Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 317
Đám người Hiên Viên Dật, A Nghiên, Lam tỷ, Hắc Sát, Bạch Sát đội cây đứng dậy, xấu hổ cười khan. Ai nha nha, bị phát hiện rồi, muốn trốn việc cũng không lọt!
- " Được rồi, để ta. "
Hiên Viên Dật vứt cành cây trên tay đi, phủi phủi vài cái lá vướng trên y phục trắng hơn tuyết, phiêu dật đi đến chỗ mấy tên Thiên Ma cung. Kiếm quang ra khỏi võ, động tác rút kiếm cũng tao nhã y như con người hắn vậy.
Đầu tiên vốn là Hiên Viên Dật định ra tay, bất quá Nguyệt Tích Lương đã nhanh hơn hắn một bước, giành trước thiên cơ. Hắn thấy nàng chơi đùa rất vui nên mới không nỡ quấy rầy mà thôi, không phải hắn lười, thề là không phải hắn lười.
Bạch Sát huých tay Hắc Sát, nhỏ giọng thì thầm vào tai y.
- " Này, chúng ta có nên nhắc chủ tử..... đằng sau lưng hắn vẫn còn cài cành cây khô hay không? Mông hắn nữa.... mông hắn đầy đất đen sì. "
Hắc Sát nghĩ nghĩ, đầu kề đầu với Bạch Sát, dụ dỗ.
- " Đừng nói. Ngươi không thấy dáng vẻ này của chủ tử rất khả ái hay sao? Ta muốn xem xem, khi nào thì hắn phát hiện ra. Biểu cảm của hắn chắc chắn rất thú vị. "
Hai mắt Bạch Sát tỏa sáng, gật đầu như băm tỏi.
- " Cũng phải, vậy giữ miệng nha, không nói cho hắn. "
- " Được..... "
A Nghiên đứng giữa hai con người âm hiểm, khóe môi co giật, trên trán chảy xuống ba đạo hắc tuyến.
Này, ta nghe thấy hết đấy!
Có thuộc hạ nào như các ngươi? Bêu xấu chủ tử nhà mình? Đổi lại là ta, ta đã đuổi các ngươi ra ngoài sa mạc tự sinh tự diệt lâu rồi!
Với lại..... các ngươi làm ơn ra chỗ khác mà thì thầm to nhỏ, không thấy ta đang đứng giữa à? Bên này với sang bên kia, tình tình tứ tứ, coi ta là người vô hình?
Con mẹ nó! Lăn!!
Hắc Sát, Bạch Sát đang trò chuyện hăng say, bỗng dưng cảm thấy cái mông tê rần, bọn hắn bị người ta đạp, hoa hoa lệ lệ cùng ngã chỏng vó, tiếp xúc thân mật với đất mẹ.
Rầm!
- " Ui! "
Bạch Sát kêu rên một tiếng đau đớn, đầu đập vào đá nổi cục u to tướng. Một lúc sau, cái đau đớn qua đi, hắn mới cảm giác môi mình có thứ gì đó mềm mềm, lành lạnh áp vào.
Bạch Sát trợn to con ngươi, đập vào tầm mắt hắn là khuôn mặt phóng đại của Hắc Sát, Hắc Sát cũng đang bất ngờ không kém, cả cơ thể căng cứng như khúc gỗ, không di động nửa phân. Hắc y và bạch y tương giao với nhau, tóc xen kẽ tóc, người dán người.
Lại nhìn xuống dưới một chút, môi Hắc Sát và môi Bạch Sát đè ép lẫn nhau, môi kề môi, răng kề răng, chặt chẽ tương liên. Hơi thở của Hắc Sát phả vào mặt Bach Sát khiến hắn hơi nhột, mà hương thơm trên người Bạch Sát len lỏi nơi mũi Hắc Sát, làm hắn mê say.
Tên này tắm bằng gì mà thơm như vậy?
Môi cũng ngọt, ừm...... có vị bánh hoa quế, hắn lén ăn một mình?
Hắc Sát mải suy nghĩ, Bạch Sát mải ngốc ngốc, hai người quên cả việc phải đứng dậy, quên luôn cả việc đang môi chạm môi ám muội.
- " Ngọt không? "
Hắc Sát đờ đẫn gật đầu.
- " Tim đập thình thịch không? "
Bạch Sát đờ đẫn gật đầu.
- " Cương không? "
Hắc Sát và Bạch Sát cùng đờ đẫn gật đầu.
- " A ha! Chào mừng các ngươi gia nhập thế giới mới, thế thới của đoạn tay áo chi phích! "
Cái gì?!
Hắc Sát, Bạch Sát hoảng loạn tỉnh lại, 'bùm' một tiếng mặt đỏ như tôm luộc.
Hai bạn nhỏ lẫn nhau đẩy mặt đối phương ra, nhanh như một tên bắn đứng bật dậy, hung hăng lau miệng. Bọn hắn vừa rồi làm cái quần gì?!
Nguyệt Tích Lương ngồi xổm, chống cằm cười hì hì, móc từ trong bọc ra một bình sứ phi thường..... phi thường quen mắt. Nàng quan sát hai đối tượng, sau đó quả quyết ném nó cho Hắc Sát.
- " Này! Cho ngươi! "
Hắc Sát tiếp nhận bình sứ, vừa chịu đả kích nên đầu óc có chút không đủ dùng.
- " Đây là gì? "
Nguyệt Tích Lương chậm rãi đứng dậy, thần bí vỗ vỗ vai hắn, cất giọng nói đáng đánh đòn.
- " Bảo vật gia truyền, nó tên 'dầu bôi trơn', sau này ngươi sẽ cần dùng đến, rất hiệu nghiệm. Đi cùng Bạch Sát nhớ phải mang theo người, này nọ í é í é mà không có nó thì thốn phải biết. "
Hi vọng bọn hắn đừng não cá vàng như Triển Chính Hi, mang mà quên dùng. Sáng hôm sau hắn đi cũng không đi nổi, đáng thương a đáng thương.
Nói xong, Nguyệt Tích Lương chắp tay sau lưng, đủng đỉnh huýt sáo rời đi, tâm trạng vui vẻ yêu đời, để lại không gian cho Hắc - Bạch Sát giao lưu tình cảm.
Hủ nữ như nàng đơn giản vậy đấy, nhìn thấy một cặp nên công nên thụ là đã thấy thỏa mãn rồi, không cần gì nhiều, ha ha ha!
........
Cốc cốc!
- " Tích Lương, nàng đã xong hay chưa? "
Hiên Viên Dật gõ cửa phòng, lo lắng gọi.
Nguyệt Tích Lương từ khi bắt được mấy tên người sống Thiên Ma cung liền mang bọn hắn vào trong căn phòng này, khóa trái cửa. Đã hai canh giờ trôi qua, không biết nàng làm những gì. Một canh giờ đầu thì còn có tiếng kêu gào thảm thiết, một canh giờ sau lại im phăng phắc. Kỳ lạ!
Đợi mãi không có ai trả lời, Hiên Viên Dật đâm ra sốt ruột. Đang lúc hắn định phá cửa xông vào thì cánh cửa phòng bật mở.
Bất quá...... người đi ra lại không phải Nguyệt Tích Lương.
- " Ngươi.... khốn khiếp! Ngươi đã làm gì nàng?! "
Hiên Viên Dật tức giận rống lớn, kiếm hắn chỉ vào nam tử hắc bào phía đối diện, sát khí ngập trời.
Nam tử này là một trong những người hắn bắt về, khi giao cho Nguyệt Tích Lương đã lột hết mặt nạ của bọn chúng, lộ ra diện mạo thật sự.
Mà gương mặt này, hắn không lầm đi đâu được, là nam tử Thiên Ma cung!
Chết tiệt! Hắn đáng lẽ không nên để Nguyệt Tích Lương một mình cùng với đám người này! Bọn hắn quỷ kế đa đoan, không biết đã làm gì nàng?!
Nam tử hắc bào ngước mắt nhìn Hiên Viên Dật, môi thâm tím nở nụ cười khoái trí, phối hợp với làn da trắng bệch trông hắn đã xấu lại còn khủng bố, bệnh hoạn.
- " Ngươi cười cái gì? Ta hỏi lại, ngươi đã làm gì nàng?! "
Nam tử cuối cùng cũng chịu mở lời, giọng nói khản đặc khó nghe.
- " Làm gì à? Nàng ta đã tra tấn bọn ta sống không bằng chết một canh giờ. Ngươi nghĩ ta làm gì nàng? Là trước cưỡng sau giết? Hay là xẻo từng miếng thịt? "
Mặt Hiên Viên Dật lúc xanh lúc trắng, gân xanh trên huyệt thái dương bạo khởi, tròng mắt giăng đầy tơ máu.
- " Ta giết ngươi! "
Hắn điên cuồng huy kiếm hướng nam tử chém tới, động tác mạnh bạo, không giết được đối phương hắn không dừng lại. Nguyệt Tích Lương.... ngươi làm gì nàng?! Ngươi dám tổn hại nàng, ta không tha cho ngươi!!
Nam tử hắc bào hình như không ngờ Hiên Viên Dật lại mất lý trí đến nhường này. Hắn ta tránh trái tránh phải, bất quá tốc độ của Hiên Viên Dật cũng nhanh không kém, mấy lần suýt đâm trúng hắn ta.
Người nào đó mệt bở hơi tai, rốt cuộc dùng giọng thật gào lên.
- " Không chơi nữa! Ta không chơi nữa! Hiên Viên Dật, ngươi có dừng tay lại hay không? Là lão nương đây!! "
Thanh âm quen thuộc vừa phát ra, thân hình Hiên Viên Dật bỗng khựng lại, thanh kiếm đang chém tới bị hắn cường thế làm chệch hướng đi, bất chấp nội lực phản phệ.
Ầm!
Lưỡi kiếm xẹt qua sát má 'nam tử hắc bào' chém vào bức tường đằng sau, bức tường ầm ầm sụp đổ.
Tóc!
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương hắn, qua sườn mặt, nhỏ giọt xuống nền đất.
Hiên Viên Dật thu kiếm, chặn lại ngụm máu tươi trực trào ra ngoài, lấy lại tỉnh táo, hồ nghi hỏi.
- " Tích Lương? "
Nguyệt Tích Lương nuốt nước miếng, vuốt vuốt lồng ngực phẳng lỳ, giọng nói hơi run.
- " Là ta, là ta! Ngươi làm ta sợ chết khiếp! "
Nàng thiếu chút nữa thì đi đời nhà ma rồi! Nàng thề, từ giờ nàng sẽ không chơi ngu như vậy nữa! Hứa đấy!
Hiên Viên Dật nhẹ nhõm thở ra một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng biến mất vô tung vô ảnh. Nàng không việc gì là tốt..... nàng không việc gì là tốt rồi.
Nguyệt Tích Lương sau khi bình ổn lại trái tim yếu đuối bị tổn thương, nàng bước đến trước mặt Hiên Viên Dật, xoay một vòng.
- " Thế nào? Thấy ta cải trang giống không? "
Hiên Viên Dật gật đầu. Nếu không giống, hắn làm sao có thể nhận nhầm. Nàng cải trang thế này, đến phụ mẫu thân sinh của 'hắn' cũng không nhận ra!
Hiên Viên Dật nhíu mày, trong lòng có dự cảm bất ổn.
- " Nàng định làm gì trong bộ dáng này? "
Nguyệt Tích Lương đeo lên chiếc mặt nạ đen tuyền tượng trưng của Thiên Ma cung, ánh mắt quyết tuyệt.
- " Đi cứu phụ thân ta! "
Phụ thân ở tại tổng bộ Thiên Ma cung, muốn cứu người, trước tiên phải tìm cách trà trộn vào đó. Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?
Kinh nghiệm làm gian tế, Nguyệt Tích Lương có nhiều. Vu tộc nàng vào được thì Thiên Ma cung nàng cũng vào được. Không thành vấn đề....
- " Được rồi, để ta. "
Hiên Viên Dật vứt cành cây trên tay đi, phủi phủi vài cái lá vướng trên y phục trắng hơn tuyết, phiêu dật đi đến chỗ mấy tên Thiên Ma cung. Kiếm quang ra khỏi võ, động tác rút kiếm cũng tao nhã y như con người hắn vậy.
Đầu tiên vốn là Hiên Viên Dật định ra tay, bất quá Nguyệt Tích Lương đã nhanh hơn hắn một bước, giành trước thiên cơ. Hắn thấy nàng chơi đùa rất vui nên mới không nỡ quấy rầy mà thôi, không phải hắn lười, thề là không phải hắn lười.
Bạch Sát huých tay Hắc Sát, nhỏ giọng thì thầm vào tai y.
- " Này, chúng ta có nên nhắc chủ tử..... đằng sau lưng hắn vẫn còn cài cành cây khô hay không? Mông hắn nữa.... mông hắn đầy đất đen sì. "
Hắc Sát nghĩ nghĩ, đầu kề đầu với Bạch Sát, dụ dỗ.
- " Đừng nói. Ngươi không thấy dáng vẻ này của chủ tử rất khả ái hay sao? Ta muốn xem xem, khi nào thì hắn phát hiện ra. Biểu cảm của hắn chắc chắn rất thú vị. "
Hai mắt Bạch Sát tỏa sáng, gật đầu như băm tỏi.
- " Cũng phải, vậy giữ miệng nha, không nói cho hắn. "
- " Được..... "
A Nghiên đứng giữa hai con người âm hiểm, khóe môi co giật, trên trán chảy xuống ba đạo hắc tuyến.
Này, ta nghe thấy hết đấy!
Có thuộc hạ nào như các ngươi? Bêu xấu chủ tử nhà mình? Đổi lại là ta, ta đã đuổi các ngươi ra ngoài sa mạc tự sinh tự diệt lâu rồi!
Với lại..... các ngươi làm ơn ra chỗ khác mà thì thầm to nhỏ, không thấy ta đang đứng giữa à? Bên này với sang bên kia, tình tình tứ tứ, coi ta là người vô hình?
Con mẹ nó! Lăn!!
Hắc Sát, Bạch Sát đang trò chuyện hăng say, bỗng dưng cảm thấy cái mông tê rần, bọn hắn bị người ta đạp, hoa hoa lệ lệ cùng ngã chỏng vó, tiếp xúc thân mật với đất mẹ.
Rầm!
- " Ui! "
Bạch Sát kêu rên một tiếng đau đớn, đầu đập vào đá nổi cục u to tướng. Một lúc sau, cái đau đớn qua đi, hắn mới cảm giác môi mình có thứ gì đó mềm mềm, lành lạnh áp vào.
Bạch Sát trợn to con ngươi, đập vào tầm mắt hắn là khuôn mặt phóng đại của Hắc Sát, Hắc Sát cũng đang bất ngờ không kém, cả cơ thể căng cứng như khúc gỗ, không di động nửa phân. Hắc y và bạch y tương giao với nhau, tóc xen kẽ tóc, người dán người.
Lại nhìn xuống dưới một chút, môi Hắc Sát và môi Bạch Sát đè ép lẫn nhau, môi kề môi, răng kề răng, chặt chẽ tương liên. Hơi thở của Hắc Sát phả vào mặt Bach Sát khiến hắn hơi nhột, mà hương thơm trên người Bạch Sát len lỏi nơi mũi Hắc Sát, làm hắn mê say.
Tên này tắm bằng gì mà thơm như vậy?
Môi cũng ngọt, ừm...... có vị bánh hoa quế, hắn lén ăn một mình?
Hắc Sát mải suy nghĩ, Bạch Sát mải ngốc ngốc, hai người quên cả việc phải đứng dậy, quên luôn cả việc đang môi chạm môi ám muội.
- " Ngọt không? "
Hắc Sát đờ đẫn gật đầu.
- " Tim đập thình thịch không? "
Bạch Sát đờ đẫn gật đầu.
- " Cương không? "
Hắc Sát và Bạch Sát cùng đờ đẫn gật đầu.
- " A ha! Chào mừng các ngươi gia nhập thế giới mới, thế thới của đoạn tay áo chi phích! "
Cái gì?!
Hắc Sát, Bạch Sát hoảng loạn tỉnh lại, 'bùm' một tiếng mặt đỏ như tôm luộc.
Hai bạn nhỏ lẫn nhau đẩy mặt đối phương ra, nhanh như một tên bắn đứng bật dậy, hung hăng lau miệng. Bọn hắn vừa rồi làm cái quần gì?!
Nguyệt Tích Lương ngồi xổm, chống cằm cười hì hì, móc từ trong bọc ra một bình sứ phi thường..... phi thường quen mắt. Nàng quan sát hai đối tượng, sau đó quả quyết ném nó cho Hắc Sát.
- " Này! Cho ngươi! "
Hắc Sát tiếp nhận bình sứ, vừa chịu đả kích nên đầu óc có chút không đủ dùng.
- " Đây là gì? "
Nguyệt Tích Lương chậm rãi đứng dậy, thần bí vỗ vỗ vai hắn, cất giọng nói đáng đánh đòn.
- " Bảo vật gia truyền, nó tên 'dầu bôi trơn', sau này ngươi sẽ cần dùng đến, rất hiệu nghiệm. Đi cùng Bạch Sát nhớ phải mang theo người, này nọ í é í é mà không có nó thì thốn phải biết. "
Hi vọng bọn hắn đừng não cá vàng như Triển Chính Hi, mang mà quên dùng. Sáng hôm sau hắn đi cũng không đi nổi, đáng thương a đáng thương.
Nói xong, Nguyệt Tích Lương chắp tay sau lưng, đủng đỉnh huýt sáo rời đi, tâm trạng vui vẻ yêu đời, để lại không gian cho Hắc - Bạch Sát giao lưu tình cảm.
Hủ nữ như nàng đơn giản vậy đấy, nhìn thấy một cặp nên công nên thụ là đã thấy thỏa mãn rồi, không cần gì nhiều, ha ha ha!
........
Cốc cốc!
- " Tích Lương, nàng đã xong hay chưa? "
Hiên Viên Dật gõ cửa phòng, lo lắng gọi.
Nguyệt Tích Lương từ khi bắt được mấy tên người sống Thiên Ma cung liền mang bọn hắn vào trong căn phòng này, khóa trái cửa. Đã hai canh giờ trôi qua, không biết nàng làm những gì. Một canh giờ đầu thì còn có tiếng kêu gào thảm thiết, một canh giờ sau lại im phăng phắc. Kỳ lạ!
Đợi mãi không có ai trả lời, Hiên Viên Dật đâm ra sốt ruột. Đang lúc hắn định phá cửa xông vào thì cánh cửa phòng bật mở.
Bất quá...... người đi ra lại không phải Nguyệt Tích Lương.
- " Ngươi.... khốn khiếp! Ngươi đã làm gì nàng?! "
Hiên Viên Dật tức giận rống lớn, kiếm hắn chỉ vào nam tử hắc bào phía đối diện, sát khí ngập trời.
Nam tử này là một trong những người hắn bắt về, khi giao cho Nguyệt Tích Lương đã lột hết mặt nạ của bọn chúng, lộ ra diện mạo thật sự.
Mà gương mặt này, hắn không lầm đi đâu được, là nam tử Thiên Ma cung!
Chết tiệt! Hắn đáng lẽ không nên để Nguyệt Tích Lương một mình cùng với đám người này! Bọn hắn quỷ kế đa đoan, không biết đã làm gì nàng?!
Nam tử hắc bào ngước mắt nhìn Hiên Viên Dật, môi thâm tím nở nụ cười khoái trí, phối hợp với làn da trắng bệch trông hắn đã xấu lại còn khủng bố, bệnh hoạn.
- " Ngươi cười cái gì? Ta hỏi lại, ngươi đã làm gì nàng?! "
Nam tử cuối cùng cũng chịu mở lời, giọng nói khản đặc khó nghe.
- " Làm gì à? Nàng ta đã tra tấn bọn ta sống không bằng chết một canh giờ. Ngươi nghĩ ta làm gì nàng? Là trước cưỡng sau giết? Hay là xẻo từng miếng thịt? "
Mặt Hiên Viên Dật lúc xanh lúc trắng, gân xanh trên huyệt thái dương bạo khởi, tròng mắt giăng đầy tơ máu.
- " Ta giết ngươi! "
Hắn điên cuồng huy kiếm hướng nam tử chém tới, động tác mạnh bạo, không giết được đối phương hắn không dừng lại. Nguyệt Tích Lương.... ngươi làm gì nàng?! Ngươi dám tổn hại nàng, ta không tha cho ngươi!!
Nam tử hắc bào hình như không ngờ Hiên Viên Dật lại mất lý trí đến nhường này. Hắn ta tránh trái tránh phải, bất quá tốc độ của Hiên Viên Dật cũng nhanh không kém, mấy lần suýt đâm trúng hắn ta.
Người nào đó mệt bở hơi tai, rốt cuộc dùng giọng thật gào lên.
- " Không chơi nữa! Ta không chơi nữa! Hiên Viên Dật, ngươi có dừng tay lại hay không? Là lão nương đây!! "
Thanh âm quen thuộc vừa phát ra, thân hình Hiên Viên Dật bỗng khựng lại, thanh kiếm đang chém tới bị hắn cường thế làm chệch hướng đi, bất chấp nội lực phản phệ.
Ầm!
Lưỡi kiếm xẹt qua sát má 'nam tử hắc bào' chém vào bức tường đằng sau, bức tường ầm ầm sụp đổ.
Tóc!
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương hắn, qua sườn mặt, nhỏ giọt xuống nền đất.
Hiên Viên Dật thu kiếm, chặn lại ngụm máu tươi trực trào ra ngoài, lấy lại tỉnh táo, hồ nghi hỏi.
- " Tích Lương? "
Nguyệt Tích Lương nuốt nước miếng, vuốt vuốt lồng ngực phẳng lỳ, giọng nói hơi run.
- " Là ta, là ta! Ngươi làm ta sợ chết khiếp! "
Nàng thiếu chút nữa thì đi đời nhà ma rồi! Nàng thề, từ giờ nàng sẽ không chơi ngu như vậy nữa! Hứa đấy!
Hiên Viên Dật nhẹ nhõm thở ra một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng biến mất vô tung vô ảnh. Nàng không việc gì là tốt..... nàng không việc gì là tốt rồi.
Nguyệt Tích Lương sau khi bình ổn lại trái tim yếu đuối bị tổn thương, nàng bước đến trước mặt Hiên Viên Dật, xoay một vòng.
- " Thế nào? Thấy ta cải trang giống không? "
Hiên Viên Dật gật đầu. Nếu không giống, hắn làm sao có thể nhận nhầm. Nàng cải trang thế này, đến phụ mẫu thân sinh của 'hắn' cũng không nhận ra!
Hiên Viên Dật nhíu mày, trong lòng có dự cảm bất ổn.
- " Nàng định làm gì trong bộ dáng này? "
Nguyệt Tích Lương đeo lên chiếc mặt nạ đen tuyền tượng trưng của Thiên Ma cung, ánh mắt quyết tuyệt.
- " Đi cứu phụ thân ta! "
Phụ thân ở tại tổng bộ Thiên Ma cung, muốn cứu người, trước tiên phải tìm cách trà trộn vào đó. Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?
Kinh nghiệm làm gian tế, Nguyệt Tích Lương có nhiều. Vu tộc nàng vào được thì Thiên Ma cung nàng cũng vào được. Không thành vấn đề....
Bình luận facebook