• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New HỢP Ý (3 Viewers)

  • Chương 39

*Chương có nội dung hình ảnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
b60bcc23206e34fb225e57c70687b2da




Rời khỏi đảo nhỏ, ngồi ca-nô vượt biển, lại lên máy bay gặp đoàn đội tự xuất phát từ Trung Quốc, Đỗ Yến Lễ mở cuộc họp khẩn cấp để lập ra phương án chung và các biện pháp đàm phán cụ thể khác. Sau khi trao đổi mọi chuyện xong xuôi, máy bay cũng hạ cánh.



Đỗ Yến Lễ gửi một tin nhắn cho Đan Dẫn Sanh, nội dung tin nhắn rất đơn giản, báo cho Đan Dẫn Sanh biết mình đã tới nơi.



Nhắn xong, Đỗ Yến Lễ vừa định cất điện thoại thì chợt nghe tiếng rung.



Anh cúi đầu, trông thấy số của Đan Dẫn Sanh lấp loé trên màn hình, hắn đang gọi đến. Nhưng khi Đỗ Yến Lễ định nhấc máy, người ở đầu bên kia lại tự cúp trước, sau đó thay bằng một tin nhắn khác.



Máy bay vừa đáp xuống thì đối tác đã tiến tới tiếp đón, Đỗ Yến Lễ không kịp đọc tin nhắn, anh nhét di động vào túi áo rồi bước lên chào hỏi đối phương.



Thương vụ làm ăn lớn nên lần đầu gặp mặt, bên nào cũng muốn thăm dò hoặc đặt bẫy nhau.



Màn kịch đấu đá giữa hai bên kéo dài đến tận 10 giờ tối mới kết thúc.



Đỗ Yến Lễ quay lại khách sạn, tóm tắt nội dung với đoàn đội của mình, sau khi bàn giao vài công việc quan trọng thì kim đồng hồ đã chỉ số 11 từ bao giờ. Cuối cùng anh cũng kết thúc lịch trình ngày hôm nay, về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.



Lúc này, Đỗ Yến Lễ mới nhìn thấy tin nhắn Đan Dẫn Sanh gửi lúc sáng.




“Sao đi vội thế?”



Ở đây đã gần nửa đêm, nhưng ở Trung Quốc thì vẫn còn sớm.



Đỗ Yến Lễ trả lời:
“Tôi có hạng mục cần xử lý, có thấy tờ giấy trên đầu giường không?”




“Thấy.”
10 phút sau, Đan Dẫn Sanh hồi âm.



Đỗ Yến Lễ hỏi:
“Về nước rồi à?”




“Ừ.”




“Nghỉ sớm một chút, điều chỉnh múi giờ.”




“Em biết rồi, chừng nào anh về?”




Đỗ Yến Lễ đang tắt đèn trong phòng ngủ.



Ánh sáng dần biến mất, căn phòng chìm trong ảm đạm, màn hình điện thoại trở nên chói lóa giữa bóng tối.



Đỗ Yến Lễ nghiêng người tựa vào đầu giường, gõ:
“Chỉ mới bắt đầu thôi, tôi cũng không chắc bao giờ mới xong được.”



Viết tới đây, ngón tay anh đột nhiên bấm vào phím icon, các hình vẽ đáng yêu xuất hiện trên màn hình.



Ngón tay Đỗ Yến Lễ do dự, muốn gửi kèm một cái mặt cười nhưng lại cảm thấy kỳ cục thế nào. Cuối cùng anh bỏ qua, vẫn nhắn bằng giọng điệu như bình thường rồi gửi cho Đan Dẫn Sanh.



5 phút sau, màn hình đang sáng cũng tự khóa.



Đỗ Yến Lễ chậm rãi xoay nút điều chỉnh trên đèn ngủ, ánh đèn dưới động tác của anh càng lúc càng mờ, cho đến khi kêu “Tách!” một tiếng mới tắt hẳn.



Cuộc trò chuyện hôm nay hẳn kết thúc tại đây.



Đỗ Yến Lễ nghĩ.



Anh kéo chăn, nhắm mắt lại, do phải di chuyển và tập trung tinh thần trong thời gian dài nên anh rất mệt mỏi, chỉ trong chốc lát, người nằm trên giường đã chìm vào giấc ngủ say.



Sau khi Đỗ Yến Lễ thiếp đi, màn hình đen kịt mới lần thứ hai lấp loé, Đan Dẫn Sanh gửi tới một tin nhắn cuối cùng.




“Bên anh chắc cũng sắp 12 giờ rồi? Nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.”



Hôm sau thức dậy, Đỗ Yến Lễ nhìn thấy tin nhắn ấy của Đan Dẫn Sanh.



Anh không trả lời ngay, mà chờ đến khi trong nước là 7 giờ sáng mới hồi âm cho hắn:
“Chào buổi sáng.”



Tối đó, anh lại gửi một tin nhắn khác lúc 10 giờ rưỡi:
“Ngủ ngon.”



Trừ chuyện này ra, Đỗ Yến Lễ chỉ vùi đầu làm việc.



Hạng mục anh đang xử lý là một thương vụ hợp tác nước ngoài, liên quan đến rất nhiều phía, rủi ro cao nên đương nhiên lợi nhuận cũng lớn. Vì hạng mục này, tập đoàn Đỗ thị đã mất ba năm chuẩn bị, nay thời cơ rốt cuộc chín muồi, tuyệt đối không được phạm bất cứ sai lầm nào trong thời điểm quan trọng này.



Đỗ Yến Lễ tự dẫn đội, tự chủ trì hội nghị, tự diễn thuyết, tự giám sát từng phân đoạn một, chưa bao giờ ngủ quá 4 tiếng.



Đến ngày thứ ba, tơ máu đã giăng đầy mắt anh, làm cách nào cũng không tan đi được.



Ngày thứ mười, hai bên tiến hành đàm phán lần năm, cùng duyệt bản hợp đồng cuối cùng.



Hợp đồng thông qua, hai bên ký tên.



Khi đặt bút xuống, tay Đỗ Yến Lễ cũng không kiềm được mà khẽ run.



Anh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghe hai giọng nói đồng thời vang lên.



Một giọng lớn hơn, bình tĩnh hơn: “Lại thành công rồi.”



Một giọng nhỏ hơn, nhưng vui vẻ hơn: “Có thể về gặp Dẫn Sanh rồi.”



Anh không ngờ khi về đến nhà, gặp Đan Dẫn Sanh, hắn lại tặng anh một niềm vui bất ngờ như thế.



Biệt thự mở đèn sáng rực, Đan Dẫn Sanh dựa vào tủ rượu, cầm một tập giấy mỏng trong tay.



Hắn nở nụ cười lịch sự, ăn mặc nghiêm chỉnh, dõng dạc nói:



“Đỗ tiên sinh, vì tinh thần hợp tác công bằng công chính của ngài, cũng vì quan hệ yêu đương lâu dài của chúng ta ngày một hài hòa và thắm thiết, em đã đem hợp đồng mới đến đây, ngài có muốn xem qua không?”



“Đây chính là một hợp đồng…” Trọng âm của Đan Dẫn Sanh rất chuẩn, hắn nhấn mạnh, “Có thể lên giường đó.”



Đỗ Yến Lễ đang chuẩn bị hôn Đan Dẫn Sanh: “…???”



Hai bên yên lặng nhìn nhau, thời gian im lặng hơi bị lâu.



Đỗ Yến Lễ ngớ người: “Hợp đồng?”



Đan Dẫn Sanh: “Đúng vậy.”



Đỗ Yến Lễ: “Tại sao?”



Tinh thần Đan Dẫn Sanh tỉnh táo, đây là quyết định của hắn sau một thời gian đắn đo suy nghĩ: “Lúc trước anh dạy em rằng hợp đồng đặt ra giới hạn cho tất cả mọi chuyện, quyết định bắt đầu và kết thúc, dự kiến được những vấn đề xấu sẽ xảy ra trong tương lai, như vậy không phải rất tốt sao?”



Đỗ Yến Lễ nhận ra Đan Dẫn Sanh đang nghiêm túc, vậy nên anh đưa tay, mời Đan Dẫn Sanh ra ghế salon ngồi.



Đan Dẫn Sanh chuyển hợp đồng cho Đỗ Yến Lễ.



Sáu chữ to in đậm đập vào mắt anh.



Tiêu đề chính ghi: “Hợp đồng cùng chung sống”



Tiêu đề phụ ghi: “Hợp đồng chung sống của Đan Dẫn Sanh và Đỗ Yến Lễ.”



Nội dung chính của hợp đồng: “Bên A là Đỗ Yến Lễ, bên B là Đan Dẫn Sanh, dựa trên nguyên tắc bình đẳng, đôi bên cùng có lợi, sau khi thảo luận hòa bình, định ra những điều khoản như sau…”



Đỗ Yến Lễ chỉ cần đọc tới dòng này đã nhận ra.



“…Đây không phải hợp đồng bao dưỡng hồi trước tôi đưa cho em à?”



Đan Dẫn Sanh giải thích: “Đây là bản 2.0 đó. Em sửa lại rồi.”



Đỗ Yến Lễ: “…”



Đan Dẫn Sanh nhắc nhở: “Em thay đổi vài điều khoản, ví dụ như ‘không được lên giường’ thành ‘được lên giường’, anh đọc kỹ lại đi.”



Đỗ Yến Lễ: “…”



Anh nhìn người đối diện, vẻ mặt dần dần phức tạp…



Phòng khách vẫn lặng ngắt như tờ, trong sự yên tĩnh đó, tất cả cảm xúc đều trở nên rõ ràng.



Đan Dẫn Sanh khoanh tay trước ngực, dựa vào lưng ghế, từ góc độ của Đỗ Yến Lễ chỉ thấy hắn tự nhiên thoải mái, chẳng hề quan tâm. Nhưng ở chỗ Đỗ Yến Lễ không thấy, Đan Dẫn Sang đang tự cấu véo mình, dạ dày quặn lên vì hồi hộp.



Hắn thầm nghĩ, Đỗ Yến Lễ có đồng ý không? Anh ấy có đồng ý không?!



Đỗ Yến Lễ nhất định phải đồng ý đó!



Cuối cùng, Đỗ Yến Lễ mở miệng: “Em cảm thấy chúng ta cần phải…”



Đan Dẫn Sanh: “Cái gì?!”



Đỗ Yến Lễ bổ sung lời nói ban nãy bị Đan Dẫn Sanh cắt ngang: “…ký hợp đồng này à?”



“Đương nhiên!”



Sau một câu như chém đinh chặt sắt, Đan Dẫn Sanh cảnh giác dò hỏi: “Yến Yến, anh sẽ không cự tuyệt em đâu đúng không? Lúc trước em dứt khoát ký hợp đồng bao dưỡng của anh như thế, nay anh lại muốn từ chối em?” Hắn tìm cách khích tướng, “Anh sợ hả? Nếu anh sợ thì… vẫn phải ký! Nhưng chúng ta có thể thương lượng lại các điều khoản trong hợp đồng, à, trừ vụ lên giường nha!”



Đỗ Yến Lễ: “…”



Vẻ mặt anh càng phức tạp hơn.



Anh không thể hiểu nổi Đan Dẫn Sanh rốt cuộc đang suy nghĩ gì?



Rõ ràng hai người đang yêu nhau, tại sao còn phải dính vào bản hợp đồng bao dưỡng kia chứ, e rằng…



Đỗ Yến Lễ chăm chú nhìn Đan Dẫn Sanh.



Dựa theo hiểu biết của anh về người này, anh cảm thấy chân tướng thật ra khá đơn giản.



Đại khái là Đan Dẫn Sanh lười viết hợp đồng mới mà thôi.



Đỗ Yến Lễ mặt không đổi sắc tiếp tục đọc.



Xem sơ qua, anh phát hiện Đan Dẫn Sanh không chỉ lười viết hợp đồng mới, thậm chí còn chẳng thèm thêm thắt gì nhiều, hắn chỉ sửa lại vài chỗ quan trọng, nội dung như sau:




“Điều 10: Đan Dẫn Sanh có thể vào phòng ngủ của Đỗ Yến Lễ.”




“Điều 18: Đan Dẫn Sanh có thể lên giường với Đỗ Yến Lễ.”




“Điều 29: Hai người phải duy trì thời gian trò chuyện với nhau.”




“Điều 35:…”




Lúc Đỗ Yến Lễ đọc hợp đồng, Đan Dẫn Sanh cũng đang nhìn Đỗ Yến Lễ.



Trong đó có một cái cũng quan trọng không kém việc được lên giường, hắn cố tình nhấn mạnh: “Chú ý nhé, em có bổ sung trong hợp đồng, cả hai đều không được phép ngoại tình.”



Đỗ Yến Lễ xem đi xem lại, vừa đọc hợp đồng vừa nhìn Đan Dẫn Sanh, vẻ mặt càng lúc càng phức tạp.



Hợp đồng này là một cái hố.



Đan Dẫn Sanh nhảy hố một lần vẫn chưa đủ, còn muốn đào thêm một cái hố giống y như cũ, cắm thêm ít hoa lá, giả đò hai cái hố khác nhau, sau đó hét to: “Nhìn này, em sẽ nhảy xuống!”



Anh thực sự không đành lòng để Đan Dẫn Sanh tự chôn mình như thế.



Bởi vì hợp đồng này là hố của hố.



Mà Đan Dẫn Sanh kiên quyết muốn nhảy, cản mãi không xong…



Đỗ Yến Lễ day trán một lúc, đầu hàng.



Trước tiên anh gạch bỏ mấy điều khoản quá mức thiên vị mình, dù sao đây cũng là hợp đồng anh viết nên rất thuận tay.



Tiếp đó, Đỗ Yến Lễ đọc những điều khoản mới mà Đan Dẫn Sanh thêm vào theo thứ tự từ trên xuống dưới. Anh nhìn dòng thứ mười, hỏi: “Điều 10 nói ‘Đan Dẫn Sanh có thể vào phòng ngủ của Đỗ Yến Lễ’…”



Đan Dẫn Sanh cảnh giác đáp: “Đúng vậy.”



Đỗ Yến Lễ: “Phòng sách thì sao? Muốn thêm vào không?”



Đan Dẫn Sanh: “?!!!”



Khoan, hóa ra Đỗ Yến Lễ đồng ý cho mình vào phòng sách của ảnh? Mới đầu cứ sợ Đỗ Yến Lễ không đồng ý nên mình đành bỏ phòng sách đi, lúc đó tiếc gần chết, biết vậy cứ để nguyên cho rồi!



Hắn vội vàng đáp: “Đương nhiên! Thế thì cho em vào tất cả phòng trong nhà anh, em muốn trang trí lại hết!” Nói đoạn, hắn cảm thấy hình như mình đòi hỏi nhiều quá, thế là vớt vát, “Không thì phòng khách thôi cũng được.”



Xong điều 10, giờ đến điều 18.



Điều 18… Ừ, trông khá là hấp dẫn, tha cho nó đi.



Đỗ Yến Lễ lướt qua, nhìn nội dung tiếp theo.



Điều thứ 29.



Đỗ Yến Lễ xem một hồi, đột nhiên cảm thấy điều khoản mà Đan Dẫn Sanh bổ sung thật ra là một cơ hội tốt để hai người hiểu sâu về nhau hơn.



Anh không vội vã, từ tốn đọc: “Điều thứ 29, ‘Hai người phải duy trì thời gian trò chuyện’… Em thích tôi nhắn tin cho em vào mỗi sáng tối à?”



Đan Dẫn Sanh: “Thích chứ, nhưng mà…”



Đỗ Yến Lễ: “Nhưng sao?”



Đan Dẫn Sanh hơi tiếc nuối: “Ngày nào cũng chỉ có mấy chữ ‘chào buổi sáng’ với ‘chúc ngủ ngon’ nghe lạnh lùng quá, anh đổi câu khác được không? Thêm cái mặt cười vào cũng được.”



Đỗ Yến Lễ rất hứng thú: “Em muốn đổi câu gì?”



Đan Dẫn Sanh: “Ừm, kiểu như…”



Đỗ Yến Lễ đưa ví dụ: “Chào buổi sáng, tôi yêu em?”



Đan Dẫn Sanh mở cờ trong bụng! Hắn giả bộ bình thản: “Chúng ta có thể hàm súc một chút.”



Đỗ Yến Lễ lại đưa một ví dụ khác: “Chào buổi sáng, gương mặt khi say ngủ của em rất đáng yêu?”



Đan Dẫn Sanh thẽ thọt sửa lại: “Rất đẹp trai.”



Đỗ Yến Lễ: “Ừ, rất đẹp trai.”



Xong điều thứ 29.



Đỗ Yến Lễ tiếp tục đọc những phần bên dưới, sau khi anh sửa chữa lại, tâm trạng của Đan Dẫn Sanh càng lúc càng tốt.



Hợp đồng này đã hoàn toàn thiếp tâm thiếp phế, tận thiện tận mỹ rồi! (tri âm tri kỷ như tim phổi, không thể hoàn hảo hơn được nữa)



Hắn âm thầm cảm thán, cõi lòng ngứa ngáy khó nhịn, không thể chờ đợi được nữa, thúc giục Đỗ Yến Lễ nhanh chóng ký tên để mình còn an tâm: “Xong chưa xong chưa? Anh để ý mấy chi tiết lặt vặt kia làm gì, anh chỉ cần nhớ rõ hai chuyện, thứ nhất chúng ta có thể lên giường, thứ hai không được ngoại tình là đủ!”



Đỗ Yến Lễ: “Em đã đề cập đến chuyện này hai lần rồi. Em để ý đến vậy à?”



Đan Dẫn Sanh: “Đương nhiên là vì…”



Đỗ Yến Lễ: “Sợ tôi quá trớn?”



Đan Dẫn Sanh bật cười: “Còn lâu em mới tin anh sẽ ngoại tình, anh không thoát khỏi sự quyến rũ của em đâu.”



Đỗ Yến Lễ điềm nhiên như không: “Thế ra em sợ mình ngoại tình?”



Đan Dẫn Sanh: “…”



Tên kia đột nhiên câm nín, ngoan ngoãn vô cùng.



Phòng khách lại yên tĩnh.



Đỗ Yến Lễ biết mình nói trúng tim đen của Đan Dẫn Sanh, nhưng anh cũng không quan tâm lắm.



Nếu Đan Dẫn Sanh có lòng tin tuyệt đối về sự quyến rũ của bản thân, anh cũng tin, Đan Dẫn Sanh sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.



Đan Dẫn Sanh chỉ ngoan ngoãn ngồi im được đúng 3 phút đồng hồ. Sau 3 phút, ánh mắt hắn lại dính vào hợp đồng trên tay Đỗ Yến Lễ, y như máy ghi âm lặp đi lặp lại: “Xong chưa? Xong chưa?”



Đỗ Yến Lễ: “Sắp rồi…”



Anh bị hối đến mức bất lực.



Chậc…



Tôi đang đứng ở đáy hố lấp đất đây, em nhảy chậm một chút, nhẹ một chút, để tôi có thể đỡ được em.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom