Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-275
Chương 275: Chương 263
Nhị vương phủ, vốn là phủ đệ của Nhị vương gia Bắc Mạc Quân, khí thế lạnh lùng, trang nghiêm như chính con người của hắn vậy. Bất quá thời khắc này, nếu như có người bước vào đây, bọn họ sẽ không hẹn mà cùng hỏi: Nhị vương phủ đổi chủ rồi hay sao?!
Chỗ này vốn là để treo một bức tranh thủy mặc do một danh họa tứ quốc vẽ, Bắc Mạc Quân cực khổ lắm mới thu thập được. Nhưng giờ đây lại bị thay thế bằng bức tranh vẽ thỏi vàng. Đúng vậy! Cả một bức tranh to, vẽ duy nhất một thỏi vàng kim quang lấp lánh! Vô cùng tục khí!
Chỗ kia vốn là đặt một bức tượng kỳ lân uy vũ, nhưng giờ đây lại bị thay thế bằng một con vật hình thù kỳ lạ, tựa mèo lại không tựa mèo, bộ phận tay còn có cơ quan cử động. Người nào đó gọi nó là 'mèo thần tài'.
Lại sang chỗ đó, vốn được đặt một chậu cây bồ đề con mà phương trượng chùa Bích Lạc đem tặng, giờ đây lại bị thay thế bằng mấy chậu hoa đồng tiền, lung lay trong gió. Còn tại sao lại là hoa đồng tiền? Thực ra không có gì sâu xa, đơn giản bởi vì trong tên nó có một chữ 'Tiền'.
Ngay cả chỗ nọ.....
Nói chung, cả Nhị vương phủ đều thay đổi rồi, trở nên cực kỳ dị hợm và tục khí!
- " Tiểu Ngôn Ngôn, đệ đi đâu vậy? Quay trở lại đây cho ta! "
Nguyệt Hạo Thần nằm ườn trên ghế dài, lười biếng hô to. Hô xong liền cầm cốc nước ép trái cây uống một ngụm lớn.
- " Bạch Bạch! "
Nguyệt Mặc Ngôn chập chững bước đi vài bước, quay đầu nhỏ nhìn hắn, bập bẹ nói vài chữ rồi tự cười khanh khách.
Nguyệt Hạo Thần nhíu mày, thoáng ngồi dậy, hừ hừ nói.
- " Không phải Bạch Bạch, mà là ca ca! Đến, gọi một tiếng ca ca nghe thử. "
Nguyệt Mặc Ngôn đứng đó nghiêng đầu, rất nghe lời gọi một tiếng.
- " Cạc cạc! "
Nguyệt Hạo Thần lặp tức đen mặt, đi đến bên cạnh bé, ngồi xổm xuống, kiên nhẫn sửa.
- " Không phải cạc cạc, là ca ca. Ca ca có biết không? Gọi lại! "
Nguyệt Mặc Ngôn cười toe toét lặp lại theo người trước mặt.
- " Cạc cạc!! "
Nguyệt Hạo Thần: " ......... "
Hắn có thể đánh trẻ con được không?! Hắn thực sự bất lực nha!
Vì cớ gì từ 'ca ca' thành 'cạc cạc'? Có khác nào đang xua vịt không?!
Nguyệt Mặc Ngôn thấy Nguyệt Hạo Thần không trả lời liền nghĩ chắc chắn mình nói đúng rồi. Bé lấy hai bàn tay bụ bẫm đầy mùi sữa nâng khuôn mặt đen sì sì của Nguyệt Hạo Thần, chu miệng, 'bẹp' một tiếng hôn lên má hắn.
- " Cạc cạc! Moah! "
Nguyệt Hạo Thần với bên má dính đầy nước miếng bất đắc dĩ đảo mắt. Sau đó hắn chơi trò tấn công bất ngờ ôm chầm lấy Nguyệt Mặc Ngôn, những nụ hôn như mưa rơi bão táp in trên cặp má phấn nộn của bé.
- " Tiểu tử thối! Gọi lại nhanh! "
Tiểu tử này đúng là không thể khiến người ta ghét bỏ cho được.
- " Ha ha, cạc cạc.... cạc cạc... ha ha!! "
Nguyệt Mặc Ngôn cười nắc nẻ muốn đẩy Nguyệt Hạo Thần ra. Nhưng tiếc rằng sức lực của tiểu hài tử làm sao so được với đại hài tử? Bé đẩy không được. Bé nhột!
- " Ha ha ha!!! "
Lúc Hiên Viên Liệt mang đĩa điểm tâm đi vào trong sân thì nhìn thấy hình ảnh này. Hắn không tự chủ giơ lên khóe môi.
- " Huynh đệ hai người có vẻ rất thân thiết đấy chứ. "
Nguyệt Hạo Thần trợn trắng mắt, theo bản năng phản bác.
- " Ai thân thiết với đệ ấy! Đệ ấy còn còn gọi ta là cạc cạc!! "
Ta mới không cần cạc cạc, ta cần ca ca. Tiểu tử này không hề giống Tích Lương, Tích Lương mới hơn một tuổi đã gọi hắn "ca ca", tiểu tử này đã một tuổi rưỡi vẫn còn chưa gọi rõ.
Nguyệt Mặc Ngôn cũng không chịu cam lòng yếu thế, đẩy đẩy Nguyệt Hạo Thần, khuôn mặt bụ bẫm tỏ vẻ ghét bỏ rõ rệt.
- " Cạc cạc.... hư! "
Bé vừa cầu xin mà cạc cạc cũng không tha cho bé. Cạc cạc xấu! Xấu nhất nhà!
Nói rồi, Nguyệt Mặc Ngôn nhân cơ hội Nguyệt Hạo Thần không chú ý nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn. Lạch bạch đi đến bên chân Hiên Viên Liệt, dang hai tay ra....
Ấy, đừng có hiểu lầm, bé không ôm Hiên Viên Liệt đâu, bé ôm thứ ấm áp hơn kìa.
- " Bạch Bạch!! "
Nguyệt Mặc Ngôn vùi đầu vào lớp lông trắng muốt của Tiểu Bạch, ôm lấy cái đầu to lớn của nó, vui sướng reo.
Bé thích nhất Đại Bạch và Tiểu Bạch, nhưng Đại Bạch dạo này hay đi cưa cẩm con mèo đực của phủ Đinh quốc công, đi mất dạng cả ngày không về. Cho nên bé chỉ có thể chơi với Tiểu Bạch mà thôi, hi vọng Tiểu Bạch đừng có đi tìm mèo cái nha....
Tiểu Bạch liếm liếm khuôn mặt Nguyệt Mặc Ngôn, mồm to như chậu máu cắn vào cổ áo bé, 'vèo' một cái vứt lên lưng mình.
Nguyệt Mặc Ngôn dường như quen với trò này, không một chút sợ hãi nắm lấy lông Tiểu Bach, ngón tay ngắn củn chỉ về phía trước.
- " Bạch Bạch! "
Ý nói: Đi chơi thôi!
Nguyệt Hạo Thần co giật khóe môi, lệ rơi đầy mặt. Trong lòng Tiểu Ngôn Ngôn, hắn hình như còn không bằng cả một con hổ.
Ít nhất Ngôn Ngôn còn gọi đúng tên Tiểu Bạch là 'Bạch Bạch', nói đến hắn..... 'cạc cạc' là cái khỉ gì?!
Hiên Viên Liệt không hiểu tại sao Nguyệt Hạo Thần lại cáu giận, chẳng lẽ là tại hắn đi lấy điểm tâm quá lâu ư?
- " Thần Thần, ăn điểm tâm. "
Hiên Viên Liệt rất thức thời đưa đĩa điểm tâm tinh xảo ra trước mặt Nguyệt Hạo Thần, trắng trắng trong trong, hình hoa sen rất đẹp mắt.
Bạn nhỏ Thần ngửi thấy mùi ngon, hậm hực ừ một tiếng, ngón tay nhón lấy miếng điểm tâm định bỏ vào miệng.
- " Nguyệt công tử!! Hiên Viên công tử!! "
Bỗng dưng một tiếng gọi như heo bị chọc tiết từ ngoài truyền vào làm cả Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liệt đều giật nảy mình.
Bịch!
Miếng điểm tâm ngon lành đã sắp sửa vào miệng cũng bởi vì thế mà hoa lệ rơi xuống nền đất.
Trời đánh tránh miếng ăn!
Nguyệt Hạo Thần tiếc của nhìn miếng điểm tâm, lại nhìn quản gia Nhị vương phủ hớt ha hớt hải chạy đến, khó chịu nhíu mày.
- " Ngươi vội vàng như vậy làm gì? Chuyện gì xảy xa? "
Quản gia chống hai tay vào đầu gối thở hổn hển, nói năng có chút đứt quãng.
- " Là.... là.... Vương gia.... Vương gia và Vương phi trở về rồi! Sắp đến đại môn của phủ rồi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Nhị vương phủ, vốn là phủ đệ của Nhị vương gia Bắc Mạc Quân, khí thế lạnh lùng, trang nghiêm như chính con người của hắn vậy. Bất quá thời khắc này, nếu như có người bước vào đây, bọn họ sẽ không hẹn mà cùng hỏi: Nhị vương phủ đổi chủ rồi hay sao?!
Chỗ này vốn là để treo một bức tranh thủy mặc do một danh họa tứ quốc vẽ, Bắc Mạc Quân cực khổ lắm mới thu thập được. Nhưng giờ đây lại bị thay thế bằng bức tranh vẽ thỏi vàng. Đúng vậy! Cả một bức tranh to, vẽ duy nhất một thỏi vàng kim quang lấp lánh! Vô cùng tục khí!
Chỗ kia vốn là đặt một bức tượng kỳ lân uy vũ, nhưng giờ đây lại bị thay thế bằng một con vật hình thù kỳ lạ, tựa mèo lại không tựa mèo, bộ phận tay còn có cơ quan cử động. Người nào đó gọi nó là 'mèo thần tài'.
Lại sang chỗ đó, vốn được đặt một chậu cây bồ đề con mà phương trượng chùa Bích Lạc đem tặng, giờ đây lại bị thay thế bằng mấy chậu hoa đồng tiền, lung lay trong gió. Còn tại sao lại là hoa đồng tiền? Thực ra không có gì sâu xa, đơn giản bởi vì trong tên nó có một chữ 'Tiền'.
Ngay cả chỗ nọ.....
Nói chung, cả Nhị vương phủ đều thay đổi rồi, trở nên cực kỳ dị hợm và tục khí!
- " Tiểu Ngôn Ngôn, đệ đi đâu vậy? Quay trở lại đây cho ta! "
Nguyệt Hạo Thần nằm ườn trên ghế dài, lười biếng hô to. Hô xong liền cầm cốc nước ép trái cây uống một ngụm lớn.
- " Bạch Bạch! "
Nguyệt Mặc Ngôn chập chững bước đi vài bước, quay đầu nhỏ nhìn hắn, bập bẹ nói vài chữ rồi tự cười khanh khách.
Nguyệt Hạo Thần nhíu mày, thoáng ngồi dậy, hừ hừ nói.
- " Không phải Bạch Bạch, mà là ca ca! Đến, gọi một tiếng ca ca nghe thử. "
Nguyệt Mặc Ngôn đứng đó nghiêng đầu, rất nghe lời gọi một tiếng.
- " Cạc cạc! "
Nguyệt Hạo Thần lặp tức đen mặt, đi đến bên cạnh bé, ngồi xổm xuống, kiên nhẫn sửa.
- " Không phải cạc cạc, là ca ca. Ca ca có biết không? Gọi lại! "
Nguyệt Mặc Ngôn cười toe toét lặp lại theo người trước mặt.
- " Cạc cạc!! "
Nguyệt Hạo Thần: " ......... "
Hắn có thể đánh trẻ con được không?! Hắn thực sự bất lực nha!
Vì cớ gì từ 'ca ca' thành 'cạc cạc'? Có khác nào đang xua vịt không?!
Nguyệt Mặc Ngôn thấy Nguyệt Hạo Thần không trả lời liền nghĩ chắc chắn mình nói đúng rồi. Bé lấy hai bàn tay bụ bẫm đầy mùi sữa nâng khuôn mặt đen sì sì của Nguyệt Hạo Thần, chu miệng, 'bẹp' một tiếng hôn lên má hắn.
- " Cạc cạc! Moah! "
Nguyệt Hạo Thần với bên má dính đầy nước miếng bất đắc dĩ đảo mắt. Sau đó hắn chơi trò tấn công bất ngờ ôm chầm lấy Nguyệt Mặc Ngôn, những nụ hôn như mưa rơi bão táp in trên cặp má phấn nộn của bé.
- " Tiểu tử thối! Gọi lại nhanh! "
Tiểu tử này đúng là không thể khiến người ta ghét bỏ cho được.
- " Ha ha, cạc cạc.... cạc cạc... ha ha!! "
Nguyệt Mặc Ngôn cười nắc nẻ muốn đẩy Nguyệt Hạo Thần ra. Nhưng tiếc rằng sức lực của tiểu hài tử làm sao so được với đại hài tử? Bé đẩy không được. Bé nhột!
- " Ha ha ha!!! "
Lúc Hiên Viên Liệt mang đĩa điểm tâm đi vào trong sân thì nhìn thấy hình ảnh này. Hắn không tự chủ giơ lên khóe môi.
- " Huynh đệ hai người có vẻ rất thân thiết đấy chứ. "
Nguyệt Hạo Thần trợn trắng mắt, theo bản năng phản bác.
- " Ai thân thiết với đệ ấy! Đệ ấy còn còn gọi ta là cạc cạc!! "
Ta mới không cần cạc cạc, ta cần ca ca. Tiểu tử này không hề giống Tích Lương, Tích Lương mới hơn một tuổi đã gọi hắn "ca ca", tiểu tử này đã một tuổi rưỡi vẫn còn chưa gọi rõ.
Nguyệt Mặc Ngôn cũng không chịu cam lòng yếu thế, đẩy đẩy Nguyệt Hạo Thần, khuôn mặt bụ bẫm tỏ vẻ ghét bỏ rõ rệt.
- " Cạc cạc.... hư! "
Bé vừa cầu xin mà cạc cạc cũng không tha cho bé. Cạc cạc xấu! Xấu nhất nhà!
Nói rồi, Nguyệt Mặc Ngôn nhân cơ hội Nguyệt Hạo Thần không chú ý nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn. Lạch bạch đi đến bên chân Hiên Viên Liệt, dang hai tay ra....
Ấy, đừng có hiểu lầm, bé không ôm Hiên Viên Liệt đâu, bé ôm thứ ấm áp hơn kìa.
- " Bạch Bạch!! "
Nguyệt Mặc Ngôn vùi đầu vào lớp lông trắng muốt của Tiểu Bạch, ôm lấy cái đầu to lớn của nó, vui sướng reo.
Bé thích nhất Đại Bạch và Tiểu Bạch, nhưng Đại Bạch dạo này hay đi cưa cẩm con mèo đực của phủ Đinh quốc công, đi mất dạng cả ngày không về. Cho nên bé chỉ có thể chơi với Tiểu Bạch mà thôi, hi vọng Tiểu Bạch đừng có đi tìm mèo cái nha....
Tiểu Bạch liếm liếm khuôn mặt Nguyệt Mặc Ngôn, mồm to như chậu máu cắn vào cổ áo bé, 'vèo' một cái vứt lên lưng mình.
Nguyệt Mặc Ngôn dường như quen với trò này, không một chút sợ hãi nắm lấy lông Tiểu Bach, ngón tay ngắn củn chỉ về phía trước.
- " Bạch Bạch! "
Ý nói: Đi chơi thôi!
Nguyệt Hạo Thần co giật khóe môi, lệ rơi đầy mặt. Trong lòng Tiểu Ngôn Ngôn, hắn hình như còn không bằng cả một con hổ.
Ít nhất Ngôn Ngôn còn gọi đúng tên Tiểu Bạch là 'Bạch Bạch', nói đến hắn..... 'cạc cạc' là cái khỉ gì?!
Hiên Viên Liệt không hiểu tại sao Nguyệt Hạo Thần lại cáu giận, chẳng lẽ là tại hắn đi lấy điểm tâm quá lâu ư?
- " Thần Thần, ăn điểm tâm. "
Hiên Viên Liệt rất thức thời đưa đĩa điểm tâm tinh xảo ra trước mặt Nguyệt Hạo Thần, trắng trắng trong trong, hình hoa sen rất đẹp mắt.
Bạn nhỏ Thần ngửi thấy mùi ngon, hậm hực ừ một tiếng, ngón tay nhón lấy miếng điểm tâm định bỏ vào miệng.
- " Nguyệt công tử!! Hiên Viên công tử!! "
Bỗng dưng một tiếng gọi như heo bị chọc tiết từ ngoài truyền vào làm cả Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liệt đều giật nảy mình.
Bịch!
Miếng điểm tâm ngon lành đã sắp sửa vào miệng cũng bởi vì thế mà hoa lệ rơi xuống nền đất.
Trời đánh tránh miếng ăn!
Nguyệt Hạo Thần tiếc của nhìn miếng điểm tâm, lại nhìn quản gia Nhị vương phủ hớt ha hớt hải chạy đến, khó chịu nhíu mày.
- " Ngươi vội vàng như vậy làm gì? Chuyện gì xảy xa? "
Quản gia chống hai tay vào đầu gối thở hổn hển, nói năng có chút đứt quãng.
- " Là.... là.... Vương gia.... Vương gia và Vương phi trở về rồi! Sắp đến đại môn của phủ rồi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com