Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 352
Mấy ngày sau, Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân cơ hồ bận bù đầu, không có thời gian nghĩ đến chuyện vun đắp tình cảm, càng không có cơ hội ôm ấp tâm sự. Nguyệt Tích Lương còn đỡ, nhưng Bắc Mạc Quân thì thảm, tiểu sự, đại sự gì cũng đến tay hắn, làm cho hắn ăn không ngon ngủ không yên. Nhiều khi Bắc Mạc Quân giận dỗi thầm nghĩ, có phải Nguyệt Tích Lương cố ý chỉnh hắn nên mới đẩy hắn lên chức minh chủ này? Rõ ràng tự thân nàng cũng đảm đương được!
Ách xì!
Nguyệt Tích Lương đang thu xếp cho các vị thái y và đại phu mới tới thì bỗng dưng hắt xì một cái rõ to, nước mũi văng hết lên mặt Vương thái y Cảnh Lăng quốc đối diện.
Vương thái y cười còn khó coi hơn cả khóc, máy móc lôi khăn tay ra lau mặt, hỏi.
"Vương phi, người bị phong hàn sao?"
Thời điểm này không nên bị phong hàn mới tốt, vương phi mà bệnh, bọn hắn sẽ không biết lấy ai cầm đầu đâu.
Nguyệt Tích Lương khịt khịt mũi, phẩy tay.
"Không sao, không sao! Chắc có tên khốn nào đấy đang nhắc tới bản vương phi mà thôi, chúng ta tiếp tục!"
'Tên khốn' trong miệng mỗ nữ vốn đang vừa nghiên cứu địa hình vừa oán hận nàng thì tự nhiên thấy lỗ mũi ngứa ngứa, hắn không kìm được cũng hắt xì hai cái.
Triển Chính Hi đứng gần hắn nhất bất hạnh hứng được vài giọt mưa xuân của vương gia nhà mình, khóe môi giật giật liên hồi.
"Vương gia, ngươi bị phong hàn thì nên đi nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây chúng ta lo được."
Bắc Mạc Quân bất mãn trừng Triển Chính Hi, Triển Chính Hi lặp tức thức thời ngậm miệng không tiếp tục phát ngôn bừa bãi.
Không cho nói thì không nói, làm gì mà dữ vậy? Tính hù chết ta rồi chiếm đoạt tiền tiết kiệm dưới gầm giường của ta phải không?
Hàn Vũ và Hiên Viên Dật ăn ý dùng biểu cảm khinh bỉ liếc bạn nhỏ Quân, dường như đang nói: Cái đồ ma ốm!
Bắc Mạc Quân nhướng mày hừ lạnh, ngón tay chỉ vào một vị trí được đánh dấu đỏ chót trên bản đồ, phân phó.
"Ám Dạ hoàng đế, nếu như ngươi đã tự tin với thực lực của mình như vậy thì ngươi hãy mang người đến đây đánh tiên phong được chứ?"
Đoạn, hắn lại chỉ sang một vị trí khác cũng được đánh dấu nổi bật không kém.
"Tứ hoàng tử, vương phi nhà ta có vẻ rất tin tưởng ngươi, đã vậy thì nhiệm vụ bọc hậu cho Ám Dạ hoàng đế sẽ giao cho ngươi. Hai người cố mà hoàn thành tốt, đừng để chúng ta đằng sau phải hứng chịu hậu quả."
Ngụ ý: Các ngươi làm thế nào thì làm, chết thì chết, ta không quản.
Hàn Vũ và Hiên Viên Dật trợn trắng mắt, Hàn Vũ kêu rên đầy tính kháng nghị.
"Ngươi lấy việc công trả thù riêng, công tư bất phân, ta không làm!"
Ai chẳng biết đại quân tiên phong là con tốt thí đi dò đường, mười người đi thì hai người về, xác định là tổn thương thảm trọng. Bắc Mạc Quân muốn hắn làm quân tiên phong khác nào đẩy hắn vào chỗ chết chứ? Quá phúc hắc! Quá âm hiểm!
Bắc Mạc Quân nhếch môi, không hề để ý nói.
"Đã nói từ trước, nếu vào trong liên minh thì phải nghe lời bổn vương, không nghe.... mời Ám Dạ hoàng đế về nước cho, ở đây không thiếu nhất chính là nhân lực."
Ám Dạ không ở thì có thế lực khác vào thay thế, Bắc Mạc Quân không sợ hắn rời đi, chỉ sợ hắn không rời đi.
"Ngươi...."
Bắc Mạc Quân nói đúng, hắn đối với Bắc Nguyệt liên minh không là gì. Thế cuộc bây giờ không phải là Bắc Nguyệt liên minh cần hắn, mà là hắn cần dựa vào Bắc Nguyệt liên minh, cần sự che chở của liên minh. Cho hắn về nước, một mình Ám Dạ quốc làm sao chống lại được Thiên Ma cung? Hắn hoàn toàn không dám rời đi!
Hàn Vũ hít vào một hơi thật sâu, nhân tiện nuốt xuống ngụm khí tức tối, lẩm bẩm.
"Coi như ngươi lợi hại."
Đây xem như là hắn thỏa hiệp rồi. Làm tốt thí thì sao? Ai chết chứ hắn không chết được!
Hiên Viên Dật đồng tình vỗ vai Hàn Vũ, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt thâm ý của Bắc Mạc Quân. Hiên Viên Dật dơ hai bàn tay thon dài, điềm đạm mỉm cười, chớp mắt, muốn bao nhiêu nhã nhặn có bấy nhiêu nhã nhặn.
Ta không có ý kiến, ngươi bảo gì ta đều nghe. Bọc hậu có gì là không tốt? Ta thích bọc hậu!
Lúc đó Hàn Vũ không chống đỡ được phải cầu hắn đến cứu, hắn thích cứu thì cứu, không thích cứu thì đi chậm lại. Nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích...
Hiên Viên Liệt ngáp dài nhìn ba kẻ dở hơi mắt to trừng mắt nhỏ, hắn cúi đầu đếm đếm đốt ngón tay, nhẩm tính.
Ta vào phòng này đã được hai canh giờ, đồng nghĩa với việc ta đã xa Thần Thần hai canh giờ. Thần Thần ở bên kia ngồi mát ăn bát vàng, khoa tay múa chân chỉ huy hạ nhân vận chuyển đồ, việc hắn làm không phải là vung bạc thì là vung ngân phiếu, nhàn hết phần thiên hạ.
Vì cớ gì hắn lại bị lôi vào đây chứ?
A.... bao giờ mới thả hắn ra?!
Hắn muốn quay chỗ Thần Thần, hắn nhớ Thần Thần của hắn rồi!
Đông viện, Nguyệt Hạo Thần ngồi vắt vẻo trên ghế gặm dưa hấu, dưới nền đất hạt dưa hấu rải rác khắp nơi. Thiếu niên một thân cẩm bào hoa lệ, đầu tóc gọn gàng, mặt mày phấn chấn, môi hồng răng trắng, bên cạnh có nha hoàn quạt gió, chân có nha hoàn đấm bóp, như một đại thiếu gia ăn chơi trác táng.
Nguyệt Hạo Thần ăn xong nửa quả dưa hấu ngọt lịm, ôm bụng nấc cụt, mi tâm nhăn thành một đoàn suy tư.
Hình như... hắn quên mất gì đó?
.......
Năm ngày rất nhanh đi qua, không nói đến công việc chuẩn bị của Bắc Nguyệt liên minh đã đâu vào đó, ngược lại là Thiên ma cung, bọn hắn sớm đã tập kết thành đại quân hùng hậu đứng nghiêm chỉnh trước cổng môn phái.
Nhìn từ trên xuống là một mảnh đen sì bát ngát. người nối đuôi người, cờ xí thêu hình rồng chín đầu bay lượn trong không trung. Vì đã được tẩy não và huấn luyện qua, đệ tử Thiên Ma cung ai nấy đều trưng bộ mặt lạnh như tiền không một chút cảm xúc. Đôi mắt bọn hắn thậm chí đã hằn những tia máu đỏ, sát khí không tự giác toát ra ngoài khiến người ta khó thở tột độ.
Bọn hắn không chờ được nữa, bọn hắn thèm được tắm trong máu tươi, bọn hắn thèm giết chóc!
Cổ Liên tay cầm một cây trượng dài, đầu trượng là đầu lâu người trắng hếu, thân trượng có một con rắn vàng quấn quanh, thỉnh thoảng ngóc đầu dậy phun ra chiếc lưỡi đỏ lòm, lộ đôi răng nanh nhọn hoắt.
Cổ Liên thân là Cổ tộc tộc trưởng, những thứ đi theo hắn đương nhiên không có thứ gì là phàm vật. Ví như chiếc đầu lâu này là đầu lâu của vị tộc trưởng Cổ tộc tiền nhiệm, lại ví như con rắn vàng này chính là vạn cổ chi vương, đứng đầu trong các loại cổ.
Cổ Liên cúi đầu ngó qua biển người mênh mông lên tới hàng trăm vạn phía dưới, thấy thời gian đã đến bèn nói với thuộc hạ đằng sau.
"Ngươi đi thông báo với lão cung chủ, có thể xuất phát được rồi."
"Rõ!"
Gã thuộc hạ ứng lệnh lui xuống, không dám chậm trễ truyền tin tức cho Mạc Vấn Thiên.
Trước cửa một căn phòng nhỏ, Mạc Vấn Thiên chắp tay đứng nhìn trời, mái tóc bạc phất phơ trong gió. Thực chất không cần Cổ Liên nhắc nhở hắn cũng biết lúc nào nên đi, lúc nào không.
Mạc Vấn Thiên nhắm mắt hít vào một hơi khí trời trong lành, khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt hắn hoàn toàn là sự lạnh nhạt, thờ ơ, không chút gợn sóng.
Mạc Vấn Thiên xoay người đẩy cửa phòng, cửa phòng "kẹt" một tiếng mở rộng, cũng làm kinh động tới người ở bên trong.
Kình Sâm đặt cuốn sách trên tay xuống, khẽ nâng mắt, khuôn mặt càng ngày càng trẻ ra của hắn dường như đã dự đoán trước được Mạc Vấn Thiên sẽ tới nên không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Kình Sâm mở miệng.
"Ngươi vẫn là cố chấp tạo nghiệt?"
Mạc Vấn Thiên tiến lên cột lại mái tóc rối tung sau gáy của Kình Sâm, hắn cười.
"Chuyện đã đến nước này, ta mà không thử một lần thì không phải là Mạc Vấn Thiên."
Kình Sâm không có ngăn cản động tác thân mật thái quá này của hắn, chỉ cười theo.
"Cũng phải, nếu không để ngươi nếm trải thất bại thì ngươi sẽ mãi mãi không biết mình sai ở đâu, điên khùng tới mức độ nào."
Mạc Vấn Thiên vuốt ve tóc Kình Sâm, bất thình lình hỏi.
"Ngươi muốn đi với ta không?"
Đây ước chừng như là một câu hỏi cho có lệ, cho dù Kình Sâm nói không muốn đi thì hắn cũng ép Kình Sâm đi.
Kình Sâm đáp.
"Được, ta phải tận mắt chứng kiến Mạc Vấn Thiên ngươi thua trận."
Mạc Vấn Thiên và Kình Sâm cùng nhau bước từng bước ra khỏi Thiên Ma cung, để lại căn phòng trống vắng còn vương lại hơi ấm và một quyển sách không đề tên.
Loạt xoạt!
Gió lùa vào phòng, cuốn theo một phiến lá phong, nhẹ nhàng đáp xuống trang giấy có ghi câu thơ.
'Thiếu niên lang, quy khứ lai hề
Quy khứ lai, đoái kiếp trầm mê.'
Lại nhớ tới mấy chục năm trước, trong rừng phong đỏ rực một khoảng núi đồi, ba bóng dáng nằm cạnh nhau ngắm sao, vò rượu dưới gốc cây phong chất thành đống. Người nữ tử đã sớm ngủ từ lúc nào, thần sắc an yên và bình ổn. Hai nam nhân cùng đắp áo cho nàng, một người cầm lá phong lên, ngắm nghía, bất chợt nở nụ cười rạng rỡ.
"Thiên, một trăm năm sau, chúng ta sẽ lại cùng đi ngắm sao tại rừng phong này được không? Hứa với ta."
Nam tử còn lại nhìn hắn, nhìn gương mặt vô ưu vô lo của hắn, nhịp tim đập thình thịch mất kiểm soát, ánh mắt lấp lánh.
"Hứa với ngươi."
"Dưới danh nghĩa hảo huynh đệ?"
"Đúng vậy.... dưới danh nghĩa.... hảo huynh đệ."
Ách xì!
Nguyệt Tích Lương đang thu xếp cho các vị thái y và đại phu mới tới thì bỗng dưng hắt xì một cái rõ to, nước mũi văng hết lên mặt Vương thái y Cảnh Lăng quốc đối diện.
Vương thái y cười còn khó coi hơn cả khóc, máy móc lôi khăn tay ra lau mặt, hỏi.
"Vương phi, người bị phong hàn sao?"
Thời điểm này không nên bị phong hàn mới tốt, vương phi mà bệnh, bọn hắn sẽ không biết lấy ai cầm đầu đâu.
Nguyệt Tích Lương khịt khịt mũi, phẩy tay.
"Không sao, không sao! Chắc có tên khốn nào đấy đang nhắc tới bản vương phi mà thôi, chúng ta tiếp tục!"
'Tên khốn' trong miệng mỗ nữ vốn đang vừa nghiên cứu địa hình vừa oán hận nàng thì tự nhiên thấy lỗ mũi ngứa ngứa, hắn không kìm được cũng hắt xì hai cái.
Triển Chính Hi đứng gần hắn nhất bất hạnh hứng được vài giọt mưa xuân của vương gia nhà mình, khóe môi giật giật liên hồi.
"Vương gia, ngươi bị phong hàn thì nên đi nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây chúng ta lo được."
Bắc Mạc Quân bất mãn trừng Triển Chính Hi, Triển Chính Hi lặp tức thức thời ngậm miệng không tiếp tục phát ngôn bừa bãi.
Không cho nói thì không nói, làm gì mà dữ vậy? Tính hù chết ta rồi chiếm đoạt tiền tiết kiệm dưới gầm giường của ta phải không?
Hàn Vũ và Hiên Viên Dật ăn ý dùng biểu cảm khinh bỉ liếc bạn nhỏ Quân, dường như đang nói: Cái đồ ma ốm!
Bắc Mạc Quân nhướng mày hừ lạnh, ngón tay chỉ vào một vị trí được đánh dấu đỏ chót trên bản đồ, phân phó.
"Ám Dạ hoàng đế, nếu như ngươi đã tự tin với thực lực của mình như vậy thì ngươi hãy mang người đến đây đánh tiên phong được chứ?"
Đoạn, hắn lại chỉ sang một vị trí khác cũng được đánh dấu nổi bật không kém.
"Tứ hoàng tử, vương phi nhà ta có vẻ rất tin tưởng ngươi, đã vậy thì nhiệm vụ bọc hậu cho Ám Dạ hoàng đế sẽ giao cho ngươi. Hai người cố mà hoàn thành tốt, đừng để chúng ta đằng sau phải hứng chịu hậu quả."
Ngụ ý: Các ngươi làm thế nào thì làm, chết thì chết, ta không quản.
Hàn Vũ và Hiên Viên Dật trợn trắng mắt, Hàn Vũ kêu rên đầy tính kháng nghị.
"Ngươi lấy việc công trả thù riêng, công tư bất phân, ta không làm!"
Ai chẳng biết đại quân tiên phong là con tốt thí đi dò đường, mười người đi thì hai người về, xác định là tổn thương thảm trọng. Bắc Mạc Quân muốn hắn làm quân tiên phong khác nào đẩy hắn vào chỗ chết chứ? Quá phúc hắc! Quá âm hiểm!
Bắc Mạc Quân nhếch môi, không hề để ý nói.
"Đã nói từ trước, nếu vào trong liên minh thì phải nghe lời bổn vương, không nghe.... mời Ám Dạ hoàng đế về nước cho, ở đây không thiếu nhất chính là nhân lực."
Ám Dạ không ở thì có thế lực khác vào thay thế, Bắc Mạc Quân không sợ hắn rời đi, chỉ sợ hắn không rời đi.
"Ngươi...."
Bắc Mạc Quân nói đúng, hắn đối với Bắc Nguyệt liên minh không là gì. Thế cuộc bây giờ không phải là Bắc Nguyệt liên minh cần hắn, mà là hắn cần dựa vào Bắc Nguyệt liên minh, cần sự che chở của liên minh. Cho hắn về nước, một mình Ám Dạ quốc làm sao chống lại được Thiên Ma cung? Hắn hoàn toàn không dám rời đi!
Hàn Vũ hít vào một hơi thật sâu, nhân tiện nuốt xuống ngụm khí tức tối, lẩm bẩm.
"Coi như ngươi lợi hại."
Đây xem như là hắn thỏa hiệp rồi. Làm tốt thí thì sao? Ai chết chứ hắn không chết được!
Hiên Viên Dật đồng tình vỗ vai Hàn Vũ, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt thâm ý của Bắc Mạc Quân. Hiên Viên Dật dơ hai bàn tay thon dài, điềm đạm mỉm cười, chớp mắt, muốn bao nhiêu nhã nhặn có bấy nhiêu nhã nhặn.
Ta không có ý kiến, ngươi bảo gì ta đều nghe. Bọc hậu có gì là không tốt? Ta thích bọc hậu!
Lúc đó Hàn Vũ không chống đỡ được phải cầu hắn đến cứu, hắn thích cứu thì cứu, không thích cứu thì đi chậm lại. Nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích...
Hiên Viên Liệt ngáp dài nhìn ba kẻ dở hơi mắt to trừng mắt nhỏ, hắn cúi đầu đếm đếm đốt ngón tay, nhẩm tính.
Ta vào phòng này đã được hai canh giờ, đồng nghĩa với việc ta đã xa Thần Thần hai canh giờ. Thần Thần ở bên kia ngồi mát ăn bát vàng, khoa tay múa chân chỉ huy hạ nhân vận chuyển đồ, việc hắn làm không phải là vung bạc thì là vung ngân phiếu, nhàn hết phần thiên hạ.
Vì cớ gì hắn lại bị lôi vào đây chứ?
A.... bao giờ mới thả hắn ra?!
Hắn muốn quay chỗ Thần Thần, hắn nhớ Thần Thần của hắn rồi!
Đông viện, Nguyệt Hạo Thần ngồi vắt vẻo trên ghế gặm dưa hấu, dưới nền đất hạt dưa hấu rải rác khắp nơi. Thiếu niên một thân cẩm bào hoa lệ, đầu tóc gọn gàng, mặt mày phấn chấn, môi hồng răng trắng, bên cạnh có nha hoàn quạt gió, chân có nha hoàn đấm bóp, như một đại thiếu gia ăn chơi trác táng.
Nguyệt Hạo Thần ăn xong nửa quả dưa hấu ngọt lịm, ôm bụng nấc cụt, mi tâm nhăn thành một đoàn suy tư.
Hình như... hắn quên mất gì đó?
.......
Năm ngày rất nhanh đi qua, không nói đến công việc chuẩn bị của Bắc Nguyệt liên minh đã đâu vào đó, ngược lại là Thiên ma cung, bọn hắn sớm đã tập kết thành đại quân hùng hậu đứng nghiêm chỉnh trước cổng môn phái.
Nhìn từ trên xuống là một mảnh đen sì bát ngát. người nối đuôi người, cờ xí thêu hình rồng chín đầu bay lượn trong không trung. Vì đã được tẩy não và huấn luyện qua, đệ tử Thiên Ma cung ai nấy đều trưng bộ mặt lạnh như tiền không một chút cảm xúc. Đôi mắt bọn hắn thậm chí đã hằn những tia máu đỏ, sát khí không tự giác toát ra ngoài khiến người ta khó thở tột độ.
Bọn hắn không chờ được nữa, bọn hắn thèm được tắm trong máu tươi, bọn hắn thèm giết chóc!
Cổ Liên tay cầm một cây trượng dài, đầu trượng là đầu lâu người trắng hếu, thân trượng có một con rắn vàng quấn quanh, thỉnh thoảng ngóc đầu dậy phun ra chiếc lưỡi đỏ lòm, lộ đôi răng nanh nhọn hoắt.
Cổ Liên thân là Cổ tộc tộc trưởng, những thứ đi theo hắn đương nhiên không có thứ gì là phàm vật. Ví như chiếc đầu lâu này là đầu lâu của vị tộc trưởng Cổ tộc tiền nhiệm, lại ví như con rắn vàng này chính là vạn cổ chi vương, đứng đầu trong các loại cổ.
Cổ Liên cúi đầu ngó qua biển người mênh mông lên tới hàng trăm vạn phía dưới, thấy thời gian đã đến bèn nói với thuộc hạ đằng sau.
"Ngươi đi thông báo với lão cung chủ, có thể xuất phát được rồi."
"Rõ!"
Gã thuộc hạ ứng lệnh lui xuống, không dám chậm trễ truyền tin tức cho Mạc Vấn Thiên.
Trước cửa một căn phòng nhỏ, Mạc Vấn Thiên chắp tay đứng nhìn trời, mái tóc bạc phất phơ trong gió. Thực chất không cần Cổ Liên nhắc nhở hắn cũng biết lúc nào nên đi, lúc nào không.
Mạc Vấn Thiên nhắm mắt hít vào một hơi khí trời trong lành, khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt hắn hoàn toàn là sự lạnh nhạt, thờ ơ, không chút gợn sóng.
Mạc Vấn Thiên xoay người đẩy cửa phòng, cửa phòng "kẹt" một tiếng mở rộng, cũng làm kinh động tới người ở bên trong.
Kình Sâm đặt cuốn sách trên tay xuống, khẽ nâng mắt, khuôn mặt càng ngày càng trẻ ra của hắn dường như đã dự đoán trước được Mạc Vấn Thiên sẽ tới nên không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Kình Sâm mở miệng.
"Ngươi vẫn là cố chấp tạo nghiệt?"
Mạc Vấn Thiên tiến lên cột lại mái tóc rối tung sau gáy của Kình Sâm, hắn cười.
"Chuyện đã đến nước này, ta mà không thử một lần thì không phải là Mạc Vấn Thiên."
Kình Sâm không có ngăn cản động tác thân mật thái quá này của hắn, chỉ cười theo.
"Cũng phải, nếu không để ngươi nếm trải thất bại thì ngươi sẽ mãi mãi không biết mình sai ở đâu, điên khùng tới mức độ nào."
Mạc Vấn Thiên vuốt ve tóc Kình Sâm, bất thình lình hỏi.
"Ngươi muốn đi với ta không?"
Đây ước chừng như là một câu hỏi cho có lệ, cho dù Kình Sâm nói không muốn đi thì hắn cũng ép Kình Sâm đi.
Kình Sâm đáp.
"Được, ta phải tận mắt chứng kiến Mạc Vấn Thiên ngươi thua trận."
Mạc Vấn Thiên và Kình Sâm cùng nhau bước từng bước ra khỏi Thiên Ma cung, để lại căn phòng trống vắng còn vương lại hơi ấm và một quyển sách không đề tên.
Loạt xoạt!
Gió lùa vào phòng, cuốn theo một phiến lá phong, nhẹ nhàng đáp xuống trang giấy có ghi câu thơ.
'Thiếu niên lang, quy khứ lai hề
Quy khứ lai, đoái kiếp trầm mê.'
Lại nhớ tới mấy chục năm trước, trong rừng phong đỏ rực một khoảng núi đồi, ba bóng dáng nằm cạnh nhau ngắm sao, vò rượu dưới gốc cây phong chất thành đống. Người nữ tử đã sớm ngủ từ lúc nào, thần sắc an yên và bình ổn. Hai nam nhân cùng đắp áo cho nàng, một người cầm lá phong lên, ngắm nghía, bất chợt nở nụ cười rạng rỡ.
"Thiên, một trăm năm sau, chúng ta sẽ lại cùng đi ngắm sao tại rừng phong này được không? Hứa với ta."
Nam tử còn lại nhìn hắn, nhìn gương mặt vô ưu vô lo của hắn, nhịp tim đập thình thịch mất kiểm soát, ánh mắt lấp lánh.
"Hứa với ngươi."
"Dưới danh nghĩa hảo huynh đệ?"
"Đúng vậy.... dưới danh nghĩa.... hảo huynh đệ."
Bình luận facebook