Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 378
Ngay khi đội ngũ Bắc Mạc Quân vừa mới rời khỏi thành Hồng Hồ thì chân trước chân sau, Mạc Vấn Thiên cũng mò theo dấu vết đuổi tới nơi. Đáng tiếc, có mấy người Bắc Mạc Quân hộ tống, cộng thêm việc Kình Sâm đã khôi phục võ công cũng đủ để khiến Mạc Vấn Thiên không dám làm bừa. Mạc Vấn Thiên đứng từ xa nhìn bóng dáng Kình Sâm dần mất hút, đáy mắt hắn bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, một chưởng đập nát cửa thành, gằn giọng.
"Các ngươi tốt lắm… rất tốt! Đã như vậy, các ngươi nên chết hết đi! Các ngươi sẽ biết như thế nào là hậu quả khi cướp người từ tay ta!"
Mạc Vấn Thiên hít sâu một hơi, liếc thấy đám thuộc hạ của hắn đang hì hục chạy tới, khuôn mặt lại khôi phục thần sắc thong dong vốn có.
"Lão cung chủ!"
Mạc Vấn Thiên nhàn nhạt gật đầu, khóe môi nhếch lên đầy âm tàn.
"Các ngươi phân phó xuống dưới, chúng ta chuẩn bị… một cuộc tổng tấn công toàn diện."
"Cái này…"
Đám thuộc hạ nhìn nhau, không biết nên nói hay không, cuối cùng vẫn là đại diện mở miệng.
"Lão cung chủ, Thiên Ma cung chúng ta đang rơi vào thế hạ phong, tiểu nhân cho rằng ta không thể quá vội vàng mà đánh mất đại cục…"
Lời nói còn chưa nói xong, y đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Vấn Thiên chặn họng, làm thế nào cũng không phát ra được một chút thanh âm. Mạc Vấn Thiên xoay xoay chiếc ban chỉ đeo ở ngón tay cái, trầm giọng.
"Lũ phế vật! Chẳng lẽ ngươi nghĩ có ta tọa trấn ở đó chúng ta sẽ thua hay sao? Ngươi nghi ngờ ta?"
"Tiểu nhân không dám!"
Tên thuộc hạ vừa nói lặp tức kinh hồn táng đảm quỳ xuống, chảy mồ hôi hột.
Nghĩ lại cũng phải, từ trước đến giờ lão cung chủ chưa bao giờ thua. Hắn rốt cuộc đã ăn gan hùm mật gấu gì vậy? Hắn đúng là chán sống!
Theo tính tình hỉ nộ thất thường của Mạc Vấn Thiên, hắn vốn định dơ tay lên chụp vào đỉnh đầu hòng lấy đi tính mạng của gã thuộc hạ dưới đất. Nhưng bất chợt nghĩ lại, Thiên Ma cung mặc dù nhân lực nhiều... cơ mà người được coi là tâm phúc của hắn lại chẳng có mấy. Vừa vặn tên này lại là một trong số họ, bình thường hành sự không tồi. Thêm vào việc Cổ Liên trọng thương nên cần phải có người thay thế đảm đương vị trí của hắn. Thôi thì… cho y sống thêm một đoạn thời gian cũng không sao.
"Trở về!"
Mạc Vấn Thiên phất ống tay áo, hừ lạnh, mặt mày cau có như thể người ta thiếu nợ hắn nhiều lắm.
Thực ra, Mạc Vấn Thiên mạnh mồm là vậy, nhưng mà thật chất chính bản thân hắn rõ ràng một việc… hắn quả thật hơi nóng vội. Mạc Vấn Thiên không phải hạng người hữu dũng vô mưu, hắn rất mưu mô là đằng khác. Nói một cách có văn hóa hơn là thông minh.
Từ khi bắt đầu trận chiến sống còn này hắn đều đang đợi thời cơ, đợi một thời cơ chín muồi để hắn làm một kích tất sát, đánh cho Bắc Nguyệt liên minh không còn cơ hội chuyển mình mới là thành công mỹ mãn. Bất quá… ai mà ngờ tới Kình Sâm sẽ chạy cơ chứ?
Mạc Vấn Thiên là một con rồng hắc ám cuồng bạo, một con rồng thị huyết ghê tởm. Nhưng một khi đã mang họ rồng thì đều có vảy ngược, ở đây Kình Sâm chính là vảy ngược của Mạc Vấn Thiên. Hễ là chuyện liên quan đến Kình Sâm là Mạc Vấn Thiên không tài nào bình tĩnh nổi.
Kình Sâm đi mất làm cho Mạc Vấn Thiên không thể không hành động trước một bước.
Tất cả đều là do các ngươi bức ta!
Mạc Vấn Thiên liếc nhìn chiếc ban chỉ quen thuộc trên tay, ở giữa được khảm một hạt châu đỏ như máu, màu sắc thoạt có vẻ giống viên hồng ngọc tầm thường. Song, nếu nhìn kĩ lại thì thấy sắc đỏ trong đó dường như khẽ động đậy, sóng sa sóng sánh…
Bên này, Bắc Nguyệt liên minh không hề hay biết Thiên Ma cung đang có vài động thái đáng ngờ, bọn hắn còn đang mải đắm chìm vào những niềm vui lớn. Niềm vui lớn thứ nhất, không ngoài chuyện Kình Sâm trưởng lão còn sống trở về. Kình Sâm không chỉ là nhân vật nòng cốt mà còn là lãnh tụ tinh thần của Quỷ Âm môn. Hắn trở về không nghi ngờ sẽ làm tăng sĩ khí quân ta, vốn niềm tin vào chiến thắng không đến bốn phần thì giờ đã lên đến sáu phần. Đương nhiên, để được người người tin tưởng thì Kình Sâm không biết đã phải tốn bao nhiêu lượng nước miếng. Phải nói nước miếng hắn tưới dài từ chân núi đến đỉnh núi Quỷ Hành.
Niềm vui thứ hai, Nguyệt Tích Lương và bốn vạn binh sĩ sau bảy ngày thần thần bí bí đã đồng thời xuất quan!
Bắc Mạc Quân và đám người lãnh đạo Bắc Nguyệt liên minh nghẹn họng nhìn trân trối những binh sĩ phía dưới, không kìm được dựng tóc gáy.
Bắc Mạc Quân nửa vui mừng nửa sợ hãi than.
"Tích Lương… nàng quả thật không nói ngoa. Bọn hắn sẽ là vũ khí mấu chốt thay đổi thế cục hiện tại."
Thần sắc Nguyệt Tích Lương có phần mỏi mệt, nhưng ngược lại ánh mắt nàng lại sáng đến lạ kỳ. Nàng dựa đầu vào bả vai Bắc Mạc Quân, mỉm cười.
"Ta không chắc chắn chúng ta sẽ thắng, bất quá… ít nhất chúng ta đã có đảm lượng để cùng Thiên Ma cung chống lại. Cùng lắm thì lưỡng bại câu thương!"
Đúng vậy! Lưỡng bại câu thương!
Nguyệt Tích Lương quyết định rồi, dù cho phải dốc hết vốn liếng thì nàng cũng không để Mạc Vấn Thiên được như ý. Hắn là tổ phụ của nàng thì có sao? Nàng không ngại đại nghĩa diệt thân!
Đứng bên cạnh, Nguyệt Kinh Thiên và Cùng Kỳ đôi hảo huynh đệ dường như tâm ý tương thông quay sang nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà hiện lên một chữ.
Cổ!
Bọn hắn sinh hoạt ở Thiên Ma cung đủ lâu để biết thứ bày ra trước mắt bọn hắn là gì. Nhưng tại sao? Tại sao nàng lại làm được? Không phải đây là phiên phú mà chỉ người Cổ tộc mới làm được ư? Rốt cuộc bằng cách nào?
Nguyệt Tích Lương dường như nhận ra nghi vấn của mọi người, nàng đang định lên tiếng giải thích thì bị chắn ngang.
"Báo!!!"
Nguyệt Tích Lương giật mình, theo bản năng hỏi tên binh sĩ chạy đến.
"Có chuyện gì?"
Tên binh sĩ này xuất thân là đệ tử Quỷ Âm môn, bởi vì tham gia liên minh nên những đệ tử bọn hắn tạm thời được thống nhất gọi là binh sĩ. Hắn cung kính dâng lên đồ vật trong tay.
"Khởi bẩm môn chủ, có tin tức gấp từ tiền tuyến gửi về. Cả bốn phía!"
Hắn là người Quỷ Âm môn, gọi Nguyệt Tích Lương một tiếng môn chủ cũng không sai.
Cả bốn phía?
Bình thường tin cấp báo chỉ có một phía hoặc hai phía là nhiều. Bây giờ bốn phía? Không phải quá trùng hợp?
Nguyệt Tích Lương nhanh tay cầm thư lên đọc qua, càng đọc sắc mặt nàng càng khó coi.
"Lương bảo bảo, có vấn đề gì?"
Nguyệt Kinh Thiên đại diện cho tiếng lòng của mọi người, sốt ruột hỏi.
Nguyệt Kinh Thiên mới đầu cũng là chủ soái một phía, thống lĩnh đại quân Cảnh Lăng. Nhưng khổ nỗi hắn chê tiền tuyến quá nhàm chán, vả lại đội ngũ Thiên Ma cung phía hắn không phải là đội ngũ mạnh nhất. Thành ra hắn bày trò vứt chức trách của mình cho phó tướng dưới quyền, bản thân chạy về tổng bộ Bắc Nguyệt liên minh chơi. Với thông tin tiền tuyến hắn đúng thật không biết chút gì.
Nguyệt Tích Lương vò nát bốn mảnh giấy, nhíu mày trầm tư.
"Rất quái lạ! Cả bốn tin đều giống hệt nhau, người của Thiên Ma cung chủ động rút lui."
"Các ngươi tốt lắm… rất tốt! Đã như vậy, các ngươi nên chết hết đi! Các ngươi sẽ biết như thế nào là hậu quả khi cướp người từ tay ta!"
Mạc Vấn Thiên hít sâu một hơi, liếc thấy đám thuộc hạ của hắn đang hì hục chạy tới, khuôn mặt lại khôi phục thần sắc thong dong vốn có.
"Lão cung chủ!"
Mạc Vấn Thiên nhàn nhạt gật đầu, khóe môi nhếch lên đầy âm tàn.
"Các ngươi phân phó xuống dưới, chúng ta chuẩn bị… một cuộc tổng tấn công toàn diện."
"Cái này…"
Đám thuộc hạ nhìn nhau, không biết nên nói hay không, cuối cùng vẫn là đại diện mở miệng.
"Lão cung chủ, Thiên Ma cung chúng ta đang rơi vào thế hạ phong, tiểu nhân cho rằng ta không thể quá vội vàng mà đánh mất đại cục…"
Lời nói còn chưa nói xong, y đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Vấn Thiên chặn họng, làm thế nào cũng không phát ra được một chút thanh âm. Mạc Vấn Thiên xoay xoay chiếc ban chỉ đeo ở ngón tay cái, trầm giọng.
"Lũ phế vật! Chẳng lẽ ngươi nghĩ có ta tọa trấn ở đó chúng ta sẽ thua hay sao? Ngươi nghi ngờ ta?"
"Tiểu nhân không dám!"
Tên thuộc hạ vừa nói lặp tức kinh hồn táng đảm quỳ xuống, chảy mồ hôi hột.
Nghĩ lại cũng phải, từ trước đến giờ lão cung chủ chưa bao giờ thua. Hắn rốt cuộc đã ăn gan hùm mật gấu gì vậy? Hắn đúng là chán sống!
Theo tính tình hỉ nộ thất thường của Mạc Vấn Thiên, hắn vốn định dơ tay lên chụp vào đỉnh đầu hòng lấy đi tính mạng của gã thuộc hạ dưới đất. Nhưng bất chợt nghĩ lại, Thiên Ma cung mặc dù nhân lực nhiều... cơ mà người được coi là tâm phúc của hắn lại chẳng có mấy. Vừa vặn tên này lại là một trong số họ, bình thường hành sự không tồi. Thêm vào việc Cổ Liên trọng thương nên cần phải có người thay thế đảm đương vị trí của hắn. Thôi thì… cho y sống thêm một đoạn thời gian cũng không sao.
"Trở về!"
Mạc Vấn Thiên phất ống tay áo, hừ lạnh, mặt mày cau có như thể người ta thiếu nợ hắn nhiều lắm.
Thực ra, Mạc Vấn Thiên mạnh mồm là vậy, nhưng mà thật chất chính bản thân hắn rõ ràng một việc… hắn quả thật hơi nóng vội. Mạc Vấn Thiên không phải hạng người hữu dũng vô mưu, hắn rất mưu mô là đằng khác. Nói một cách có văn hóa hơn là thông minh.
Từ khi bắt đầu trận chiến sống còn này hắn đều đang đợi thời cơ, đợi một thời cơ chín muồi để hắn làm một kích tất sát, đánh cho Bắc Nguyệt liên minh không còn cơ hội chuyển mình mới là thành công mỹ mãn. Bất quá… ai mà ngờ tới Kình Sâm sẽ chạy cơ chứ?
Mạc Vấn Thiên là một con rồng hắc ám cuồng bạo, một con rồng thị huyết ghê tởm. Nhưng một khi đã mang họ rồng thì đều có vảy ngược, ở đây Kình Sâm chính là vảy ngược của Mạc Vấn Thiên. Hễ là chuyện liên quan đến Kình Sâm là Mạc Vấn Thiên không tài nào bình tĩnh nổi.
Kình Sâm đi mất làm cho Mạc Vấn Thiên không thể không hành động trước một bước.
Tất cả đều là do các ngươi bức ta!
Mạc Vấn Thiên liếc nhìn chiếc ban chỉ quen thuộc trên tay, ở giữa được khảm một hạt châu đỏ như máu, màu sắc thoạt có vẻ giống viên hồng ngọc tầm thường. Song, nếu nhìn kĩ lại thì thấy sắc đỏ trong đó dường như khẽ động đậy, sóng sa sóng sánh…
Bên này, Bắc Nguyệt liên minh không hề hay biết Thiên Ma cung đang có vài động thái đáng ngờ, bọn hắn còn đang mải đắm chìm vào những niềm vui lớn. Niềm vui lớn thứ nhất, không ngoài chuyện Kình Sâm trưởng lão còn sống trở về. Kình Sâm không chỉ là nhân vật nòng cốt mà còn là lãnh tụ tinh thần của Quỷ Âm môn. Hắn trở về không nghi ngờ sẽ làm tăng sĩ khí quân ta, vốn niềm tin vào chiến thắng không đến bốn phần thì giờ đã lên đến sáu phần. Đương nhiên, để được người người tin tưởng thì Kình Sâm không biết đã phải tốn bao nhiêu lượng nước miếng. Phải nói nước miếng hắn tưới dài từ chân núi đến đỉnh núi Quỷ Hành.
Niềm vui thứ hai, Nguyệt Tích Lương và bốn vạn binh sĩ sau bảy ngày thần thần bí bí đã đồng thời xuất quan!
Bắc Mạc Quân và đám người lãnh đạo Bắc Nguyệt liên minh nghẹn họng nhìn trân trối những binh sĩ phía dưới, không kìm được dựng tóc gáy.
Bắc Mạc Quân nửa vui mừng nửa sợ hãi than.
"Tích Lương… nàng quả thật không nói ngoa. Bọn hắn sẽ là vũ khí mấu chốt thay đổi thế cục hiện tại."
Thần sắc Nguyệt Tích Lương có phần mỏi mệt, nhưng ngược lại ánh mắt nàng lại sáng đến lạ kỳ. Nàng dựa đầu vào bả vai Bắc Mạc Quân, mỉm cười.
"Ta không chắc chắn chúng ta sẽ thắng, bất quá… ít nhất chúng ta đã có đảm lượng để cùng Thiên Ma cung chống lại. Cùng lắm thì lưỡng bại câu thương!"
Đúng vậy! Lưỡng bại câu thương!
Nguyệt Tích Lương quyết định rồi, dù cho phải dốc hết vốn liếng thì nàng cũng không để Mạc Vấn Thiên được như ý. Hắn là tổ phụ của nàng thì có sao? Nàng không ngại đại nghĩa diệt thân!
Đứng bên cạnh, Nguyệt Kinh Thiên và Cùng Kỳ đôi hảo huynh đệ dường như tâm ý tương thông quay sang nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà hiện lên một chữ.
Cổ!
Bọn hắn sinh hoạt ở Thiên Ma cung đủ lâu để biết thứ bày ra trước mắt bọn hắn là gì. Nhưng tại sao? Tại sao nàng lại làm được? Không phải đây là phiên phú mà chỉ người Cổ tộc mới làm được ư? Rốt cuộc bằng cách nào?
Nguyệt Tích Lương dường như nhận ra nghi vấn của mọi người, nàng đang định lên tiếng giải thích thì bị chắn ngang.
"Báo!!!"
Nguyệt Tích Lương giật mình, theo bản năng hỏi tên binh sĩ chạy đến.
"Có chuyện gì?"
Tên binh sĩ này xuất thân là đệ tử Quỷ Âm môn, bởi vì tham gia liên minh nên những đệ tử bọn hắn tạm thời được thống nhất gọi là binh sĩ. Hắn cung kính dâng lên đồ vật trong tay.
"Khởi bẩm môn chủ, có tin tức gấp từ tiền tuyến gửi về. Cả bốn phía!"
Hắn là người Quỷ Âm môn, gọi Nguyệt Tích Lương một tiếng môn chủ cũng không sai.
Cả bốn phía?
Bình thường tin cấp báo chỉ có một phía hoặc hai phía là nhiều. Bây giờ bốn phía? Không phải quá trùng hợp?
Nguyệt Tích Lương nhanh tay cầm thư lên đọc qua, càng đọc sắc mặt nàng càng khó coi.
"Lương bảo bảo, có vấn đề gì?"
Nguyệt Kinh Thiên đại diện cho tiếng lòng của mọi người, sốt ruột hỏi.
Nguyệt Kinh Thiên mới đầu cũng là chủ soái một phía, thống lĩnh đại quân Cảnh Lăng. Nhưng khổ nỗi hắn chê tiền tuyến quá nhàm chán, vả lại đội ngũ Thiên Ma cung phía hắn không phải là đội ngũ mạnh nhất. Thành ra hắn bày trò vứt chức trách của mình cho phó tướng dưới quyền, bản thân chạy về tổng bộ Bắc Nguyệt liên minh chơi. Với thông tin tiền tuyến hắn đúng thật không biết chút gì.
Nguyệt Tích Lương vò nát bốn mảnh giấy, nhíu mày trầm tư.
"Rất quái lạ! Cả bốn tin đều giống hệt nhau, người của Thiên Ma cung chủ động rút lui."
Bình luận facebook