• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ? (3 Viewers)

  • Chap-308

Chương 308: Chương 296




Các ngươi tưởng đám người Nguyệt Tích Lương chạy đến vách đá Vọng Huyền Nhai là có âm mưu gì sao?

Không, không, không!

Các ngươi quả thật đã suy nghĩ nhiều rồi! Bọn hắn đang chạy chối chết còn không kịp, làm gì còn thời gian để động não suy nghĩ? Bọn hắn đây là đang thực sự lạc đường?!

- " Hàn Uy! Hãy tin tưởng ngươi à? Ngươi xem...... ngươi dẫn chúng ta đến chỗ khỉ gì thế này?! "

Một vị trưởng lão ôm cái bụng bị thương, chỉ vách đá sâu hun hút nào đó, thập phần bất lực rống, rống như heo bị chọc tiết.

Là ai?

Là ai tự vỗ ngực đảm bảo quen thuộc địa hình nơi đây? Là ai cam đoan sẽ đưa bọn hắn thoát thân?

Bây giờ thì sao? Con mẹ nó ngươi muốn cả lũ 'thoát' bằng đường chim bay không thành?!

Hàn Uy gãi gãi đầu ngượng nghịu, nhíu mày tỏ vẻ không tin lắm.

- " Không đúng nha! Mấy chục năm trước rõ ràng ở đây có một con đường xuống núi cơ mà. Hay là do địa thế thay đổi? "

Nguyệt Tích Lương đảo mắt vài vòng, nàng bất ngờ giơ ngón tay chỉ về một phương hướng.

- " Hàn thúc, đây là hướng gì? "

Hàn Uy nhanh nhảu đáp lại ngay.

- " Hướng Nam chứ sao?! "

- " Không, là hướng Bắc. "

Hàn Uy: " ......... "

Ây da, xấu hổ quá đi! Người ta đâu có giỏi phân biệt phương hướng đâu...

Nguyệt Tích Lương phi thường nhẫn nại tiếp tục hỏi.

- " Hàn thúc, tối ngày hôm qua thúc ăn cơm với gì? "

Hàn Uy vô cùng hào hứng, khóe miệng chảy nước.

- " Ăn Phật nhảy tường! "

- " Không, thúc cùng các huynh đệ đi ăn gà ăn mày. "

Hàn Uy: " ......... "

Hắc hắc, chỉ là trí nhớ hắn không được tốt cho lắm, làm gì nghiêm trọng thế? Cười lên! Cười lên xem nào!

Không cười hả? Không cười.... thì thôi.

Nguyệt Tích Lương mặt mày ngưng trọng nhìn ngó xung quanh, không có một chỗ nào để ẩn nấp, cũng không có con đường nào khác ngoài con đường bọn họ vừa đi qua. Lại tính tính nhân số còn sót lại, chưa đến mười người, Quỷ Âm môn thoát khỏi vòng vây nhưng đổi lại tử thương thảm trọng.

Hàn Uy biết mình làm sai nên không dám nói linh tinh nữa, rụt rè đề xuất ý kiến.

- " Hay là chúng ta quay trở lại ngã tư vừa rồi. Để..... để cho Tiểu Mã dẫn đường như thế nào? "

Thì hiện tại cũng chỉ còn cách đó.

Nguyệt Tích Lương thở dài, đang định ra lệnh quay đầu thì phía rừng rậm vang lên những tiếng sột xoạt của vải vóc va chạm với cành cây.

Hàn Uy biến sắc mặt, lặp tức nghiêm túc đứng chắn trước mặt Nguyệt tích Lương, những người khác đồng loạt nâng cao tinh thần, nín thở nhìn chằm chằm một hướng.

- " Quỷ Âm môn, các ngươi chạy không thoát. "

Người chưa tới, thanh âm đã đến trước, Mạc Kinh Thiên rốt cuộc cũng đuổi kịp Nguyệt Tích Lương tại vách đá Vọng Huyền Nhai.

- " Phụ thân? "

Nguyệt Tích Lương mở to mắt, không biết nên cảm thấy may mắn hay xui xẻo. May mắn vì người đuổi theo là thụ phân, xui xẻo vì phụ thân nàng hiện tại thuộc phe đối địch, không còn nhớ nàng nữa. Trong tư tưởng của hắn chỉ coi nàng là một nhân vật cần phải trừ khử, không hơn.

Mạc Kinh Thiên dẫn đầu bước ra từ trong cánh rừng u tối, đằng sau hắn là toán người hắc bào đông nghìn nghịt. Đệ tử của Thiên Ma cung nhiều đến bao nhiêu? Không ai dám đoán bừa, vì hết lớp này đến lớp khác, bọn hắn đếm không xuể. Điều đó cũng chứng tỏ vì ngày hôm này, Mạc Vấn Thiên đã tốn công trù tính từ lâu, thậm chí là mấy phục năm. Giống như nuôi binh, không thể một sớm một chiều.

Mạc Kinh Thiên mắt lạnh nhìn Nguyệt Tích Lương, không hề có một tia độ ấm. Ánh mắt thường ngày cưng chiều xem nàng đột ngột thay thế bằng một mảnh hờ hững, Nguyệt Tích Lương cực độ không thích ứng.

- " Ta đã nói rồi, ta không phải phụ thân của ngươi. "

Mạc Kinh Thiên đã mất hết kiên nhẫn, giọng điệu thêm vài phần chán ghét.

Nguyệt Tích Lương sửng sốt, hốc mắt nóng bừng, cố chấp nói.

- " Không, ngài chính là phụ thân của ta, không bao giờ thay đổi. Ta sẽ cứu ngài, ta hứa đấy! "

Mạc Kinh Thiên nhíu chặt chân mày, không hiểu Nguyệt Tích Lương phát bệnh gì. Hắn vẫn còn an an ổn ổn đứng đây, khỏe mạnh, ăn ngon mặc tốt, cần gì nàng cứu?

Mà thôi thôi, dù sao nàng đã là người sắp chết, hắn không muốn chấp nhặt với nàng. Dẫu gì cũng là một hài tử đáng thương thiếu thốn tình cảm, không biết phụ thân nàng đi đâu, hắn nỡ bỏ mặc nhi nữ thế kia ư? Phụ thân như y thật không đáng mặt nam nhân!

Đang lúc Mạc Kinh Thiên ngẩn người suy nghĩ thì tên hắc bào đứng cạnh hắn lên tiếng nhắc nhở.

- " Thiếu chủ, lão cung chủ đang đợi ngươi về phụng mệnh! "

Mạc Kinh Thiên nhẹ gật đầu.

- " Đã biết. "

Sau đó, hắn quay sang đám tàn dư Quỷ Âm môn, ban phát một ân huệ cuối cùng.

- " Các ngươi muốn tự sát hay là chết dưới kiếm của chúng ta? Đừng trách ta không cho các ngươi chọn lựa. "

Hàn Uy cùng tám cá nhân còn lại hai mắt nhìn nhau, đều nhận thấy sự quyết tuyệt trong con ngươi đối phương. Vẫn là Hàn Uy nở nụ cười kiệt ngạo, cất giọng ồm ồm.

- " Ha ha, chúng ta lựa chọn.... phương án thứ ba! Tử chiến đến cùng!! "

Đoạn, hắn đột ngột thay đổi thái độ, sát khí ngập trời.

- " Các huynh đệ, lên cho ta! Mở ra đường máu, trở về tông môn!! "

Trận chiến lần nữa lại được khai hỏa, nhưng lần này Quỷ Âm môn chẳng còn một cơ hội chiến thắng. Bất quá bọn hắn không chịu lùi bước, vì lùi bước, kết quả của bọn hắn cũng là chết, bọn hắn thà chết một cách có tôn nghiêm, có kiêu hãnh. Bọn hắn sẽ không chết uổng phí, ít ra còn kéo thêm vài cái đệm lưng, như thế đủ rồi. Con đường hoàng tuyền, có người bầu bạn không cô đơn!

Làm sao đây? Làm sao đây?

Nàng phải làm sao?

Nguyệt Tích Lương đứng cạnh vách đá, liều mình suy nghĩ đối sách. Nàng tự dằn lòng phải tỉnh táo, nhưng càng như vậy nàng càng mờ mịt.

Nguyệt Tích Lương cắn chặt đôi môi, nó bật máu lúc nào cũng không để ý. Nàng là môn chủ, nàng là môn chủ, không được rối, không được gấp. Tiểu Mã chết rồi, Tiểu Lưu cũng vừa bị chém xuyên người, Tiểu Hỏa đang bị vây công,..... nàng muốn cứu, cứu như thế nào? Người sắp chết hết rồi, cứu như thế nào? Cứu được sao?

- " Chiến đấu mà thất thần như vậy, ngươi đây là một lòng muốn chết. "

Giọng nói Mạc Kinh Thiên vang lên bên tai, Nguyệt Tích Lương giật mình quay đầu, một chưởng của hắn hướng nàng đánh tới, nàng không kịp tránh né.

- " Tích Lương, cẩn thận!! "

Thân hình A Nghiên như tia chớp xông lên, vạt áo màu đỏ bay lướt qua trước mặt Nguyệt Tích Lương.

Phốc!

A Nghiên thay nàng hứng trọn một chiêu, không ngừng phun máu tươi, cơ thể cũng bị đánh ra ngoài, rơi xuống vách đá sâu vạn trượng.

- " A Nghiên! "

Nguyệt Tích Lương gào to, giơ tay muốn túm lấy nàng ấy nhưng đã quá muộn. Nàng chỉ bắt được vài sợi tóc của A Nghiên rồi trơ mắt nhìn nàng ấy mất hút dưới tầng tầng sương mù dày đặc.

Mạc Kinh Thiên không cho Nguyệt Tích Lương hồi thần đã tiếp tục ra đòn, một bộ không giết được nàng hắn không cam tâm. Nguyệt Tích Lương trong lúc hốt hoảng bất chấp hét lớn.

- " Nếu ngài dám đánh ta, ta sẽ mách mẫu thân, mẫu thân sẽ hưu ngài! "

Kịch!

Cánh tay Mạc Kinh Thiên không chịu khống chế dừng lại giữa không trung, mặc dù chỉ là trong tích tắc nhưng cũng đủ để Nguyệt Tích Lương dịch người sang chỗ khác.

Quả nhiên hiệu nghiệm!

Nguyệt Tích Lương thở phào một hơi, nàng mở miệng, thế nhưng chưa thốt ra được một chữ, dướt chân nàng bỗng nhiên lay động.

Rắc rắc!

Mỏm đá Nguyệt Tích Lương đang đứng ngoài dự tính sạt lở, nàng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, thân mình chịu trọng lực của Trái Đất, thoắt cái rơi xuống.

- " A a a a a a! Phụ thân thối tha, ta.... ghét..... ngài! "

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom