Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-289
Chương 289: Chương 277
Nguyệt Tích Lương nở một nụ cười miễn cưỡng không thể miễn cưỡng hơn với bạn nhỏ A Nghiên, nói.
- " Cái này à..... chuyện phức tạp lắm, đệ sẽ kể lại với tỷ sau. "
Không phải là nàng không tin tưởng A Nghiên mà là thân phận của nàng, nàng muốn càng ít người biết càng tốt. Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng vẫn mong người ra mặt quản lý Quỷ Âm môn là Kình Sâm.
Nguyệt Tích Lương tự nhận bản thân là con người tự luyến, nhưng mà trong sâu thẳm thâm tâm nàng, nàng biết khả năng của mình đến đâu. Ngoại trừ một tay độc thuật, nàng còn có cái gì để cho người ta tâm phục khẩu phục? Là môn chủ của một môn phái, ai ai cũng võ công cao cường nức tiếng giang hồ, mà nàng..... với mấy chiêu thức mèo quào, làm sao có thể phục chúng?
Có thể nói, Nguyệt Tích Lương không có tự tin vào bản thân mình như lúc trước. Bởi vì sao? Bởi vì sau những chuyện xảy ra với phụ mẫu, nàng bỗng nhiên cảm thấy bản thân vô dụng hơn nàng tưởng.
Cái gì mà chắc chắn có thể bảo vệ được gia nhân? Nàng còn xa xa mới có được khả năng đó, là nàng đã quá tự phụ rồi....
A Nghiên nhìn khuôn mặt Nguyệt Tích Lương gần trong gang tấc, không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà nàng nhận thấy hình như Nguyệt Tích Lương có một chút u buồn. Nhưng mà nói gì thì nói..... dung nhan này thật là yêu nghiệt!
A Nghiên ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch, con tim như muốn nhảy cả ra ngoài, hung hăng tự cảnh báo. Tiểu muội, ngươi im lặng chút đi, tiếng ngươi đập quá rõ ràng rồi! Mắc cỡ muốn chết!!
A Hổ mang biểu cảm cáu bẳn liếc về phía bên này, môi trề ra như con cá trê, khí tức xung quanh u ám cực kỳ dọa người. Tiểu tử thối, thừa nhận đi, ngươi là đang theo đuổi tiểu thư nhà ta! Ta sẽ không cho ngươi được toại nguyện đâu!
- " Tiểu thư, vòng khảo nghiệm thứ ba đã bắt đầu rồi. "
A Hổ rất nhanh liền chen vào giữa hai người nào đó, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Nguyệt Tích Lương như môn thần. Thân hình cơ bắp lực lưỡng của A Hổ đối lập với thân hình mảnh khảnh của Nguyệt Tích Lương, nhìn thế nào cũng thấy nàng nhỏ bé đến đáng thương.
Nguyệt Tích Lương gãi gãi mũi quay đi, chảy mồ hôi hột.
A Hổ huynh đệ..... ngươi có biết là ngươi bị hôi nách hay không? Mùi như mùi chuột chết ấy!!
- " A? Vậy sao? "
A Nghiên kinh hô một tiếng, rất xảo diệu tránh qua A Hổ, bắt lấy tay Nguyệt Tích Lương kéo đi.
- " Tích Nguyệt, chúng ta cùng đi nghe phổ biến quy tắc! "
A Hổ: " ........ "
Tiểu thư, người ta thực thương tâm!
Khải Nguyên nhìn tờ danh sách trong tay, lại nhìn đám người đứng ngay ngắn phía dưới, đạm đạm lên tiếng.
- " Các ngươi tổng cộng 385 người đã xuất sắc vượt qua vòng khảo nghiệm vừa rồi. Nếu như các ngươi cũng vượt qua được vòng tiếp theo, các ngươi sẽ chính thức được công nhận là đệ tử của Quỷ Âm môn chúng ta! Đừng trách ta không nhắc nhở trước, vòng này không hề đơn giản như việc leo núi đâu, hãy thể hiện hết năng lực của các ngươi nếu muốn quá quan..... "
Nói rồi, hắn cất bước đi đến bên cạnh một bức tường đá đen nhánh khổng lồ không biết đã được đem lên võ đài từ bao giờ, tường đá vừa nhìn liền biết không phải thứ tầm thường. Khải Nguyên gõ gõ vào bề mặt sần sùi cứng rắn, tiếp lời.
- " Đây chính là vòng khảo nghiệm cuối cùng của các ngươi. Lấy hết sức đánh vào bức thạch bích được đặc biệt chế tạo bằng hắc thạch này, đạt yêu cầu chính là thông qua. Còn về thế nào là đạt yêu cầu..... "
Khải Nguyên nghĩ nghĩ một lúc, bàn tay co thành nắm đấm, nhẹ nhàng, bâng quơ, tùy ý vung lên.
Rầm!!!
Hai con mắt Khải Nguyên híp lại thành hai đường chỉ tựa hồ ly, cười đến hiền lành nhân từ. Hắn thu lại bàn tay dính chút bột đá mịn, thổi thổi.
- " Ít nhất phải đạt được như thế này. "
Nguyệt Tích Lương trợn mắt há hốc mồm nhìn dấu tích hình nắm đấm in sâu trên bức tường đá, xung quanh còn nứt ra vài đường mạng nhện, có chút cạn lời, cổ họng chuyển động nuốt xuống vài ngụm nước miếng.
Tên Khải Nguyên suốt ngày hi hi ha ha bám theo váy nàng từ bao giờ mạnh mẽ như vậy? Chọc mù mắt lão nương đi! Ô ô ô....
Nên nhớ, hắn vừa rồi đấm rất là nhẹ nhàng đó nha!
Hắc thạch, nàng biết, chính là loại đá cứng rắn không khác gì huyền thiết, thập phần quý hiếm. Khảo nghiệm này xem ra cũng khó nhằn, không biết A Nghiên....
- " A! Thật đúng là Quỷ Âm môn, đến một vị sư huynh 'bình thường' cũng đã mạnh hơn người. Không hổ là môn phái ta ngưỡng mộ! "
Khác với vẻ mặt khó coi của những người khác, hai mắt A Nghiên sáng choang như hai cái đèn lồng, gò má đỏ bừng đầy phấn khích, miệng ngoác đến tận mang tai, chỉ kém mỗi việc chảy nước miếng.
Nguyệt Tích Lương: " ....... "
Thôi được rồi, nàng vẫn nên tự lo cho bản thân thì tốt hơn.
.......
Rầm!
- " Sâu 1 phân, đào thải! "
Rầm!
- " 3 phân, đào thải! "
Rầm!
- " 5 phân, miễn cưỡng thông qua. "
Rầm!!
- " 1..... 15 phân, thông qua! "
Tên đệ tử kinh ngạc nhìn dấu tay to đùng, sâu hoắm trên thạch bích, hơi lắp bắp cất tiếng. Mẹ nó! Tên này khỏe như trâu!
A Hổ bình tĩnh rút lại nắm đấm đầy gân guốc, đi xuống võ đài, không biết là hữu ý hay vô tình mà liếc Nguyệt Tích Lương một cái đầy thách thức.
- " A Nghiên, cố lên. "
Nguyệt Tích Lương làm như không nhìn thấy, vỗ vai cổ vũ A Nghiên.
- " Ừm. "
A Nghiên đáp lại nàng bằng nụ cười quyến rũ phong tình, thân hình như rắn nước uyển chuyển bước lên võ đài, ánh mắt tỏa ra thứ ánh sáng tự tin, cao quý, tựa vị nữ vương cao cao tại thượng.
Ầm!!!
Rắc....
Lộp bộp.
Cả một quá trình cơ hồ chỉ trong vài giây, A Nghiên đã tạo trên bức tường đá một cái hố sâu chừng mười thước, đá vụn không ngừng rơi rụng.
- " Thông..... thông..... thông qua! "
Đệ tử nào đó run rẩy khóe môi, suýt chút nữa thì đánh rơi cả bút.
Mọi người: " ........ "
Nữ tử này rốt cuộc là ai?! Thật mạnh bạo!!
Khải Nguyên hứng thú dạt dào xoa cằm, ánh mắt nhìn A Nghiên như nhìn bảo vật. Hạt giống tốt, phải bẩm báo với các trưởng lão!
Nguyệt Tích Lương ngơ ngẩn trừng lớn mắt, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Ai nha nha..... đúng là tộc nhân bộ tộc sa mạc, trời sinh thần lực, quả thật đả kích người.
- " Người tiếp theo.... Tích Nguyệt! "
Tích Nguyệt? Tên này sao nghe quen tai thế nhỉ? Ta đã nghe ở đâu rồi sao?
Khải Nguyên nghi hoặc gãi đầu, cố nhớ mãi mà không nhớ ra, cứ cảm thấy hắn đã quên mất cái gì.
Tích Nguyệt..... Tích Nguyệt...... mẹ nó cái tên ẻo lả thế?
Ngu đần!
Nguyệt Tích Lương nghiến răng ken két, rủa thầm Khải Nguyên. Chịu đựng hàng trăm con mắt lia tới, nàng đành ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hùng dũng bước lên võ đài.
Đằng nào cũng thi xong hai vòng rồi, qua nốt vòng nữa cũng không có sao.
Nguyệt Tích Lương đứng trước thạch bích, hít vào một hơi thật sâu, dồn hết nội lực vào trong lòng bàn tay, nắm chặt lại, khí thế quyết tuyệt không giận mà uy. Chân phải nàng lùi về phía sau một bước lấy thế, vung quyền như sấm sét, mạnh mẽ xé gió.
Rầm!!!
Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, khóe môi Nguyệt Tích Lương tạo thành một vòng cung mờ.
Vẫn là tên đệ tử ghi chép kia, khiếp sợ đến quên cả đóng miệng. Mãi một lúc sau, hắn mới lấy lại tinh thần, cúi đầu, loạt xoạt nhanh chóng điền vào ô trống, không quên hô to.
- " Tích Nguyệt..... 0 phân, không dấu tích, không sứt mẻ..... đào thải!! "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Nguyệt Tích Lương nở một nụ cười miễn cưỡng không thể miễn cưỡng hơn với bạn nhỏ A Nghiên, nói.
- " Cái này à..... chuyện phức tạp lắm, đệ sẽ kể lại với tỷ sau. "
Không phải là nàng không tin tưởng A Nghiên mà là thân phận của nàng, nàng muốn càng ít người biết càng tốt. Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng vẫn mong người ra mặt quản lý Quỷ Âm môn là Kình Sâm.
Nguyệt Tích Lương tự nhận bản thân là con người tự luyến, nhưng mà trong sâu thẳm thâm tâm nàng, nàng biết khả năng của mình đến đâu. Ngoại trừ một tay độc thuật, nàng còn có cái gì để cho người ta tâm phục khẩu phục? Là môn chủ của một môn phái, ai ai cũng võ công cao cường nức tiếng giang hồ, mà nàng..... với mấy chiêu thức mèo quào, làm sao có thể phục chúng?
Có thể nói, Nguyệt Tích Lương không có tự tin vào bản thân mình như lúc trước. Bởi vì sao? Bởi vì sau những chuyện xảy ra với phụ mẫu, nàng bỗng nhiên cảm thấy bản thân vô dụng hơn nàng tưởng.
Cái gì mà chắc chắn có thể bảo vệ được gia nhân? Nàng còn xa xa mới có được khả năng đó, là nàng đã quá tự phụ rồi....
A Nghiên nhìn khuôn mặt Nguyệt Tích Lương gần trong gang tấc, không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà nàng nhận thấy hình như Nguyệt Tích Lương có một chút u buồn. Nhưng mà nói gì thì nói..... dung nhan này thật là yêu nghiệt!
A Nghiên ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch, con tim như muốn nhảy cả ra ngoài, hung hăng tự cảnh báo. Tiểu muội, ngươi im lặng chút đi, tiếng ngươi đập quá rõ ràng rồi! Mắc cỡ muốn chết!!
A Hổ mang biểu cảm cáu bẳn liếc về phía bên này, môi trề ra như con cá trê, khí tức xung quanh u ám cực kỳ dọa người. Tiểu tử thối, thừa nhận đi, ngươi là đang theo đuổi tiểu thư nhà ta! Ta sẽ không cho ngươi được toại nguyện đâu!
- " Tiểu thư, vòng khảo nghiệm thứ ba đã bắt đầu rồi. "
A Hổ rất nhanh liền chen vào giữa hai người nào đó, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Nguyệt Tích Lương như môn thần. Thân hình cơ bắp lực lưỡng của A Hổ đối lập với thân hình mảnh khảnh của Nguyệt Tích Lương, nhìn thế nào cũng thấy nàng nhỏ bé đến đáng thương.
Nguyệt Tích Lương gãi gãi mũi quay đi, chảy mồ hôi hột.
A Hổ huynh đệ..... ngươi có biết là ngươi bị hôi nách hay không? Mùi như mùi chuột chết ấy!!
- " A? Vậy sao? "
A Nghiên kinh hô một tiếng, rất xảo diệu tránh qua A Hổ, bắt lấy tay Nguyệt Tích Lương kéo đi.
- " Tích Nguyệt, chúng ta cùng đi nghe phổ biến quy tắc! "
A Hổ: " ........ "
Tiểu thư, người ta thực thương tâm!
Khải Nguyên nhìn tờ danh sách trong tay, lại nhìn đám người đứng ngay ngắn phía dưới, đạm đạm lên tiếng.
- " Các ngươi tổng cộng 385 người đã xuất sắc vượt qua vòng khảo nghiệm vừa rồi. Nếu như các ngươi cũng vượt qua được vòng tiếp theo, các ngươi sẽ chính thức được công nhận là đệ tử của Quỷ Âm môn chúng ta! Đừng trách ta không nhắc nhở trước, vòng này không hề đơn giản như việc leo núi đâu, hãy thể hiện hết năng lực của các ngươi nếu muốn quá quan..... "
Nói rồi, hắn cất bước đi đến bên cạnh một bức tường đá đen nhánh khổng lồ không biết đã được đem lên võ đài từ bao giờ, tường đá vừa nhìn liền biết không phải thứ tầm thường. Khải Nguyên gõ gõ vào bề mặt sần sùi cứng rắn, tiếp lời.
- " Đây chính là vòng khảo nghiệm cuối cùng của các ngươi. Lấy hết sức đánh vào bức thạch bích được đặc biệt chế tạo bằng hắc thạch này, đạt yêu cầu chính là thông qua. Còn về thế nào là đạt yêu cầu..... "
Khải Nguyên nghĩ nghĩ một lúc, bàn tay co thành nắm đấm, nhẹ nhàng, bâng quơ, tùy ý vung lên.
Rầm!!!
Hai con mắt Khải Nguyên híp lại thành hai đường chỉ tựa hồ ly, cười đến hiền lành nhân từ. Hắn thu lại bàn tay dính chút bột đá mịn, thổi thổi.
- " Ít nhất phải đạt được như thế này. "
Nguyệt Tích Lương trợn mắt há hốc mồm nhìn dấu tích hình nắm đấm in sâu trên bức tường đá, xung quanh còn nứt ra vài đường mạng nhện, có chút cạn lời, cổ họng chuyển động nuốt xuống vài ngụm nước miếng.
Tên Khải Nguyên suốt ngày hi hi ha ha bám theo váy nàng từ bao giờ mạnh mẽ như vậy? Chọc mù mắt lão nương đi! Ô ô ô....
Nên nhớ, hắn vừa rồi đấm rất là nhẹ nhàng đó nha!
Hắc thạch, nàng biết, chính là loại đá cứng rắn không khác gì huyền thiết, thập phần quý hiếm. Khảo nghiệm này xem ra cũng khó nhằn, không biết A Nghiên....
- " A! Thật đúng là Quỷ Âm môn, đến một vị sư huynh 'bình thường' cũng đã mạnh hơn người. Không hổ là môn phái ta ngưỡng mộ! "
Khác với vẻ mặt khó coi của những người khác, hai mắt A Nghiên sáng choang như hai cái đèn lồng, gò má đỏ bừng đầy phấn khích, miệng ngoác đến tận mang tai, chỉ kém mỗi việc chảy nước miếng.
Nguyệt Tích Lương: " ....... "
Thôi được rồi, nàng vẫn nên tự lo cho bản thân thì tốt hơn.
.......
Rầm!
- " Sâu 1 phân, đào thải! "
Rầm!
- " 3 phân, đào thải! "
Rầm!
- " 5 phân, miễn cưỡng thông qua. "
Rầm!!
- " 1..... 15 phân, thông qua! "
Tên đệ tử kinh ngạc nhìn dấu tay to đùng, sâu hoắm trên thạch bích, hơi lắp bắp cất tiếng. Mẹ nó! Tên này khỏe như trâu!
A Hổ bình tĩnh rút lại nắm đấm đầy gân guốc, đi xuống võ đài, không biết là hữu ý hay vô tình mà liếc Nguyệt Tích Lương một cái đầy thách thức.
- " A Nghiên, cố lên. "
Nguyệt Tích Lương làm như không nhìn thấy, vỗ vai cổ vũ A Nghiên.
- " Ừm. "
A Nghiên đáp lại nàng bằng nụ cười quyến rũ phong tình, thân hình như rắn nước uyển chuyển bước lên võ đài, ánh mắt tỏa ra thứ ánh sáng tự tin, cao quý, tựa vị nữ vương cao cao tại thượng.
Ầm!!!
Rắc....
Lộp bộp.
Cả một quá trình cơ hồ chỉ trong vài giây, A Nghiên đã tạo trên bức tường đá một cái hố sâu chừng mười thước, đá vụn không ngừng rơi rụng.
- " Thông..... thông..... thông qua! "
Đệ tử nào đó run rẩy khóe môi, suýt chút nữa thì đánh rơi cả bút.
Mọi người: " ........ "
Nữ tử này rốt cuộc là ai?! Thật mạnh bạo!!
Khải Nguyên hứng thú dạt dào xoa cằm, ánh mắt nhìn A Nghiên như nhìn bảo vật. Hạt giống tốt, phải bẩm báo với các trưởng lão!
Nguyệt Tích Lương ngơ ngẩn trừng lớn mắt, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Ai nha nha..... đúng là tộc nhân bộ tộc sa mạc, trời sinh thần lực, quả thật đả kích người.
- " Người tiếp theo.... Tích Nguyệt! "
Tích Nguyệt? Tên này sao nghe quen tai thế nhỉ? Ta đã nghe ở đâu rồi sao?
Khải Nguyên nghi hoặc gãi đầu, cố nhớ mãi mà không nhớ ra, cứ cảm thấy hắn đã quên mất cái gì.
Tích Nguyệt..... Tích Nguyệt...... mẹ nó cái tên ẻo lả thế?
Ngu đần!
Nguyệt Tích Lương nghiến răng ken két, rủa thầm Khải Nguyên. Chịu đựng hàng trăm con mắt lia tới, nàng đành ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hùng dũng bước lên võ đài.
Đằng nào cũng thi xong hai vòng rồi, qua nốt vòng nữa cũng không có sao.
Nguyệt Tích Lương đứng trước thạch bích, hít vào một hơi thật sâu, dồn hết nội lực vào trong lòng bàn tay, nắm chặt lại, khí thế quyết tuyệt không giận mà uy. Chân phải nàng lùi về phía sau một bước lấy thế, vung quyền như sấm sét, mạnh mẽ xé gió.
Rầm!!!
Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, khóe môi Nguyệt Tích Lương tạo thành một vòng cung mờ.
Vẫn là tên đệ tử ghi chép kia, khiếp sợ đến quên cả đóng miệng. Mãi một lúc sau, hắn mới lấy lại tinh thần, cúi đầu, loạt xoạt nhanh chóng điền vào ô trống, không quên hô to.
- " Tích Nguyệt..... 0 phân, không dấu tích, không sứt mẻ..... đào thải!! "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com