Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Phỉ Ngạo cảm giác được người trong ngực tỉnh dậy, cũng nặng nề mở mắt ra. Thế này lại hù Hứa Nhan giật mình, cô vội vàng nhắm mắt, lông mi hơi run lên.
Bên tai có tiếng sột soạt nho nhỏ, dường như Phỉ Ngạo rời giường chuẩn bị đi làm. Đợi cho anh ta ra khỏi phòng, Hứa Nhan mới dám ngồi dậy đi làm vệ sinh cá nhân. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy Phỉ Ngạo, cô đều có cảm giác sờ sợ, mặc dù anh ta đối xử với cô cũng không đến nỗi tệ.
Có thời gian, cô nhất định phải tìm hiểu lí do anh ta cưới mình. Nếu anh ta chỉ kết hôn vì muốn tránh áp lực từ Phỉ Hoài thì đâu nhất thiết phải chọn người như cô chứ? Vừa quê mùa vừa chẳng hiểu biết gì về giới thượng lưu, há lại chẳng chọc cho ông ta càng giận điên lên?
Hứa Nhan vào bếp tự nấu ăn để tìm về chút cảm giác tồn tại, mỗi ngày đều ở trong nhà thế này rất dễ sinh bệnh, tự kỉ hay trầm cảm gì đó, cô thật sự không muốn dính vào.
Trong tủ lạnh có đủ các loại thực phẩm tươi sống, tất cả đều là thượng hạng hết, báo hại lúc cô nấu mấy món dân dã có cảm giác hơi phung phí. Mặc kệ, dù sao anh ta cũng rất giàu, chút tiền này có đáng là gì?
Chu quản gia vẫn là người quan tâm Hứa Nhan nhất, thấy cô lục đục trong bếp cả buổi sáng nên đi vào hỏi thăm.
"Hứa Nhan, cháu làm gì thế?"
"Chỉ là cơm chiên bình thường thôi ạ, chú Chu muốn ăn cùng không? Cháu lỡ tay làm hơi nhiều."
Hứa Nhan vừa tháo tạp dề vừa nhìn Chu quản gia, ông nghe mùi thơm cũng muốn thử một chút, nhưng bụng vẫn đang no, nghĩ đến cậu chủ làm việc từ sớm còn chưa ăn gì, liền đề nghị:
"Hay ta mang cho cậu chủ một ít?"
Phỉ Ngạo sao? Anh ta không đi làm? Cô cứ nghĩ mỗi ngày anh ta đều đi đến công ty làm việc rồi đến tối mới về chứ? Nào ngờ lại chui vào trong phòng riêng.
"Vậy cũng được, à phải, chú Chu, ngày mai cháu có việc muốn ra ngoài, lát nữa chú hỏi ý anh ta giúp cháu với!"
Hứa Nhan lẹ tay đem cơm chia làm hai phần rồi cắt hai miếng dưa nhỏ cắm lên trên, khiếu thẩm mỹ đúng là xấu đến không nỡ nhìn, nhưng cũng đỡ hơn không có.
Trong biệt thự này mỗi ngày đều có đầu bếp chuẩn bị bữa sáng cho Phỉ Ngạo, nhưng sáng ra tâm trạng của anh không tốt lắm nên còn chưa động đũa. Chu quản gia không đành lòng nhìn cậu chủ của mình nhịn đói, rốt cuộc đem một phần cơm chiên của Hứa Nhan làm đi tìm anh. Dù sao cô gái nhỏ này cũng chọc cho cậu chủ vui vẻ, chắc hẳn cậu chủ sẽ nể mặt một chút.
Phỉ Ngạo đúng là để tâm đến Hứa Nhan, lúc thấy Chu quản gia mang theo đĩa cơm chiên vào, anh khẽ nhăn mày, nhưng khi nghe nói đây là tự tay cô làm thì cầm muỗng lên bắt đầu ăn. Tuy hương vị so ra không bằng đầu bếp năm sao làm, nhưng có cảm giác rất ấm áp.
"Cậu chủ, Hứa tiểu thư bảo ngày mai cô ấy có buổi họp lớp, không biết cậu có thời gian đi cùng không?"
"Mấy giờ?"
Phỉ Ngạo nhìn lịch trình của mình, đem đĩa trống đưa cho Chu quản gia đang đứng bên cạnh mình, tốc độ ăn rất nhanh.
"Đại khái là tám giờ tối?"
"..."
Buổi họp ngày mai phỏng chừng chín giờ vẫn còn chưa xong. Anh không trả lời mà đổi chủ đề sang Triệu Thanh Liên.
"Bên Triệu gia có phản ứng gì mãnh liệt không?"
"Không có, nhiều nhất là Triệu Thanh Liên tức giận lên sóng truyền hình nói bóng nói gió đổ lỗi cho Hứa tiểu thư mà thôi."
Triệu Thanh Liên là người của công chúng, hiện tại cực kì được lòng fan hâm mộ, cho nên vừa lên trả lời phỏng vấn nói mấy câu vớ vẩn, mọi người lập tức gõ phím chửi rủa kẻ thứ ba không rõ họ tên kia. Tính ra cũng thật kì quái, bao nhiêu phóng viên báo chí đều đưa tin về người vợ bí ẩn của Phỉ Ngạo, nhưng cuối cùng ngay cả tên và mặt của người đó ra sao cũng không biết! Phải có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào mới thao túng được cả một giới truyền thông như thế chứ?
Vậy mà có những người ngay cả chủ tịch nước cũng không biết tên như Hứa Nhan vẫn chưa nhận thức được người chồng trên danh nghĩa của mình là ai trong giới thượng lưu.
Phỉ Ngạo tùy tay gõ một cái mail cho cấp dưới, sau đó nhấp thêm ngụm trà rồi nói:
"Nếu cô ta để lộ chút thông tin nào thì lập tức cắt đứt hợp đồng quảng cáo sắp tới."
"Vâng."
Chu quản gia cúi người, song lại nhớ tới việc Hứa Nhan nhờ vừa rồi, đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.
Phỉ Ngạo thấy vậy tùy tiện hỏi: "Còn chuyện gì sao?"
"Cái đó... Không có gì."
Chu quản gia ấp úng một lúc rồi lui ra ngoài, xem thái độ của cậu chủ thì chắc ngày mai không có thời gian để đi cùng Hứa Nhan đâu?
Đem tin này nói cho Hứa Nhan, cô lại không nói gì mà gật đầu một cái. Trước khi hỏi thì cũng đã biết được phần nào đáp án rồi, chỉ là hỏi cho có lệ vậy thôi, anh ta làm sao mà rảnh rỗi đến mức đi cùng cô chứ? Từ sau lần đó ra ngoài cùng Lâm Dương về thì ai cũng biết cô đã kết hôn, hơn nữa còn trách cứ cô vì sao không mời họ đến dự đám cưới. Nghĩ tới thấy oan ức cực kì, vậy mà chẳng thể giải thích được. Cũng không phải Lâm Dương nhiều chuyện nói ra, mà do hắn say rượu tâm sự với một cô bạn cũ, chỉ một câu "Hứa Nhan kết hôn rồi", hậu quả có thể tưởng tượng được! Mà tin càng lan càng rộng, bây giờ bạn bè có ai không biết cô lấy chồng nhà giàu chứ?
Hứa Nhan khẽ thở dài, ngày tiếp theo cô cứ ngây ngốc ở trong biệt thự, hết may vá, nấu ăn, lại đọc sách, xong rồi đi dạo vòng vòng ngắm hoa ngắm cỏ, chán phát ngất.
Buổi chiều ngồi trong phòng khách xem ti vi cùng Chu quản gia mà tâm trí cô cứ bay bổng ở đâu đâu, đến khi ông ấy cười vỗ vai mình, cô mới giật thót.
"Cháu không chuẩn bị sao?"
"Cháu tắm rồi, lát nữa thay đồ là có thể đi mà?"
Họp lớp thì phải chuẩn bị cái quỷ gì chứ? Trước giờ bọn họ đều không quan tâm tới việc tụ tập ăn chơi, nhưng cũng hơn nửa năm rồi chưa gặp nhau nên nhất thời nổi hứng muốn gặp mặt mà thôi.
"Cháu định mặc gì đi?"
"Thì quần jean với áo sơ mi là được mà chú?"
Hứa Nhan dựa đầu lên ghế, mái tóc đen dài ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn. Lát nữa chuẩn bị đi thì bôi thêm chút son là được, không cần quá cầu kì, có ai thèm nhìn đâu chứ?
"Thật là..."
Chu quản gia lắc đầu nhìn cô rồi đi vào trong, lát sau ôm ra một hộp quà màu đen thắt nơ đỏ trông vô cùng đẹp mắt, đặt xuống bàn dài rồi nói:
"Mặc cái này, là cậu chủ bảo chú chuẩn bị cho cháu."
Cơ mặt Hứa Nhan khẽ co giật, nghĩ đến mấy cái váy dạ hội vừa dài vừa cầu kì mà không khỏi ngượng giùm. Có điều thứ mà Phỉ Ngạo chuẩn bị chỉ là một cái váy jean đơn giản cùng một cái áo thun tay dài cổ tròn, dường như đặc biệt vì sở thích của cô mà chọn.
Trong lòng Hứa Nhan thoáng cảm động, nhớ tới khuôn mặt đẹp trai không tì vết của người kia, ánh mắt bắt đầu long lanh lên. Tính tình của anh cũng không tệ đến mức khiến cô chán ghét, không thể phụ lòng tốt của anh được. Cô ôm hộp quà lên, mau chóng trở về phòng trang điểm sơ qua, đuôi tóc uốn xoăn nhẹ, vừa trẻ trung vừa không kém phần thanh lịch.
Đang lúc cô chuẩn bị xong, định ra ngoài bắt taxi thì Chu quản gia lại cười nói:
"Lúc chiều cậu chủ có dặn chú đưa cháu đi, không phiền cháu chứ?"
Hứa Nhan cảm ơn còn không kịp, vội vàng gật đầu đồng ý. Chỉ là cô không nghĩ đến, thời điểm mình vừa chào tạm biệt Chu quản gia rồi băng qua đường thì lại đụng mặt với người mà cô không muốn gặp nhất.
"Ối, chẳng phải là Hứa Nhan sao? Nghe nói cậu đã lấy chồng rồi, còn là một người rất giàu có nữa." Hân Dư liếc mắt về phía Chu quản gia đang đỗ xe bên kia đường, nụ cười trên môi chẳng biết là đang trào phúng hay thật sự vui mừng cho Hứa Nhan.
Hân Dư ôm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, trên người mặc váy suông màu đen, bộ ngực cao ngất khác thường khiến Hứa Nhan chú ý. Trước kia hình như ngực cô ta cũng không to như vậy? Chẳng qua cô vẫn còn rất nhân từ, không muốn gây chuyện với Hân Dư, chỉ cười đáp:
"Thì cậu cũng đã kết hôn đấy thôi, vào trong trước, mọi người đang đợi."
Chỉ là một bữa tụ họp bình thường rồi ăn uống trò chuyện, không nhất thiết phải xé mặt nhau ra. Nhưng cũng có những người vốn không biết bao giờ là đủ...
"Chồng cậu không đi cùng cậu sao? Ai da, tiếc quá, tớ nghe Lâm Dương nói người nọ còn giàu có hơn cậu ấy nữa, thật muốn nhìn thấy."
Bước chân Hứa Nhan vừa giơ lên lập tức khựng lại, không vui mím môi. Chuyện của cô cần gì người khác quan tâm chứ? Cô liếc mắt qua khuôn mặt xinh đẹp của Hân Dư, thần sắc bình tĩnh làm cho người ta đoán không ra cô đang nghĩ gì.
Hân Dư nghe nói Hứa Nhan này vì trả nợ cho gia đình mà phải bán thân, không biết có đúng không, nhưng vừa rồi nhìn thấy người đàn ông bên kia đường, chắc là ông chồng nhà giàu trong truyền thuyết nhỉ? Cô ngẩng đầu nhìn hai chữ Black Sesame, cười nhẹ một tiếng.
Bên tai có tiếng sột soạt nho nhỏ, dường như Phỉ Ngạo rời giường chuẩn bị đi làm. Đợi cho anh ta ra khỏi phòng, Hứa Nhan mới dám ngồi dậy đi làm vệ sinh cá nhân. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy Phỉ Ngạo, cô đều có cảm giác sờ sợ, mặc dù anh ta đối xử với cô cũng không đến nỗi tệ.
Có thời gian, cô nhất định phải tìm hiểu lí do anh ta cưới mình. Nếu anh ta chỉ kết hôn vì muốn tránh áp lực từ Phỉ Hoài thì đâu nhất thiết phải chọn người như cô chứ? Vừa quê mùa vừa chẳng hiểu biết gì về giới thượng lưu, há lại chẳng chọc cho ông ta càng giận điên lên?
Hứa Nhan vào bếp tự nấu ăn để tìm về chút cảm giác tồn tại, mỗi ngày đều ở trong nhà thế này rất dễ sinh bệnh, tự kỉ hay trầm cảm gì đó, cô thật sự không muốn dính vào.
Trong tủ lạnh có đủ các loại thực phẩm tươi sống, tất cả đều là thượng hạng hết, báo hại lúc cô nấu mấy món dân dã có cảm giác hơi phung phí. Mặc kệ, dù sao anh ta cũng rất giàu, chút tiền này có đáng là gì?
Chu quản gia vẫn là người quan tâm Hứa Nhan nhất, thấy cô lục đục trong bếp cả buổi sáng nên đi vào hỏi thăm.
"Hứa Nhan, cháu làm gì thế?"
"Chỉ là cơm chiên bình thường thôi ạ, chú Chu muốn ăn cùng không? Cháu lỡ tay làm hơi nhiều."
Hứa Nhan vừa tháo tạp dề vừa nhìn Chu quản gia, ông nghe mùi thơm cũng muốn thử một chút, nhưng bụng vẫn đang no, nghĩ đến cậu chủ làm việc từ sớm còn chưa ăn gì, liền đề nghị:
"Hay ta mang cho cậu chủ một ít?"
Phỉ Ngạo sao? Anh ta không đi làm? Cô cứ nghĩ mỗi ngày anh ta đều đi đến công ty làm việc rồi đến tối mới về chứ? Nào ngờ lại chui vào trong phòng riêng.
"Vậy cũng được, à phải, chú Chu, ngày mai cháu có việc muốn ra ngoài, lát nữa chú hỏi ý anh ta giúp cháu với!"
Hứa Nhan lẹ tay đem cơm chia làm hai phần rồi cắt hai miếng dưa nhỏ cắm lên trên, khiếu thẩm mỹ đúng là xấu đến không nỡ nhìn, nhưng cũng đỡ hơn không có.
Trong biệt thự này mỗi ngày đều có đầu bếp chuẩn bị bữa sáng cho Phỉ Ngạo, nhưng sáng ra tâm trạng của anh không tốt lắm nên còn chưa động đũa. Chu quản gia không đành lòng nhìn cậu chủ của mình nhịn đói, rốt cuộc đem một phần cơm chiên của Hứa Nhan làm đi tìm anh. Dù sao cô gái nhỏ này cũng chọc cho cậu chủ vui vẻ, chắc hẳn cậu chủ sẽ nể mặt một chút.
Phỉ Ngạo đúng là để tâm đến Hứa Nhan, lúc thấy Chu quản gia mang theo đĩa cơm chiên vào, anh khẽ nhăn mày, nhưng khi nghe nói đây là tự tay cô làm thì cầm muỗng lên bắt đầu ăn. Tuy hương vị so ra không bằng đầu bếp năm sao làm, nhưng có cảm giác rất ấm áp.
"Cậu chủ, Hứa tiểu thư bảo ngày mai cô ấy có buổi họp lớp, không biết cậu có thời gian đi cùng không?"
"Mấy giờ?"
Phỉ Ngạo nhìn lịch trình của mình, đem đĩa trống đưa cho Chu quản gia đang đứng bên cạnh mình, tốc độ ăn rất nhanh.
"Đại khái là tám giờ tối?"
"..."
Buổi họp ngày mai phỏng chừng chín giờ vẫn còn chưa xong. Anh không trả lời mà đổi chủ đề sang Triệu Thanh Liên.
"Bên Triệu gia có phản ứng gì mãnh liệt không?"
"Không có, nhiều nhất là Triệu Thanh Liên tức giận lên sóng truyền hình nói bóng nói gió đổ lỗi cho Hứa tiểu thư mà thôi."
Triệu Thanh Liên là người của công chúng, hiện tại cực kì được lòng fan hâm mộ, cho nên vừa lên trả lời phỏng vấn nói mấy câu vớ vẩn, mọi người lập tức gõ phím chửi rủa kẻ thứ ba không rõ họ tên kia. Tính ra cũng thật kì quái, bao nhiêu phóng viên báo chí đều đưa tin về người vợ bí ẩn của Phỉ Ngạo, nhưng cuối cùng ngay cả tên và mặt của người đó ra sao cũng không biết! Phải có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào mới thao túng được cả một giới truyền thông như thế chứ?
Vậy mà có những người ngay cả chủ tịch nước cũng không biết tên như Hứa Nhan vẫn chưa nhận thức được người chồng trên danh nghĩa của mình là ai trong giới thượng lưu.
Phỉ Ngạo tùy tay gõ một cái mail cho cấp dưới, sau đó nhấp thêm ngụm trà rồi nói:
"Nếu cô ta để lộ chút thông tin nào thì lập tức cắt đứt hợp đồng quảng cáo sắp tới."
"Vâng."
Chu quản gia cúi người, song lại nhớ tới việc Hứa Nhan nhờ vừa rồi, đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.
Phỉ Ngạo thấy vậy tùy tiện hỏi: "Còn chuyện gì sao?"
"Cái đó... Không có gì."
Chu quản gia ấp úng một lúc rồi lui ra ngoài, xem thái độ của cậu chủ thì chắc ngày mai không có thời gian để đi cùng Hứa Nhan đâu?
Đem tin này nói cho Hứa Nhan, cô lại không nói gì mà gật đầu một cái. Trước khi hỏi thì cũng đã biết được phần nào đáp án rồi, chỉ là hỏi cho có lệ vậy thôi, anh ta làm sao mà rảnh rỗi đến mức đi cùng cô chứ? Từ sau lần đó ra ngoài cùng Lâm Dương về thì ai cũng biết cô đã kết hôn, hơn nữa còn trách cứ cô vì sao không mời họ đến dự đám cưới. Nghĩ tới thấy oan ức cực kì, vậy mà chẳng thể giải thích được. Cũng không phải Lâm Dương nhiều chuyện nói ra, mà do hắn say rượu tâm sự với một cô bạn cũ, chỉ một câu "Hứa Nhan kết hôn rồi", hậu quả có thể tưởng tượng được! Mà tin càng lan càng rộng, bây giờ bạn bè có ai không biết cô lấy chồng nhà giàu chứ?
Hứa Nhan khẽ thở dài, ngày tiếp theo cô cứ ngây ngốc ở trong biệt thự, hết may vá, nấu ăn, lại đọc sách, xong rồi đi dạo vòng vòng ngắm hoa ngắm cỏ, chán phát ngất.
Buổi chiều ngồi trong phòng khách xem ti vi cùng Chu quản gia mà tâm trí cô cứ bay bổng ở đâu đâu, đến khi ông ấy cười vỗ vai mình, cô mới giật thót.
"Cháu không chuẩn bị sao?"
"Cháu tắm rồi, lát nữa thay đồ là có thể đi mà?"
Họp lớp thì phải chuẩn bị cái quỷ gì chứ? Trước giờ bọn họ đều không quan tâm tới việc tụ tập ăn chơi, nhưng cũng hơn nửa năm rồi chưa gặp nhau nên nhất thời nổi hứng muốn gặp mặt mà thôi.
"Cháu định mặc gì đi?"
"Thì quần jean với áo sơ mi là được mà chú?"
Hứa Nhan dựa đầu lên ghế, mái tóc đen dài ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn. Lát nữa chuẩn bị đi thì bôi thêm chút son là được, không cần quá cầu kì, có ai thèm nhìn đâu chứ?
"Thật là..."
Chu quản gia lắc đầu nhìn cô rồi đi vào trong, lát sau ôm ra một hộp quà màu đen thắt nơ đỏ trông vô cùng đẹp mắt, đặt xuống bàn dài rồi nói:
"Mặc cái này, là cậu chủ bảo chú chuẩn bị cho cháu."
Cơ mặt Hứa Nhan khẽ co giật, nghĩ đến mấy cái váy dạ hội vừa dài vừa cầu kì mà không khỏi ngượng giùm. Có điều thứ mà Phỉ Ngạo chuẩn bị chỉ là một cái váy jean đơn giản cùng một cái áo thun tay dài cổ tròn, dường như đặc biệt vì sở thích của cô mà chọn.
Trong lòng Hứa Nhan thoáng cảm động, nhớ tới khuôn mặt đẹp trai không tì vết của người kia, ánh mắt bắt đầu long lanh lên. Tính tình của anh cũng không tệ đến mức khiến cô chán ghét, không thể phụ lòng tốt của anh được. Cô ôm hộp quà lên, mau chóng trở về phòng trang điểm sơ qua, đuôi tóc uốn xoăn nhẹ, vừa trẻ trung vừa không kém phần thanh lịch.
Đang lúc cô chuẩn bị xong, định ra ngoài bắt taxi thì Chu quản gia lại cười nói:
"Lúc chiều cậu chủ có dặn chú đưa cháu đi, không phiền cháu chứ?"
Hứa Nhan cảm ơn còn không kịp, vội vàng gật đầu đồng ý. Chỉ là cô không nghĩ đến, thời điểm mình vừa chào tạm biệt Chu quản gia rồi băng qua đường thì lại đụng mặt với người mà cô không muốn gặp nhất.
"Ối, chẳng phải là Hứa Nhan sao? Nghe nói cậu đã lấy chồng rồi, còn là một người rất giàu có nữa." Hân Dư liếc mắt về phía Chu quản gia đang đỗ xe bên kia đường, nụ cười trên môi chẳng biết là đang trào phúng hay thật sự vui mừng cho Hứa Nhan.
Hân Dư ôm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, trên người mặc váy suông màu đen, bộ ngực cao ngất khác thường khiến Hứa Nhan chú ý. Trước kia hình như ngực cô ta cũng không to như vậy? Chẳng qua cô vẫn còn rất nhân từ, không muốn gây chuyện với Hân Dư, chỉ cười đáp:
"Thì cậu cũng đã kết hôn đấy thôi, vào trong trước, mọi người đang đợi."
Chỉ là một bữa tụ họp bình thường rồi ăn uống trò chuyện, không nhất thiết phải xé mặt nhau ra. Nhưng cũng có những người vốn không biết bao giờ là đủ...
"Chồng cậu không đi cùng cậu sao? Ai da, tiếc quá, tớ nghe Lâm Dương nói người nọ còn giàu có hơn cậu ấy nữa, thật muốn nhìn thấy."
Bước chân Hứa Nhan vừa giơ lên lập tức khựng lại, không vui mím môi. Chuyện của cô cần gì người khác quan tâm chứ? Cô liếc mắt qua khuôn mặt xinh đẹp của Hân Dư, thần sắc bình tĩnh làm cho người ta đoán không ra cô đang nghĩ gì.
Hân Dư nghe nói Hứa Nhan này vì trả nợ cho gia đình mà phải bán thân, không biết có đúng không, nhưng vừa rồi nhìn thấy người đàn ông bên kia đường, chắc là ông chồng nhà giàu trong truyền thuyết nhỉ? Cô ngẩng đầu nhìn hai chữ Black Sesame, cười nhẹ một tiếng.
Bình luận facebook