Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-291
Chương 291: Chương 279
Nguyệt Tích Lương thừa nhận, đúng là nàng không muốn bại lộ thân phận, nhưng như thế không có nghĩa nàng có thể mặc người phỉ nhổ. Nàng nhẫn, nhưng đó là khi bọn hắn không đụng chạm vào điểm mấu chốt của nàng.
Thử nghĩ mà xem, từ lúc mới bắt đầu xuyên không tới đây, Nguyệt Tích Lương là một con người vô tâm vô phế, dám nghĩ dám làm. Sau đó, khi đã trải qua nhiều biến cố, nàng dần trưởng thành, dần biết cách thu liễm hơn. Nhưng, nàng trưởng thành, chỉ là cái ngụy trang bên ngoài mà thôi. Nàng..... vẫn là Nguyệt Tích Lương hai mặt, trong ngoài bất nhất và.... là một hủ nữ chính hiệu.
Bây giờ Nguyệt Tích Lương bày ra vẻ mặt nghiêm túc, sát khí đằng đằng, bất quá trong đầu nàng là đang nghĩ.
Con mẹ nó! Kỹ nam vạn người cưỡi nếu ở trong đam mỹ thì được gọi là NP, NP hiểu không? NP là một phạm trù thâm sâu và nhiều ý vị! Còn dám khinh bỉ, đúng là người không có thường thức!!
Nguyệt Tích Lương nàng thích nhất là NP! Tác phẩm nàng tâm đắc nhất cũng là viết về NP!
- " Ngươi...... ngươi..... làm càn. Ta.... ta là đệ tử...... Quỷ Âm môn..... ngươi có tư cách gì.... trục xuất ta? "
Tên đệ tử ôm đũng quần rớm máu cố gắng đứng vững, hai chân run a run, môi tím tái, mồ hôi chảy như mưa, thở không ra hơi, nói không thành lời.
Thực sự là quá đau!
Cho dù là cao thủ võ lâm hay lão quái sống trăm năm, trúng một cú đá này cũng đau muốn chết có được hay không? Đây luôn luôn là bộ vị yếu hại của nam nhân....
Cùng là nam nhân, tại sao 'hắn' có thể nhẫn tâm như vậy?
Những người khác bởi vì câu nói của tên đệ tử mới bắt đầu hoàn hồn, không khỏi thay Nguyệt Tích Lương cảm thấy lo lắng.
Cái này..... bạch y thiếu niên này thật là quá vọng động rồi!
Đánh người còn không nói, hắn lại mở miệng muốn trục xuất người ta ra khỏi môn phái. Hắn có quyền hành đó sao? Hắn là cái cóc khô gì?
Chẳng lẽ hắn có vấn đề về thần kinh không thành?
A Nghiên mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không ngăn cản Nguyệt Tích Lương. Nàng quen hắn chưa lâu, nhưng nàng tin mắt nhìn người của nàng, càng tin Nguyệt Tích Lương. Hắn dám làm, chứng tỏ hắn có bảo đảm. Huống chi..... tên khốn kia bị đánh đáng lắm! Nguyệt Tích Lương không làm thì nàng cũng làm, không có gì khác biệt.
- " Ngu ngốc. "
A Hổ đứng đằng sau A Nghiên nhỏ giọng lẩm bẩm lại bị tiểu thư nhà mình trừng một cái, lặp tức ngoan ngoãn câm nín. Ở đây không có đất diễn cho hắn.....
Nguyệt Tích Lương hừ lạnh trong lỗ mũi, ngang ngược nói.
- " Ta làm càn, thì sao? Muốn luận thân phận với ta? Đến nha! Quỷ Âm môn của ngươi đối với ta chả là cái khỉ gì cả! Ta đánh người Quỷ Âm môn đấy, ai làm gì được ta?! "
So thân phận với ta, ta dùng thân phận cũng có thể đè chết ngươi. Không so thân phận với ta, thì ta dùng vàng đập chết ngươi! Đó chính là quy tắc sống của dòng giống nhà họ Nguyệt, muôn đời không đổi!
Không ai để ý đến, ngay sau lúc Nguyệt Tích Lương đá người, sắc mặt của Khải Nguyên bỗng chốc thay đổi thất thường. Từ kinh ngạc, tán thưởng đến hồ nghi, rối rắm, ngờ ngợ như chợt nhận ra điều gì nhưng lại không dám chắc.
Phải nói là đặc sắc như tắc kè hoa.
Cái người này không phải là.....
Tên đệ tử khiếp sợ nhìn Nguyệt Tích Lương, hai mắt trợn tròn, tựa như không nghĩ đến Nguyệt Tích Lương lại to gan như như vậy. Trên địa bàn Quỷ Âm môn lại không coi Quỷ Âm môn ra gì, hắn nhất thời cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.
Tiểu tử, lần này ngươi chết chắc rồi!
Ai bảo ngươi có mắt không thấy núi Thái Sơn, nghé con không sợ cọp, ngu hết phần thiên hạ!
Tên đệ tử nở nụ cười âm tàn, quay sang phía Khải Nguyên, hô lớn.
- " Khải sư huynh, tiểu tử này dám nhục mạ môn phái! Nếu không xử lý hắn.... e rằng Quỷ Âm môn sẽ thành trò cười trên giang hồ! "
Có lẽ là quá phấn khích, lời nói của hắn cũng trôi chảy hơn rất nhiều.
Khải Nguyên giật giật khóe môi, mắt hồ ly bất giác liếc Nguyệt Tích Lương một cái, thấy nàng cũng đang nghiền ngẫm nhìn lại hắn, Khải Nguyên rùng mình.
Giống! Ánh mắt này thật sự quá giống!
Tại sao hắn lại không phát hiện ra từ trước cơ chứ?!
Xong, lần này xác định xong rồi!
Khải Nguyên che giấu tâm tư của bản thân rất tốt, hắn ý vị thâm thường lên tiếng.
- " Ừm..... trường hợp này đúng là không xử lý không được. "
Nghe Khải Nguyên hưởng ứng, tên đệ tử không khỏi phấn khích, thập phần đắc ý đối mặt với Nguyệt Tích Lương, không tiếng động truyền đạt.
Thối tiểu tử, đây chính là hậu quả của việc ngươi đắc tội với ta! Ha ha ha!!
- " Hửm? "
Nguyệt Tích Lương ngược lại không thèm để ý đến hắn, nàng bâng quơ hỏi Khải Nguyên.
- " Vậy ngươi sẽ xử lý như thế nào? "
Khải Nguyên không có lặp tức trả lời nàng mà nhấc chân, đi đến gần tên đệ tử đáng thương nào đó.
- " Ý ngươi ra sao? "
Tên đệ tử cho rằng Khải Nguyên là đang trưng cầu ý kiến của hắn, hắn hất mặt, độc ác đáp.
- " Đương nhiên là phế bỏ võ công, chặt đứt tứ chi, vứt ra sau núi cho dã thú ăn thịt! Chỉ có như vậy mới chứng tỏ cho thiên hạ Quỷ Âm môn chúng ta không dễ chọc! "
Nga?
Khải Nguyên và Nguyệt Tích Lương không ngờ lại rất ăn ý gật đầu, đồng thanh.
- " Ngươi nói có vẻ có lý! Vậy thì..... "
Nguyệt Tích Lương mỉm cười tươi rói, tiếp tục nói.
- " Khải Nguyên, ngươi nghe thấy chưa? Hãy hoàn thành tâm nguyện của hắn đi. "
Đầu óc kẻ này bị lừa đá?
Tự nguyện muốn chết như vậy?
Ngay khi tên đệ tử và tất cả mọi người còn đang cực độ không hiểu thì Khải Nguyên đã làm ra hành động trái với tưởng tượng của bọn họ.
Hắn nâng tay, dùng tốc độ sấm sét đánh ra một chưởng, hiển nhiên là muốn phế võ công của đối phương. Thế nhưng, 'đối phương' ở đây lại không phải là bạch y thiếu niên cuồng vọng, phách lối, mà là kẻ đứng đối diện 'hắn'.
Phốc!!
Tên đệ tử Quỷ Âm môn ngơ ngác hứng trọn một chưởng bất ngờ của vị sư huynh, cả cơ thể bắn ra đằng sau trăm thước, không ngừng hộc máu.
Hắn ôm ngực, làm thế nào cũng không gượng dậy được. Chỉ thấy nội lực bao nhiêu năm tích tụ trong đan điền dần xói mòn, biến mất vô tung vô ảnh. Hắn bất lực ngẩng đầu, khó tin nhìn Khải Nguyên, vừa hộc máu vừa bẩm lẩm.
- " Sư huynh..... ngươi.... ngươi.... "
Có phải đánh nhầm người rồi hay không?
Nhưng, câu sau còn chưa kịp nói ra, đồng tử của hắn đã co rụt lại, kinh hãi chứng kiến một màn trước mặt.
Chỉ thấy Khải Nguyên không biết từ bao giờ đã quỳ xuống dưới chân 'Tích Nguyệt', cúi thấp đầu, bàn tay phải để trước ngực, cung kính và hèn mọn.
- " Môn thủ, thứ lỗi cho thuộc hạ đã tiếp đón chậm trễ. Cung nghênh môn chủ trở về!! "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Nguyệt Tích Lương thừa nhận, đúng là nàng không muốn bại lộ thân phận, nhưng như thế không có nghĩa nàng có thể mặc người phỉ nhổ. Nàng nhẫn, nhưng đó là khi bọn hắn không đụng chạm vào điểm mấu chốt của nàng.
Thử nghĩ mà xem, từ lúc mới bắt đầu xuyên không tới đây, Nguyệt Tích Lương là một con người vô tâm vô phế, dám nghĩ dám làm. Sau đó, khi đã trải qua nhiều biến cố, nàng dần trưởng thành, dần biết cách thu liễm hơn. Nhưng, nàng trưởng thành, chỉ là cái ngụy trang bên ngoài mà thôi. Nàng..... vẫn là Nguyệt Tích Lương hai mặt, trong ngoài bất nhất và.... là một hủ nữ chính hiệu.
Bây giờ Nguyệt Tích Lương bày ra vẻ mặt nghiêm túc, sát khí đằng đằng, bất quá trong đầu nàng là đang nghĩ.
Con mẹ nó! Kỹ nam vạn người cưỡi nếu ở trong đam mỹ thì được gọi là NP, NP hiểu không? NP là một phạm trù thâm sâu và nhiều ý vị! Còn dám khinh bỉ, đúng là người không có thường thức!!
Nguyệt Tích Lương nàng thích nhất là NP! Tác phẩm nàng tâm đắc nhất cũng là viết về NP!
- " Ngươi...... ngươi..... làm càn. Ta.... ta là đệ tử...... Quỷ Âm môn..... ngươi có tư cách gì.... trục xuất ta? "
Tên đệ tử ôm đũng quần rớm máu cố gắng đứng vững, hai chân run a run, môi tím tái, mồ hôi chảy như mưa, thở không ra hơi, nói không thành lời.
Thực sự là quá đau!
Cho dù là cao thủ võ lâm hay lão quái sống trăm năm, trúng một cú đá này cũng đau muốn chết có được hay không? Đây luôn luôn là bộ vị yếu hại của nam nhân....
Cùng là nam nhân, tại sao 'hắn' có thể nhẫn tâm như vậy?
Những người khác bởi vì câu nói của tên đệ tử mới bắt đầu hoàn hồn, không khỏi thay Nguyệt Tích Lương cảm thấy lo lắng.
Cái này..... bạch y thiếu niên này thật là quá vọng động rồi!
Đánh người còn không nói, hắn lại mở miệng muốn trục xuất người ta ra khỏi môn phái. Hắn có quyền hành đó sao? Hắn là cái cóc khô gì?
Chẳng lẽ hắn có vấn đề về thần kinh không thành?
A Nghiên mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không ngăn cản Nguyệt Tích Lương. Nàng quen hắn chưa lâu, nhưng nàng tin mắt nhìn người của nàng, càng tin Nguyệt Tích Lương. Hắn dám làm, chứng tỏ hắn có bảo đảm. Huống chi..... tên khốn kia bị đánh đáng lắm! Nguyệt Tích Lương không làm thì nàng cũng làm, không có gì khác biệt.
- " Ngu ngốc. "
A Hổ đứng đằng sau A Nghiên nhỏ giọng lẩm bẩm lại bị tiểu thư nhà mình trừng một cái, lặp tức ngoan ngoãn câm nín. Ở đây không có đất diễn cho hắn.....
Nguyệt Tích Lương hừ lạnh trong lỗ mũi, ngang ngược nói.
- " Ta làm càn, thì sao? Muốn luận thân phận với ta? Đến nha! Quỷ Âm môn của ngươi đối với ta chả là cái khỉ gì cả! Ta đánh người Quỷ Âm môn đấy, ai làm gì được ta?! "
So thân phận với ta, ta dùng thân phận cũng có thể đè chết ngươi. Không so thân phận với ta, thì ta dùng vàng đập chết ngươi! Đó chính là quy tắc sống của dòng giống nhà họ Nguyệt, muôn đời không đổi!
Không ai để ý đến, ngay sau lúc Nguyệt Tích Lương đá người, sắc mặt của Khải Nguyên bỗng chốc thay đổi thất thường. Từ kinh ngạc, tán thưởng đến hồ nghi, rối rắm, ngờ ngợ như chợt nhận ra điều gì nhưng lại không dám chắc.
Phải nói là đặc sắc như tắc kè hoa.
Cái người này không phải là.....
Tên đệ tử khiếp sợ nhìn Nguyệt Tích Lương, hai mắt trợn tròn, tựa như không nghĩ đến Nguyệt Tích Lương lại to gan như như vậy. Trên địa bàn Quỷ Âm môn lại không coi Quỷ Âm môn ra gì, hắn nhất thời cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.
Tiểu tử, lần này ngươi chết chắc rồi!
Ai bảo ngươi có mắt không thấy núi Thái Sơn, nghé con không sợ cọp, ngu hết phần thiên hạ!
Tên đệ tử nở nụ cười âm tàn, quay sang phía Khải Nguyên, hô lớn.
- " Khải sư huynh, tiểu tử này dám nhục mạ môn phái! Nếu không xử lý hắn.... e rằng Quỷ Âm môn sẽ thành trò cười trên giang hồ! "
Có lẽ là quá phấn khích, lời nói của hắn cũng trôi chảy hơn rất nhiều.
Khải Nguyên giật giật khóe môi, mắt hồ ly bất giác liếc Nguyệt Tích Lương một cái, thấy nàng cũng đang nghiền ngẫm nhìn lại hắn, Khải Nguyên rùng mình.
Giống! Ánh mắt này thật sự quá giống!
Tại sao hắn lại không phát hiện ra từ trước cơ chứ?!
Xong, lần này xác định xong rồi!
Khải Nguyên che giấu tâm tư của bản thân rất tốt, hắn ý vị thâm thường lên tiếng.
- " Ừm..... trường hợp này đúng là không xử lý không được. "
Nghe Khải Nguyên hưởng ứng, tên đệ tử không khỏi phấn khích, thập phần đắc ý đối mặt với Nguyệt Tích Lương, không tiếng động truyền đạt.
Thối tiểu tử, đây chính là hậu quả của việc ngươi đắc tội với ta! Ha ha ha!!
- " Hửm? "
Nguyệt Tích Lương ngược lại không thèm để ý đến hắn, nàng bâng quơ hỏi Khải Nguyên.
- " Vậy ngươi sẽ xử lý như thế nào? "
Khải Nguyên không có lặp tức trả lời nàng mà nhấc chân, đi đến gần tên đệ tử đáng thương nào đó.
- " Ý ngươi ra sao? "
Tên đệ tử cho rằng Khải Nguyên là đang trưng cầu ý kiến của hắn, hắn hất mặt, độc ác đáp.
- " Đương nhiên là phế bỏ võ công, chặt đứt tứ chi, vứt ra sau núi cho dã thú ăn thịt! Chỉ có như vậy mới chứng tỏ cho thiên hạ Quỷ Âm môn chúng ta không dễ chọc! "
Nga?
Khải Nguyên và Nguyệt Tích Lương không ngờ lại rất ăn ý gật đầu, đồng thanh.
- " Ngươi nói có vẻ có lý! Vậy thì..... "
Nguyệt Tích Lương mỉm cười tươi rói, tiếp tục nói.
- " Khải Nguyên, ngươi nghe thấy chưa? Hãy hoàn thành tâm nguyện của hắn đi. "
Đầu óc kẻ này bị lừa đá?
Tự nguyện muốn chết như vậy?
Ngay khi tên đệ tử và tất cả mọi người còn đang cực độ không hiểu thì Khải Nguyên đã làm ra hành động trái với tưởng tượng của bọn họ.
Hắn nâng tay, dùng tốc độ sấm sét đánh ra một chưởng, hiển nhiên là muốn phế võ công của đối phương. Thế nhưng, 'đối phương' ở đây lại không phải là bạch y thiếu niên cuồng vọng, phách lối, mà là kẻ đứng đối diện 'hắn'.
Phốc!!
Tên đệ tử Quỷ Âm môn ngơ ngác hứng trọn một chưởng bất ngờ của vị sư huynh, cả cơ thể bắn ra đằng sau trăm thước, không ngừng hộc máu.
Hắn ôm ngực, làm thế nào cũng không gượng dậy được. Chỉ thấy nội lực bao nhiêu năm tích tụ trong đan điền dần xói mòn, biến mất vô tung vô ảnh. Hắn bất lực ngẩng đầu, khó tin nhìn Khải Nguyên, vừa hộc máu vừa bẩm lẩm.
- " Sư huynh..... ngươi.... ngươi.... "
Có phải đánh nhầm người rồi hay không?
Nhưng, câu sau còn chưa kịp nói ra, đồng tử của hắn đã co rụt lại, kinh hãi chứng kiến một màn trước mặt.
Chỉ thấy Khải Nguyên không biết từ bao giờ đã quỳ xuống dưới chân 'Tích Nguyệt', cúi thấp đầu, bàn tay phải để trước ngực, cung kính và hèn mọn.
- " Môn thủ, thứ lỗi cho thuộc hạ đã tiếp đón chậm trễ. Cung nghênh môn chủ trở về!! "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook