Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 341
Nguyệt Tích Lương và tổ hợp mấy đại mỹ nhân bên cạnh là nguyên nhân làm cả Quỷ trấn dậy sóng, đến nỗi các nàng đi đến đâu là có người đi theo đến đấy không ngừng liếc mắt đưa tình, tràng cảnh người ngã ngựa đổ liên tiếp diễn ra. Cũng khó trách bọn hắn, Quỷ trấn mặc dù ở dưới Quỷ Âm Môn, làm ăn coi như cũng khấm khá, người đẹp ra vào không ít, vậy nhưng đẹp như đám người Nguyệt Tích Lương.... bọn hắn quả thật chưa thấy bao giờ.
Không nói tới Nguyệt Tích Lương tuyệt sắc khuynh thành, riêng giá trị nhan sắc của Lam tỷ và A Nghiên đã hạ gục một đống trai tráng, máu mũi tung hoành.
Lăng Tiêu Nhiên không biết vì sao cũng đi theo các nàng, bế Nguyệt Mặc Ngôn ở một bên cảm thán.
- " Ài... Người trẻ đúng là sung sức. Như lão thái bà ta đây ngày xưa cũng là một giai nhân nổi tiếng... hiện tại thì.... "
Nguyệt Tích Lương để ý thấy mỗ vị mẫu thân vừa nói xong câu này còn lấy khăn tay làm bộ chấm chấm nước mắt thương tâm. Nguyệt Tích Lương nghĩ... liệu có nên đi lên an ủi mẫu thân đại nhân một chút hay không, thực ra nàng cũng không có già đến vậy. Nhưng mà... Nguyệt Tích Lương chưa kịp hành động thì đã có người hành động trước nàng.
- " Xin hỏi vị tỷ tỷ này tôn tính đại danh, năm nay bao nhiêu tuổi? "
Một nam tử tuổi đôi mươi tuấn tú ngượng ngùng đi đến gần Lăng Tiêu Nhiên, hỏi.
Dường như hắn có ý với Lăng Tiêu Nhiên, trong tay còn cầm sinh thần bát tự, chỉ cần câu trả lời của nàng phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, hắn sẽ không ngần ngại đưa sinh thần bát tự cho nàng rồi sai người mang sính lễ đến cửa cầu hôn.
Hầu hết nam nhân trong Quỷ trấn đều giống hắn, phải mạnh dạn theo đuổi cô nương nhà người ta, nếu không, trong Quỷ trấn ít nữ nhiều nam như thế, bọn hắn đến cặn cũng không còn!
Lăng Tiêu Nhiên hơi ngẩn người, sau đó nàng bày ra nụ cười tiêu chuẩn, vén tóc mai.
- " Đáng ghét! Đừng gọi là tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ, người ta mới có mười tám! Người ta họ Tiêu, tên một chữ Nhiên. "
Rầm!
Nguyệt Tích Lương lảo đảo một cái, chân đá trúng phải sạp hàng bên vệ đường.
- " Ôi lão thiên gia! Sao ngươi có thể như vậy? Trứng của ta! "
Chủ sạp hàng bất mãn chỉ mấy quả trứng nát bét, mắng mỏ.
- " Xin lỗi, xin lỗi. Đền cho ngươi! "
Nguyệt Tích Lương không thèm nhìn hệ số trực tiếp nhét vào tay nàng ta một tờ ngân phiếu. Lúc này chủ sạp hàng mới yên lặng thu dọn trứng vỡ, không hé nửa lời, trong lòng lại thầm nghĩ: Ngày mai ta phải mời thợ đến xây nhà mới, giàu to rồi!
Nguyệt Tích Lương xoa xoa ngón chân sưng tấy, tiếp tục theo dõi mẫu thân và tên nam tử nào đó có ý định đào góc tường nhà phụ thân.
Nghe Lăng Tiêu Nhiên nói nàng mới mười tám, nam tử tỏ ra bất ngờ không nhẹ, bất quá nhiều hơn là sung sướng, hắn thay đổi cách xưng hô.
- " Cô nương, là tại hạ thất lễ, tại hạ ở đây tạ lỗi với cô nương. Tiêu cô nương... chắc hẳn chưa có trượng phu phải không? "
Nam tử khẽ liếc Nguyệt Mặc Ngôn, rốt cuộc hỏi ra nghi vấn lớn trong lòng.
Lăng Tiêu Nhiên chớp chớp mắt to, mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói dối.
- " Chưa có nha! Đây là đệ đệ nhà ta, Tiêu Ngôn! "
Cơ mặt Nguyệt Tích Lương giật giật, không kìm được gào thét.
Mẫu thân, ngươi phủ nhận sự tồn tại của phụ thân như vậy, quang minh chính đại liêu ca* như vậy, phụ thân có biết hay không?!
- " Tốt quá! "
Nam tử tuấn tú thở phào một hơi, hắn đỏ bừng mặt nhét vào tay Lăng Tiêu Nhiên sinh thần bát tự của hắn, nói nhỏ.
- " Ta.... ta vừa gặp đã mến mộ cô nương. Đây là sinh thần bát tự của ta, nếu cô nương ưng ý.... có thể... có thể... cân nhắc đến ta, ta lặp tức đi mời bà mai! "
Nói xong, không đợi Lăng Tiêu Nhiên đáp đã che mặt chạy mất hút, chạy như thể có cường đạo đang đuổi theo hắn.
Da mặt mỏng quá!
Chẳng trách đến bây giờ vẫn còn độc thân!
Lăng Tiêu Nhiên buồn cười nhìn theo bóng lưng hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng xem sinh thần bát tự được viết trên tờ giấy, nhướng mày.
- " Cũng khá tốt đó chứ, lại còn tuấn tú... "
Nhưng mà người huynh đệ, ngươi quên hỏi địa chỉ nhà ta rồi, thế này làm sao mà đưa sính lễ đến đây?
E hèm!
Nguyệt Tích Lương đằng hắng, nhìn không được nữa liền kéo tay Lăng Tiêu Nhiên chạy đi, tránh ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
- " Mẫu thân, ngươi muốn đội nón xanh cho phụ thân sao? "
- " Đội nón xanh là gì? "
Lăng Tiêu Nhiên quả thật không hiểu.
Nón xanh thì sao? Nón xanh rất đẹp mà! Phù hợp với nước da của Nguyệt Kinh Thiên...
Nguyệt Tích Lương: "...... "
Ngừng một lúc, nàng sửa lời.
- " Mẫu thân, ngươi hồng hạnh vượt tường! Ta mách phụ thân! "
Để xem lão cha thê nô của nàng có nổi khùng đòi lật tám đời tổ tông nhà nam tử đáng thương kia lên không?
- " Ây da! "
Lăng Tiêu Nhiên đảo mắt, chộp lấy một cây trâm hoa mai ở quầy hàng cài lên tóc Nguyệt Tích Lương, ngắm đi ngắm lại, liên tục gật đầu, phán.
- " Lương bảo bảo, cái này rất hợp với con nha, mua đi! "
Mẫu thân, cách đánh trống lảng này của người giả tạo quá đi!
Nguyệt Tích Lương lắc đầu, không thèm đôi co với Lăng Tiêu Nhiên nữa, nàng gỡ cây trâm hoa mai xuống, dáo dác tìm tứ phía.
- " Lam tỷ và A nghiên đâu rồi? Chẳng lẽ đi lạc? "
Trách nàng quá chú tâm vào Lăng Tiêu Nhiên, thành ra hai người Lam tỷ biến mất lúc nào nàng cũng không hay.
Còn về Tiểu Màn Thầu, từ khi xuống núi nàng ấy đã sa ngã vào mấy quán ăn tỏa khói nghi ngút, lôi mãi không ra. Bảo sao nàng ấy càng ngày càng béo!
Lăng Tiêu Nhiên cười híp mắt.
- " Ta không biết. Nhưng con đừng lo, với võ công của A Nghiên, hai người họ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. "
Người gặp 'nguy hiểm' là con kia kìa!
Nguyệt Tích Lương hồn nhiên không nhận ra suy nghĩ đen tối trong đầu Lăng mẫu thân, nàng ngẫm lại, cảm thấy cũng có đạo lý, bèn chậc lưỡi cho qua.
- " Vậy được, không quan tâm đến các nàng nữa, chúng ta đi mua đồ! "
Tí nữa mua thêm cho Bắc Mạc Quân một bộ y phục mới, một đôi giày mới tốt không? Nàng và hắn.... có lẽ nên làm lành với nhau rồi.
..........
- " Ưm... "
Đau!
Nguyệt Tích Lương nhăn mày, từ trong mê man tỉnh lại. Phía sau gáy nàng đau ê ẩm khiến nàng không nhịn được muốn đưa tay lên sờ thử. Khổ nỗi, Nguyệt Tích Lương không cử động được, tay nàng bị người ta trói bằng thứ vải gì đó, không thắt quá chặt cũng không gây đau tay, nhưng là không cử động được.
Đây là đâu?
Nguyệt Tích Lương mở to mắt, trước mặt nàng không có gì ngoài một mảnh đỏ thắm. Nàng bị người ta trùm đầu!
Nguyệt Tích Lương hốt hoảng phân tích tình hình, hôn mê, tay bị trói, bị trùm kín mặt mũi, hơn thế đầu nàng còn nặng trĩu, cơ thể nóng bức hơn mức bình thường.... rất giống tác dụng phụ của nhuyễn cân tán!
Nguyệt Tích Lương hùng hồn đưa ra kết luận, nàng bị bắt cóc!
Và tại sao nàng lại bị bắt cóc ư? Nói ra cũng thật bi ai, cẩu huyết của cẩu huyết!
Câu chuyện là như thế này....
( *liêu ca: cua trai)
Không nói tới Nguyệt Tích Lương tuyệt sắc khuynh thành, riêng giá trị nhan sắc của Lam tỷ và A Nghiên đã hạ gục một đống trai tráng, máu mũi tung hoành.
Lăng Tiêu Nhiên không biết vì sao cũng đi theo các nàng, bế Nguyệt Mặc Ngôn ở một bên cảm thán.
- " Ài... Người trẻ đúng là sung sức. Như lão thái bà ta đây ngày xưa cũng là một giai nhân nổi tiếng... hiện tại thì.... "
Nguyệt Tích Lương để ý thấy mỗ vị mẫu thân vừa nói xong câu này còn lấy khăn tay làm bộ chấm chấm nước mắt thương tâm. Nguyệt Tích Lương nghĩ... liệu có nên đi lên an ủi mẫu thân đại nhân một chút hay không, thực ra nàng cũng không có già đến vậy. Nhưng mà... Nguyệt Tích Lương chưa kịp hành động thì đã có người hành động trước nàng.
- " Xin hỏi vị tỷ tỷ này tôn tính đại danh, năm nay bao nhiêu tuổi? "
Một nam tử tuổi đôi mươi tuấn tú ngượng ngùng đi đến gần Lăng Tiêu Nhiên, hỏi.
Dường như hắn có ý với Lăng Tiêu Nhiên, trong tay còn cầm sinh thần bát tự, chỉ cần câu trả lời của nàng phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, hắn sẽ không ngần ngại đưa sinh thần bát tự cho nàng rồi sai người mang sính lễ đến cửa cầu hôn.
Hầu hết nam nhân trong Quỷ trấn đều giống hắn, phải mạnh dạn theo đuổi cô nương nhà người ta, nếu không, trong Quỷ trấn ít nữ nhiều nam như thế, bọn hắn đến cặn cũng không còn!
Lăng Tiêu Nhiên hơi ngẩn người, sau đó nàng bày ra nụ cười tiêu chuẩn, vén tóc mai.
- " Đáng ghét! Đừng gọi là tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ, người ta mới có mười tám! Người ta họ Tiêu, tên một chữ Nhiên. "
Rầm!
Nguyệt Tích Lương lảo đảo một cái, chân đá trúng phải sạp hàng bên vệ đường.
- " Ôi lão thiên gia! Sao ngươi có thể như vậy? Trứng của ta! "
Chủ sạp hàng bất mãn chỉ mấy quả trứng nát bét, mắng mỏ.
- " Xin lỗi, xin lỗi. Đền cho ngươi! "
Nguyệt Tích Lương không thèm nhìn hệ số trực tiếp nhét vào tay nàng ta một tờ ngân phiếu. Lúc này chủ sạp hàng mới yên lặng thu dọn trứng vỡ, không hé nửa lời, trong lòng lại thầm nghĩ: Ngày mai ta phải mời thợ đến xây nhà mới, giàu to rồi!
Nguyệt Tích Lương xoa xoa ngón chân sưng tấy, tiếp tục theo dõi mẫu thân và tên nam tử nào đó có ý định đào góc tường nhà phụ thân.
Nghe Lăng Tiêu Nhiên nói nàng mới mười tám, nam tử tỏ ra bất ngờ không nhẹ, bất quá nhiều hơn là sung sướng, hắn thay đổi cách xưng hô.
- " Cô nương, là tại hạ thất lễ, tại hạ ở đây tạ lỗi với cô nương. Tiêu cô nương... chắc hẳn chưa có trượng phu phải không? "
Nam tử khẽ liếc Nguyệt Mặc Ngôn, rốt cuộc hỏi ra nghi vấn lớn trong lòng.
Lăng Tiêu Nhiên chớp chớp mắt to, mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói dối.
- " Chưa có nha! Đây là đệ đệ nhà ta, Tiêu Ngôn! "
Cơ mặt Nguyệt Tích Lương giật giật, không kìm được gào thét.
Mẫu thân, ngươi phủ nhận sự tồn tại của phụ thân như vậy, quang minh chính đại liêu ca* như vậy, phụ thân có biết hay không?!
- " Tốt quá! "
Nam tử tuấn tú thở phào một hơi, hắn đỏ bừng mặt nhét vào tay Lăng Tiêu Nhiên sinh thần bát tự của hắn, nói nhỏ.
- " Ta.... ta vừa gặp đã mến mộ cô nương. Đây là sinh thần bát tự của ta, nếu cô nương ưng ý.... có thể... có thể... cân nhắc đến ta, ta lặp tức đi mời bà mai! "
Nói xong, không đợi Lăng Tiêu Nhiên đáp đã che mặt chạy mất hút, chạy như thể có cường đạo đang đuổi theo hắn.
Da mặt mỏng quá!
Chẳng trách đến bây giờ vẫn còn độc thân!
Lăng Tiêu Nhiên buồn cười nhìn theo bóng lưng hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng xem sinh thần bát tự được viết trên tờ giấy, nhướng mày.
- " Cũng khá tốt đó chứ, lại còn tuấn tú... "
Nhưng mà người huynh đệ, ngươi quên hỏi địa chỉ nhà ta rồi, thế này làm sao mà đưa sính lễ đến đây?
E hèm!
Nguyệt Tích Lương đằng hắng, nhìn không được nữa liền kéo tay Lăng Tiêu Nhiên chạy đi, tránh ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
- " Mẫu thân, ngươi muốn đội nón xanh cho phụ thân sao? "
- " Đội nón xanh là gì? "
Lăng Tiêu Nhiên quả thật không hiểu.
Nón xanh thì sao? Nón xanh rất đẹp mà! Phù hợp với nước da của Nguyệt Kinh Thiên...
Nguyệt Tích Lương: "...... "
Ngừng một lúc, nàng sửa lời.
- " Mẫu thân, ngươi hồng hạnh vượt tường! Ta mách phụ thân! "
Để xem lão cha thê nô của nàng có nổi khùng đòi lật tám đời tổ tông nhà nam tử đáng thương kia lên không?
- " Ây da! "
Lăng Tiêu Nhiên đảo mắt, chộp lấy một cây trâm hoa mai ở quầy hàng cài lên tóc Nguyệt Tích Lương, ngắm đi ngắm lại, liên tục gật đầu, phán.
- " Lương bảo bảo, cái này rất hợp với con nha, mua đi! "
Mẫu thân, cách đánh trống lảng này của người giả tạo quá đi!
Nguyệt Tích Lương lắc đầu, không thèm đôi co với Lăng Tiêu Nhiên nữa, nàng gỡ cây trâm hoa mai xuống, dáo dác tìm tứ phía.
- " Lam tỷ và A nghiên đâu rồi? Chẳng lẽ đi lạc? "
Trách nàng quá chú tâm vào Lăng Tiêu Nhiên, thành ra hai người Lam tỷ biến mất lúc nào nàng cũng không hay.
Còn về Tiểu Màn Thầu, từ khi xuống núi nàng ấy đã sa ngã vào mấy quán ăn tỏa khói nghi ngút, lôi mãi không ra. Bảo sao nàng ấy càng ngày càng béo!
Lăng Tiêu Nhiên cười híp mắt.
- " Ta không biết. Nhưng con đừng lo, với võ công của A Nghiên, hai người họ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. "
Người gặp 'nguy hiểm' là con kia kìa!
Nguyệt Tích Lương hồn nhiên không nhận ra suy nghĩ đen tối trong đầu Lăng mẫu thân, nàng ngẫm lại, cảm thấy cũng có đạo lý, bèn chậc lưỡi cho qua.
- " Vậy được, không quan tâm đến các nàng nữa, chúng ta đi mua đồ! "
Tí nữa mua thêm cho Bắc Mạc Quân một bộ y phục mới, một đôi giày mới tốt không? Nàng và hắn.... có lẽ nên làm lành với nhau rồi.
..........
- " Ưm... "
Đau!
Nguyệt Tích Lương nhăn mày, từ trong mê man tỉnh lại. Phía sau gáy nàng đau ê ẩm khiến nàng không nhịn được muốn đưa tay lên sờ thử. Khổ nỗi, Nguyệt Tích Lương không cử động được, tay nàng bị người ta trói bằng thứ vải gì đó, không thắt quá chặt cũng không gây đau tay, nhưng là không cử động được.
Đây là đâu?
Nguyệt Tích Lương mở to mắt, trước mặt nàng không có gì ngoài một mảnh đỏ thắm. Nàng bị người ta trùm đầu!
Nguyệt Tích Lương hốt hoảng phân tích tình hình, hôn mê, tay bị trói, bị trùm kín mặt mũi, hơn thế đầu nàng còn nặng trĩu, cơ thể nóng bức hơn mức bình thường.... rất giống tác dụng phụ của nhuyễn cân tán!
Nguyệt Tích Lương hùng hồn đưa ra kết luận, nàng bị bắt cóc!
Và tại sao nàng lại bị bắt cóc ư? Nói ra cũng thật bi ai, cẩu huyết của cẩu huyết!
Câu chuyện là như thế này....
( *liêu ca: cua trai)
Bình luận facebook