ chị không còn ham vui như trước nữa Liz à.
- Thời thế thay đổi nên đôi khi con người ta cũng có chiều hướng đổi thay theo thôi Tiểu Lý.
- Ý chị là như cách mà Sama thay đổi sao?
Lý Diên Vĩ nhíu mày, Liz không nòi gì, cô quay người định rời khỏi thì câu nói của người con gái kia đã làm Liz khựng lại.
- Chị không thể phá luật. Sẽ cùng nhau chết nếu luật bị phá bỏ....Sama không phải người đơn giản đúng không? Chính chị từng nói với tôi rằng Sama là người đã gây ra sự diệt vong cho đại gia tộc chứ không phải tiểu thư.
- Tiểu Lý đừng nhúng quá sâu. Tránh xa Sam Sam và Sinh Sinh ra. Cả hai đứa chúng nó đang có nhiều chuyện không hay.
- Vì tiểu thư giết chết mọi người nên Sama muốn tiêu diệt tiểu thư sao?
- Cô nghĩ con số nào là đẹp nhất?
Liz đột nhiên hỏi một câu không ăn nhập vấn đề gì cả. Lý Diên Vĩ đột nhiên mở to mắt nhìn về phía Liz.
- Số....số 4.
- Ừ, số 4 luôn là đẹp nhất chính vì vậy cô nghĩ hiện tại đang là số mấy?
- Rõ ràng chỉ..........
Lý Diên Vĩ đang nói chợt khựng lại và nhận ra, con số đã hoàn toàn thay đổi rồi. Không còn chỉ là số 4 nữa mà là số 6.
- Là số 6 đúng không? Sam Sam không thẻ chấp nhận con số không đẹp đó, sẽ có hai người phải hy sinh và đương nhiên là sẽ là hai người có tội.
- Rõ ràng không phải là chị. Tôi chắc chắn là vậy nên điều đó chỉ có thể là tiểu thư và Thiên Thiên.
Lý Diên Vĩ vừa rứt lời thì Liz đã đi xuống rời khỏi đây. Chuyện này ngay từ đầu là có chủ ý sẵn cả. Cái cách Sam Sam từ bỏ Dương Chí Phong dễ dàng nư vậy đã là cả một vấn đề, cái cách Sinh Sinh tiêu diệt toàn bộ gia tộc chỉ trong nháy mắt cũng là chuyện thật khó hiểu.
- Tại sao các người....
Lâm Sinh Sinh nhìn tất cả những vị trưởng bối đang ngồi hết ở phòng khách kia. Ba của Lucy lên tiếng.
- Sinh Sinh, mọi người rất xin lỗi cháu nhưng........
- Hãy làm mọi thứ cháu có thể Sinh Sinh, hãy sống sót và chiến thắng. Trò chơi của gia tộc rất tàn nhẫn, đây chỉ là khúc dạo đầu thôi. Cháu hãy cố gắng đi hết chặng đường còn lại.
Họ nói rồi tự rút súng ra tự tử. Sinh Sinh không hiểu, đây là cái sự việc gì. Trò chơi của gia tộc? Khúc dạo đầu? Sống sót? Mọi chuyện là sao? Rõ ràng họ còn điều gì đó dấu diếm cô.
- Năm đó là các người muốn nói về chuyện gì chứ?
Lâm Sinh Sinh ngồi trong xe suy nghĩ, Vũ Vũ thấy chiếc xe đi tới gần nhòm vào trong liền gõ cửa xe. Lâm Sinh Sinh hạ cửa xe xuống.
- Con về rồi sao Vũ Vũ?
- Sao dì còn ngồi ở đây?
- Dì đợi con đó Vũ Vũ.
Lâm Sinh Sinh nói rồi xuống xe cùng Vũ Vũ đi vào nhà. Khâu Nhược Linh đang tươi cười liền biến sắc. Người đứng bên cạnh Vũ Vũ kia là....là.........
- Lâm Sam Sam...
- Cô chắc là Khâu Nhược Linh?
Lâm Sinh Sinh mỉm cười hỏi. Khâu Nhược Linh hết sức kinh ngạc. Vừa lúc đó ông Dương từ trong nhà đi ra, Vũ Vũ cúi chào, Lâm Sinh Sinh cũng vậy, dù sao người ta vẫn là người lớn tuổi lại là trưởng bối của cô.
- Đã lâu không gặp bác.
- Có vẻ cháu đã trưởng thành rồi nhỉ Sinh Sinh?
Ông Dương mỉm cười, Khâu Nhược Linh nghe xong câu đó liền nhận ra đây không phải Lâm Sam Sam.
- Hôm nay cháu đến đây dùng bữa với gia đình. Chắc anh rể cũng sớm về thôi.
- Anh rể?
Khâu Nhược Linh nhíu mày. Vũ Vũ đi lên phòng quay lại nhìn Lâm Sinh Sinh.
- Dì ngồi đó chơi đợi con chút nhé.
- Ừm.
Lâm Sinh Sinh gật đầu ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, ông Dương và Khâu Nhược Linh cũng ngồi xuống, mấy cô hầu nhanh chóng mang trà và chút bánh ra tiếp đãi khách. Nhiều người vẫn thấy run run khi nghĩ đây là phu nhân trước kia. Vừa lúc đó một chiếc audi phóng thẳng vào dừng ngay trước sân, xuống xe là Dương Chí Phong và Thiên Kỳ.
- Ô, cô cũng ở đây sao tiểu thư? À mà có khi tôi nên gọi cô là dì cũng nên vì Sam Sam là má trẻ của tôi mà.
Thiên Kỳ nhếch miệng cười giỡn vui (thực ra là anh không giỡn mà là nói thật) làm ọi người gương mặt khó coi hẳn.
- Vào nhà.
Dương Chí Phong lạnh giọng vừa lúc Vũ Vũ đi xuống cúi chào ba mình.
- Ba mới về.
- Ừm.
Dương Chí Phong gật đầu, họ cùng nhau vào phòng ăn. Suốt 2 năm qua Thiên Kỳ đã chẳng lui tới chỗ này ăn cơm rồi, cậu ta chỉ muốn ăn cơm Sam Sam nấu mà thôi. Bữa trưa này xem ra nhiều chuyện cần tâm sự với nhau đây.
- Băng........
Vũ Vũ còn chưa kịp nói xong thì xe đã lăn bánh, tên lái xe riêng kia nhìn cậu chủ nhà mình.
- Có chuyện gì sao thiếu gia?
- Không có gì, về nhà nhanh đi.
Vũ Vũ lại quay về cái vỏ bọc lạnh lùng.
- Xem ra mọi chuyện thật tốt phải không Dương Dương?
Băng Băng nhìn Dương Dương đứng bên cạnh kia, cả hai đứa mỉm cười vui vẻ. Mọi thứ đang trong tầm tay của họ. Ai mà mạo hiểm làm trái với quy luật trò chơi sẽ bị trừng phạt. Trò chơi này Băng Băng với Dương Dương sẽ cầm chắc quyền làm chủ trong tay. Bốn vị tướng trong trò chơi này liệu ai sẽ là người về đích trước đây?
- Mama chắc gặp chú Kỳ xong rồi.
Băng Băng nhìn đồng hồ trên tay rồi cùng Dương Dương rời khỏi cái trường tiểu học này.
- Lala, hôm nay là một ngày thật là vui....
Lý Diễn Vĩ ngồi trên tầng thượng của tập đoàn vừa ăn cơm trưa giữa trời đông vừa ngâm nga giai điệu vui vẻ tự chế. Trời mùa đông này, một khung cảnh tuyệt đẹp nếu tuyết rơi và nhuốm máu đỏ. Đó là lúc Lý Diên Vĩ thích nhất.
- Mọi người đang rất nỗ lực, ai cũng muốn về đích nhưng họ lại là đối tượng nằm bên kẻ thù. Mình không thích họ bị loại sớm một chút nào à. Đặc biệt là Sama, người nhất định sẽ chiến thắng thôi, không sớm thì muộn. Bản hợp đồng đó vẫn sẽ còn hiệu lực trói buộc thôi.
Lý Diên Vĩ mỉm cười, một tiếng giày côm cốp vang lên phía sau, Lý Diên Vĩ không bận tâm vẫn ngồi ăn. Giọng nói của một người con gái vang lên.
- Có vẻ cô thích khung cảnh từ trên cao này.
- Mọi thứ dưới đó quá nhỏ bé, chỉ cần xòe tay ra là túm được hết.
Lý Diên Vĩ uống hớp nước ấm nhìn xuống kia mỉm cười. Người con gái mặc áo khoác có đội mũ, quấn khăn kín mít lại đeo kính kia nên chẳng ai rõ mặt mũi. Người đó bước lại gần và dừng ngay bên cạnh Lý Diên Vĩ.
- Họ đang tìm chị khắp mọi nơi đó.
Lý Diên Vĩ ngồi đó ngước lên nhìn người kì quái này. Người đó mỉm cười dù Lý Diên Vĩ cũng chẳng hay.
- Tìm được rồi thì làm gì đây?
- Chị khá thay đổi, bây giờ chị không còn ham vui như trước nữa Liz à.
- Thời thế thay đổi nên đôi khi con người ta cũng có chiều hướng đổi thay theo thôi Tiểu Lý.
- Ý chị là như cách mà Sama thay đổi sao?
Lý Diên Vĩ nhíu mày, Liz không nòi gì, cô quay người định rời khỏi thì câu nói của người con gái kia đã làm Liz khựng lại.
- Chị không thể phá luật. Sẽ cùng nhau chết nếu luật bị phá bỏ....Sama không phải người đơn giản đúng không? Chính chị từng nói với tôi rằng Sama là người đã gây ra sự diệt vong cho đại gia tộc chứ không phải tiểu thư.
- Tiểu Lý đừng nhúng quá sâu. Tránh xa Sam Sam và Sinh Sinh ra. Cả hai đứa chúng nó đang có nhiều chuyện không hay.
- Vì tiểu thư giết chết mọi người nên Sama muốn tiêu diệt tiểu thư sao?
- Cô nghĩ con số nào là đẹp nhất?
Liz đột nhiên hỏi một câu không ăn nhập vấn đề gì cả. Lý Diên Vĩ đột nhiên mở to mắt nhìn về phía Liz.
- Số....số 4.
- Ừ, số 4 luôn là đẹp nhất chính vì vậy cô nghĩ hiện tại đang là số mấy?
- Rõ ràng chỉ..........
Lý Diên Vĩ đang nói chợt khựng lại và nhận ra, con số đã hoàn toàn thay đổi rồi. Không còn chỉ là số 4 nữa mà là số 6.
- Là số 6 đúng không? Sam Sam không thẻ chấp nhận con số không đẹp đó, sẽ có hai người phải hy sinh và đương nhiên là sẽ là hai người có tội.
- Rõ ràng không phải là chị. Tôi chắc chắn là vậy nên điều đó chỉ có thể là tiểu thư và Thiên Thiên.
Lý Diên Vĩ vừa rứt lời thì Liz đã đi xuống rời khỏi đây. Chuyện này ngay từ đầu là có chủ ý sẵn cả. Cái cách Sam Sam từ bỏ Dương Chí Phong dễ dàng nư vậy đã là cả một vấn đề, cái cách Sinh Sinh tiêu diệt toàn bộ gia tộc chỉ trong nháy mắt cũng là chuyện thật khó hiểu.
- Tại sao các người....
Lâm Sinh Sinh nhìn tất cả những vị trưởng bối đang ngồi hết ở phòng khách kia. Ba của Lucy lên tiếng.
- Sinh Sinh, mọi người rất xin lỗi cháu nhưng........
- Hãy làm mọi thứ cháu có thể Sinh Sinh, hãy sống sót và chiến thắng. Trò chơi của gia tộc rất tàn nhẫn, đây chỉ là khúc dạo đầu thôi. Cháu hãy cố gắng đi hết chặng đường còn lại.
Họ nói rồi tự rút súng ra tự tử. Sinh Sinh không hiểu, đây là cái sự việc gì. Trò chơi của gia tộc? Khúc dạo đầu? Sống sót? Mọi chuyện là sao? Rõ ràng họ còn điều gì đó dấu diếm cô.
- Năm đó là các người muốn nói về chuyện gì chứ?
Lâm Sinh Sinh ngồi trong xe suy nghĩ, Vũ Vũ thấy chiếc xe đi tới gần nhòm vào trong liền gõ cửa xe. Lâm Sinh Sinh hạ cửa xe xuống.
- Con về rồi sao Vũ Vũ?
- Sao dì còn ngồi ở đây?
- Dì đợi con đó Vũ Vũ.
Lâm Sinh Sinh nói rồi xuống xe cùng Vũ Vũ đi vào nhà. Khâu Nhược Linh đang tươi cười liền biến sắc. Người đứng bên cạnh Vũ Vũ kia là....là.........
- Lâm Sam Sam...
- Cô chắc là Khâu Nhược Linh?
Lâm Sinh Sinh mỉm cười hỏi. Khâu Nhược Linh hết sức kinh ngạc. Vừa lúc đó ông Dương từ trong nhà đi ra, Vũ Vũ cúi chào, Lâm Sinh Sinh cũng vậy, dù sao người ta vẫn là người lớn tuổi lại là trưởng bối của cô.
- Đã lâu không gặp bác.
- Có vẻ cháu đã trưởng thành rồi nhỉ Sinh Sinh?
Ông Dương mỉm cười, Khâu Nhược Linh nghe xong câu đó liền nhận ra đây không phải Lâm Sam Sam.
- Hôm nay cháu đến đây dùng bữa với gia đình. Chắc anh rể cũng sớm về thôi.
- Anh rể?
Khâu Nhược Linh nhíu mày. Vũ Vũ đi lên phòng quay lại nhìn Lâm Sinh Sinh.
- Dì ngồi đó chơi đợi con chút nhé.
- Ừm.
Lâm Sinh Sinh gật đầu ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, ông Dương và Khâu Nhược Linh cũng ngồi xuống, mấy cô hầu nhanh chóng mang trà và chút bánh ra tiếp đãi khách. Nhiều người vẫn thấy run run khi nghĩ đây là phu nhân trước kia. Vừa lúc đó một chiếc audi phóng thẳng vào dừng ngay trước sân, xuống xe là Dương Chí Phong và Thiên Kỳ.
- Ô, cô cũng ở đây sao tiểu thư? À mà có khi tôi nên gọi cô là dì cũng nên vì Sam Sam là má trẻ của tôi mà.
Thiên Kỳ nhếch miệng cười giỡn vui (thực ra là anh không giỡn mà là nói thật) làm ọi người gương mặt khó coi hẳn.
- Vào nhà.
Dương Chí Phong lạnh giọng vừa lúc Vũ Vũ đi xuống cúi chào ba mình.
- Ba mới về.
- Ừm.
Dương Chí Phong gật đầu, họ cùng nhau vào phòng ăn. Suốt 2 năm qua Thiên Kỳ đã chẳng lui tới chỗ này ăn cơm rồi, cậu ta chỉ muốn ăn cơm Sam Sam nấu mà thôi. Bữa trưa này xem ra nhiều chuyện cần tâm sự với nhau đây.
Bình luận facebook