Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-273
Chương 273: Chương 261
- " Ngươi không cần phải nói tốt cho hắn. Chung quy lại ta sẽ không cùng ngươi trở về! "
Nguyệt Kinh Thiên quả quyết nói, ngừng một chút, hắn lại dịu giọng tiếp tục.
- " Cùng Kỳ, ngươi đã ngầm theo dõi ta từ khi ta rời khỏi môn phái. Như vậy ngươi cũng là người biết rõ những việc mà ta đã trải qua nhất. Cùng Kỳ, ta khác trước rồi, ta có thân nhân cần phải bảo vệ. Ta yêu thê tử ta đến nhường nào ngươi cũng tận mắt chứng kiến. Ta không thể bỏ mặc nàng, ta muốn đi tìm nàng.... Cùng Kỳ, ta đoán ngươi còn chưa truyền tin cho phụ thân ta, coi như ngươi giúp ta lần này, được không? "
Nếu người kia biết được tình hình của hắn lúc này, cá chắc sẽ sai người đến hộ tống hắn trở về, cho dù phải dùng đến biện pháp ép buộc đi chăng nữa. Đó là một lời hứa giữa bọn họ.
Năm đó, phụ thân chấp thuận để hắn rời đi không phải là không có điều kiện. Một khi hắn để chính mình rơi vào tròng nguy hiểm hoặc bị thương nặng thì hắn phải trở về môn phái ngay lặp tức.
Vì lý do đó, nhiều năm nay Nguyệt Kinh Thiên không dám làm việc càn rỡ quá mức, tận lực tránh phiền toái, kỵ thương tổn. Bất quá..... con mẹ nó trời không chiều lòng người! Hắn vẫn là suýt chút nữa thì bỏ mạng!
Đáng ra hắn phải tuân thủ lời hứa, nhưng..... có trời mới biết, hắn thật hận bản thân hắn, hận bản thân hắn bất lực trơ mắt nhìn Lăng Tiêu Nhiên bị bắt đi. Nàng là thê tử kết tóc của hắn, là lẽ sống của hắn, dù cho phải lật tung cả tứ quốc lên hắn cũng phải tìm bằng được nàng.
Lại nói đến, coi như không cần đi tìm Lăng Tiêu Nhiên thì Nguyệt Kinh sẽ chịu trở về ư?
Đáp án chắc chắn là không!
Đang yên đang lành sống hạnh phúc cùng gia đình, hắn ngu đâu mà quay lại cái môn phái chết bầm đó!?
Nói hắn không giữ chữ tín cũng được, hắn mới không thèm quan tâm đến thể diện đâu! Thể diện không bằng cả cái móng tay của thê tử và hài tử, đúng không?
Nguyệt Kinh Thiên nói không sai, Cùng Kỳ theo hắn lâu như vậy, tại sao lại không cảm nhận được sự biến đổi theo năm tháng của hắn chứ.
Nguyệt Kinh Thiên đã làm phụ thân của hai đứa trẻ, trưởng thành và có chính kiến rồi.
Ánh mắt Cùng Kỳ ám ám, hắn không lặp tức trả lời Nguyệt Kinh Thiên, thay vào đó hỏi lại.
- " Người thật sự muốn cứu Lăng Tiêu Nhiên sao, cho dù phải trả bất cứ giá nào? "
Nguyệt Kinh Thiên nhìn hắn như thể nhìn kẻ ngu, không tiếng động phỉ nhổ.
Ta đã nói rõ ràng như vậy mà ngươi còn chưa hiểu? Hỏi câu vô nghĩa kia làm gì?
Phí lời!
Đương nhiên là cứu rồi!! Thê tử yêu quý của ta đó được hay không? Có phải a miêu a cẩu ngoài đường đâu!
Cùng Kỳ nhướng mày, coi như là tạm hiểu đáp án của Nguyệt Kinh Thiên. Lúc này hắn lại hỏi.
- " Thiên, ngươi có tin ta không? "
Không phải 'thiếu chủ' hay 'ngài', mà là gọi thẳng tên húy của Nguyệt Kinh Thiên.
Nguyệt Kinh Thiên ngỡ ngàng mở to mắt, mũi ửng hồng hấp háy. Đã bao lâu, đã bao lâu rồi hắn không còn được nghe Cùng Kỳ gọi một tiếng 'Thiên' thân thiết như thế này.
Phảng phất như hai người trở lại thửa còn niên thiếu, vô tư đùa nghịch, không phân biệt lớn nhỏ, chủ tớ, chỉ thuần khiết coi nhau là huynh đệ.
Đã từng.... hắn đã từng xem người này là tri âm tri kỷ.
- " Kỳ, ngươi có đáng để ta đặt niềm tin hay không? "
Cùng Kỳ vô cùng nghiêm túc gật đầu.
- " Đáng. "
Nguyệt Kinh Thiên mỉm cười, đấm thật mạnh vào ngực Cùng Kỳ.
- " Được, ta tin ngươi! Ngươi muốn ta làm gì? "
Cùng Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không còn cảm giác xa cách như vừa rồi nữa, nói thẳng.
- " Nếu ngươi tin ta thì..... hãy cùng ta trở về môn phái. Dù sao ngươi vừa đoán sai rồi, ta đã truyền tin về tông môn. "
Răng rắc!
Nụ cười trên mặt Nguyệt Kinh Thiên giây lát liền cứng lại rồi, một ngọn gió thổi qua, ầm ầm sụp đổ.
Nguyệt Kinh Thiên nghiến răng nghiến lợi rống lớn.
- " Cùng. Kỳ!! Ngươi...... "
Con mẹ nó đang chơi ta có phải hay không?!!
- " Khoan! Thiên, nghe ta nói hết đã. "
Cùng Kỳ thập phần bình tĩnh bịt hai tai lại, chặn lời.
- " Ngươi chẳng phải muốn cứu Lăng Tiêu Nhiên sao? Ta khẳng định với ngươi, về môn phái cứu nàng dễ dàng hơn nhiều. "
- " Hử? "
Nguyệt Kinh Thiên thở phì phò điều chỉnh lại hơi thở, bán tín bán nghi lườm Cùng Kỳ.
- " Thật sự? "
Cùng Kỳ rất ngoan ngoãn gật đầu.
- " Thật! Người nói người bắt Lăng Tiêu Nhiên đi là ai? "
- " Còn không phải là đồ khốn, đồ biến thái, đồ xấu xí,..... Lãnh Phong sao?! Hắn là cái thứ...... "
Riêng việc mắng Lãnh Phong, Nguyệt Kinh Thiên mở miệng là có thể tuôn ra một tràng dài mắng cả ngày cũng được.
Cùng Kỳ thuận tay vớ một cái màn thầu trên bàn nhét vào miệng Nguyệt Kinh Thiên để chặn họng không chút lưu tình, không chút cung kính.
Như thể Cùng Kỳ này và Cùng Kỳ lúc trước không phải là cùng một người vậy, biến đổi cũng quá nhanh, quá nguy hiểm đi.
" Bón " cho Nguyệt Kinh Thiên xong xuôi, Cùng Kỳ mới phủi phủi tay, tiếp tục.
- " Vậy ngươi biết tên Lãnh Phong đó là ai không? "
Nguyệt Kinh Thiên: " ........ "
Lãnh thiếu môn chủ của môn phái thần bí có tham vọng xưng bá cả giang hồ và triều đình?
Thần kỳ là người đối diện lại có thể hiểu được câu trả lời trong im lặng của Nguyệt Kinh Thiên. Hắn lắc lắc đầu, nghiền ngẫm nói ra từng chữ.
- " Không phải! Nếu như tính theo bối phận..... thì Lãnh Phong phải gọi ngươi một tiếng..... đại ca. Đúng vậy hắn chính là nghĩa tử mà môn chủ đã nhận nuôi khi ngươi vừa rời khỏi. Nói cách khác, hắn..... chỉ là người tạm thời thay thế cho vị trí thiếu chủ mà ngươi không cần thôi. Lại nói theo cách khác nữa..... môn phái thần bí trong miệng các ngươi, chính là..... môn phái của chúng ta. "
Nguyệt Kinh Thiên trừng lớn mắt, cái màn thầu trong miệng rơi 'bộp' xuống nền đất, lăn lông lốc.
Lượng thông tin này phải nói là quá lớn, quá dọa người. Để hắn..... để hắn từ từ tiêu hóa cái đã....
Cùng Kỳ ngồi đó uống xong cả bình trà vẫn chưa thấy Nguyệt Kinh Thiên hồi thần, hắn không đợi được nữa bèn lấy thân kiếm chọc chọc Nguyệt Kinh Thiên thúc giục.
- " Ngươi nghĩ xong chưa? "
- " Nga? "
Nguyệt Kinh Thiên lúc này mới bừng tỉnh, đại não vẫn còn hơi đơ, máy móc trả lời.
- " Được, ta trở về cùng ngươi. "
Bọn hắn trăm tính vạn tính, sai người đi tra xét về môn phái thần bí nhưng không thu hoạch được gì, lại không ngờ.... nó vốn thân quen với hắn như vậy. Phụ thân hắn..... rốt cuộc đang mưu tính cái gì?!
Cùng Kỳ gật đầu, lấy trong ngực một quả pháo tín hiệu bắn lên trời.
- " Tín hiệu ta cũng đã truyền, ngươi giờ có đổi ý cũng vô dụng. "
Bản thân Cùng Kỳ cũng đã lâu không trở về môn phái, không biết môn phái đã thay đổi cứ điểm lần thứ bao nhiêu rồi, hắn phải cần người dẫn đường mới được.
Nguyệt Kinh Thiên nghiền ngẫm đánh giá Cùng Kỳ, ánh mắt như muốn xuyên thủng y. Cùng Kỳ dù có thiên tính lạnh nhạt cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên, không nhịn nổi giật giật khóe miệng.
- " Thiên, ta biết ta đẹp, nhưng ta không có hứng thú với nam nhân. "
Nguyệt Kinh Thiên bĩu môi, nhịn lại xúc động muốn đạp một cước vào mông hắn.
- " Vớ vẩn! Lão tử bụng đói nhưng không bao giờ ăn quàng! "
Lại nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
- " Cùng Kỳ, tại sao ngươi lại muốn giúp ta? "
Cùng Kỳ vì theo dõi hắn nên chắc hẳn cũng biết, hắn và cả thân nhân của hắn đang có ý định chống đối môn phái thần bí, thậm chí Nguyệt Tích Lương cũng đã có thế lực của riêng nàng. Y không sợ..... nếu hắn mà về môn phái sẽ gây bất lợi cho môn phái hay sao?
Cùng Kỳ thực hiếm hoi nở nụ cười nhạt đến không thể nhạt hơn, hàm hàm hồ hồ nói.
- " A?.... ta cũng không biết nữa. Là do ngươi hợp nhãn duyên ta chăng? Cũng có thể là do ta không trung thành với môn phái như ngươi tưởng. Nhưng.... cho dù vì lý do gì, Thiên, ta hy vọng ngươi sẽ đặt tín nhiệm lên người ta. Ta.... sẽ không hại ngươi. "
Sẽ không bao giờ, không thể, cũng không nỡ hại ngươi....
Nguyệt Kinh Thiên ngỡ ngàng đôi chút, sau đó cất giọng trầm thấp.
- " Tốt. "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
- " Ngươi không cần phải nói tốt cho hắn. Chung quy lại ta sẽ không cùng ngươi trở về! "
Nguyệt Kinh Thiên quả quyết nói, ngừng một chút, hắn lại dịu giọng tiếp tục.
- " Cùng Kỳ, ngươi đã ngầm theo dõi ta từ khi ta rời khỏi môn phái. Như vậy ngươi cũng là người biết rõ những việc mà ta đã trải qua nhất. Cùng Kỳ, ta khác trước rồi, ta có thân nhân cần phải bảo vệ. Ta yêu thê tử ta đến nhường nào ngươi cũng tận mắt chứng kiến. Ta không thể bỏ mặc nàng, ta muốn đi tìm nàng.... Cùng Kỳ, ta đoán ngươi còn chưa truyền tin cho phụ thân ta, coi như ngươi giúp ta lần này, được không? "
Nếu người kia biết được tình hình của hắn lúc này, cá chắc sẽ sai người đến hộ tống hắn trở về, cho dù phải dùng đến biện pháp ép buộc đi chăng nữa. Đó là một lời hứa giữa bọn họ.
Năm đó, phụ thân chấp thuận để hắn rời đi không phải là không có điều kiện. Một khi hắn để chính mình rơi vào tròng nguy hiểm hoặc bị thương nặng thì hắn phải trở về môn phái ngay lặp tức.
Vì lý do đó, nhiều năm nay Nguyệt Kinh Thiên không dám làm việc càn rỡ quá mức, tận lực tránh phiền toái, kỵ thương tổn. Bất quá..... con mẹ nó trời không chiều lòng người! Hắn vẫn là suýt chút nữa thì bỏ mạng!
Đáng ra hắn phải tuân thủ lời hứa, nhưng..... có trời mới biết, hắn thật hận bản thân hắn, hận bản thân hắn bất lực trơ mắt nhìn Lăng Tiêu Nhiên bị bắt đi. Nàng là thê tử kết tóc của hắn, là lẽ sống của hắn, dù cho phải lật tung cả tứ quốc lên hắn cũng phải tìm bằng được nàng.
Lại nói đến, coi như không cần đi tìm Lăng Tiêu Nhiên thì Nguyệt Kinh sẽ chịu trở về ư?
Đáp án chắc chắn là không!
Đang yên đang lành sống hạnh phúc cùng gia đình, hắn ngu đâu mà quay lại cái môn phái chết bầm đó!?
Nói hắn không giữ chữ tín cũng được, hắn mới không thèm quan tâm đến thể diện đâu! Thể diện không bằng cả cái móng tay của thê tử và hài tử, đúng không?
Nguyệt Kinh Thiên nói không sai, Cùng Kỳ theo hắn lâu như vậy, tại sao lại không cảm nhận được sự biến đổi theo năm tháng của hắn chứ.
Nguyệt Kinh Thiên đã làm phụ thân của hai đứa trẻ, trưởng thành và có chính kiến rồi.
Ánh mắt Cùng Kỳ ám ám, hắn không lặp tức trả lời Nguyệt Kinh Thiên, thay vào đó hỏi lại.
- " Người thật sự muốn cứu Lăng Tiêu Nhiên sao, cho dù phải trả bất cứ giá nào? "
Nguyệt Kinh Thiên nhìn hắn như thể nhìn kẻ ngu, không tiếng động phỉ nhổ.
Ta đã nói rõ ràng như vậy mà ngươi còn chưa hiểu? Hỏi câu vô nghĩa kia làm gì?
Phí lời!
Đương nhiên là cứu rồi!! Thê tử yêu quý của ta đó được hay không? Có phải a miêu a cẩu ngoài đường đâu!
Cùng Kỳ nhướng mày, coi như là tạm hiểu đáp án của Nguyệt Kinh Thiên. Lúc này hắn lại hỏi.
- " Thiên, ngươi có tin ta không? "
Không phải 'thiếu chủ' hay 'ngài', mà là gọi thẳng tên húy của Nguyệt Kinh Thiên.
Nguyệt Kinh Thiên ngỡ ngàng mở to mắt, mũi ửng hồng hấp háy. Đã bao lâu, đã bao lâu rồi hắn không còn được nghe Cùng Kỳ gọi một tiếng 'Thiên' thân thiết như thế này.
Phảng phất như hai người trở lại thửa còn niên thiếu, vô tư đùa nghịch, không phân biệt lớn nhỏ, chủ tớ, chỉ thuần khiết coi nhau là huynh đệ.
Đã từng.... hắn đã từng xem người này là tri âm tri kỷ.
- " Kỳ, ngươi có đáng để ta đặt niềm tin hay không? "
Cùng Kỳ vô cùng nghiêm túc gật đầu.
- " Đáng. "
Nguyệt Kinh Thiên mỉm cười, đấm thật mạnh vào ngực Cùng Kỳ.
- " Được, ta tin ngươi! Ngươi muốn ta làm gì? "
Cùng Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không còn cảm giác xa cách như vừa rồi nữa, nói thẳng.
- " Nếu ngươi tin ta thì..... hãy cùng ta trở về môn phái. Dù sao ngươi vừa đoán sai rồi, ta đã truyền tin về tông môn. "
Răng rắc!
Nụ cười trên mặt Nguyệt Kinh Thiên giây lát liền cứng lại rồi, một ngọn gió thổi qua, ầm ầm sụp đổ.
Nguyệt Kinh Thiên nghiến răng nghiến lợi rống lớn.
- " Cùng. Kỳ!! Ngươi...... "
Con mẹ nó đang chơi ta có phải hay không?!!
- " Khoan! Thiên, nghe ta nói hết đã. "
Cùng Kỳ thập phần bình tĩnh bịt hai tai lại, chặn lời.
- " Ngươi chẳng phải muốn cứu Lăng Tiêu Nhiên sao? Ta khẳng định với ngươi, về môn phái cứu nàng dễ dàng hơn nhiều. "
- " Hử? "
Nguyệt Kinh Thiên thở phì phò điều chỉnh lại hơi thở, bán tín bán nghi lườm Cùng Kỳ.
- " Thật sự? "
Cùng Kỳ rất ngoan ngoãn gật đầu.
- " Thật! Người nói người bắt Lăng Tiêu Nhiên đi là ai? "
- " Còn không phải là đồ khốn, đồ biến thái, đồ xấu xí,..... Lãnh Phong sao?! Hắn là cái thứ...... "
Riêng việc mắng Lãnh Phong, Nguyệt Kinh Thiên mở miệng là có thể tuôn ra một tràng dài mắng cả ngày cũng được.
Cùng Kỳ thuận tay vớ một cái màn thầu trên bàn nhét vào miệng Nguyệt Kinh Thiên để chặn họng không chút lưu tình, không chút cung kính.
Như thể Cùng Kỳ này và Cùng Kỳ lúc trước không phải là cùng một người vậy, biến đổi cũng quá nhanh, quá nguy hiểm đi.
" Bón " cho Nguyệt Kinh Thiên xong xuôi, Cùng Kỳ mới phủi phủi tay, tiếp tục.
- " Vậy ngươi biết tên Lãnh Phong đó là ai không? "
Nguyệt Kinh Thiên: " ........ "
Lãnh thiếu môn chủ của môn phái thần bí có tham vọng xưng bá cả giang hồ và triều đình?
Thần kỳ là người đối diện lại có thể hiểu được câu trả lời trong im lặng của Nguyệt Kinh Thiên. Hắn lắc lắc đầu, nghiền ngẫm nói ra từng chữ.
- " Không phải! Nếu như tính theo bối phận..... thì Lãnh Phong phải gọi ngươi một tiếng..... đại ca. Đúng vậy hắn chính là nghĩa tử mà môn chủ đã nhận nuôi khi ngươi vừa rời khỏi. Nói cách khác, hắn..... chỉ là người tạm thời thay thế cho vị trí thiếu chủ mà ngươi không cần thôi. Lại nói theo cách khác nữa..... môn phái thần bí trong miệng các ngươi, chính là..... môn phái của chúng ta. "
Nguyệt Kinh Thiên trừng lớn mắt, cái màn thầu trong miệng rơi 'bộp' xuống nền đất, lăn lông lốc.
Lượng thông tin này phải nói là quá lớn, quá dọa người. Để hắn..... để hắn từ từ tiêu hóa cái đã....
Cùng Kỳ ngồi đó uống xong cả bình trà vẫn chưa thấy Nguyệt Kinh Thiên hồi thần, hắn không đợi được nữa bèn lấy thân kiếm chọc chọc Nguyệt Kinh Thiên thúc giục.
- " Ngươi nghĩ xong chưa? "
- " Nga? "
Nguyệt Kinh Thiên lúc này mới bừng tỉnh, đại não vẫn còn hơi đơ, máy móc trả lời.
- " Được, ta trở về cùng ngươi. "
Bọn hắn trăm tính vạn tính, sai người đi tra xét về môn phái thần bí nhưng không thu hoạch được gì, lại không ngờ.... nó vốn thân quen với hắn như vậy. Phụ thân hắn..... rốt cuộc đang mưu tính cái gì?!
Cùng Kỳ gật đầu, lấy trong ngực một quả pháo tín hiệu bắn lên trời.
- " Tín hiệu ta cũng đã truyền, ngươi giờ có đổi ý cũng vô dụng. "
Bản thân Cùng Kỳ cũng đã lâu không trở về môn phái, không biết môn phái đã thay đổi cứ điểm lần thứ bao nhiêu rồi, hắn phải cần người dẫn đường mới được.
Nguyệt Kinh Thiên nghiền ngẫm đánh giá Cùng Kỳ, ánh mắt như muốn xuyên thủng y. Cùng Kỳ dù có thiên tính lạnh nhạt cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên, không nhịn nổi giật giật khóe miệng.
- " Thiên, ta biết ta đẹp, nhưng ta không có hứng thú với nam nhân. "
Nguyệt Kinh Thiên bĩu môi, nhịn lại xúc động muốn đạp một cước vào mông hắn.
- " Vớ vẩn! Lão tử bụng đói nhưng không bao giờ ăn quàng! "
Lại nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
- " Cùng Kỳ, tại sao ngươi lại muốn giúp ta? "
Cùng Kỳ vì theo dõi hắn nên chắc hẳn cũng biết, hắn và cả thân nhân của hắn đang có ý định chống đối môn phái thần bí, thậm chí Nguyệt Tích Lương cũng đã có thế lực của riêng nàng. Y không sợ..... nếu hắn mà về môn phái sẽ gây bất lợi cho môn phái hay sao?
Cùng Kỳ thực hiếm hoi nở nụ cười nhạt đến không thể nhạt hơn, hàm hàm hồ hồ nói.
- " A?.... ta cũng không biết nữa. Là do ngươi hợp nhãn duyên ta chăng? Cũng có thể là do ta không trung thành với môn phái như ngươi tưởng. Nhưng.... cho dù vì lý do gì, Thiên, ta hy vọng ngươi sẽ đặt tín nhiệm lên người ta. Ta.... sẽ không hại ngươi. "
Sẽ không bao giờ, không thể, cũng không nỡ hại ngươi....
Nguyệt Kinh Thiên ngỡ ngàng đôi chút, sau đó cất giọng trầm thấp.
- " Tốt. "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook