Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 381
Mạc Vấn Thiên cho quân tấn công đương nhiên Bắc mạc Quân không thể cứ thế chịu đòn, hắn truyền lệnh xuống để Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên song song dẫn quân nghênh chiến. Đôi phu thê này thống lĩnh tổng cộng bốn vạn binh sĩ, chính là những binh sĩ lúc trước Nguyệt Tích Lương huấn luyện ra. Mọi người ai cũng biết bọn hắn lợi hại, nhưng lợi hại đến đâu thì phải tận mắt chứng kiến mới rõ.
Hai quân tiên phong chạm trán nhau là dấu hiệu cuộc chiến nảy lửa. Mạc Vấn Thiên không vội ra tay vì hắn có lòng tin tuyệt đối vào cổ binh. Cổ binh là vũ khí tối thượng hắn chuẩn bị riêng cho đối phương, sự thật chứng minh, Bắc Nguyệt liên minh đã phải chật vật trước nó, hay nói cách khác là thảm bại. Nếu Bắc Mạc Quân và những nhân vật cao tầng không đích thân ra tay thì chỉ với những binh lính bình thường, Bắc Nguyệt liên minh không đàn áp nổi cổ binh.
Không uổng công Cổ Liên dày công nghiên cứu hơn chục năm nay!
Lăng Tiêu Nhiên và Nguyệt Kinh Thiên như hạc lạc giữa bầy gà, giết đâu thắng đó. Cổ binh không sợ đau đúng không? Cổ binh chặt đứt đầu vẫn có thể chiến đấu đúng không? Cổ binh điên cuồng đúng không? Vậy thì không để lại cho bọn hắn cơ thể nguyên vẹn là được!
Lăng Tiêu Nhiên chân đạp vào lưng ngựa, lực đạo mạnh đến nỗi con ngựa đen cường tráng đổ ập xuống, hai vó ngã quỵ, cát bụi mù mịt tứ phía. Lăng Tiêu Nhiên không quen dùng ngựa, ngựa sẽ cản trở nàng chiến đấu, nàng là sát thủ giang hồ, đã là sát thủ thì phải chiến đấu theo phong cách của sát thủ.
Thân hình mảnh mai của Lăng Tiêu Nhiên lao đi nhanh như một cơn gió, thấp thoáng đằng sau mấy gã cổ binh. Hàn quang chợt lóe, một tên lặp tức chia năm sẻ bảy, máu tươi phun ra như suối. Chuẩn xác là chia năm xẻ bảy, vết cắt ngọt lịm, từng thớ thịt rơi lộp bộp, đầu và tứ chi mỗi thứ một nơi.
Kiếm pháp của Tiêu Nhiên dạo này lại có tiến bộ rồi!
Nguyệt Kinh Thiên ở một bên cảm khái, hắn không giống nàng, hắn thích cảm giác ở trên lưng ngựa, như thế mới oai phong. Nguyệt Kinh Thiên cũng xuất thân giang hồ nhưng hắn đã quen với cách đánh ở tiền tuyến. Hắn biết ích lợi của việc dùng ngựa là như thế nào. Nhiều vị tướng quân bởi vì bị mất ngựa mà rơi vào thế hạ phong.
Nguyệt Kinh Thiên vung kiếm, cách đánh của hắn tương đối thô bạo, cũng tương đối tiêu hao nội lực. Mỗi một nhát chém ra hắn đều sẽ nương theo mũi kiếm mà đưa vào cơ thể quân địch một chút ám kình, một loại ám kình có thể nổ tung trong vòng ba giây.
Một… hai… ba!
Oành!
Hàng loạt cổ binh xung quanh Nguyệt Kinh Thiên nhất thời nổ tung, nội tạng đã hơi đổi thành màu tím đen của bọn hắn vương vãi khắp nơi. Nguyệt Kinh Thiên đắc ý huơ huơ kiếm với nương tử nhà mình khoe thành tích, nào ngờ nhận được cái liếc mắt đầy tính háo thắng của nàng.
Hừ, ta sẽ không thua đâu!
Mạc Vấn Thiên theo dõi trận chiến, sự chú ý của hắn vẫn tập trung vào hai người Lăng Tiêu Nhiên và Nguyệt Kinh Thiên. Một người là nhi tử hắn, một người là thánh nữ Vu tộc mà hắn đã nhắm đến từ khi nàng còn nhỏ. Huyền tộc và Vu tộc đúng là có mối quan hệ sâu xa không thể gỡ bỏ được, hậu nhân hai tộc đều ưu tú như thế. Không ai biết một bán Huyền tộc như hắn phải cố gắng bao nhiêu, đánh đổi bao nhiêu máu tươi để có được ngày hôm nay.
Bất quá… rất nhanh thôi, hắn sẽ không còn là bán Huyền tộc nữa, hắn… sẽ thành Thần!
“Ưu tú mấy, lợi hại mấy cũng vô dụng, hai người làm sao đấu được với mấy vạn cổ binh của ta.”
Mạc Vấn Thiên lẩm bẩm, hắn không hề hay biết Cổ Liên đứng sau lưng hắn đang trợn mắt há mồm, khuôn mặt y dần tái nhợt, môi run rẩy không nói nên lời. Mạc Vấn Thiên làm sao rành cổ độc bằng Cổ Liên, hắn chân chính là tộc trưởng Cổ tộc, người khác chưa nhìn ra nhưng riêng hắn đã thấy có gì đó không thích hợp.
Mắt thấy cổ binh ngã xuống ngày càng nhiều, mà những tên ngã xuống ấy hơn phân nửa không phải là do Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên giết. Lại quan sát thật kỹ bốn vạn binh sĩ bên Bắc Nguyệt liên minh, một ý nghĩ kinh hồn chợt lóe lên trong đầu Cổ Liên. Chẳng lẽ…
Không!
Không thể nào như vậy được!
Làm sao có thể như vậy?
Ngoài tộc nhân Cổ tộc ra, không… đúng hơn là ngoài hắn, người xuất sắc nhất trong Cổ tộc ra thì còn có ai làm được thứ này?!
Hắn không tin!
Chắc chắn là một thứ gì đấy tương tự, một loại độc tương tự!
Nhưng mặc kệ Cổ Liên hết sức phủ nhận như thế nào thì sự thật vẫn chình ình ra đấy, cổ binh Thiên Ma cung càng ngày càng rơi vào thế hạ phong, so với binh sĩ Bắc Nguyệt liên minh thì bọn hắn còn thiệt hại nhiều hơn.
Một thời gian trôi qua, đến nỗi thông minh như Mạc Vấn Thiên không cần Cổ Liên nói cũng nhận ra điều kỳ lạ. Hắn trầm mặt xuống, giọng nói lạnh lẽo hẳn.
“Cổ Liên, giải thích cho ta chuyện này là thế nào?”
Cổ Liên biết tình hình không thể kiểm soát được nữa bèn thật thà nói.
“Cung chủ, không ổn rồi. Bọn chúng đã tìm ra cách đối phó cổ binh. Ta… ta không biết bọn chúng làm sao làm được.”
Mạc Vấn Thiên tức giận cau chặt chân mày, quát.
“Đối phó cổ binh? Ngươi nói rõ cho ta!”
Cổ Liên cắn môi, ngước mắt nhìn Bắc Nguyệt liên minh phía xa xa, không hiểu sao đập vào mắt hắn là gương mặt nhỏ nhắn gợi đòn của Nguyệt Tích Lương. Theo điều tra, bên đó người có y thuật lợi hại nhất là nàng, môn chủ Quỷ Âm môn, là tác phẩm của nàng sao?
“Cung chủ, ngươi nhìn kỹ binh sĩ của Bắc Nguyệt liên minh, có phải bọn chúng rất giống với cổ binh của chúng ta hay không?”
Mạc Vấn Thiên theo lời Cổ Liên nhìn kỹ, quả thật phát hiện khác thường. Những binh sĩ đó bị chém không nhăn mày, bị đâm không thở gấp, cơ thể cường tráng, cơ bắp và gân xanh nổi lên cuồn cuộn, có những người cụt chân cụt tay vẫn đứng dậy như thường.
Giống! Quá giống!
Mạc Vấn Thiên kinh hãi hỏi.
“Bọn chúng cũng là cổ binh?”
Cổ Liên tự giễu lắc đầu, đáp.
“E rằng không phải, bọn chúng không phải là cổ binh, là bản nâng cấp của cổ binh mới đúng. Bởi vì…”
Cổ Liên chỉ chỉ vào đầu mình, nói tiếp.
“Bọn chúng được giữ lại thần trí, có suy nghĩ, bọn chúng thông minh hơn cổ binh con rối gấp trăm lần. Bọn chúng khôn khéo, biết bày ra sách lược chiến đấu. Ngoài chuyện đó ra, tất cả những biểu hiện đều giống cổ binh y hệt. Nếu thuộc hạ đoán không nhầm, bọn chúng có khả năng cũng đã bị hạ cổ, mà loại cổ đó… ta không biết.”
Không phải độc, mà là cổ. Hắn khẳng định!
Bởi lẽ hắn vừa cho người lén đi bắt một tên binh sĩ Bắc Nguyệt liên minh tiến hành kiểm tra, sự thật làm hắn rớt xuống đáy vực.
Nói ra thì thật nhục nhã nhưng hắn không thể không nói. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hắn không ngờ trên đời còn có người sử dụng cổ được đến mức độ này.
Mạc Vấn Thiên mất vài giây mới xốc lại được tinh thần, nhịn xuống xúc động muốn giết người, hắn âm u cười.
“Bắc Nguyệt liên minh đúng là ngọa hổ tàng long, người sử dụng cổ kia quá nguy hiểm, ẩn giấu cũng sâu. Xem ra chúng ta không được khinh địch đâu…”
Bắc Nguyệt liên minh cho hắn bất ngờ thật lớn, những tưởng thắng lợi nằm trong tầm tay, ai biết chiêu bài của hắn đã bị bọn họ triệt để chặn đứng. Quân đội cổ binh coi như vô dụng, đã vậy…
“Truyền lệnh của ta, toàn quân xuất trận!”
Không giữ được cái gì nữa, xuất hết vốn liếng đi thôi. Để xem Bắc Nguyệt liên minh còn có những tuyệt chiêu gì.
Bắc Mạc Quân luôn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Mạc Vấn Thiên, thấy thế hưng phấn nhếch môi.
“Hắn không đợi được. Đúng ý bổn vương, để tiết kiệm thời gian, quân ta cũng lên hết đi.”
“Rõ!”
Triển Chính Hi tuân lệnh, hắn cùng với tất cả những người khác cùng nhau xông chiến trường, không chừa một ai.
Bắc Mạc Quân điều chỉnh lại giáp bảo hộ giúp Nguyệt Tích Lương xong bản thân hắn mới cầm chắc thanh kiếm, dặn dò.
“Nàng nhớ đừng tùy tiện tham chiến, đợi ta trở về.”
Nguyệt Tích Lương nhu thuận gật đầu, nàng không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho hài tử, nàng sẽ không vọng động.
“Chàng cẩn thận.”
Bắc Mạc Quân đáp ứng nàng, đúng lúc Kình Sâm lướt qua hai người, hắn nói nhanh.
“Mạc Vấn Thiên để ta đối phó trước, Nhị vương gia, nếu ta thua thì ngươi hãy lên.”
Một phần vì muốn tiêu hao sức lực của Mạc Vấn Thiên, một phần là hắn muốn giải quyết nốt ân oán giữa hắn và y. Ân oán này đã đến lúc nên kết thúc rồi...
Hai quân tiên phong chạm trán nhau là dấu hiệu cuộc chiến nảy lửa. Mạc Vấn Thiên không vội ra tay vì hắn có lòng tin tuyệt đối vào cổ binh. Cổ binh là vũ khí tối thượng hắn chuẩn bị riêng cho đối phương, sự thật chứng minh, Bắc Nguyệt liên minh đã phải chật vật trước nó, hay nói cách khác là thảm bại. Nếu Bắc Mạc Quân và những nhân vật cao tầng không đích thân ra tay thì chỉ với những binh lính bình thường, Bắc Nguyệt liên minh không đàn áp nổi cổ binh.
Không uổng công Cổ Liên dày công nghiên cứu hơn chục năm nay!
Lăng Tiêu Nhiên và Nguyệt Kinh Thiên như hạc lạc giữa bầy gà, giết đâu thắng đó. Cổ binh không sợ đau đúng không? Cổ binh chặt đứt đầu vẫn có thể chiến đấu đúng không? Cổ binh điên cuồng đúng không? Vậy thì không để lại cho bọn hắn cơ thể nguyên vẹn là được!
Lăng Tiêu Nhiên chân đạp vào lưng ngựa, lực đạo mạnh đến nỗi con ngựa đen cường tráng đổ ập xuống, hai vó ngã quỵ, cát bụi mù mịt tứ phía. Lăng Tiêu Nhiên không quen dùng ngựa, ngựa sẽ cản trở nàng chiến đấu, nàng là sát thủ giang hồ, đã là sát thủ thì phải chiến đấu theo phong cách của sát thủ.
Thân hình mảnh mai của Lăng Tiêu Nhiên lao đi nhanh như một cơn gió, thấp thoáng đằng sau mấy gã cổ binh. Hàn quang chợt lóe, một tên lặp tức chia năm sẻ bảy, máu tươi phun ra như suối. Chuẩn xác là chia năm xẻ bảy, vết cắt ngọt lịm, từng thớ thịt rơi lộp bộp, đầu và tứ chi mỗi thứ một nơi.
Kiếm pháp của Tiêu Nhiên dạo này lại có tiến bộ rồi!
Nguyệt Kinh Thiên ở một bên cảm khái, hắn không giống nàng, hắn thích cảm giác ở trên lưng ngựa, như thế mới oai phong. Nguyệt Kinh Thiên cũng xuất thân giang hồ nhưng hắn đã quen với cách đánh ở tiền tuyến. Hắn biết ích lợi của việc dùng ngựa là như thế nào. Nhiều vị tướng quân bởi vì bị mất ngựa mà rơi vào thế hạ phong.
Nguyệt Kinh Thiên vung kiếm, cách đánh của hắn tương đối thô bạo, cũng tương đối tiêu hao nội lực. Mỗi một nhát chém ra hắn đều sẽ nương theo mũi kiếm mà đưa vào cơ thể quân địch một chút ám kình, một loại ám kình có thể nổ tung trong vòng ba giây.
Một… hai… ba!
Oành!
Hàng loạt cổ binh xung quanh Nguyệt Kinh Thiên nhất thời nổ tung, nội tạng đã hơi đổi thành màu tím đen của bọn hắn vương vãi khắp nơi. Nguyệt Kinh Thiên đắc ý huơ huơ kiếm với nương tử nhà mình khoe thành tích, nào ngờ nhận được cái liếc mắt đầy tính háo thắng của nàng.
Hừ, ta sẽ không thua đâu!
Mạc Vấn Thiên theo dõi trận chiến, sự chú ý của hắn vẫn tập trung vào hai người Lăng Tiêu Nhiên và Nguyệt Kinh Thiên. Một người là nhi tử hắn, một người là thánh nữ Vu tộc mà hắn đã nhắm đến từ khi nàng còn nhỏ. Huyền tộc và Vu tộc đúng là có mối quan hệ sâu xa không thể gỡ bỏ được, hậu nhân hai tộc đều ưu tú như thế. Không ai biết một bán Huyền tộc như hắn phải cố gắng bao nhiêu, đánh đổi bao nhiêu máu tươi để có được ngày hôm nay.
Bất quá… rất nhanh thôi, hắn sẽ không còn là bán Huyền tộc nữa, hắn… sẽ thành Thần!
“Ưu tú mấy, lợi hại mấy cũng vô dụng, hai người làm sao đấu được với mấy vạn cổ binh của ta.”
Mạc Vấn Thiên lẩm bẩm, hắn không hề hay biết Cổ Liên đứng sau lưng hắn đang trợn mắt há mồm, khuôn mặt y dần tái nhợt, môi run rẩy không nói nên lời. Mạc Vấn Thiên làm sao rành cổ độc bằng Cổ Liên, hắn chân chính là tộc trưởng Cổ tộc, người khác chưa nhìn ra nhưng riêng hắn đã thấy có gì đó không thích hợp.
Mắt thấy cổ binh ngã xuống ngày càng nhiều, mà những tên ngã xuống ấy hơn phân nửa không phải là do Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên giết. Lại quan sát thật kỹ bốn vạn binh sĩ bên Bắc Nguyệt liên minh, một ý nghĩ kinh hồn chợt lóe lên trong đầu Cổ Liên. Chẳng lẽ…
Không!
Không thể nào như vậy được!
Làm sao có thể như vậy?
Ngoài tộc nhân Cổ tộc ra, không… đúng hơn là ngoài hắn, người xuất sắc nhất trong Cổ tộc ra thì còn có ai làm được thứ này?!
Hắn không tin!
Chắc chắn là một thứ gì đấy tương tự, một loại độc tương tự!
Nhưng mặc kệ Cổ Liên hết sức phủ nhận như thế nào thì sự thật vẫn chình ình ra đấy, cổ binh Thiên Ma cung càng ngày càng rơi vào thế hạ phong, so với binh sĩ Bắc Nguyệt liên minh thì bọn hắn còn thiệt hại nhiều hơn.
Một thời gian trôi qua, đến nỗi thông minh như Mạc Vấn Thiên không cần Cổ Liên nói cũng nhận ra điều kỳ lạ. Hắn trầm mặt xuống, giọng nói lạnh lẽo hẳn.
“Cổ Liên, giải thích cho ta chuyện này là thế nào?”
Cổ Liên biết tình hình không thể kiểm soát được nữa bèn thật thà nói.
“Cung chủ, không ổn rồi. Bọn chúng đã tìm ra cách đối phó cổ binh. Ta… ta không biết bọn chúng làm sao làm được.”
Mạc Vấn Thiên tức giận cau chặt chân mày, quát.
“Đối phó cổ binh? Ngươi nói rõ cho ta!”
Cổ Liên cắn môi, ngước mắt nhìn Bắc Nguyệt liên minh phía xa xa, không hiểu sao đập vào mắt hắn là gương mặt nhỏ nhắn gợi đòn của Nguyệt Tích Lương. Theo điều tra, bên đó người có y thuật lợi hại nhất là nàng, môn chủ Quỷ Âm môn, là tác phẩm của nàng sao?
“Cung chủ, ngươi nhìn kỹ binh sĩ của Bắc Nguyệt liên minh, có phải bọn chúng rất giống với cổ binh của chúng ta hay không?”
Mạc Vấn Thiên theo lời Cổ Liên nhìn kỹ, quả thật phát hiện khác thường. Những binh sĩ đó bị chém không nhăn mày, bị đâm không thở gấp, cơ thể cường tráng, cơ bắp và gân xanh nổi lên cuồn cuộn, có những người cụt chân cụt tay vẫn đứng dậy như thường.
Giống! Quá giống!
Mạc Vấn Thiên kinh hãi hỏi.
“Bọn chúng cũng là cổ binh?”
Cổ Liên tự giễu lắc đầu, đáp.
“E rằng không phải, bọn chúng không phải là cổ binh, là bản nâng cấp của cổ binh mới đúng. Bởi vì…”
Cổ Liên chỉ chỉ vào đầu mình, nói tiếp.
“Bọn chúng được giữ lại thần trí, có suy nghĩ, bọn chúng thông minh hơn cổ binh con rối gấp trăm lần. Bọn chúng khôn khéo, biết bày ra sách lược chiến đấu. Ngoài chuyện đó ra, tất cả những biểu hiện đều giống cổ binh y hệt. Nếu thuộc hạ đoán không nhầm, bọn chúng có khả năng cũng đã bị hạ cổ, mà loại cổ đó… ta không biết.”
Không phải độc, mà là cổ. Hắn khẳng định!
Bởi lẽ hắn vừa cho người lén đi bắt một tên binh sĩ Bắc Nguyệt liên minh tiến hành kiểm tra, sự thật làm hắn rớt xuống đáy vực.
Nói ra thì thật nhục nhã nhưng hắn không thể không nói. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hắn không ngờ trên đời còn có người sử dụng cổ được đến mức độ này.
Mạc Vấn Thiên mất vài giây mới xốc lại được tinh thần, nhịn xuống xúc động muốn giết người, hắn âm u cười.
“Bắc Nguyệt liên minh đúng là ngọa hổ tàng long, người sử dụng cổ kia quá nguy hiểm, ẩn giấu cũng sâu. Xem ra chúng ta không được khinh địch đâu…”
Bắc Nguyệt liên minh cho hắn bất ngờ thật lớn, những tưởng thắng lợi nằm trong tầm tay, ai biết chiêu bài của hắn đã bị bọn họ triệt để chặn đứng. Quân đội cổ binh coi như vô dụng, đã vậy…
“Truyền lệnh của ta, toàn quân xuất trận!”
Không giữ được cái gì nữa, xuất hết vốn liếng đi thôi. Để xem Bắc Nguyệt liên minh còn có những tuyệt chiêu gì.
Bắc Mạc Quân luôn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Mạc Vấn Thiên, thấy thế hưng phấn nhếch môi.
“Hắn không đợi được. Đúng ý bổn vương, để tiết kiệm thời gian, quân ta cũng lên hết đi.”
“Rõ!”
Triển Chính Hi tuân lệnh, hắn cùng với tất cả những người khác cùng nhau xông chiến trường, không chừa một ai.
Bắc Mạc Quân điều chỉnh lại giáp bảo hộ giúp Nguyệt Tích Lương xong bản thân hắn mới cầm chắc thanh kiếm, dặn dò.
“Nàng nhớ đừng tùy tiện tham chiến, đợi ta trở về.”
Nguyệt Tích Lương nhu thuận gật đầu, nàng không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho hài tử, nàng sẽ không vọng động.
“Chàng cẩn thận.”
Bắc Mạc Quân đáp ứng nàng, đúng lúc Kình Sâm lướt qua hai người, hắn nói nhanh.
“Mạc Vấn Thiên để ta đối phó trước, Nhị vương gia, nếu ta thua thì ngươi hãy lên.”
Một phần vì muốn tiêu hao sức lực của Mạc Vấn Thiên, một phần là hắn muốn giải quyết nốt ân oán giữa hắn và y. Ân oán này đã đến lúc nên kết thúc rồi...
Bình luận facebook